Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 712: Mang thai một lần ngốc đi ba năm



Lời này rất giống với câu nói của Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao đã xua tan nghi ngờ của mình một chút: “Những gì anh nói là sự thật sao? Anh có dám thề không? Nếu anh nói dối em, sớm muộn gì chúng ta cũng kết thúc.”

Kính Thiếu Khanh chán nản, anh dám thê cái rắm ấy! Đặc biệt là lời thề như vậy: “Trần Mộng Dao! Anh sẽ không thề bằng loại chuyện này, chúng ta không kết thúc nổi đâu, cả đời này em đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!”

Cô đưa tay ra kéo anh xuống: “Anh không dám thề là bởi vì anh đang nói dối sao? Phải vậy không? Anh nghĩ em khờ nên lừa, quá đáng!”

Anh đưa môi tới ngăn chặn môi cô, cản cô lại tiếp tục ầm ï không ngót.

Trần Mộng Dao chủ động hôn sâu hơn, vươn tay tới mép cạp quần của anh nhưng lại bị ngăn lại: “Được rồi, đi ngủ.”

Cô không hài lòng: “Bây giờ em khiến anh không xuống tay được như vậy sao?”

Anh dở khóc dở cười: “Em biết không phải vậy mà, anh chỉ sợ sẽ không tốt cho đứa trẻ. Dao Dao, bây giờ chúng ta đang rất tốt, anh sẽ không bao giờ làm bắt cứ chuyện gì có lỗi với em, đừng nghỉ ngờ anh.”

Trần Mộng Dao hừ nhẹ một tiếng, quay lưng về phía anh: “Nói còn hay hơn cả hát, mỗi lần được anh dỗ dành em lại nhắm mắt xuôi theo, nhưng khi ở một mình, em lại nghĩ lung tung.

Sau này anh có thể đừng giấu em mọi chuyện nữa được không? Sức chịu đựng trong lòng em mạnh hơn anh nghĩ đấy.”

Phía sau, Kính Thiếu Khanh giúp cô đắp chăn bông: “Được thôi.”

Lúc này, trong trang viên Diệp gia, Diệp Quân Tước đang giằng co với ông cụ trong phòng làm việc, sắc mặt hai người đều tái xanh, không ai chịu thua.

Ông cụ đập mạnh vào bàn: “Tôi muốn tốt cho cậu, không phải cậu muốn làm Diệp Quân Tước sao? Người Diệp gia không có chút lòng tốt nào, cậu như vậy làm sao tôi có thể tin tưởng mà giao Diệp gia cho cậu? Những kẻ đã phản bội cậu, cậu tuyệt đối không được giữ lại, đó là một tai họa, tôi chỉ đang giúp cậu xử lý sạch sẽ thôi!”

Diệp Quân Tước lạnh lùng nói: “Tôi không cần ông giúp tôi, Lê Thuần không biết gì cả, Kính Thiếu Khanh chỉ nhờ cô ta lấy tóc của tôi, cũng không có nói cho cô ta biết cái gì nữa, không cần phải đuổi tận giết tuyệt! Chuyện của tôi không cần ông nhúng tay vào!”

Ông cụ mỉm cười: “Không cần tôi nhúng tay vào? Chỉ cần cậu còn là cháu của tôi, tôi phải quản chuyện của cậu. Cậu không muốn trở lại làm Triển Trì, vì cậu không muốn ngồi tù, tôi đã điều tra lý lịch trước đây của cậu, tôi biết tất cả những gì cậu đã làm, cả về quá khứ của cậu với Trần Mộng Dao… cậu là người vô nhân đạo hơn tôi nghĩ nữa đấy.”

Diệp Quân Tước im lặng, ông cụ đã thành công nhắc nhở anh về quá khứ, cái quá khứ xám xịt khó chịu đó.

Thấy sắc mặt anh thay đổi, thái độ của ông cụ cũng dịu đi: “Tước Nhi, ông nội muốn tốt cho cháu thôi, chuyện đã xảy ra rồi, Lê Thuần cũng đã chết, cháu không cần phải sống mái với ông vì một người ngoài đâu đúng không? Cháu về nghỉ ngơi đi, dưỡng sức, đợi chân cháu lành lại thì tiếp tục gánh vác công việc của công ty, xương cốt già cả của ông không còn quẫy đạp được nữa, gần đây ông thầy mệt quá.”

Diệp Quân Tước không nói gì, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng làm việc.

Trở về phòng, anh nhìn thấy Khúc Thanh Ca đứng ở mép giường, anh nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Chuyện gì?”

Khúc Thanh Ca lật ra tin tức về Lê Thuần, đặt trước mắt anh: “Không phải anh nói sẽ bỏ qua cho cô ấy sao? Ngoài mặt cho phép A Trạch đưa người đi, đằng sau lại ném dao? Diệp Quân Tước, tôi nhìn lầm anh rồi!”

Diệp Quân Tước mặt không thay đổi nhìn cô, muốn giải thích nhưng lại không nói thành lời. Bởi vì không cần giải thích, Khúc Thanh Ca nghĩ gì về anh, anh cũng không quan tâm.

Khúc Thanh Ca vô cùng thất vọng trước vẻ lạnh lùng của anh: “Bỏ đi, loại người như anh thật sự rất đáng sợ, tôi nên tránh xa anh ra một chút, ngày mai tôi sẽ trở về Hải Thành. Yên tâm, tôi sẽ chỉ nói với bố mẹ là tôi nhớ nhà, sẽ không nói tôi có mâu thuẫn với anh.” Nói xong cô quay lưng bỏ đi không chút do dự.

Diệp Quân Tước nhắm mắt lại, bực bội gọi A Trạch tới trước mặt: “Ngày mai Khúc Thanh Ca sẽ trở về Hải Thành, anh đưa cô ấy đi, phải đích thân đưa cô ấy về nhà. Đưa cô ấy về xong thì anh có thể nghỉ ngơi, trước khi tôi liên lạc với anh thì anh không cần phải quay về, An Nhã bụng bầu lớn, cần có người chăm sóc.”

A Trạch lờ mờ đoán ra được lý do tại sao Khúc Thanh Ca lại rời đi, thận trọng hỏi: “Thực sự là cậu đã giết… Lê Thuần?”

Diệp Quân Tước đưa mắt nhìn cậu: “Anh nghĩ sao?”

A Trạch lắc đầu: “Tôi không nghĩ đó là cậu, mọi người bên cạnh cậu không có động tĩnh gì, ngay cả tôi cũng không biết, cho nên… là lão gia sao? Vậy tại sao cậu không giải thích rõ ràng với phu nhân?”

Diệp Quân Tước cười tự giễu: “Giải thích nhiều như vậy để làm gì? Án tượng của cô ấy về tôi có quan trọng không? Tôi không thể thích cô ấy, tắt nhiên tôi cũng sẽ không để cô ấy thích mình, như vậy sẽ rất phiền phức. Cô ấy sẽ không ly hôn với tôi, vậy là được rồi. Tôi muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài trước đi.”

A Trạch vâng lời, lui ra ngoài đóng cửa lại.

Sau một đêm tích trữ, tuyết rơi dày đặc đã bao phủ toàn bộ thành phố. Trước hừng đông, những người quét dọn đã bắt đầu quét sạch tuyết trên đường, lúc đi ra ngoài, Ôn Ngôn ma sát lòng bàn tay cho ấm: “Lạnh chết đi được, lạnh quá, hôm nay nhất định phải bảo má Lưu mặc thêm hai bộ quần áo cho Tiểu Đoàn Tử.”

Mục Đình Sâm nói rất thản nhiên: “Ở nhà có lò sưởi, mặc nhiều như vậy để làm gì?”

Cô nhất thời nghẹn lời, là trong lúc vô tình chỉ số IQ của cô đã giảm xuống hay sao? Hay là mang thai một lần ngốc đi ba năm là có thật?

Đến cửa công ty, Mục Đình Sâm giúp cô kéo cổ áo: “Tan làm anh sẽ đến đón em.”

Cô mỉm cười mở cửa bước xuống xe: “Em biết rồi.”

Thời tiết như thế này thì ai cũng muốn được cầm một cốc nước nóng, khi đến khu làm việc, cô thấy bình nước nóng trên máy lọc nước của công ty mãi ở ngọn đèn đỏ, cô nghĩ giống người khác, thấy nước nóng thì phải lấy, nếu không thì lại phải đợi.

Cuối cùng cũng đợi được một cốc nước nóng, cô cầm bản thảo đi vào phòng làm việc hoàn thành mẫu mà công ty yêu cầu.

Vì bàn tay hơi lạnh và cứng nên khi sử dụng máy khâu, cô vô tình bị kim đâm vào ngón tay, lúc đó cô đau đến vã mồ hôi, mặt tái mét, chịu đựng cơn đau, cô rút ngón tay ra, đưa vào miệng cầm máu.

Đột nhiên, có người đưa cho cô một chiếc băng dán cá nhân: Ày”

“Uây.

Cô nhìn cô gái nhỏ trước mặt cười nói cảm ơn, xé băng dán cá nhân ra dán vào rồi thở phào nhẹ nhõm: “Đau quá, chắc chị phải đợi tay ấm lên một chút rồi mới làm vậy.”

Cô bé ngập ngừng đề nghị: “Tay chị bây giờ không tiện, hay là… chị cho em thông tin mẫu, em sẽ làm giúp chị nhé? Mặc dù em vẫn đang trong thời gian thực tập chưa trở thành thành viên chính thức, nhưng hàng ngày em đều giúp mọi người làm những việc này, em đã quen rồi, chị có thể ở một bên nhìn xem.

Ôn Ngôn cảm kích đứng dậy di chuyển vị trí: “Vậy thì làm phiền em rồi, chị đi mang mô hình đến.”

Đang bận thì có người kêu cửa phòng làm việc: “Ôn Ngôn, có người tìm cô.”

Ôn Ngôn vâng lời, cất mô hình đi, vội vàng đi ra ngoài.

Khi đến đại sảnh tầng một, trông thấy Khương Nghiên Nghiên, vẻ mặt cô lạnh đi: “Cô đến đây làm gì?”