Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 7: Ai đang tới gần



Edit by Kiera

Editor: Bởi vì những chương tới đều không có H nên hôm nay và ngày mai sẽ đăng 2 chương liên tiếp đù đắp cho các nàng 😉.

Hãy nhớ vote cho tuii nhé ⭐️

_________

Từ sau khi Trình Niệm Niệm gửi tin nhắn đó cho anh thì vẫn luôn lo sợ bất an.

Từ lúc kết thúc bữa tiệc tối chào mừng ngày hôm qua, cô vẫn luôn thấy hoang mang, cảm giác có chút giống như nằm mơ vậy. Mãi đến khi đi vào phòng tập nhảy rồi, cô vẫn còn ngơ ngác ngồi bất động còn hồn thì như bay, thấy vậy Nhan Tâm mới vẫy tay qua lại trước mặt Trình Niệm Niệm để gọi hồn cô về: "Này này!!! Hoàn hồn lại nào!! Tiểu Niệm Niệm!!" Tại sao sau khi biểu diễn xong tiết mục cậu ấy lại ngốc như vậy chứ??

"Hả?? À..." Trình Niệm Niệm rốt cuộc cũng hoàn hồn lại: "Mình không sao đâu."

"Không có việc gì là tốt, tháng tới hình như sẽ có một trận bóng rổ, nghe nói trường học chúng ta lại chịu mời Đại học A cùng nhau thi đấu giao hữu, giáo viên vừa mới tới để hỏi chúng ta có ai tự nguyện đi làm cổ động viên cho đội mình không, cậu không biết lúc nãy có một nhóm nữ sinh tích cực như thế nào đâu."

Ánh mắt Trình Niệm Niệm mang theo ý dò hỏi nhìn cô nàng.

"Còn không phải là bởi vì nghe nói Hội trưởng Hội Học Sinh trường mình lần này có vẻ cũng sẽ tham gia thi đấu nên đương nhiên người có dụng tâm thầm kín sẽ lao vào rồi nha."

"Nhưng không phải phòng học múa của bọn mình đang sửa chữa lại sao, cái phòng học này vốn dĩ không thể chứa nhiều người tập luyện đến vậy đâu." Trình Niệm Niệm chớp chớp đôi mắt nhìn bạn tốt của mình.

"Cái này thì không cần chúng ta lo lắng." Nhan Tâm không nhịn được nhéo gương mặt mềm mại Niệm Niệm, thầm nói thật đáng yêu: "Mình nghe nói bọ họ tính sẽ mượn văn phòng của hội học sinh bên kia để tập luyện, nhưng vẫn còn phải liên lạc với hội học sinh bên đó, dù sao thì ai muốn đi thì phải đi tìm quan hệ rồi."

Trong lòng Trình Niệm Niệm chợt căng thẳng, giống như chỉ cần nghe được tên của anh liền không thể bình tĩnh được, trong lòng âm thầm ghi nhớ chuyện mượn phòng này.

______

Trở lại ký túc xá rồi tắm rửa xong xuôi, đầu tóc cô cùng chưa sấy cúi xuống nhìn chằm chằm thông tin liên lạc của Hội trưởng, Phó Hội trưởng, Bí thư cùng một số nhân viên quản lý của Hội học sinh trên trang web chính thức của trường, sau đó nhìn chằm chằm ảnh chụp của Lục Diễm với ngũ quan rõ ràng đẹp đến ngây người.

Khi còn nhỏ Trình Niệm Niệm đã bị mẹ mình ép đi học vũ đạo, sau khi lớn lên thì cũng dần dần trầm mê trong đấy, sau khi kết thúc kì thi đại học thì cô nổi loạn lên, không nghe theo mẹ mình đi múa ba lê mà lại đi học múa, đối với cô mà nói, cô lại thích hưởng thức nhiều điệu múa khác nhau với nhiều phong thái khác nhau, múa là một loạt động tác vừa mềm mại vừa cứng rắn còn dùng để rèn luyện sức khoẻ, cho nên lúc cô suy xét đến các trường đại học, cô sẽ chọn thế mạnh toàn diện và khoa nghệ thuật ở Đại học N cũng khá nổi tiếng.

Sau đó liền gặp được Lục Diễm, có rất nhiều lời đồn đại rằng, anh nổi tiếng nhất trong khoa tài chính ở Đại học N, lúc bắt đầu năm hai đã đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng Hội Học Sinh, anh vô cùng tuân thủ kỷ luật, đối với người khác cũng rất khiêm tốn vừa phải tuy rằng anh rất lạnh lùng và trầm tính. Lục Diễm cũng thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng, diện mạo không tầm thường lại nghe đồn gia cảnh cũng không tồi, cũng nghe đến người khác đồn thổi rằng vào năm ba anh đã chuẩn bị tự lập gây dựng sự nghiệp, nên người hoàn mỹ như vậy luôn luôn hấp dẫn lực chú ý của người khác.

"Bang" Tiếng máy tính đóng lại vang lên, cô xoa loạn mái tóc còn ướt, chậm rì mà bò lên trên giường, nằm sấp cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, cô sợ bị anh phát hiện dụng tâm kín đáo của bản thân, màn hình hiện lên một chuỗi số.

"Ôi...." Rốt cuộc nên nói như thế nào đây, mặc kệ đi, dù sao lý do mình tìm anh ấy cũng là chuyện công việc, trực tiếp một chút là tốt rồi. Nội tâm của Trình Niệm Niệm tự gật đầu sau đó ngón tay cuối cùng cũng quyết định nhấn nút gửi, mặc kệ! Mặc kệ đi! Cả người và mông cùng chui vào chăn, hai chân đập loạn, rồi lại lăn qua lăn lại biến mình thành một con tằm nhỏ.

Đệm chăn ấm áp làm suy nghĩ của Trình Niệm Niệm chậm rãi phiêu xa, cô lại nghĩ đến Lục Diễm, ngày đó ở hành lang anh kêu tên của mình.

Trình Niệm Niệm, Niệm Niệm, Niệm Niệm, đầu lưỡi chống lại chân răng, lại rời đi, liếm qua hàm trên, từ trong miệng anh kêu ra như thế nào lại cảm thấy mang theo nhiều vài phần triền miên....

"Chào học trưởng, tôi là Trình Niệm Niệm."

"Tôi có chuyện muốn nhờ học trưởng giúp, tôi có thể chờ học trưởng rảnh để hỏi về việc này không?"

______

Tay Lục Diễm cầm điện thoại vuốt ve, đưa lưng về phía cửa, dựa tên cái bàn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi Phó hội trưởng Hà Viễn gõ cửa tiến vào văn phòng của Lục Diễm liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bóng dáng lạnh lùng nửa xoay người lại, gọng kính tơ vàng che khuất đi khoé mắt của anh, sau đó Hội trưởng làm như không có việc gì lạnh lùng mở miệng: "Giúp tôi đặt thêm một bàn làm việc trong văn phòng, chức vị trợ lý hội trưởng, không cần ghi vào hồ sơ hội học sinh."

Phó hội trưởng nghe tới nửa câu đầu liền vui vẻ vì sẽ có người cũng cậu chia sẻ công việc nặng nhọc cho đến khi Lục Diễm vừa dứt lời, cậu liền nhảy dựng lên: "Cái gì mà không cần ghi vào hồ sơ, chức vị này không phải là đùa giỡn đâu Hội trưởng?!"

Lục Diễm lấy kính từ trên bàn đeo lên, đưa ra một tấm thẻ: "Yêu cầu mua cái gì thì tính kinh phí vào cái thẻ này, trận bóng rổ mấy ngày nữa tôi sẽ đồng ý đấu."

Phó hội trưởng lập tức cười hì hì đáp lại, bĩu môi, nội tâm còn vẽ ra một chuyện xấu, thật vất vả lắm Hội trưởng mới thông suốt chịu tuyển thêm một người nữa, nhưng lại để người kia làm việc trong văn phòng này, khiến cậu không thể bắt nạt được, không biết anh đang suy nghĩ gì nữa....

Lục Diễm ngồi trên ghế văn phòng, ngửa lưng ra sau, đỉnh mày cau lại, duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, A, lại muốn hút thuốc.

Cửa phòng đóng lại, trong văn phòng khôi phục lại một mảnh yên tĩnh, tiếng tin nhắn trên bàn truyền tới, người ngồi đó vẫn không có động mà đang trầm tư.

Sau một hồi lâu, một tiếng trầm thấp thở dài mang theo thỏa hiệp từ cổ họng phát ra.

Lục Diễm cầm lấy điện thoại đặt ở một bên, híp mắt nhìn chằm chằm điện thoại, gõ xuống mấy chữ, gửi đi.

Sau đó anh quay đầu ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời phản xạ qua thấu kính mà toả ra vầng sáng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích vuốt ve, môi mỏng hé mở mang theo ý cười, khẽ nói vài câu, đầu lưỡi lại chống ở chân răng, rồi rời đi, liếm qua hàm trên....

Trong một phòng học ở xa kia, nghe giáo viên trên bục giảng giảng bài làm Trình Niệm Niệm nhàm chán đến sắp ngủ, do đó cô cũng không phát hiện màn hình điện thoại đặt trên bàn học chợt sáng lên.

"Buổi chiều ngày mai, hai giờ ở văn phòng của tôi."