Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 11: Cô phá hư chuyện rồi



Lý Đỉnh Thịnh vội vàng chui ra khỏi xe. Vẻ mặt tức giận!

"Cố Hạnh Nguyên! Ngay cả việc hầu hạ một

người đàn ông mà cô cũng làm không xong

sao? Uổng công tôi chờ cô ở đây! Còn tưởng là

sẽ nhận được tin tốt lành! Vậy mà rốt cuộc con

đàn bà như cô đã làm gì để tổng giám đốc Bắc

Minh phải nổi giận hả? Anh ta đã gọi điện thoại

yêu cầu người hủy bỏ quyền đấu thầu của

công ty Đỉnh Thịnh chúng ta rồi!"

Cô giật mình hoảng hốt.

Cô không ngờ Bắc Minh Thiện lại nhanh đến

mức này.

Mà cô cũng chưa từng nhìn thấy Lý Đỉnh

Thịnh gắt gỏng như thế.

Cũng may nhờ cơn tức giận và gào thét này

của ông ta mà cô có thể hiểu được chân tướng

của buối tối hôm nay.

Bỗng nhiên, lòng bàn chân của cô tê lạnh.

Cô nghiến răng trừng mắt với Lý Đỉnh Thịnh,

siết chặt nắm đấm!

Thì ra....

Sự xã giao mà ông ta nói chẳng qua là bảo

cô đi làm gái gọi cao cấp.

"Lý Đỉnh Thịnh, tôi còn chưa tìm ông tính sổ

mà tên thất nhân ác đức ông đã đến hoạnh

họe tôi trước rồi!"

Lý Đỉnh Thịnh tự biết mình đuối lý, ánh mắt

thoáng một tia chột dạ.

Nhưng điều đó vẫn chẳng thể dập tắt được

cơn lửa giận của ông ta.

"Tính sổ? Cố Hạnh Nguyên, tôi trăm phương

nghìn kế, đút lót bao nhiêu cửa ải mới có cơ

hội này, sai cô đi hầu hạ một người đàn ông mà

biết bao người phụ nữ thèm muốn cũng không

được, vậy mà cô giỏi lắm, không những phá hư

chuyện lớn của tôi mà còn làm liên lụy đến mọi

người trong công ty, đã vậy còn không biết xẩu

hổ đến tìm tôi tính sổ sao?” Lý Đỉnh Thịnh chỉ thẳng mặt cô mà chửi.

"Nếu không phải vì thấy cô có chút nhan sắc

lại khôn khéo, dáng vẻ thanh cao, không phàm

tục nên tôi mới dùng tới cô. Chứ chẳng lẽ cô

tưởng tôi coi trọng năng lực làm việc của cô

sao?”

Cố Hạnh Nguyên tức giận giơ tay định tát

cho Lý Đỉnh Thịnh một bạt tai!

Nhưng lại bị ông ta vung tay chặn lại, giữ

chặt giữa khoảng không.

Đồng thời ông ta còn siết chặt cổ tay cô như

muốn bóp nát nó vậy.

"Sao, muốn đánh tôi sao? Cố Hạnh Nguyên,

cô còn không tự xem lại mình là cái loại gì?"

Lý Đỉnh Thịnh hung hăng hất tay cô ra khiến

Cố Hạnh Nguyên lảo đão ngã nhào xuống đất,

đầu gối của cô bị trầy da chảy máu xước chân.

Khi sự thật xấu xa bị vạch trần thì không chỉ

thể xác mà cả tâm hồn đều đau.

"Cố Hạnh Nguyên! Đừng tưởng phá hỏng

chuyện của tôi thì không cần phải chịu trách

nhiệm! Ba cô vẫn còn đang ngồi tù đúng

không? Hoặc là cô sửa chữa sai lầm hoặc tôi

sẽ bảo vài người anh em đang ở trong tù chăm

sóc" cho ba cô! Ha ha, không biết sức khỏe

của mẹ cô liệu có chịu nổi sự kích thích này

không nhỉ?"

Lý Đỉnh Thịnh đột nhiên cười nham hiểm

khiến Cố Hạnh Nguyên rùng mình.

Cô run lập cập nói: "Ông, ông muốn làm gì,

ông đừng có làm bậy!"

"Sao? Sợ rồi à?"

Lý Đỉnh Thịnh cười suồng sã: “Điều tra chút

chuyện cỏn con đó của nhà họ Cố hoàn toàn

không làm khó được tôi! Cố Hạnh Nguyên, cô

nghe đây, trừ khi cô có thể khiến tổng giám

đốc Bắc Minh thay đổi chủ ý, bằng không, tôi

quyết sẽ không buồng tha cho cô! Tôi sẽ khiến

cả nhà họ Cố chôn chung với cô!"

Nói xong, ông ta hằn học phun một bãi nước

bọt xuống đất rồi quay người chui vào xe, ngạo

mạn lái xe đi, để lại Cố Hạnh Nguyên đang run

rẩy ngồi bên vệ đường, một mình lạnh lẽo

trong đêm tối, lặng lẽ rơi lệ...

***

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cố Hạnh Nguyên còn đang say giấc nồng thì

bị một bàn tay mềm mại, ấm áp đánh thức.

"Nguyên, Nguyên?"

Cố Hạnh Nguyên mơ mơ màng màng mở

mắt thì nhìn thấy gương mặt hiền từ của mẹ.

Con tim trống trải, lạnh lẽo của cô như được

rót đầy bơi một dòng nước ấm áp. "Mẹ, chào buổi sáng."

Giọng nói của cô hơi khàn.

Tối qua khi về đến nhà thì mẹ và con trai cô

đều đã đi ngủ từ sớm rồi.

Tắm rửa xong, cô liền sát trùng và băng qua

loa vết thương lại.

Cô không dám vào phòng vì sợ đánh thức

họ nên ngủ vùi trên ghế sofa.

Vũ Xuân sắc mặt nặng nề.

"Sáng sớm nay bên phía nhà tù gọi điện đến

nói ba con..."

Vũ Xuân còn chưa nói xong thì vành mắt của

bà đã đỏ lên và nhòe lệ.

Cố Hạnh Nguyên giật thót trong lòng, vội

vàng ngồi dậy.

"Mẹ, sao vậy? Mẹ đừng khóc, từ từ nói."

Vũ Xuân gật đầu, nhìn thoáng qua đứa cháu

bé bỏng vẫn còn đang ngủ trong phòng.

"Ừ, mẹ không khóc, kẻo lại đánh thức Dương

Dương."

Bà vội vàng lau khóe mắt, tiếp tục nói: “Bọn

họ nói sáng nay ba con vào nhà vệ sinh thì bị

trượt chân té, sứt đầu mẻ trán, nhìn không

giống như vô ý trượt té...”

Cố Hạnh Nguyên mặt mày trắng nhợt!

Trong đầu cô lại hiện lên những lời đe dọa

độc ác của Lý Đỉnh Thịnh tối qua khiến sống

lưng cô lành lạnh.

"Mẹ, mẹ đừng lo, đợi trưa nay có thời gian

con sẽ đi thăm ba."

"Không cần, con còn phải đi làm, để mẹ đi

cho."

Vũ Xuân rưng rưng khóe mắt: “Cũng không

biết ba con có đắc tội ai không mà đang yên

đang lành lại bị như vậy chứ?"

"Mẹ, đừng lo lắng, kẻo ảnh hưởng đến sức

khỏe."

Cố Hạnh Nguyên run rẩy, cô không thể để

mẹ mình đi được.

"Nguyên, con để mẹ đi cho, nếu không tận

mắt nhìn thấy ba con thì mẹ sẽ không yên

tâm..."

Lúc này, có tiếng trẻ con từ trong phòng ngủ

vọng tới...

"Chào bà ngoại, chào mẹ... "

Cậu nhóc bụ bẫm nhào vào lòng Cố Hạnh

Nguyên.

Cậu nhóc vừa nũng nịu vừa ngái ngủ: “Mẹ

ơi, con muốn cùng bà ngoại đi thăm ông

ngoại."

Dương Dương giờ đã năm tuổi rồi nhưng

chưa được gặp mặt ông ngoại.

"Không được!"

Cố Hạnh Nguyên không hề nghĩ ngợi liền từ

chối con trai.

Gương mặt tròn trịa bầu bĩnh của Dương

Dương bất thình lình nhăn nhó rồi lập tức

chuyển hướng làm nũng với Vũ Xuân.

Cậu bé mở to đôi mắt ngây thơ, trong sáng

tỏ vẻ đáng thương:

"Bà ngoại, có phải ông ngoại bị chảy máu rồi

không? Chảy máu sẽ chết mất. Bà ngoại không

nỡ cho Dương Dương được gặp ông lần cuối

sao? Dương Dương ngoan như vậy, lại còn đẹp

tai nữa, ông ngoại không được gặp Dương

Dương thì sẽ không thể nhắm mắt được..."

Cố Hạnh Nguyên trừng mắt, nắm tai và kéo

cái cơ thể bé nhỏ như con sâu bướm đang rúc

vào lòng Vũ Xuân của cậu nhóc ra.

"Con nít con nôi mà nói gì vậy hả?"