Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 46: Cô chỉ là một quân cờ



Ngón tay Cố Hạnh Nguyên run rẩy, bò dậy từ nệm hơi, cú nhảy vừa rồi thiếu chút nữa mất cả hồn.

Cô nghĩ mình cũng thật ngốc, sao tự nhiên lại nghe lời anh như vậy, nói nhảy là nhảy?

Nhưng lúc đó, cô thật sự rất giận anh.

Những người đàn ông dơ bẩn kia, bữa tiệc dơ bẩn, còn có... Anh dơ bẩn!

Dường như tất cả đều khiến cô vô cùng ghê tởm.

Có lẽ vì kích động, cũng có lẽ vì hoảng sợ nên nói nhảy là nhảy.

Ngón tay cô nắm chặt chiếc chăn quấn quanh người, môi cô tái nhợt run một cái: "Hình Uy, cô Tô kia chính là Sunny đúng không?"

Hình Uy gấp lại nệm hơi, liếc Cố Hạnh Nguyên một cái.

Cuối cùng thở dài một hơi, gật đầu.

Mặt Cố Hạnh Nguyên lập tức trắng bệch.

Thì ra Sunny không phải là tin đồn mà thật sự tồn tại trong cuộc đời của Bắc Minh Thiện.

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng đêm qua, trong quán ba Zeus, Bạch Điệp Quý gọi tiếng "Chị dâu".

Cô mới chợt hiểu ra là không phải gọi Bùi Huyền Kim.

Mà là gọi Sunny!

Dường như trái tim cô lập tức bị rút sạch, cô bước đi lảo đảo.

Khó trách Bạch Điệp Quý nói, sao Bắc Minh Thiện lại đẩy cô ra làm bia đỡ đạn cho người khác chứ?

Sao đẩy cô đến trước mặt Bùi Huyền Kim, đỡ một dao cho Sunny!

Ông trời ơi...

Các khớp xương tay của cô trở nên trắng bệch thì ra cô chỉ là một quân cờ để anh lợi dụng mà thôi.

Mà từ đầu đến cuối anh muốn bảo vệ chính là người phụ nữ Sunny đó sao?

"Cô Cố, hay là tôi đưa cô về nhé?" Hình Uy lo lắng liếc nhìn cô một cái.

Cố Hạnh Nguyên cắn môi, ngửa đầu.

Đôi mắt trống rỗng lại buồn bã nhìn về phía cửa sổ tầng ba kia——

Người đàn ông lạnh lùng đứng hút thuốc ở đó khi nãy đã sớm không thấy bóng dáng...

Cô lạnh nhạt lắc đầu: "Không cần, cảm ơn anh, Hình Uy."

Lần đầu tiên nếm được cảm giác tan nát cõi lòng là thế nào.

Khó trách đêm đó Bắc Minh Thiện ôm cô vào lòng, thâm trầm và dịu dàng như vậy.

Lại chỉ nói với cô: Nguyên, đừng yêu tôi.

Đừng yêu tôi.

Trái tim rất đau, có thể rỉ máu.

Yêu anh sao?

Cô không biết, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Nhưng cũng không lạnh bằng trái tim.

Mà trái tim cô đau như bị dao cắt.

Cuối cùng cô kéo chiếc chăn, bước đi nặng nề như chân đeo chì, xoay người rời đi...

***Hình Uy nhìn bóng dáng mảnh mai của Cố Hạnh Nguyên bước đi lảo đảo.

Anh ta không khỏi thở dài.

Những năm gần đây, không ít phụ nữ muốn tiếp cận ông chủ, cuối cùng không được gì.

Chỉ có Cố Hạnh Nguyên là người phụ nữ thật sự tiếp cận được ông chủ.

Thì ra cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, không địch lại được cô Tô...

Trong màn đêm, khu chung cư cũ vô cùng vắng vẻ.

Có lẽ là vì buổi sáng xe cảnh sát ầm ĩ, cuối cùng lại bắt hụt.

Nhưng buổi tối, khu chung cư lại yên tĩnh đến vắng vẻ.

Cố Hạnh Nguyên không biết bản thân về nhà thế nào.

Vừa vào cửa, Vũ Xuân lo lắng chạy tới: "Này, Hạnh Nguyên, con sao vậy?"

Bà thấy con gái bọc trong chiếc chăn màu trắng, sợi tóc lộn xộn, thậm chí tay chân có mấy chỗ bầm tím.

Vũ Xuân bị dọa đến ngây người.

"Không lẽ là..." Vũ Xuân nghĩ đến ăn cướp? Cưỡng bức? Hay là gì?

Cố Hạnh Nguyên cố nén nước mắt, mệt mỏi cười với mẹ một cái.

Cô hờ hững lắc đầu: "Mẹ, con không sao. Con đi tắm đây."

"Dương Dương ăn cơm tối rồi, sau đó nhốt mình trong phòng, không biết làm cái gì, có lẽ đã ngủ rồi." Vũ Xuân gật đầu, có chút áy náy nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Hạnh Nguyên, ba con..."

"Dương Dương bị dọa sợ sao?" Nhắc tới con trai thì cô không có tâm trạng đau lòng, nhất định phải lấy lại tinh thần.

"Ngược lại không có." Vũ Xuân lắc đầu: "Dương Dương rất kiên cường, không khóc không quấy. Hạnh Nguyên, mẹ biết cách thức của ba con có chút quyết liệt, nhưng ông ấy thật sự không tổn thương đến đứa bé, ông ấy không phải là người không từ thủ đoạn nào..."

"A..." Cố Hạnh Nguyên nhớ tới chuyện Bắc Minh Thiện trả thù độc sac vừa rồi thì cười lạnh: "Con thà để ông ta không từ thủ đoạn, ít nhất là đi tù trong mười năm tám năm không hại được người khác!"

Mặt Vũ Xuân hiện lên một tia chột dạ. Không lên tiếng nữa.

Cố Hạnh Nguyên xoay người vào phòng tắm...

***

Trong phòng.

Trên giường, bên cạnh cửa sổ.

Hai bóng dáng lười biếng nằm trên đó.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi vào phòng.

"Bắc Minh Tư Trình, rốt cuộc cậu còn muốn ở đây đến khi nào?"

"..."

"Cậu lại nói không được để bà ngoại biết có hai Dương Dương, bởi vì ông ngoại sẽ làm hại chúng ta."

"..."

"Nhưng cứ trốn trong phòng như vậy cũng không phải là cách, chán chết đi được!"

"..."

"Quan trọng là tối nay bà ngoại làm giò heo chua ngọt, tớ còn phải nhịn đau lén lút chia cho cậu một cái!"

"..." →_→!

"Cậu có biết cướp đồ ăn của người khác là rất đáng xấu hổ hay không! Tớ vất vả lắm mới nuôi béo được, nhất định bởi vì cậu mà tớ lại gầy đi!"

"..."

"Gầy đi thì sẽ không đẹp trai. Không đẹp trai thì hoa khôi lớp Triệu Tĩnh Nghi sẽ không thích tớ."

"..." →_→!!

"Bắc Minh Tư Trình, cậu phải biết, vốn dĩ mẹ thuộc về tớ! Cậu không thể tranh giành với tớ. Còn ba birdman thì khi nào nhớ ông ấy, sẽ giúp cậu thăm ông ấy..."

"..." ==

"Còn nữa, Bắc Minh Tư Trình, trước đó cậu thi môn nào cũng được một trăm điểm, tớ áp lực như núi, cho nên sau này đến kì thi thì cậu đóng giả tớ đi thi là được."

"..."

"Cậu biết đó, từ năm mươi điểm lên một trăm điểm thì gọi là vinh dự; từ một trăm điểm xuống năm mươi điểm gọi là nhục nhã. Tớ là Cố Dương Dương sáng suốt một đời, tuyệt đối không thể làm chuyện nhục nhã như vậy..."

"..." →_→!!!

"... Được rồi, tớ đồng ý với cậu, chỉ cần có kỳ thi thì tớ sẽ cho cậu về thăm mẹ một chút."

"..."

"Này, rốt cuộc là cậu bị câm hay là không khí vậy? Tớ nói chuyện với cậu có nghe thấy không?"

"..."

"Bắc Minh Tư Trình!" Nhóc vui vẻ nào đó nổi giận rồi.

"Cậu về đi!" Lúc này Nhóc cool ngầu mới nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu về nhà họ Bắc Minh.""Cái gì?" Nhóc vui vẻ tức giận, trừng mắt, cắn răng, nghiến răng.

"Cậu về nhà họ Bắc Minh." Nhóc cool ngầu lạnh nhạt nói: "Vậy thì bà ngoại sẽ không nghi ngờ có hai Dương Dương, mỗi ngày tớ và cậu cũng không cần nhốt ở trong phòng đến buồn chán, cậu cũng không cần trộm cơm cho tớ ăn, cũng không có ai tranh giành giò heo với cậu. Quan trọng là nhà họ Bắc Minh có mọi thứ, cậu không cần lo lắng chuyện gầy đi, hay là suy nghĩ làm sao khống chế cân nặng để không bị béo phì. Cậu không cần lo lắng chuyện thi cử, chỉ cần có tớ thì tuyệt đối sẽ không có chuyện nhục nhã. Cuối cùng, cậu không cần lo lắng Triệu Tĩnh Nghi có thích cậu hay không, bởi vì hôm trước cậu ấy vừa viết thư tình cho tớ rồi."

Nhóc cool ngầu thề từ trước đến nay, có thể là từ khi sinh ra cho tới nay, người ít nói như cậu thì đây là câu nói dài nhất dài nhất.

"..." Nhóc vui vẻ im lặng ba giây, đỉnh đầu có quạ đen bay qua, trên trán có ba đường hắc tuyến: "Bắc Minh, Tư, Trình!"

Nhóc vui vẻ đang muốn nổi giận thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân …

Trong nhất thời, trong phòng rối loạn cả lên...

***

Ở bên ngoài, Cố Hạnh Nguyên vừa lau tóc ướt vừa nói với Vũ Xuân:

"Mẹ, mẹ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ trước đi. Con vào xem con trai đã."

Vũ Xuân gật đầu: "Ừm, vậy con cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Vũ Xuân nói xong thì đi vào phòng ngủ.

Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới thở dài nhẹ nhõm, xoa bả vai đau nhức.

Trong đầu nhớ lại cảnh tượng nhảy từ tầng ba xuống, đến bây giờ vẫn còn hoảng sợ.

Khoảng khắc đó cô thật sự nghĩ mình sẽ chết!

Trong lòng rung động, cô khẽ thở dài, mở cửa phòng thì đã bị khóa lại.

Cô lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa ——

Lạch ~ cạch.

Cửa mở ra. Trong phòng tối tăm, yên tĩnh.

Ánh trăng vàng rọi xuống, mơ hồ nhìn thấy trên giường có một đống nho nhỏ nhô lên.

Ánh mắt cô không khỏi dịu dàng, tay chân nhẹ nhàng đi đến mép giường, sợ đánh thức con trai bảo bối.

Cô đứng ở mép giường, đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của con trai...

Trong lòng lập tức bình tĩnh lại, cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

"Ưm..." Trong chăn con trai nhỏ khẽ lầm bầm một tiếng: "Mẹ..."

Ngón tay Cố Hạnh Nguyên dừng lại, ánh mắt dịu dàng: "Đánh thức con sao, bảo bối?"

"Không có..." Con trai ở trong chăn xoay người, chui vào lòng cô: "Nhớ mẹ..."

Cố Hạnh Nguyên cười khẽ: "Đứa nhỏ ngốc, gần nhất công việc của mẹ bận rộn cho nên mới ít về nhà một chút. Mẹ cũng nhớ con."

"Vâng..." Tiếng trẻ con non nớt lười biếng, cậu nhóc vùi vào lòng cô, dùng sức hít lấy mùi thơm của mẹ.

Cố Hạnh Nguyên ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Hôm nay... Ông ngoại có làm con sợ không?"

"... Không sao."

"Xin lỗi, bảo bối, là mẹ không thể bảo vệ được con..." Cô thở nhẹ, khóe mắt có chút ẩm ướt.

Nếu có thể thì cô thật sự không muốn để con trai biết mình có một ông ngoại là người xấu như vậy.

"Mẹ... Ông ngoại muốn mẹ làm gì vậy?"

Cô mím môi, giọng nói có chút khàn khàn, không muốn nói cho con trai những chuyện ghê tởm như thế: "Không có việc gì, bảo bối, mọi chuyện đã qua rồi. Ngoan ngoãn ngủ đi..."

"Vâng..." Cậu nhóc nghe lời lên tiếng.

Cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, hát bài hát ru, giống như năm nay qua, cô vẫn luôn dỗ dành con trai như thế, dần dần chìm vào giấc ngủ...

Có lẽ là vì mệt mỏi, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh lại.

Chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều...

***

Ở phía dưới giường còn cất giấu một cậu bé đang tức giận, đấm ngực dậm chân!

Bắc Minh Tư Trình khốn khiếp, dám ném tôi xuống giường giường giường giường giường...

Trời vừa sáng.

Cố Hạnh Nguyên nhận được cuộc gọi từ ông cụ Bắc Minh nên vội vàng ra ngoài.

Sáng sớm trong khách sạn thưa thớt người qua lại.

Vẻ mặt Bắc Minh Chính nghiêm túc ngồi đó, nhìn Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện Cố Hạnh Nguyên, nhíu mày lại.

"Cố Hạnh Nguyên, nghe nói ngày hôm qua tập đoàn Cố Thị trở nên nổi tiếng, tổng điểm thành tích xếp hạng nhất."

Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên trắng nhợt, mím môi, nhìn điểm tâm kiểu Tây tinh xảo trên bàn, thần kinh có chút căng cứng.

Cô không nói một lời.

Ông cụ tiếp tục nói: "Nghe nói ngày hôm qua thằng hai rất tức giận. Gọi cô đi xã giao ở cửa hàng Nhật Bản?"

Đôi mắt Cố Hạnh Nguyên long lanh ngước lên: "Ông Bắc Minh muốn trách tôi chuyện gì?"

"Trách cô?" Ông cụ Bắc Minh sâu xa nhướng mày, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Ha ha ha..."

Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, không hiểu vì sao ông ta cười.

"Có thể khiến thằng hai tức giận như vậy, Cố Hạnh Nguyên ơi là Cố Hạnh Nguyên, tôi thật sự đã đánh giá thấp bản lĩnh của cô rồi." Giọng Bắc Minh Chính mỉa mai nói, dường như hận không thể đến đó xem kịch vui vậy: "Cô làm rất tốt!"

"Hả?" Cô giật mình.

Bắc Minh Chính cười: "Dù sao tôi không thích công trình "Ánh" gì đó của thằng hai, bây giờ cô xen một chân vào, tôi rất vui vẻ."

Cáo già chính là cáo già, trong lòng đều có tính toán.

Cố Hạnh Nguyên nghi ngờ nhướng mày: "Tôi không hiểu."

"Có thể nói, tôi không thích bất cứ thứ gì liên quan đến "Ánh". Thậm chí rất muốn thay thằng hai nhổ cái chữ "Ánh" này đi. Chỉ tiếc là cho dù tôi phái đi bao nhiêu người, muốn làm phiền nó nhưng đều không được như cô."

Nghe chữ ánh trong miệng ông cụ, làm cho Cố Hạnh Nguyên run lên.