Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 1: Bàn phẫu thuật lạnh lẽo



Phòng phẫu thuật lạnh lẽo. Cố Hạnh Nguyên nằm trên bàn phẫu thuật

lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt.

Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô.

“Dẫn t*ng trùng vào.”

“Chậm thôi.”

“Rất tốt, cấy thành công.”

Cố Hạnh Nguyên nghe thấy lời bác sỹ nói,

trong lòng tâm trạng phức tạp.

Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi

mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai

hộ.

Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị

chọn trúng.

Không biết nên vui hay nên buồn.

Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch,

cô cần tiền, cô không còn đường lui…

Cố Hạnh Nguyên được y tá đẩy ra khỏi

phòng phẫu thuật.

Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung

niên ăn mặc sành điệu đi tới.

“Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công,

chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị

cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người

thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký

trước đó, một khi cô thụ tỉnh thành công, thì

bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục

bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến

khi mẹ tròn con vuông.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu, mắt nhòe lệ.

Cô theo bản năng sờ bụng, chưa trải sự đời,

bỗng dưng mang thai con của một người đàn

ông xa lạ một cách hoang đường!

Mà còn cả lần đầu của cô nữa.

Màng trinh chưa từng bị ai chạm vào, giờ lại

bị xé rách bởi chiếc ống phẫu thuật.

Nước mắt lã chã rơi, từ đây, hạnh phúc sẽ

không thuộc về cô nữa…

Cố Hạnh Nguyên cho rằng lần trước cấy

xong là sẽ thuận lợi mang bầu, nhưng không

ngờ, lại thất bại rồi.

“Cô Cố, nếu phẫu thuật lần trước đã không

thành công, vậy thì cô nhân cơ hội này nghỉ

ngơi dưỡng sức, vài hôm nữa tôi sẽ cho người

đến đón cô.” Lưu Thúy vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Hạnh Nguyên nghỉ hoặc: ‘Trợ lý Lưu, cần

làm phẫu thuật lần thứ hai nữa không?”

“Không! Mọi chuyện chờ tôi sắp xếp!”

x*#

Quả nhiên, vài ngày sau, Lưu Thúy cho

người đến cổng trường đón cô.

Xe chở Cố Hạnh Nguyên đến một biệt thự xa

hoa.

“Cô à, buổi tối cậu chủ sẽ đến, cô tắm rửa

sạch sẽ nhé, cậu chủ thích người phụ nữ sạch

sẽ.” Người giúp việc trong biệt thự nói.

Cố Hạnh Nguyên siết chặt nắm tay, khẽ gật

đầu.

Chuyện mà cô sợ nhất, cuối cùng cũng phải

đối mặt…

Mang thai hộ, đồng nghĩa với việc bất luận

dùng cách gì, cô cũng phải sinh được con cho

người thuê mình!

Trong phòng tắm, người giúp việc cầm đồ

ngủ gợi cảm đưa cho cô.

Đồ ngủ làm bằng lụa mỏng xuyên thấu, mặc

cứ như không mặc.

Phòng ngủ rất tối, chỉ có ánh đèn le lói từ

ngoài cửa sổ rọi vào, vừa tối vừa ám muội.

Cố Hạnh Nguyên căng cứng cả người, nằm

trên chiếc giường xa lạ, run lẩy bẩy.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân bên

ngoài, cô theo bản năng quấn chặt chăn lông.

Cửa kót két, mở ra.

Cô phảng phất ngửi thấy mùi xạ hương

thanh mát.

Trong ánh sáng mờ tối, một bóng người cao

lớn dừng lại bên giường cô.

Cô căng thẳng, tim đập loạn nhịp…

Người đàn ông đó đứng ngược sáng, cô căn

bản không nhìn rõ anh ta trông như thế nào.

Anh ta đút tay túi quần, dáng vẻ lạnh lùng:

“Trưởng thành chưa?”

“Hả?” Cố Hạnh Nguyên ngẩn ra, giọng run

run: “Tôi vừa tròn mười tám.”

Anh im lặng lúc lâu.

“Còn ít tuổi thế à!” Giọng anh nghe như vừa

ngạc nhiên, vừa có vẻ giếu cợt.

Cố Hạnh Nguyên nghĩ, chắc anh ta hối hận

rồi.

Cô sợ anh ta đột nhiên hối hận, sợ tất cả

những gì mình phải chịu đựng sẽ đổ sông đổ

bể.

Hơn nữa, tử cung của cô đã nhận một lần

tỉnh trùng của anh ta rồi, cũng chẳng quan

trọng phải chịu khổ thêm lần nữa…

Cô vội vàng nói: “Không, thưa ngài, tôi, tôi

không còn nhỏ nữa… bác sỹ nói sức khỏe tôi

rất tốt, tôi có thể…”

Cố Hạnh Nguyên thấy anh ta mãi lâu không

lên tiếng, nhịn không được, nói: “Phẫu thuật

lần trước, tôi rất xin lỗi… tôi đã rất cẩn thận

rồi… nhưng tôi cũng không biết vì sao lại thất

bại… thưa ngài, tôi trưởng thành rồi, tôi không

còn nhỏ nữa…”

Nếu không phải vì mẹ cô, đổi lại là cô của

ngày trước, làm gì có chuyện cô ăn nói khép

nép với một người đàn ông xa lạ thế này?

Cố Hạnh Nguyên cố đè nén cảm giác chua

xót trong lòng, cô hận bản thân lúc này sao mà

bất lực, hèn mọn như thế.

Người đàn ông kia vẫn lạnh lùng: “Tôi cho cô

cơ hội để hổi hận.”

“Không!” Cố Hạnh Nguyên suýt thì bật khóc:

“Tôi không hối hận,…”

Sự thực là, cô không thể hối hận!

Bệnh tình của mẹ lúc này không cho phép

cô hối hận,

Người đàn ông đứng ở đầu giường, cô mới

nghe thấy tiếng anh ta cởi cúc áo.

Trong phòng rất tối, tối đến mức làm cô sợ

hãi.

Cô túm chặt chăn lông, giống như túm lấy

chỗ dựa cuối cùng.

Không bao lâu sau, thân hình cao lớn của

người đàn ông đổ xuống, nhẹ nhàng đè lên

cô…

Cô ngửi thấy mùi hương nam tính trên người

anh ta.

Lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với đàn ông

như thể.

Anh ta vén chăn ra, không cho cô cơ hội

trốn thoát.

“Căng thẳng à?” Giọng anh nghe có vẻ hơi

mỉa mai: “Lần đầu tiên?”

Người cô run run, nuốt nước bọt, nói: “Đúng

vậy, mà cũng không hẳn vậy…”

“Sao?” Trong bóng tối, ánh mắt anh ta như

có sóng: “Đúng mà cũng không hẳn? Cách nói

này mới mẻ đấy!”

“Lần đầu tiên của tôi, đã ‘mất’ trong lúc phẫu

thuật lần trước rồi…” Giọng cô nghe vừa ngại

ngùng vừa xấu hổ.

Lần đầu tiên đã dâng cho cuộc phẫu thuật

lạnh lẽo.

Có ai hoang đường, nực cười hơn cô không?

Người anh hơi cứng lại, cúi đầu nói bên tai

cô: “Rất tốt, cũng coi như là ‘sạch sẽ’.”