Như Em Hằng Mong

Chương 27



Đồ bị vứt đi vào ngày hôm qua, bây giờ Thẩm Độ đi tìm, làm sao có thể tìm được nữa. Rác trong thùng rác cũng đã bị công nhân làm vệ sinh trong tiểu khu lấy đi lúc sáng sớm ngày hôm nay rồi.

Thẩm Độ đổ tất cả rác trong thùng rác ra, cũng không tìm được.

Thẩm Uyển Thu từ trong nhà đi ra, thấy con trai đang lục lọi trong thùng tác, bà vội vàng đi đến khuyên nhủ: "Tiểu Độ, bỏ đi con, đồ mất thì mất rồi, mua một cái mới là được mà, chỉ là một quả cầu pha lê thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền, cần gì phải —-"

Bà còn chưa nói hết câu, Thẩm Độ đã ngước mắt nhìn về phía bà, giọng nói của cậu rất lạnh lùng, nói: "Vậy mẹ có biết không, một đồ vật chỉ là bình thường đối với mẹ, nhưng lại là trân bảo của người khác."

Thẩm Uyển Thu ngây người.

Bà nhìn con trai, bỗng nhiên không nói thành lời.

Bà trầm mặc một lúc lâu, mới không nhịn được hỏi: "Tiểu Độ, đó là quà người khác tặng cho con sao?"

Nếu như không phải là vật rất trân quý, bà tin chắc Thẩm Độ sẽ không tức giận đến như vậy.

Thẩm Độ không trả lời, cậu xoay người sải bước đi ra ngoài.

Thẩm Uyển Thu nhìn bóng lưng con trai, đứng ở cửa rất lâu.

Cho đến khi Thẩm Độ đã đi xa, bà mới buông một tiếng thở dài, xoay người đi vào nhà.

Lê Tuyết vẫn đang khóc, thấy Thẩm Uyển Thu trở lại, cô ta vội vàng tiến lên, "Dì, anh Thẩm Độ có trách con không ạ."

Thẩm Uyển Thu nhìn cô ta, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì.

Bà lắc đầu, đi đến ghế sofa ngồi xuống.

Đột nhiên bà cảm thấy nhức đầu, thật lâu sau, vẫn không nhịn được lại nói, "Tiểu Tuyết, con thật sự không nên tự tiện đụng vào đồ của Thẩm Độ."

Lê Tuyết khóc lóc nói: "Con biết lỗi rồi dì, con sẽ nói xin lỗi với anh Thẩm Độ ạ."

Lê Tuyết không ngờ được sẽ như vậy. Cô chỉ muốn để Hứa Bảo Như biết khó mà lui, không quấn lấy Thẩm Độ nữa thôi.

Nên cô đã cố ý tìm kiềm một cái giống như đúc ở rất nhiều nơi để trả lại chỗ cũ, chính là vì không để Thẩm Độ phát hiện ra.

Nhưng cô lại không nghĩ đến, Thẩm Độ nhận ra một cách dễ dàng như vậy.

Thẩm Uyển Thu không nói gì cả.

Với tính cách của Thẩm Độ, làm sao có thể tiếp nhận lời xin lỗi cơ chứ.

__

Tần Phong tắm xong đi ra, đang chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ Thẩm Độ đột nhiên lại gọi điện thoại đến.

Tần Phong nhận điện thoại, cà lơ phất phơ cười nói: "Mặt trời mọc đằng tây hả? Trễ như vậy rồi mà còn gọi điện thoại cho tớ."

Thẩm Độ đi thẳng vào vấn đề, nói: "Đến chỗ xử lí rác thải trên đường Ngô Đồng."

Tần Phong hơi kinh ngạc, "Nửa đêm nửa hôm đến bãi rác làm gì?"

Thẩm Độ: "Tìm một món đồ giúp tớ."

"..."

Tần Phong không biết là cậu điên, hay là Thẩm Độ điên nữa. Đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến chỗ xử lí rác thải tìm đồ.

"Cậu nói là mảnh vụn thủy tinh, sao có thể tìm được nữa."

Hai thanh niên trẻ tuổi đến bãi rác tìm đồ vào nửa đêm, thật tuyệt vời.

Thẩm Độ nói: "Được đặt trong một chiếc hộp, tìm ra hộp đó là được."

Cậu vừa mới gọi điện thoại hỏi Lê Tuyết, cô ta để nó trong chiếc thùng đựng đồ linh tinh rồi vứt đi.

Hai người ở chỗ đổ rác tìm rất lâu, vốn dĩ cũng không thấy chiếc hộp nào.

Tần Phong nói: "Vứt tối hôm qua, có phải đã thiêu hủy rồi không?"

Thẩm Độ nói: "Không biết. Vừa rồi tớ mới hỏi qua, sáng sớm hôm nay thu gom rác, rạng sáng hôm nay mới phân loại rồi đưa đi thiêu hủy."

Tần Phong vừa giúp Thẩm Độ tìm đồ, vừa tò mò hỏi, "Rốt cuộc là thứ gì, mà có thể khiến cậu nửa đêm nửa hôm đến lục lọi bãi đổ rác vậy. Không phải cậu mắc bệnh sạch sẽ à?"

Quả thật Thẩm Độ có mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, nên bây giờ cậu đã thấy phiền sắp chết đến nơi rồi, cậu cau mày nói: "Cậu có thể đừng nói chuyện nữa được không."

"Được được được." Tần Phong cũng không muốn nói, quả thật rất hôi thối.

Hai người tìm kiếm ở bãi rác hơn hai giờ đồng hồ, thiếu chút nữa là lật tung hết cả bãi đổ rác, cuối cùng Thẩm độ tìm được chiếc thùng đồ linh tinh của nhà mình trong một đống rác.

Cậu mở ra nhìn, quả cầu pha lê Bảo Như tặng cho anh, đã bị vỡ thành vô số mảnh vụn, nằm hỗn tạp lung tung ở bên trong.

Thẩm Độ đứng ở đó, nhìn chằm chằm những mảnh vụn thủy tinh trong hộp rất lâu.

Tần Phong làm bạn với Thẩm Độ nhiều năm như vậy, cho đến giờ cậu chưa từng thấy sắc mặt bạn mình lạnh lùng như vậy bao giờ.

Thậm chí cậu còn không dám nói lời nào.

Qua thật lâu sau, cậu ấy mới đi đến, cẩn thận hỏi: "Là cái này à?"

Cảm xúc trên mặt Thẩm Độ đã bị khắc chế lại, cậu ừ một tiếng, đóng nắp lại, nói: "Đi thôi."

Hai người từ bãi đổ rác đi ra, xin miễn bàn đến việc trên người có bao nhiêu thảm hại.

Tần Phong kéo áo phông trên người lên ngửi thử theo bản năng, mới ngửi thử đã lập tức ghét bỏ quay đầu đi, "Má nó, cái mùi này."

Thẩm Độ nhìn cậu, "Cảm ơn nhé."

Tần Phong nói: "Hai chúng ta là bạn bao nhiêu năm rồi chứ, còn cần phải khách sáo như vậy làm gì."

Cậu ta nói, dừng lại, vẫn không nhịn được hỏi: "Nhưng vật này... Chẳng lẽ là Bảo Như tặng cho cậu à?"

Thẩm Độ không chối, ừ một tiếng.

Tần Phong đoán được. Quả cầu pha lê màu hồng, nhìn một cái đã biết ngay do con gái tặng. Mà có thể khiến Thẩm Độ xem như bảo bối như vậy, tám chín phần trên mười là do Bảo Như tặng rồi.

Tần Phong hỏi: "Mà sao lại bể nát vậy?"

Thẩm Độ nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên không tốt. Không lên tiếng.

Tần Phong thấy cậu không muốn nói, cũng không hỏi lại, nói: "Nhưng loại thủy tinh thiên nhiên này chắc sẽ không có cách nào sửa chữa lại được, cậu phải làm sao bây giờ?"

Tâm trạng Thẩm Độ đang rất phiền muộn, nói: "Không biết, ngày mai rồi nói sau."

Thẩm Độ về đến nhà, đã hơn một giờ sáng.

Lê Tuyết sợ Thẩm Độ, trốn trong phòng không dám đi xuống.

Thẩm Uyển Thu vẫn còn ngồi ở phòng khách chờ Thẩm Độ, thấy cậu về, lại nhìn thấy quần áo trên người cậu đều bị bẩn, hơn nữa còn nhìn thấy chiếc hộp cậu cầm trong tay, đoán được chắc chắn cậu đã đến bãi đổ rác tìm.

Bà hỏi: "Đã tìm được chưa con?"

Thẩm Độ chỉ đáp một tiếng vâng, đi vào phòng tắm tắm rửa trước.

Bình thường cậu tắm cũng chỉ mất mười phút, hôm nay tắm hơn nửa tiếng, dùng không biết bao nhiêu sữa tắm, chắc chắn không còn mùi gì bám lại trên người mình nữa mới đi ra khỏi phòng tắm.

Cậu cầm khăn lông lau sơ tóc, thay một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần short màu đen thoải mái.

Đi đến trước bàn đọc sách, cầm chiếc hộp đựng đồ linh tinh đi vào phòng tắm lần nữa.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Cậu nhặt từng mảnh vụn thủy tinh bên trong ra, đặt vào trong một chiếc đĩa, sau đó vứt bỏ chiếc hộp đựng đồ lặt vặt đó đi.

Cậu mở nước, nghiêm túc cọ rửa từng mảnh vụn thủy tinh một, rửa cho đến khi hoàn toàn không còn chút bụi bặm nào nữa mới đặt lại vào trong đĩa.

Cậu bưng đĩa đi ra khỏi phòng tắm, đặt đồ lên bàn sách, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.

Anh mở laptop lên, gõ chữ vào thanh tìm kiếm thông tin: Cách sửa chửa thủy tinh bể nát?

Tối hôm đó, Thẩm Độ thức trắng cả một đêm.

Cậu nghiên cứu rất nhiều tài liệu, tất cả tài liệu đó đều nói cho cậu biết, thủy tinh thiên nhiên sau khi bể nát sẽ không có cách nào sửa chữa được nữa.

Thẩm Độ ngồi trước bàn đọc sách cho đến khi trời sáng. Cậu nhìn mặt trời mọc vào buổi sáng sớm ở bên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên trong cuộc đời không biết nên làm gì.

Cho đến bây giờ anh chưa từng có cảm nhận như vậy.

Thẩm Uyển Thu thấy đã sắp bảy giờ, Thẩm Độ vẫn chưa xuống.

Bà đi lên kêu anh, đứng bên ngoài gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Thẩm Độ, sắp bảy giờ rồi, con trễ giờ học rồi đó."

Thẩm Độ nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, không trả lời, cũng không nói gì.

Bảy giờ rưỡi, cuối cùng cậu mới mang balo đi xuống lầu.

Thẩm Uyển Thu nói: "Dù sao cũng đã trễ rồi, ăn sáng rồi đi nhé."

"Không cần đâu mẹ." Thẩm Độ đi đến cửa thay giày.

Trước khi chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn về phía mẹ, "Cô ta còn ở lại nhà chúng ta bao lâu nữa ạ?"

Thẩm Uyển Thu hơi sững sốt, "Con nói Lê Tuyết hả..... Bây giờ ba mẹ con bé vẫn chưa...."

"Cô ta còn chưa đi, gần đây con cũng không về nhà nữa." Thẩm Độ không nói gì thêm, nói xong rồi dứt khoát quay đi.

Từ nhà đi ra, Thẩm Độ cũng không đến trường học. Cậu đón xe đi đến chợ đồ cổ, dựa trên địa chỉ đã tìm được trên mạng, tìm được một nghệ nhân chuyên nghiệp chuyên sửa chữa đồ cổ.

Cậu lấy những mảnh thủy tinh vụn ra, ông lão nhìn qua, lắc đầu nói: "Tôi không có cách nào để sửa chữa cái này đâu, đây là thiên nhiên thủy tinh, nếu miễn cưỡng chữa lại cũng sẽ có vết nứt, rất xấu."

Thẩm Độ cay mày, "Không còn cách nào sao ạ?"

Ông lão lắc đầu, "Chi bằng cậu tìm một tiệm ngọc thạch, mãi giũa những mảnh vụn này lần nữa, mài thành viên tròn, làm một chuỗi vòng ta trông cũng rất đẹp đó."

__

Buổi chiều, Thẩm Độ đến trường học.

Tần Phong vừa thấy Thẩm Độ đi học, lập tức hỏi cậu, "Thế nào rồi? Có thể sửa chữa lại được không?"

Thẩm Độ ngồi trên ghế, thật lâu sau, mới lắc đầu.

Thật ra thì Tần Phong có thể đoán được kết quả này.

Những món đồ thủy tinh này vốn dĩ chẳng cách nào có thể sửa chữa được.

Cậu an ủi: "Không sao, cậu giải thích với Bảo Như chút, chắc cô ấy sẽ không trách cậu đâu."

Thẩm Độ nhìn về phía Tần Phong, nghiêm túc nói: "Không được nói cho Bảo Như. Tớ sẽ nghĩ cách."

Cậu biết quả cầu pha lê may mắn này quan trọng với Bảo Như bao nhiêu, nếu cô biết quả cầu pha lê đã bị rớt bể, nhất định sẽ rất đau lòng.

Cậu không muốn nói cho cô biết.

"Chờ tớ nghĩ cách sửa chữa lại, rồi nói cho cô ấy."

Mấy ngày sai, Thẩm Độ không về lại nhà. Anh tạm thời ở lại nhà Tần Phong.

Ba mẹ Tần Phong không ở nhà, nên hai tên nam sinh cũng sống rất thuận lợi.

Lê Tuyết ở lại nhà Thẩm Độ đến ngày hai mươi bảy tháng chín, ba mẹ cô ta về nước.

Mẹ Lê vừa vào nhà đã vui vẻ kéo tay Thẩm Uyển Thu, cười nói: "Uyển Thu, khoảng thời gian này thật sự cảm ơn chị nhiều, Tiểu Tuyết nhà em chưa gây thêm phiền phức gì cho chị chứ?"

Thẩm Uyển Thu là một người đối nhân xử thế rất khéo léo, mà bây giờ trên khuôn mặt bà cũng chỉ là một nụ cười rất miễn cưỡng, bà cười một tiếng, "Không có."

Về hành động Lê Tuyết tự tiện vào phòng của Thẩm Độ, đụng vào đồ của cậu, bà không cách nào tiếp nhận được. Thật sự là con gái của bạn mình, cũng khó để bà nói ra gì đó. Nếu như là con gái của mình, bà đã sớm giáo dục cô cho tốt rồi.

Mẹ Lê cười nói: "Cũng đúng, Tiểu Tuyết nhà em từ nhỏ vẫn luôn rất ngoan mà."

Bà ta ngồi xuống ghế sofa, nhớ đến chuyện đã đồng ý với con gái trước đó, nhìn bốn phía theo bản năng, hỏi: "Uyển Thu, Thẩm Độ đâu rồi? Hôm nay không phải là cuối tuần à, sao thằng bé không ở nhà?"

Thẩm Uyển Thu cười cười, nói: "Nó có việc."

"Trời ạ, thật là đáng tiếc quá. Em còn nói muốn gặp thằng bé một lần đấy." Bà ta nói xong, bỗng nhiên lại nói tiếp với Thẩm Uyển Thu: "Đúng rồi Uyển Thu, trên đường đi em đã thương lượng với ba Tiểu Tuyết rồi, chị xem Tiểu Tuyết nhà em với Thẩm Độ nhà chị, bằng tuổi nhau, hai nhà chúng ta lại hiểu gốc rễ của nhau, em thấy hai chúng ta tác hợp chút, cho hai đứa nhỏ đính hôn nhé. Cứ như vậy, về sau hai nhà chúng ta cũng xem như thân càng thêm thân đó."

Thẩm Uyển Thu không nghĩ đến thế mà Lý Vân lại mơ ước đến Thẩm Độ nhà bà. Nụ cười trên mặt bà đã phai nhạt đi, nói: "Chuyện này không được đâu."

Lý Vân nói: "Chuyện này có gì không tốt đâu. Tiểu Tuyết nhà em cũng không thua kém, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, không chừng Thẩm Độ cũng thích Tiểu Tuyết đó chứ."

Thẩm Uyển Thu cười, từ chối rất dứt khoát, "Chuyện này không được. Thẩm Độ nhà chị đã có cô gái mình thích rồi."

Lý Vân ngẩn người, "Vậy sao."

Thẩm Uyển Thu: "Đúng vậy."

Lý Vân vốn cho là chuyện này không khó, dù sao bà ta và Thẩm Uyển Thu cũng quen biết nhiều năm, hai nhà hiểu rõ nhau, hơn nữa còn qua lại trên phương diện làm ăn. Hơn nữa vẻ ngoài của Tiểu Tuyết nhà bà cũng xinh đẹp, bà nghĩ Thẩm Uyển Thu hẳn sẽ không từ chối chuyện kết thông gia này.

Nhưng không ngờ Thẩm Uyển Thu lại từ chối dứt khoát như vậy, một chút đường sống cũng không chừa lại, điều này khiến bà ta trong lúc nhất thời đột nhiên không biết phải nói tiếp thế nào.

Thẩm Uyển Thu không cho bà ta cơ hội tiếp tục thương lượng, đứng dậy nói: "Ngày hôm qua chị đi mua chút trái cây, ăn rất ngon, chị đi lấy một ít cho em, mang về nếm thử chút nhé."

Thẩm Uyển Thu vẫn là người giữ thể diện, không làm được mấy chuyện xé rách mặt này. Nhưng hành động của bà cũng đã là uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách rồi.

Bà thật sự không nghĩ đến, Lý Vân lại đánh chủ ý lên người Thẩm Độ nhà mình.

Đừng nói đến việc bà sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của con trai, cho dù bà thật sự muốn nhúng tay, Lê Tuyết cũng không xứng với Thẩm Độ.

__

Thẩm Độ ở nhà Tần Phong bốn ngày, chiều ngày 27/9 hôm đó, Thẩm Uyển Thu gọi điện thoại cho cậu, nói: "Tiểu Tuyết đi rồi, con có thể về nhà rồi chứ?"

Thẩm Độ đang nghiên cứu chuyện sửa chữa thủy tinh, nghe điện thoại, đáp một tiếng vâng rất nhạt.

"Lúc nào về?"

"Buổi tối."

Thẩm Uyển Thu nghe con trai cuối cùng cũng chịu về nhà, bà cười, "Được. Buổi tối mẹ đi mua thức ăn, gọi cả Tần Phong đến nhé, con ở nhà người ta nhiều ngày như vậy, mẹ phải mời Tần Phong ăn cơm mới được."

Thẩm Độ vâng một tiếng, "Con biết rồi."

Cúp điện thoại, Tần Phong hỏi: "Mẹ cậu à?"

Thẩm Độ ừ một tiếng, "Lê Tuyết đi rồi, mẹ bảo tớ về nhà."

Tần Phong hỏi: "Cậu trở về à?"

Thẩm Độ ừ một tiếng.

Tần Phong đặt bút xuống, đi đến ghế sofa ngồi xuống, cười hì hì nói: "Có phải cậu đã muốn về từ lâu rồi không? Mấy ngày không gặp Bảo Như rồi mà?"

Thẩm Độ không trả lời. Nhưng đúng là cậu rất muốn gặp Hứa Bảo Như.

Mặc dù cũng có thể gặp ở trường học, nhưng đã lâu rồi Hứa Bảo Như không lên tìm anh. Cậu không biết tại sao. Là vì đêm hôm đó, cậu hỏi cô tại sao lại đi gần Trình Thuật như vậy, nên làm cô tức giận à?

"Mẹ tớ bảo buổi tối cậu đến nhà ăn cơm đấy." Thẩm Độ đóng laptop lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tần Phong nói: "Được nha, nói mới nhớ, đã lâu rồi tớ không đến nhà cậu."

Buổi chiều lúc Thẩm Độ và Tần Phong trở về, đúng lúc gặp được Thẩm Uyển Thu cũng đi mua thức ăn về.

Thẩm Uyển Thu hạ cửa sổ xe xuống, cười gọi: "Tần Phong."

Tần Phong vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Uyển Thu, vội vàng chào hỏi lễ phép, "Dì Thẩm."

Thẩm Uyển Thu cười, vỗ vỗ tay lái, "Lên xe đi."

"Vâng!"

Tần Phong ngồi vào hàng ghế sau trước, sau đó Thẩm Độ mới mở cửa bên ghế phó lái ra ngồi vào.

Thẩm Uyển Thu lái xe vào tiểu khu, cười nói: "Mấy ngày không gặp con trai mẹ, lại đẹp trai hơn đó."

Thẩm Độ nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến bà.

Thẩm Uyển Thu tò mò, đột nhiên hỏi Tần Phong, "Tần Phong, Thẩm Độ đang yêu đương với ai, con có biết không?"

Thẩm Độ nghe vậy, không kiềm được nhíu mày.

Tần Phong hơi sững sốt, ngay sau đó cười ha ha, nói: "Con không biết, chuyện này dì phải hỏi Thẩm Độ chứ ạ."

Thẩm Uyển Thu nói: "Nếu nó chịu nói, dì cũng không hỏi con làm gì."

Tần Phong cười ha ha, miễn cưỡng nói dối. Bản thân Thẩm Độ còn không nói, cậu nào dám nói ra.

Về đến nhà, Thẩm Uyển Thu đậu xe vào sân, nói: "Thức ăn đều ở cốp sau rồi, hai đứa cầm giúp nhé, mẹ sang nhà Bảo Như, gọi A Nguyệt và Bảo Như đến ăn cơm tối cùng."

Hôm nay Thẩm Uyển Thu mua rất nhiều thức ăn, bà nghĩ dù sao cũng sẽ làm một bữa tiệc lớn, nhân tiện mời cả A Nguyệt và Bảo Như đến ăn chung.

Gần đây bầu không khí trong nhà không đúng, mọi người vừa khéo có thể ăn chung một bữa cơm, tăng thêm sự náo nhiệt.

Bà vừa nói vừa đi ra ngoài.

Lúc Thẩm Độ nghe mẹ nói sẽ đi gọi Hứa Bảo Như đến ăn cơm, cũng hơi ngừng động tác lấy thức ăn ở cốp xe sau.

Tần Phong thu hết vào mắt, cười trêu Thẩm Độ, "Vui vẻ không? Sắp được gặp Bảo Như rồi."

Thẩm Độ bị vạch trần, khuôn mặt không nén được giận, ném một quả dưa hấu vào tay Tần Phong, "Xong chưa."

__

Thẩm Uyển Thu đi sang cách vách mới mẹ Hứa và Bảo Như đến nhà ăn cơm tối, ai ngờ Bảo Như lại không ở nhà.

Mẹ Hứa cười nói: "Ngày mai là sinh nhật con nhóc đó, bạn bè trước kia của con bé ở thành phố Giang tranh thủ dịp cuối tuần nên đến thăm nó, có lẽ tối nay sẽ ra ngoài ăn cùng bạn rồi."

Gần đây Thẩm Uyển Thu quá bận rộn, cũng quên mất ngày mai là sinh nhật Bảo Như, bà nói: "Bà không nói tôi cũng quên mất đấy, là ngày mai đúng không?"

Mẹ Hứa cười nói: "Ừ. Nhưng cũng chỉ là sinh nhật của trẻ con thôi, không cần phải quá để ý đến con bé đâu."

"Như vậy sao được. Trước đây rồi luôn nhớ, mà gần đây bận rộn quá, lại quên mất."

Mẹ Hứa cười nói: "Không sao. Con nhóc đó còn quên cơ mà, vẫn là do hôm qua ba con bé nhắc đến, nó mới nhớ ngày mai là sinh nhật của mình."

Thẩm Uyển Thu cười một tiếng, còn nói: "Vậy được. Một lát nhớ đến ăn nhé."

Hôm nay ba Hứa phải tăng ca, mẹ Hứa ở nhà một mình nên cũng lười nấu cơm, thế là không từ chối, nói: "Được, một hồi tôi qua giúp bà."

"Được, tôi đi trước nhé."

"Ừ."

Thẩm Độ cho rằng Hứa Bảo Như có thể đến ăn cơm, rất vui vẻ.

Nhưng khi nghe nói Hứa Bảo Như và bạn đã ra ngoài đón sinh nhật, lại rất thất vọng.

Ăn cơm tối xong, ngồi dưới lầu giúp mẹ một hồi, sau đó đi lên lầu.

__

Hứa Bảo Như không nghĩ bạn thân của mình sẽ từ thành phố Giang đến đây tổ chức sinh nhật cho cô.

Cô nhìn thấy từng người họ âm thầm chuẩn bị quà tặng, đột nhiên lại khóc.

Cho đến bây giờ Hứa Bảo Như chưa từng khóc, lần này cô khóc, khiến mọi người đều giật nảy mình.

Dương Hạo nói: "Bảo Như, không đến mức này chứ? Cảm động như vậy à?"

Hứa Bảo Như lau nước mắt rồi lắc đầu, "Các cậu thật tốt quá."

Đây là lần đầu tiên Dương Hạo nhìn thấy Hứa Bảo Như khóc, hơi không biết phải làm sao, "Cậu sao vậy?"

Hứa Bảo Như lắc đầu, cô không muốn khóc, nhưng càng khóc lại càng lớn.

Chu Di ôm lấy Hứa Bảo Như, vỗ vỗ lưng của cô, dịu dàng nói: "Làm sao vậy? Hôm nay ăn sinh nhật, không phải nên vui vẻ sao."

Hứa Bảo Như gật đầu, "Tớ thấy rất vui."

Quả thật Hứa Bảo rất vui vẻ.

Bây giờ đã là lớp mười hai, cô không ngờ các bạn sẽ tranh thủ dịp cuối tuần đến đón sinh nhật mười tám tuổi cùng mình.

Họ ăn cơm xong, sau đó chuyển sang chơi ở quán bar.

Dương Hạo nói: "Mười tám tuổi đã trưởng thành, uống chút rượu chúc mừng nào. Nhưng chỉ uống cho có cảm giác thôi, ngày mai còn phải đi học nữa."

Hứa Bảo Như thật sự rất hào hứng, mọi người đã tìm một chỗ yên tĩnh.

Hứa Bảo Như cũng không uống được bao nhiêu rượu.

Các nam sinh đang chơi xúc xắc. Cô và Chu Di nhoài người ra bàn, mặt đối mặt, trò chuyện cùng nhau, cô nhìn Chu Di, bỗng nhiên nói: "Tiểu Di, quả cầu pha lê của tớ không còn nữa rồi."

Chu Di hơi kinh ngạc, cô ấy ngồi dậy, "Sao lại không còn nữa? Làm mất à?"

Chu Di biết quả cầu pha lê của Hứa Bảo Như, khi còn bé cô luôn bị bệnh, nên ba cô đã mua cho cô một quả thủy tinh cầu may mắn, nói là mang theo nó sẽ có thiên thần bảo vệ, thân thể sẽ trở nên tốt hơn.

Khi đó Hứa Bảo Như mới bốn năm tuổi, vì sức khỏe của mình, mồi ngày đều mang theo quả cầu pha lê bên mình. Không ngờ rằng từ sau khi có quả cầu pha lê, sức khỏe cô thật sự tốt lần dần, mãi đến lúc lớn, đều không bị bệnh lại.

Mặc dù biết là vì mỗi một ngày lớn lên, sức đề kháng của cơ thể càng ngày càng tốt, cũng có thể là vì uống thuốc khám bệnh, nên thân thể mới có thể tốt hơn.

Nhưng thủy tinh cầu đó là bảo bối của Hứa Bảo Như, từ nhỏ đến lớn dù đi đâu cũng đều mang theo, cô nói với người khác, đó chính là thần bảo vệ của mình.

Chu Di không nghĩ đến cô sẽ làm mất nó, vội hỏi cô, "Làm rơi ở nơi nào? Có tìm lại được không?"

Hứa Bảo Như lắc đầu, cô quay mặt gục xuống bàn, nước mắt trong khóe mắt theo đó cũng rơi xuống, cô nhỏ giọng nói: "Tớ tặng cho Thẩm Độ, nhưng cậu ấy không quý trọng nó."

Chu Di bỗng nhiên ngây người.

Hứa Bảo Như nói: "Thật ra thì tớ không nhất định phải là cậu ấy thích tớ, lúc tớ tặng cho cậu ý, chỉ xem như là bạn, tớ chỉ muốn cậu ấy vui vẻ thôi. Nhưng có lẽ là cậu ấy cảm thấy tớ rất phiền, nên đến bây giờ không xem tớ ra gì, đồ tớ tặng mà cậu ấy lại xem như rác vậy, tiện tay vứt đi."

Chu Di nhìn Hứa Bảo Như, đột nhiên cũng rất đau lòng, cô ấy cầm khăn giấy lau nước mắt thay cô.

Hứa Bảo Như nhắm mắt lại. Nước mặt từ khóe mắt chảy xuống.

Cô không nên thích Thẩm Độ.

Cô cũng không nên cố chấp như vậy.

Trong thời kì thanh xuân thiếu nữ, cô chân thành thật lòng thích một người, nhưng lại không nhận được cái gì.

__

Hứa Bảo Như và bạn chơi ở bên ngoài đến hơn mười giờ, vì ngày mai đám Chu Di phải ngồi tàu cao tốc vào lúc sớm để trở về thành phố Giang, nên cũng không về nhà Hứa Bảo Như ngủ.

Từ nhà Hứa Bảo Như đến ga tàu cao tốc phải mất một giờ, quá vòng vèo.

Hứa Bảo Như rất tiếc nuối, cô ôm một đống quà, lại muốn khóc.

Chu Di cười, bóp bóp mặt cô, "Cậu đừng khóc nữa, lớp mười hai nhanh lắm, lên đại học chúng ta có thể ở chung một chỗ được rồi."

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, cô lại nhìn đám Dương Hạo, nói: "Các cậu cũng phải học thật giỏi đó, lớp mười hai cả rồi, vẫn nên tranh thủ thi một trường đại học tốt."

Dương Hạo hừ một tiếng, nói: "Bảo Như, sao hôm nay cậu lại cảm tính như vậy?"

Hứa Bảo Như nghiêm túc nói: "Tớ nói thật."

Dương Hạo nhìn ra được Hứa Bảo Như đang nói thật, cậu cũng biết lớp mười hai phải học thật giỏi, cậu gật đầu, "Biết rồi, bọn tớ sẽ học thật giỏi mà."

Hứa Bảo Như gật đầu, cùng bạn đứng bên ngoài cửa một hồi, thấy thời gian thật sự muộn rồi, mới chia tay xong tiếc nuối.

"Các cậu đến khách sạn rồi gửi tin nhắn cho tớ, ngày mai lên tàu rồi cũng phải gửi tin nhắn cho tớ."

Chu Di cười, nói: "Biết rồi, cậu mau về nhà đi."

"Ừ, vậy tớ về đây." Hứa Bảo Như ngồi lên, vẫn vẫy tay với đám Chu Di qua cửa sổ xe.

Cô nhìn họ từ nơi xa, bỗng nhiên nghĩ, quyết định mà cô hối hận nhất cuộc đời này, chính là đồng ý với ba mẹ sẽ chuyển trường.

Nếu như không đến đây, cuộc sống của cô bây giờ chắc chắn vẫn yên ổn vui vẻ như trước đây.

Cô sẽ không quen biết Thẩm Độ, cũng sẽ không mất đi quả cầu pha lê của mình.

Nhưng cô lại nghĩ, sau khi lên đại học, cô và Thẩm Độ vĩnh viễn sẽ không gặp lại nhau nữa.

Như vậy cũng tốt.

Hứa Bảo Như ôm một đống quà đi về nhà, nhưng còn chưa đến cửa nhà mình, từ xa xa đã nhìn thấy Thẩm Độ đứng bên ngoài nhà cô.

Đèn đường trước cửa nhà cô rất mờ nhạt, bóng người Thẩm Độ bị đèn đường kéo rất dài. Hình như cậu nhận ra cô, ngước mắt nhìn, về về phía cô.

Hứa Bảo Như nhìn cậu rất thản nhiên, sau đó ôm quà đi đến, cô nhìn cậu, hỏi: "Có chuyện gì không?"

Thẩm Độ nhìn đống quà Hứa Bảo Như ôm trong ngực, sau đó mới ngước mắt nhìn về phía cô, "Ra ngoài đón sinh nhật à?"

Hứa Bảo Như ừ một tiếng.

"Không phải ngày mai mới đến sinh nhật cậu sao?

Hứa Bảo Như nói: "Bạn tớ đến thăm tớ, nên tổ chức sớm luôn."

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như. Trước khi cô trở lại, cậu đã suy nghĩ rất lâu, nên tỏ tình với cô thế nào.

Nhưng cậu thật sự không giỏi.

Cậu không giỏi bộc bạch tâm ý của mình.

Tay đút trong túi cầm lấy chiếc hộp quà theo bản năng.

Cậu chần chừ mấy giây, lấy đồ ra, đưa cho Hứa Bảo Như, "Tặng cậu."

Hứa Bảo Như khó hiểu nhìn anh, "Cái gì đây?"

Thẩm Độ có hơi mất tự nhiên, nói: "Quà sinh nhật."

Hứa Bảo Như rất bất ngờ, cô không nghĩ Thẩm Độ sẽ tặng quà sinh nhật cho mình.

Nhưng lại nhanh chóng hiểu rõ. Vì cô đã tặng quà sinh nhật cho cậu, theo phép lịch sự, nên cậu cũng tặng cô một món quà.

Cô không từ chối, nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

Cô nhìn Thẩm Độ, "Vậy tớ vào nhé?"

Thẩm Độ nhìn cô chằm chằm một hồi, mới ừ một tiếng.

Thẩm Độ chưa từng thích ai, cũng chưa từng tỏ tình bao giờ. Cậu không có kinh nghiệm, càng không giỏi.

Nhưng món quà tặng cho Hứa Bảo Như là toàn bộ tâm ý của cậu.

Cậu đứng bên ngoài nhà Hứa Bảo Như rất lâu, cho đến khi ở lầu hai, đèn trong phòng Hứa Bảo Như sáng lên. Cậu ngẩng đầu nhìn thêm một lúc, mới xoay người đi về nhà mình.

Hứa Bảo Như trở về phòng, đặt quà các bạn đã tặng mình lên giường.

Cô mở từng cái từng cái ra, mỗi một món quà, cô đều rất thích.

Cô cầm điện thoại chụp một tấm hình, đăng lên vòng bạn bè, kèm theo một câu: Mười tám tuổi vui vẻ.

Cô mở hết tất cả các phần quà, duy chỉ không mở món quà Thẩm Độ tặng.

Cô không cần xem, cũng biết cậu sẽ không dụng tâm trong món quà này.

Cùng lắm chỉ là đáp lễ theo phép lịch sự mà thôi.

Cô kéo ngăn tủ bên trái bàn đọc sách ra, đặt quà tặng của Thẩm Độ vào, sau đó đóng ngăn kéo lại.

__

Lời tác giả: Khum lẽ tôi là một tuyển thủ viết truyện ngược ư (không đâu nha), ngày mai lên đại học nho.

Giai đoạn sau rất ngọt, tin tôi đi, ngọt khiến mọi người phải gào khóc luôn đó.