Ông Bố Siêu Phàm (Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp)

Chương 19: Chiếc ly đất sét



Ở trong cửa hàng đồ cổ dạo một vòng, Lâm Di Quân ngay lập tức sợ hãi lùi lại vì giá cả cao cắt cổ.

Lục Trần đi bên cạnh Lâm Di Quân, cũng không nói gì, trong cửa hàng đồ cổ này phần lớn giá cả cũng trên mười vạn tệ, nhưng anh đều có thể mua, chỉ là Lâm Quân Di không tin tưởng anh, anh cũng lười mua mấy món đồ đắt tiền.

Nhưng lúc Lâm Quân Di muốn đi ra, Lục Trần lại bị một cái ly đất màu nâu thu hút sự chú ý.

Anh hiếu kỳ mà đem cái ly nhấc lên, đầu tiên là cái vẻ ngoài màu nâu đất thật không hút mắt gì cả, sau đó là cái giá hai ngàn tệ cũng chẳng hấp dẫn nổi mắt nhìn của dân chơi đồ cổ

"Người anh em thật có mắt nhìn, cái ly này chính là văn vật của thời Tống, nghe nói là ly rượu của tể tướng Nam Tống, nó tuy có vẻ ngoài cũ kỹ, nhưng chính vì cái vẻ ngoài này mới làm nên giá trị thực sự của nó." Ông chủ nhìn thấy Lục Trần ngắm nghía cái ly mấy năm rồi cũng không bán được thì lập tức chạy đến chào hàng.

Ba năm trước lúc hắn nhập hàng cũng bị đối phương nịnh nọt thế này, lúc đó giá nhập vào cũng phải một vạn tệ, hắn đem về và đưa ra bán với mức giá trên trời năm vạn tệ, nhưng chẳng ai chú ý đến nó cả.

Sau này thì cứ giảm giá dần, giảm đến bây giờ chỉ còn hai ngàn tệ, nhưng cũng chẳng ai ngó ngàng.

Hồi nãy khi nhìn thấy Lục Trần nhìn nó với ánh mắt thích thú, thì lập tức hồi phục tinh thần. Thu hồi lại hai ngàn tệ tiền vốn thế cũng được.

"Ồ vậy sao?" Lục Trần cười nhạt, cầm chiếc ly đến bên tai gõ vài tiếng, nghe thấy trong không gian phản hồi lại âm thanh tao nhã, trong mắt anh ánh lên một kia kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

"Anh đừng nói sẽ mua cái ly đất này để tặng bố em đấy nhé" Quay đầu lại nhìn đã thấy Lục Trần với ông chủ đang nói chuyện với nhau, Lâm Quân Di lập tức cạn lời.

"Đúng là anh có nghĩ đến chuyện này, chủ yếu vì giá khá rẻ" Lục Trần cười nói.

Lâm Quân Di lại càng không biết nói gì, mua quà giá rẻ chút thì cũng được, nhưng ít nhất cũng nên mua cái nào đẹp hơn chứ.

Anh đem cái cốc quê mùa này đến tặng bố em, thì ông ấy cũng chỉ có thể ngại ngùng mà nhận lấy thôi.

"Ông chủ, giá cả có thể giảm chút không" Lục Trần nhìn ông chủ hỏi.

Ông chủ lắc đầu cười nói: "Người anh em à, cái giá này là thấp nhất rồi, tôi lúc mới nhập vào giá cũng đã là 1800 tệ rồi, tôi cũng chỉ lời có 200 tệ, đó là còn không tính phí vận chuyển, dạo này làm ăn cũng không được thuận lợi gì cho cam."

Ông chủ trong tim rỉ máu, cái cốc quê mùa này đã ngốn của hắn một vạn tệ đó, nhưng hắn vẫn không dám nói ra.

Bởi vì nếu như nói ra, không phải đang tự thú nhận với Lục Trần cái ly này là giả sao.

"Cũng đúng, với cái ly quê mùa này anh cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, vậy hai ngàn tệ đi, giúp tôi gói lại." Lục Trần gật đầu, như thấu hiểu cảm giác của ông chủ.

"Anh điên rồi à, lấy hai ngàn tệ mua cái ly xấu xí quê mùa này, anh nhiều tiền quá không có chổ để rồi à? Với lại bố em sẽ không thích cái ly này đâu". Lâm Quân Di trừng mắt nói.

"Yên tâm, bố em nhất định sẽ thích." Lục Trần cười tự tin lấy tiền ra trả, chọc Lâm Quân Di tức muốn hộc máu.

Ông chủ thu tiền, tiện thể giúp Lục Trần gói hàng lại, cái của nợ này rốt cuộc cũng bán ra được rồi, và tất nhiên lỗ tám ngàn tệ, nhưng còn hơn là một đồng cũng không bán được cứ tồn lại trong quán, thì thế này vẫn tốt hơn.

"Này cậu, cái ly cậu cầm trong tay có thể cho tôi xem thử không?"

Đúng lúc này, một người đứng tuổi sắc mặt rất có tinh thần đang đi đến, vừa nhìn đã chú ý ngay đến cái ly Lục Trần đang cầm trên tay.

"Giáo sư Vu đến rồi". Ông chủ vừa nhìn thấy người đàn ông đứng tuổi nọ, hắn bỏ hết mọi thứ sang một bên, chạy đến chào hỏi.

"Giáo sư Vu"

"Giáo sư Vu"

Khách hàng trong tiệm đồ cổ cũng lần lượt bước đến chào hỏi, một đám người lập tức vây quanh người đàn ông đứng tuổi và Lục Trần.

Nhưng mà trong mắt mọi người cũng chỉ có người dàn ông đứng tuổi kia. Căn bản chẳng mấy ai chú ý đến Lục Trần.

Người đàn ông đứng tuổi nọ tên Vu Chính Đào, là một nhân vật nổi tiếng trong giới đồ cổ Du Châu. Ông ấy là giáo sư khoa khảo cổ học của đại học Du Châu, ông thường thu thập đồ cổ có giá trị thấp. Đài truyền hình Du Châu rất nhiều lần mời ông làm khách mời giám định cổ vật. Ông cũng là nhà giám định cổ vật chuyên nghiệp ở Du Châu.

Người trong giới chơi đồ cổ không có ai là không biết ông ấy, mọi người đều tỏ ra rất kính trọng.

Vu Chính Đào gật đầu với mọi người, sau đó lại nhìn cái ly trên tay Lục Trần.

"Này cậu, cái ly trong tay cậu có thể cho tôi xem thử không?" Vu Chính Đào hỏi lại.

Lục Trần gật đầu, cầm ly đưa đến cho Vu Chính Đào.

Anh tuy không phải người trong giới chơi đồ cổ, nhưng cũng có nghe qua danh Vu Chính Đào, cũng muốn biết nhân vật lớn trong giới đồ cổ này có bao nhiêu thực lực.

"Này cậu, cái ly này cậu mua giá bao nhiêu?" Vu Chính Đào quan sát cái ly một lát, trong mắt ánh lên một tia xúc động, nhưng ông che giấu rất tốt, dường như chẳng có ai phát hiện ra khác thường.

"Hai ngàn tệ" Lục Trần nói.

"Cái ly này dường như là văn vật của thời cổ đại, nhưng hình dáng bên ngoài lại giống như được công nghệ hiện đại sơn lên một lớp, xác xuất cổ đại của văn vật này dường như chưa đến 10%, nhưng tôi lại muốn cược một ván, nói không chừng hôm nay may mắn lại mua được hàng thật." Vu Chính Đào nhìn cái ly mà đánh giá.

"Tôi lúc đầu cũng suy nghĩ như giáo sư Vu, tốn một vạn tệ để mua nó về, nhưng mà tôi cược sai rồi". Ông chủ tiếc nuối mà nói chêm vào.

Dù sao thì tiền của Lục Trần cũng lấy rồi, cũng không sợ Lục Trần nghi ngờ đây là hàng giả, cho dù cái ly đất này có là một miếng đất sét, Lục Trần cũng không dám đòi lại tiền.

"Cá cược luôn mang theo nguy hiểm, đặc biệt là cá cược những thứ cổ vật này." Vu Chính Đào cười cười nhìn Lục Trần, "Này cậu, tôi trả cậu hai vạn tệ, cậu bán nó cho tôi được không? Tôi muốn thử xem hôm nay mình có thể may nắm đến đâu"

Lấy hai vạn tệ để mua một cái ly hai ngàn tệ, cái ly đất sét này nói không chừng lại là văn vật thời cổ đại?

Mọi người xung quanh bị Vu Chính Đào làm cho hưng phấn lên, lần lượt xem xét cái ly trong tay ông.

Nhưng bọn họ xem mãi cũng không nhìn thấy ở cái ly đất sét này có gì kỳ lạ, dần dần nổi lên nghi ngờ.

Cho đến khi, giáo sư Vu chính miệng nói sẽ thử vận may thì mọi người cũng chẳng tin tưởng mấy.

Vu Chính Đào là người giám định cổ vật đầu tiên của Du Châu, những người hiểu ông ấy bây giờ cũng không tin lời ông ấy nữa.

Nếu ông ấy không nhìn ra điều gì đặc biệt, chắc chắn sẽ không bỏ ra hai vạn tệ để mua một cái ly còn không biết có phải văn vật không.

"Hai vạn tệ?" Chủ tiệm bị dọa cho sợ hãi, ngay lập tức lòng đau như cắt, hắn cứ thế lỗ một vạn tám ngàn tệ.

"Xin lỗi, cái ly này là quà sinh nhật tôi muốn tặng bố vợ, tôi không muốn bán". Lục Trần chớp mí mắt, lắc đầu nói.

Vu Chính Đào tuy che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng lại bị Lục Trần phát hiện trong mắt ông có một tia ngạc nhiên. Anh biết Vu Chính Đào cũng nhìn ra giá trị thật cái ly đất sét này.

"Mười vạn tệ." Nhận thấy Lục Trần đang muốn rời đi, Vu Chính Đào gấp gáp nói.

Mười vạn?

Người xung quanh đều giật mình kinh hãi, trong lòng đã thầm đồng ý với suy nghĩ của mình rồi.

Cái ly đất sét quê mùa xấu xí này vậy là đồ thật rồi.

Ông chủ thiếu chút nữa hộc máu. Ông ta hiểu ra rồi, cái ly đất sét này đúng là văn vật thật rồi.

Lâm Di Quân há hốc miệng, đơn giản mà nói là không thể tin được, Lục Trần mua một cái ly hai ngàn tệ, giờ mà bán lại còn kiếm được chín vạn tám ngàn tệ, đúng là không thể tưởng tượng được độ điên cuồng của giới chơi đồ cổ.

Nhưng lúc cô đang định khuyên Lục Trần bán lại cái ly cho Vu Chính Đào thì chủ tiệm đã cướp lời cô nói trước.

"Người anh em này, xin lỗi nhé, tôi không thể bán cái ly này cho cậu."

Nói rồi vươn tay định cướp lại cái ly đất sét Lục Trần đang giữ trong tay.