Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 36: Chọc giận cậu trần, tự đâm đầu vào chỗ chết!



Trần Bình có chút tức giận bởi ánh nhìn khinh bỉ của bọn họ, tiếp đó liền nhìn thấy khóe miệng Cao Dương nở nụ cười lạnh lùng bước tới chỗ mình.

“Trần Bình, anh hãy nói lại lời vừa rồi thêm một lần nữa, tôi chưa nghe rõ.”

Vẻ mặt Cao Dương khinh miệt.

Tên Trần Bình này, thật là chỗ nào cũng thích chõ mõm vào.

Cũng không xem lại thân phận mình là ai, vậy mà dám lên tiếng phát ngôn ngông cuồng.

Chuyện này, Cao Dương anh không xử lý được, lẽ nào một tên vô dụng lại có thể giải quyết được? Trần Bình bĩu môi, nghĩ ngợi, thành thực trả lời: “Tôi bảo là chuyện hôm nay không dễ dàng xử lý như vậy, trong đó rất có khả năng có liên quan tới góp vốn phi pháp, không phải nói một câu hay nể tình mà có thể giải quyết được.

Cho nên, tôi muốn gọi bạn tôi tới để giúp đỡ, có vấn đề gì không?”

Cao Dương vừa nghe thấy, cười khinh bỉ ngay lập tức: “Ồ, Trần Bình, anh được đấy, cũng quen biết bạn bè cơ à.

Sao, hôm nay anh muốn làm anh hùng ư? Được thôi, nếu không thì anh giải quyết đi?”

Vừa nói ra câu này, mấy ông bà già xung quanh cũng mỉa mai theo, mắng chửi: “Quế Lan, con rể nhà chị có ý gì vậy? Cậu ta muốn ra mặt thay cho bọn tôi? Tôi trông cậu ta vô dụng thế này, cậu ta có thể làm được gì chứ, không phải rất mất mặt sao.”

“Đây là con rể nhà Dương Quế Lan, một tên vô lại, là nhân viên giao đồ ăn, cậu ta có thể làm nên trò trống gì chứ, còn ở đây giả vờ ăn to nói lớn.”

“Không phải vậy sao, những người trẻ tuổi bây giờ toàn tham vọng viển vông, không thực tế chút nào.

Có lẽ là thấy Cao Dương tài giỏi, nên trong lòng bất bình.”

Đặc biệt là Dương Quế Lan, nghe thấy lời chê cười của những người bằng tuổi xung quanh đối với Trần Bình, cơn thịnh nộ bỗng bùng nổ.

Bốp! Bà vung một cái bạt tai, tát thật mạnh lên mặt Trần Bình, tức giận mắng chửi: “Cậu cút sang bên cạnh cho tôi, cậu làm được gì ở đây? Còn nói thêm lời nào, tôi sẽ bảo Uyển Nhi ly hôn với cậu!”

Khuôn mặt Trần Bình sững sờ, hai má nóng bừng.

Ánh mắt lạnh lùng, ngọn lửa bừng lên trong lồng ngực.

Thế nhưng, anh cũng không thể nổi giận với mẹ vợ mình được.

Bên này mắng xong, Dương Quế Lan áy náy kéo tay Cao Dương, khuôn mặt vui vẻ nói: “Tiểu Cao à, cháu đừng nghe Trần Bình nói linh tinh, cậu ta chỉ ăn chơi lêu lổng thì biết cái gì chứ, chuyện này vẫn phải nhờ cả vào cháu.”

Một màn kịch tính như thế này, mọi người đều nhìn chăm chú, trong lòng lạnh lùng cười thầm.

Sự chế giễu của đám người càng ngày càng khinh bỉ, Cao Dương thấy vậy, trong lòng càng thêm đắc ý.

Hôm nay vốn dĩ là cơ hội để cậu ta thể hiện mối quan hệ và thực lực của mình trước mặt mẹ vợ tương lai, vậy mà lại bị cướp hết sự chú ý bởi tên vô lại Trần Bình? Hơn nữa, người vô dụng như Trần Bình, có tư cách gì mà ra vẻ trước mặt mình? Nghĩ vậy, Cao Dương hất cằm, kiêu ngạo nheo mắt nhìn Trần Bình nói: “Không phải anh nói mình có thể giải quyết sao, vậy anh xử lý đi, tôi muốn xem là, Trần Bình anh có bản lĩnh như thế nào mà có thể giải quyết chuyện ngày hôm nay.”

Trần Bình chau mày.

Đặc biệt chú ý đến ánh mắt như thể sắp nuốt sống mình của mẹ vợ và cả vẻ mặt âm thầm nghiến răng của đám người xung quanh, anh biết, mình không thể ra mặt được rồi.

“Thật không may, người bạn đó của tôi tạm thời bận rồi, không giải quyết được, anh hãy xử lý đi.”

Trần Bình thở dài một hơi.

Cao Dương cười ha hả, đẩy mạnh Trần Bình, đắc ý mắng chửi: “Nếu đã không có bản lĩnh để giải quyết, vậy vừa rồi anh còn ra vẻ làm gì? Ghen tỵ với tôi?”

Vừa nhìn đã biết là ghen tỵ với mình.

Cao Dương tôi, đẹp trai như vậy, lắm tiền như vậy.

Trần Bình anh chỉ là một thằng nghèo kiết xác, có tư cách gì mà ra vẻ trước mặt mình chứ.

Thế nhưng, Trần Bình chỉ lạnh lùng cười, lặng lẽ đứng sang bên cạnh.

Không nhất thiết phải phí lời với một tên ảo tưởng sức mạnh.

Thấy vậy, đám người liền cười ồ lên.

“Thời buổi này loại người gì cũng có, cậu ta cũng không biết tự hổ thẹn, ăn mặc thấp kém như vậy, còn ăn nói ngông cuồng, bây giờ đã bị làm cho bẽ mặt, thật là hèn hạ.”

“Mọi người bớt nói vài câu đi, dù sao thì cũng là con rể của Quế Lan, vô dụng thì vẫn là vô dụng, thế nhưng vẫn là một người chồng tốt mà.”

Trần Bình nghe những lời phán xét ấy, cảm thấy rất bất lực, đặc biệt là mẹ vợ Dương Quế Lan, bây giờ lại bám theo bên cạnh Cao Dương, sự vui mừng bộc lộ ra ngoài lời nói ấy, còn có vẻ thân thiết hơn cả con rể như anh.

Bước sang bên cạnh, Trần Bình nhân lúc mọi người không chú ý, gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Thái.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng của khách sạn lớn nào đó, được trang trí bằng phong cách lộng lẫy, nhân viên phục vụ chỉ toàn là người đẹp cao gầy.

Trịnh Thái đang nâng ly vui vẻ nói chuyện với một người đàn ông trung niên mập mạp.

Người đàn ông tai to mặt lớn, khuôn mặt ngập tràn sự vui vẻ, lôi ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi da màu đen, và mười mấy bản tài liệu hợp đồng, cung kính đưa cho Trịnh Thái đang hút xì gà.

Nếu có người khác ở đó, chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông trung niên mập mạp này.

Tổng giám đốc của công ty tài chính Nhất Bản Vạn Lợi, Chung Lai Bình.

“Anh Thái, đây là phần chia lợi nhuận của công ty tháng trước, gần 20 tỷ đồng, còn cả 13 bản hợp đồng nhà đất.”

Chung Lai Bình nói.

Trịnh Thái nheo mắt, gật đầu, bảo cấp dưới nhận lấy không chút khách khí.

Sau đó, anh ta cười rồi vỗ lên vai Chung Lai Bình, nói: “Tổng giám đốc Chung, đây là lần cuối cùng rồi, lần sau đừng tìm tôi nữa.

Công ty của cậu rất nguy hiểm, tôi đã rửa tay gác kiếm rồi, tôi khuyên cậu tốt nhất là hãy đổi nghề đi, ngộ nhỡ hôm nào bị làm ầm lên, cậu sẽ phải vào tù đấy.”

Chung Lai Bình cười vui vẻ nói: “Anh Thái anh cứ yên tâm, những việc này không liên quan tới anh, xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ gánh chịu một mình.

Những thứ này đều là em biếu anh, năm đó nếu không có anh đứng ở phía sau chống lưng cho em, em cũng không thể có được ngày hôm nay.”

Trịnh Thái gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Anh ta biết công ty của Chung Lai Bình đang làm gì, đã từng nói rất nhiều lần rồi.

Thế nhưng ngành này giống như chiếc động không đáy vậy, càng lún càng sâu.

Vài ngày trước vừa xảy ra chuyện, Trịnh Thái đã liên hệ giúp vài người để bảo kê cho Chung Lai Bình.

“Những khách hàng đó sẽ giải quyết thế nào?”

Trịnh Thái nói.

Chung Lai Bình lạnh lùng nói: “Một lũ già đầu vô học, số tiền trong tay họ không mang đến để đầu tư thì còn định mang vào quan tài sao?”

Thấy sắc mặt Trịnh Thái có chút xám xịt, Chung Lai Bình vội vàng nói: “Không sao đâu anh Thái, trong lòng em đã tính toán cả rồi, đều là những người già không có gia thế.”

Nghe vậy, Trịnh Thái cũng coi như là đã yên tâm.

Hai người vừa chuẩn bị uống rượu, điện thoại của Trịnh Thái bỗng reo lên.

Nhìn số điện thoại gọi tới, cậu Trần! Ngay lập tức, Trịnh Thái liền cung kính cầm chiếc điện thoại lên, còn làm động tác tay “suỵt”

với Chung Lai Bình, nói: “Điện thoại của cậu Trần.”

Chung Lai Bình vừa nghe thấy, đôi mắt lập tức sáng lên.

Cậu Trần mà Trịnh Thái nhắc với mình, là một nhân vật rất ghê gớm.

Chung Lai Bình rất muốn nịnh bợ anh.

“Cậu Trần, anh có gì chưa dặn dò sao?”

Trịnh Thái cung kính và kϊƈɦ động nói.

Đầu dây bên kia, là giọng nói lạnh lùng của Trần Bình: “Tổng giám đốc công ty tài chính Nhất Bản Vạn Lợi, cậu có quen không?”

Căng thẳng.

Trong lòng Trịnh Thái bỗng nhiên có một dự cảm không lành, liếc mắt nhìn Chung Lai Bình bên cạnh, gật đầu nói: “Có quen, cậu ta đã chọc giận anh sao?”

Không thể nào đen đủi như vậy nhỉ.

“Không phải.”

Trần Bình trả lời, Trịnh Thái thở phào một hơi.

Thế nhưng, câu nói tiếp theo, lại khiến Trịnh Thái nổi da gà trong phút chốc.

“Công ty của cậu ta, đã lừa một căn nhà của mẹ vợ tôi, nếu cậu quen biết thì hãy bảo cậu ta trả lại nhà.

À, còn cả, bây giờ bên ngoài công ty cậu ta có một đám ông bà già đang tụ tập, tốt nhất bảo cậu ta hãy ra mặt giải quyết đi.”

Trần Bình vừa lạnh lùng nói xong, Trịnh Thái liền vội vàng đứng dậy, gật đầu như giã tỏi: “Được được được, tôi sẽ liên hệ cho cậu ta ngay.”. Truyện Võng Du

Ngắt điện thoại.

Bốp! Trịnh Thái tiến lên phía trước đạp lên người Chung Lai Bình còn đang vui vẻ, đạp cậu ta ngã xuống đất từ trêи bàn ăn, tức giận nói bằng giọng nghiêm khắc: “Chung Lai Bình, con mẹ cậu, cậu đã gây chuyện rồi đấy có biết không?”

Chung Lai Bình ôm bụng, nôn ra rượu vừa uống, vẻ mặt vô tội nói: “Anh Thái, anh đừng dọa em mà, em có làm gì đâu.”

Trịnh Thái tiến lên vung một cái tát, hung dữ mắng chửi: “Có phải cậu đã lừa mấy căn nhà của những người gì đó?”

Chung Lai Bình gật đầu nói: “Em đã lừa mấy chục căn nhà của mấy người gì đó, đều là người không có gia thế gì, chắc là không sao đâu.”

Lời Chung Lai Bình nói là sự thật, nếu là người có gia thế cậu ta thực sự không dám lừa.

Nếu không thì, chính là tự mình đâm đầu vào chỗ chết.

“Ăn nói bậy bạ! Cậu biết cậu đã lừa nhà của ai không?”

Trịnh Thái thực sự là vô cùng tức giận.

Đến cả nhà của mẹ vợ cậu Trần cũng dám lừa, chán sống rồi sao! “Của..

của ai?”

Chung Lai Bình cũng hoảng sợ, lần đầu tiên thấy Trịnh Thái giận dữ như vậy.

“Của mẹ vợ cậu Trần!”

Trịnh Thái tức giận gào lên! Ầm! Chung Lai Bình ngồi liệt xuống đất trong phút chốc, hai chân mềm nhũn, lẩm bẩm một mình: “Đâu có, sao có thể được, đều là người không có gia thế, em đã điều tra qua rồi mà.”

“Điều tra cái đầu cậu! Mau chóng cút về công ty, chuyện này không xử lý ổn thỏa, thì cậu hãy tự nhảy cầu đi!”

Trịnh Thái giận dữ nói, lôi Chung Lai Bình còn đang sợ đến mức són đái ra khỏi khách sạn, lên xe, đến thẳng công ty của cậu ta.