Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 1 - Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Mimi

*****

Sau khi lưu lại nan đề làm khó vô số khoa học gia cùng lịch sử gia tương lai, Sita hào hứng dẫn mọi người đi tiếp.

Không giống với đám bé con còn được mẹ ôm vào trong ngực, Louis thích tự mình đi lại hơn. Nó không hiểu những điều Sita dạy cho lắm, thế nhưng bằng việc quan sát, nó luôn là người đầu tiên nắm bắt được những kiến thức có ích. Đến cả Sita cũng phải thừa nhận, Louis là em bé thông minh nhất mà cô từng gặp.

Sau khi Sita dạy mọi người cách tìm đồ ăn dưới tuyết, nó cũng người đầu tiên đào được thực vật ra!

Cái mà nó tìm được là một loại quả đen tuyền.

“Loại trái cây này tôi cũng không biết…” Thứ mà Louis tìm được lại làm khó Sita uyên bác. Cô cầm cầm lấy trái cây nhìn nhìn rồi lại ngửi ngửi suốt một lúc lâu song vẫn không thể đưa ra kết luận.

“Cái này tôi biết!” Cuối cùng Ames lại là người đưa ra đáp án, “Đây là quả mâm xôi (*), chỉ tìm được ở trên mặt đất. Nó cũng chính là một trong số những loại thực vật chủ yếu của thỏ tuyết chúng tôi!”

(*) Quả mâm xôi: hay còn gọi là Blackberry, còn có cả màu đỏ nữa, nó đây:

httpwwwphongkieudabaccomwp-contentuploads201606C44-CTjpg

“Quan trọng là quả mâm xôi cực kỳ ngon, hơn nữa chúng thường mọc thành một dãy dài, chỉ cần phát hiện một quả thì xung quanh nhất định sẽ còn rất nhiều quả nữa!”

Lời này vừa dứt, Sita lập tức quyết định tạm dừng chân ở chỗ này để ngắt quả mâm xôi.

Trên mảnh đại lục bị băng tuyết bao phủ, thực vật cực kỳ thiếu thốn, bất cứ cái gì phát hiện được đều có khả năng nuôi sống thêm vài miệng ăn. Thực phẩm nhóm thợ săn mang về cũng không phải luôn luôn ổn định, thời điểm lương thực thiếu thốn sẽ phải dựa vào trái cây cùng những thực vật khác mà bọn họ kiếm về để lấp đầy bụng cho toàn bộ lạc.

Louis chỉ cho mọi người chỗ mà nó tìm thấy quả mâm xôi.

Nhìn cái hang động bé tý mà tối đen nọ, tất cả đồng loạt ngây người.

“Louis thật sự quá thông minh, sau khi ba ba tôi dạy nó cách thức đào động, nó đã có thể đào giỏi hơn cả tôi rồi!” Chiêm ngưỡng cái động mà Louis đào, Ames vô cùng cảm khái.

Louis đắc ý “chiếp” một tiếng.

Mạnh Cửu Chiêu thì im lặng suy nghĩ: thân là một Kantus chúa tể bầu trời, lại đi chôm kỹ năng đào hang của thỏ… thật sự là hết nói nổi.

Thế nhưng, Louis nhìn qua vẫn cực kỳ vui vẻ, tạm thời cứ biểu dương nó một chút đi.

Vì thế Louis lại càng trở nên xấu xa hơn.

Cùng với đám thỏ thân nhân của Ames, đám người đào thật nhiều động, những thú nhân đi ở phía sau thì nhặt trái cây, đến khi mỗi người gom được một túi nhỏ, Sita liền ra hiệu bảo tất cả trở về.

“Vì sao? Chúng ta mới hái được một chút như vậy, bên trong vẫn còn rất nhiều mà!” Một thú nhân trẻ tuổi trong đội tỏ ra không hài lòng.

“Một trong những nguyên tắc đi ra ngoài kiếm ăn chính là: không được tham lam!” Sita đầu gõ thú nhân nọ, “Thực vật quá nhiều không tiện mang theo, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm các cậu cũng không thể giữ được nhiều đồ như vậy, chi bằng lần sau lại đến hái đi, nếu may mắn thì những trái mâm xôi này có thể đã mọc thêm một ít rồi!”

“Được…” Phần lớn người trong đội ngũ đều đồng ý với Sita, chỉ có hai thú nhân tuần lộc trẻ tuổi là không thỏa mãn lắm. Thân là động vật ăn cỏ, việc phát hiện ra quả mâm xôi đối với bọn họ mà nói, đích thực vô cùng trọng đại. Cho dù hình thái con người có thể tiêu hóa thịt, song họ vẫn thích ăn rau cỏ và trái cây hơn. Lần này tự nhiên tìm thấy nhiều quả mâm xôi, khiến cho bọn họ không nhịn được muốn hái thêm một ít. Có thêm trái cây thì những tuần lộc khác cũng có thể ăn nhiều hơn mà.

Trong lòng ôm ấp suy nghĩ này, động tác trở về của bọn họ cũng theo đó mà càng thêm chậm chạp.

“Nhanh lên! Nhanh lên!” Sau khi đánh một cái ký hiệu ‘có thể tìm được thực vật’ ở chỗ này, Sita mới nhận ra các thú nhân trong đội còn chưa tập hợp đầy đủ. Cô điểm qua nhân số một chút liền phát hiện thiếu mất hai tuần lộc kia.

“Phil! Filet! Các cậu ở đâu? Chúng ta phải rời khỏi chỗ này!” Cô gọi to một tiếng, thế nhưng qua một lúc lâu cũng không có người đáp lại. Sita lại cất tiếng gọi lần thứ hai, nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Con thỏ ba ba của Ames bỗng nhiên giật giật đôi tai dài, sau đó phát ra một loạt tiếng ‘chin chít’ cực chói tai!

“A? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy ba ba nhóc nói chuyện đấy! Nói cái gì vậy?” Một giống cái tộc sói tên Adah cảm thấy thú vị.

“Ba ba nói…” Cẩn thận lý giải hàm ý trong tiếng kêu của ba ba, sắc mặt Ames càng ngày càng trở nên trắng bệch, “Có nguy hiểm! Ba ba đang báo động! Ba ba nói nơi này có quái vật đáng sợ! Vô cùng đáng sợ!”

“Chạy! Chạy mau! Chúng ta phải rời khỏi đây!” Ames thấp giọng hét lên.

“Quái vật? Quái vật vô cùng đáng sợ?” Thế nhưng Adah lại không để tâm tới lời Ames nói, cô thầm nghĩ, đối với một con thỏ thì có mãnh thú ăn thịt nào không phải quái vật đáng sợ đâu. Vì thế cảnh báo của ba Ames cũng không thể tin được.

“Không! Xin mọi người hãy tin tưởng ba tôi! Từ trước tới giờ ba ba chưa từng báo động nhầm!” Ames cực kỳ sốt ruột, con thỏ ba ba và anh trai của nó đã sớm chuẩn bị tốt tư tưởng chạy trốn rồi, chỉ đang chờ nó mà thôi. Song Ames cảm thấy mình chưa thể rời đi, nó phải báo cho những thú nhân này biết! Nhưng bọn họ lại không tin lời nó!

“Sita! Xin cô hãy tin tôi! Chúng ta phải rời đi! Ngay lập tức!” Ames hét lên với Sita.

“Tôi tin tưởng ba cậu.” Sita trịnh trọng đáp lời.

Cô vẫn luôn để ý đám bé con bên cạnh, ban nãy đột nhiên phát hiện Louis luôn tự bước đi đã vội vã nhảy lên người ba ba còn không ngừng phát ra những thanh âm ‘chiêm chiếp’ dồn dập. Cũng không biết có phải bị nó ảnh hưởng hay không, năm đứa bé giống cái khác cũng đua nhau khóc ầm lên. Khi đó, cô đã cảm thấy không ổn, ba Ames cũng xuất hiện trạng thái khác thường, hệt như xác minh cho linh cảm của cô vậy!

“Bà nội tôi từng nói, kinh nghiệm không phải lúc nào cũng đáng tin, vào thời khắc mấu chốt, vĩnh viễn phải tin tưởng hai loại dự báo: thứ nhất là phản ứng trẻ con không hiểu chuyện! Thứ hai, chính là tín hiệu của thỏ già đã sống quá hai mươi năm!”

Tuổi thọ của thỏ trên cơ bản là hai mươi năm, nhưng thực tế có tới chín mươi chín phần trăm thỏ không sống quá mười lăm tuổi. Vì thế cho nên bất kể con thỏ nào trên hai mươi tuổi đều là kẻ cảnh bảo nguy hiểm cực kỳ chính xác!

“Nghe Ames! Đi mau! Chạy theo ba của nó! Nhanh!” Tiếng hô lớn của Sita hệt như phát súng khai cuộc của trọng tài trên sân vận động. Gắt gao bám sát cả nhà Ames, đội ngũ thú nhân bắt đầu chạy như điên.

Song Sita lại không đi theo bọn họ. Cô thực sự lo lắng cho hai anh em Phil và Filet, những người lúc ấy còn chưa trở về. Hai người này còn rất trẻ, tại sao mình lại không nghiêm khắc hơn một chút chứ? Sita âm thầm tự trách.

Cô chưa từ bỏ ý định gọi tên bọn họ một lần nữa, thế nhưng lúc này, lại có tiếng đáp lời!

Ngay sau đó, Sita nghe được những tiếng kêu thảm thiết của anh em nhà Phil —

Ý tứ bên trong những tiếng hét đó chính là…

Đau đớn… Cùng với…

Chạy mau!

“Chạy mau!” Phil quát lên!

Sita nhìn thấy Phil, lúc này thú nhân non trẻ ấy đã hiện nguyên hình, một con tuần lộc cao hơn hai mét với cặp sừng nhìn qua rất đỗi oai phong. Nhưng mà cặp sừng ấy hiện tại chỉ còn một nửa, hắn đang chạy chối chết trong kinh hoảng, mà ở xung quanh lại có một đám quái vật đang không ngừng truy đuổi!

Đúng vậy… quái vật!

Đó là một đám quái vật cao ít nhất hai mét! Chiều cao của chúng tương đương với Phil đáng thương, song cơ thể lại dài hơn rất nhiều. Dưới sự bao vây của cường địch, Phil chẳn khác gì một con thỏ yếu nhược đang vật lộn giữa bầy sư tử hung hăng!

Sita chưa từng gặp quái vật nào như vậy. Bộ dạng của bọn chúng cực kỳ đáng sợ, cực kỳ không giống bình thường. Chúng có chi sau to khỏe cùng với chi trước rất nhỏ, động tác linh hoạt vô cùng, không ngừng truy đuổi Phil, dùng đuôi xô hắn vào vòng vây đồng thời sử dụng móng vuốt và răng nanh để lưu lại trên người hắn những vết thương dữ tợn.

Phil nhìn thấy Sita!

Sita bắt gặp một tia hy vọng bất chợt lóe lên trong mắt con tuần lộc non trẻ nọ. Thế nhưng rất nhanh sau đó, đôi mắt ấy liền bình ổn trở lại, Phil dứt khoát chạy về phía hướng ngược lại với chỗ Sita!

“Không… Không…” Sita lẩm bẩm, ngay khoảnh khắc cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Phil, cô vội vàng bỏ chạy!

Phil đã tặng cho chô cơ hội chạy trốn, cô không thể lãng phí được!

Còn Filet thì sao? Lúc này Sita đã không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô nghe được tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của Phil.

Sau đó… là tiếng bước chân của đám quái vật nọ.

Sita tuyệt vọng hiểu được rằng, tuy Phil đã hy sinh bản thân, thế nhưng quái vật vẫn phát hiện và đuổi theo cô!