Phú Hào Lầu Bảy

Chương 8



Âm thanh của xe cứu thương vang lên dồn dập khiến người ta không khỏi kinh tâm đáng đởm, thật nhanh đem bênh nhi đưa vào bệnh viện, đồng hành là mẫu thân của bệnh nhi bây giờ mặt đã không còn chút máu, lộ vẻ thấp thỏm lo âu.

"Xảy ra chuyện gì?" Bác sĩ từ trong Phòng cấp cứu nhanh chóng nghênh hướng, vừa kiểm tra bệnh nhi, vừa bình tĩnh mở miệng hỏi.

"Con tôi đột nhiên bị kinh sợ, nó có bệnh tim bẩm sinh, gần đây đang được chuẩn đoán để chuẩn bị tiến hành trị liệu phẫu thuật, chủ trị* bác sĩ là Hoàng Thuần Hữu. Tên của bác sĩ trực tiếp điều trị là Khiếu Khúc Cương. truyện tiên hiệp hay

*chủ: đứng đầu, trị: chữa bệnh.

Đè nén cảm giác kinh hoàng cùng hoảng sợ, Khúc Thiến nhanh chóng cung cấp thông tin hữu dụng cho bác sĩ, không ngờ vừa nói xong trọng điểm, cô gắng gượng, kiên cường không chịu lùi ra sau, tay cô níu chặt lấy áo bào trắng của bác sĩ cuồng loạn cầu xin: "Bác sĩ, tôi cầu xin anh nhất định phải cứu được con tôi, tôi trăm sự nhờ anh, cầu xin bác sĩ..."

Bác sĩ chỉ hướng cô gật đầu, tiếp theo liền xoay người hướng y tá giao việc: "Lập tức báo cho chủ nhiệm khoa tim bác sĩ Hoàng Thuần Hữu. Sau đó chuẩn bị túi dưỡng khí, thay tôi liên lạc phòng giải phẫu, lập tức tiến hành giải phẫu."

Tiểu Cương được được vào phòng cấp cứu, ngay sau đó cửa liền bị đóng lại. Khúc Thiến muốn cùng đi vào, nhưng lại bị y tá ngăn lại.

"Chị không thể vào đó." Y tá nói.

"Tại sao? Con tôi ở trong đó, nếu nó tỉnh lại không thấy tôi nhất định sẽ rất sợ hãi, tôi muốn vào chăm sóc nó, để tôi vào đi." Cô giãy dụa nói, gương mặt trắng không còn chút máu.

"Thật xin lỗi, đây là quy định của bệnh viện, trước hết chị đến ngồi bên kia chờ một chút."

"Tôi muốn vào, nhờ cậy cô để cho tôi vào, tôi van cô, van cô."

"Thật xin lỗi, đây là quy định của bệnh viện." Y tá kiên trì không chịu.

"Cô tránh ra!" Khúc Thiến bỗng nhiên lớn tiếng cuồng hét, giơ lên quả đấm nắm chặt nhất định phải xông vào.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn khác đã nắm lấy nắm đấm của cô, thuận tiện ôm cả người của cô rơi vào trong khuôn ngực rộng lớn của nam nhân.

"Bình tĩnh một chút, Thiến." Tiêu Tư ngồi taxi theo tới, thấy vậy liền chạy tới ôm lấy cô nhỏ giọng khuyên nhủ,

"Tĩnh táo?" Khúc Thiến từ trong lồng ngực của anh, xoay người đối mặt lại, "Anh nói làm sao để tôi tỉnh táo đây? Trên đường đến đây Tiểu Cương đã không chịu hô hấp, anh có biết không? Anh có hiểu không hả?" Cô dùng sức đưa chuỳ tay đánh anh, cố nén nước mắt nhưng rồi rốt cuộc cũng tràn mi.

Tiêu Tư vẫn ôm chặt cô, mặc cô phát tiết lên người mình, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

"Tại sao? Nó còn nhỏ như vậy, nó vô tội... Nó thật sự là một đứa trẻ ngoan, lại hiểu chuyện... Tại sao ông Trời lại như vậy, muốn nó chịu đựng loại thống khổ như thế này? Tại sao?" Cô dùng chuỳ đánh, khóc la thất thanh.

Anh không biết nên nói gì, bởi vì anh và Tiểu Cương chỉ mới quen biết nhau có mấy ngày thôi, nhưng khi nhìn thấy cô thương tâm khổ sở như vậy, tim của anh cũng ẩn nhẫn đau theo.

"Tiểu Cương nhất định sẽ không có chuyện gì." Anh nhẹ giọng trấn an cô, đồng thời trong lòng cũng cầu mong chuyện tốt lành.

"Có thật không?" Cô ngước gương mặt đầy lệ lên, nghẹn ngào hỏi anh.

"Thật". Anh gật đầu, lần nữa đem cô ôm trở vào trong ngực, mong muốn dùng sự ấm áp rộng rãi tràn đầy hoài bão của mình an ủi sự bối rối lo lắng của cô.

"Ba năm trước cũng từng phát sinh chuyện như vậy, khi đó em không biết tim của đứa nhỏ bị dị tật, em đã thật sự sợ hãi. Nó đã từng phẫu thuật tim một lần, ba năm nay em vẫn luôn cố gắng chăm sóc, chiếu cố thật tốt nó. Nó chỉ là một đứa nhỏ, nhưng mà ngay cả bước đi cũng sẽ thở gấp, chẳng nhẽ không còn biện pháp nào để cứu nó trừ việc phẫu thuật chẳng vui vẻ như vậy?"

"Em vẫn rất sợ, vẫn rất lo lắng, một mực do dự, một mực... Nếu như em sớm một chút hạ quyết định nghe theo lời bác sĩ làm phẫu thuật cho đứa nhỏ, chắc hẳn sẽ không phát sinh chuyện như ngày hôm nay. Tiểu Cương, nó trước kia cũng từng phát bệnh qua nhiều lần, nhưng không có lần nào nghiệm trọng như lần này... Hô hấp của nó... Em không cảm nhận được họ hấp của nó... Em thật sự không cảm nhận được hô hấp của nó..." Cô không ngừng tự trách không ngừng khóc nức nở.

Tiêu Tư không biết phải an ủi cô như thế nào, chỉ có thể đau lòng thuận tay vuốt mấy sợi tóc xộc xệch của cô, đem cô áp chặtvào lồng ngực mình, vòng tay ôm chặt cô vào lòng.

"Xin hỏi hai vị là cha mẹ của bệnh nhi kia sao? Bệnh nhi cần lập tức phẫu thuật, phiền hai vị ký tên vào đơn đồng ý phẫu thuật." Một cô ý tá đi tới trước mặt hai người hỏi.

Khúc Thiến đột nhiên từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên.

"Tôi là mẹ của bệnh nhi, để tôi ký." Cô hít vào lỗ mũi, quệt nham nhở nước mắt trắng xoá trên mặt, kiên cường nói. Nhưng khi nhận được bút nguyên tử từ y tá, bàn tay phải hoàn toàn không nghe cô sai khiến, run rẩy không cách nào viết ra nửa chữ.

"Để tôi." Tiêu Tư bỗng nhiên cầm lấy bút nguyên tử trong tay cô.

Khúc Thiến ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Tôi là cha của đứa nhỏ." Anh nói với y tá, sau đó dứt khoát kiên định ký tên Schultz Lindsey dưới đơn đồng ý làm phẫu thuật.

Y tá tò mò nhìn thoáng qua trên chữ ký tiếng anh của đơn đồng ý, có chút nghi vấn, nhưng khi vừa tiếp xúc với anh mắt doạ người của anh, không tự chủ được khuất phục mọi nghi vấn, nhanh chóng xoay người rời đi.

"Anh... Tại sao.." Khúc Thiến không giải thích được hỏi.

"Tiểu Cương không phải gọi em là mẹ sao? Như vậy thì anh là ba ba của Tiểu Cương rồi." Anh kiên định thanh âm, ôn như nói với cô, sau đó tiếp tục đem cô ôm trở lại trong ngực. "Yên tâm, con của chúng ta rất kiên cường, nhất định nó sẽ không có việc gì."

Khúc Thiến dựa khẽ vào anh, lắng nghe tiếng đập nhịp nhàng của tim anh, hoảng loạn trong lòng cô rốt cục từ từ cũng chìm xuống.

Cô ở trong lồng ngực anh nhẹ nhàng gật đầu, không tiếng động đồng tình với anh. Đúng. Tiểu Cương rất kiên cường, nó tuỵêt đối sẽ không có việc gì.

Ca phẫu thuật tim cho Tiểu Cương đã thành công tốt đẹp, bất quá kế tiếp chính là chăm sóc Tiểu Cương hậu phẫu thuật lại khiến cho Khúc Thiến —— không, chính xác là khiến cho Tiêu Tư bận rộn muốn hư luôn.

Thật ra thì Tiểu Cương cũng không phải là một bệnh nhân khó chăm sóc, mà do Khúc Thiến để ý quá mức, quá mức khẩn trương, cho nên anh căn bản không có biện pháp rời Tiểu Cương một bước, mỗi hai mươi bốn giờ trôi qua, cô đều ở bên cạnh trông nom, bảo vệ cho đứa nhỏ.

Cô bảo vệ Tiểu Cương, Tiêu Tư liền bảo vệ cô.

Vì chiếu cố Tiểu Cương mà cô không có thời gian kinh doanh phòng trọ, nên anh giúp cô xử lý chuyện phòng trọ.

Vì chiếu cố Tiểu Cương, cô ngay cả ba bữa cơm cũng không có thời gian nhớ đến, anh lại thay cô đưa cơm.

Vì chiếu cố Tiểu Cương, cô không có thời gian xử lý hết thảy chuyện vặt, bao gồm nộp tiền phí điện, nước, mặt bằng phòng trọ mướn, anh liền trực tiếp thay cô trả hết nợ, kể cả nợ vay, tiền lãi, rồi vì cô mà đứng ra mua lại mặt bằng của cửa hàng.

Anh làm những chuyện này cũng không nghĩ quá nhiều, vì Tiểu Cương phẫu thuật nằm viện, Khúc Thiến tựa hồ lần nữa đón nhận sự quan tâm, lo lắng của anh, cho nên đối với anh mà nói, thay lão bà trả nợ, cùng mua lại tiểu điếm cho cô kinh doanh, căn bản cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng mà những hành động này của anh, lại làm cho mối quan hệ thật vất vả lắm mới có chút tiến triển trong nháy mắt liền rơi tõm xuống biển, cô bây giờ ngay cả một câu cũng không nói với anh, thậm chí còn không muốn anh đưa đồ ăn đến bệnh viện cho cô và Tiểu Cương.

"Xem này, vì chờ ở cửa hàng tiện lợi, mà anh bị mưa xối toàn thân ướt đẫm như chuột, cho nên em ăn một chút đi, có được không?" Anh khép nép nói.

Tiêu Tư trên đường tới bệnh viện, trời đột nhiên đổ cơn mưa rào, xối xả trên đường làm người trở tay không kịp, thành thử ra tất cả đều ướt sũng, mà không khéo anh cũng trở thành người bị hại bởi trận mưa kia.

Khúc Thiến không nhìn anh cái nào, yên tĩnh lật lật tạp chí mà bệnh viên cung cấp miễn phí.

"Thiến, coi như là anh xin em: xin em hãy giữ gìn sức khoẻ cho mình, không được sao? Em có biết hai ngày qua, em đã gầy đến tiều tuỵ? Em muốn mình bệnh sao? Nếu như em ngã bệnh, ai sẽ thay em chiếu cố Tiểu Cương? Em không nên lấy sức khoẻ của chính mình ra để chọc giận anh, được không?"

Đáng giận Vu Hàn cùng Lưu Dư, hai người họ tột cùng có phải là tỷ muội kết nghĩa với Khúc Thiến không? Lại không chịu đến đưa đồ ăn cho cô, cứ để cho anh ta đưa đến, còn không chịu cùng cô đến bệnh viện, còn nói gì mà trong điếm bận quá đi không được.

Rốt cuộc là cái tiểu phòng trọ kia trọng yếu hay là sỉ nhục của tỷ tỷ bọn họ trọng yếu hơn? Các cô ấy hoàn toàn là đầu đuôi lẫn lộn, không làm rõ tình huống, thật là làm tức chết cô mà!

Khúc Thiến tự nhủ trong đầu, làm như không nghe thấy, vẫn lật xem tạp chí trong tay.

Tiêu Tư rốt cuộc không nhịn được đoạt lấy tạp chí từ trong tay cô, ép cô phải đối mặt với mình.

"Thiến, em thật sự là muốn anh như thế nào mới bằng lòng ăn cơm? Em nói cho anh biết." Anh gầm gừ lớn tiếng, lấy bộ dạng đánh đổi tất cả nhìn cô.

"Nhỏ giọng một chút." Cô cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, dùng giọng điệu bình tĩnh như ngày thường nói. "Anh sẽ hù đến Tiểu Cương."

Anh nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

"Trở về đi." Khúc Thiến bỗng nhiên nói, giận anh đến nỗi không nhẫn nại đến đỉnh điểm.

"Em theo anh ra ngoài." Anh đột nhiên chế trụ tay cô, đem cô hướng ngoài phòng bệnh kéo ra.

"Anh... "

"Em muốn làm ầm ĩ trong phòng bệnh của Tiểu Cương sao?" Câu nói đầu tiên của Tiêu Tư tuyệt nhiên đã ngăn chặn hết tất cả dãy dụa của cô.

Cho nên hai người đến khoảng trống ngoài phòng bệnh trên hành lang.

"Em rốt cuộc muốn anh làm sao mới bằng lòng ăn cơm?" Anh hỏi cô.

Cô mím môi không lên tiếng.

"Em thực sự muốn anh phải làm thế nào mới bằng lòng ăn cơm?" Anh hỏi lại lần nữa, thấy cô vẫn không nói một câu, một cổ lửa giận đột nhiên từ trong mắt anh bùng lên.

"Em muốn anh đi, có phải vậy không? Muốn anh trở về Anh Quốc? Muốn anh cả đời vĩnh viễn không tái xuất hiện trước mặt em? Nếu như em thật sự chán ghét anh như vậy, không muốn nhìn thấy anh như vậy, chỉ cần nói một tiếng, anh lập tức rời khỏi đây." Anh lần đầu tiên đối với cô phát giận.

Cho tới bây giờ, cô từng nghĩ anh sẽ lớn tiếng, phát hoả đối với cô, Khúc Thiên hai mắt kinh động nhìn anh chằm chằm, lộ vẻ sợ đến ngây người.

Tiêu Tư nhìn chằm chằm cô, bổng nhiên xoay người đưa lưng về phía cô, hai tay chống nạnh, dùng sức hô hấp thật nhiều không khí để khống chế cảm xúc của mình, một lúc lâu sau mới lần nữa xoay người lại đối mặt với cô.

"Em thật sự muốn anh đi sao?" Anh trầm giọng hỏi.

Khúc Thiến xiết chặt hai tay, cúi đầu trầm mặc không nói.

Sự trầm mặc của cô khiến cho Tiêu Tư không khỏi len lén thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt quá! Anh thật sự sợ rằng cô sẽ nói ra "Đúng, em muốn anh đi khỏi đây." Nếu như cô thật sự nói ra khỏi miệng, anh không biết mình có thật sẽ buông tay cô được không.

Thật là tốt quá, cô đối với anh quả nhiên còn có tình cũ khó phai, không hề giống biểu hiện lãnh đạm tuyệt tình bề ngoài của cô!

Thật sự là tốt quá đi!

Hốc mặt anh tự nhiên có cảm giác nóng lên dị thường, giống như sắp rơi lệ đến nơi. Anh ngẩng đầu lên, cố gắng nháy mắt, không thể tin được mình sẽ vì chuyện như vậy mà cảm động rơi nước mắt.

Mà tầm mắt của anh vì thế càng bắt đầu mơ hồ...

"Được rồi, em vào ăn cơm, anh đi." Dù sao anh cũng biết sợ mất thể diện là gì —— không, cảm tính nếu để cô nhìn thấy sẽ bị xem lại cách nhìn người, anh vội vã bỏ lại những lời này, liền sải bước rời đi.

Khúc Thiến ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của anh biến mất ở khúc quanh ở lối ra.

Anh ấy nói là anh đi, là muốn đi tối chỗ nào? Trở về Anh quốc sao? Anh rốt cục phải về Anh quốc sao?

Hừ, đi cũng tốt, càng dễ dàng trả lại cho cô cuộc sống bình thường. Khúc Thiến xoay người đi trở về phòng bệnh.

Trên giường bệnh Tiểu Cương vẫn ngủ say, cô ngồi trở lại trên chiếc ghế sa lông cạnh giường, duỗi tay ra lại không cẩn thận đụng phải thức ăn từ cửa hàng tiện lợi mà anh mới vừa đưa tới.

"...Em vào ăn cơm, anh đi." Thanh âm của anh tựa hồ ở bên tai cô vang lên. Anh đi... Anh đi...

Nước mắt của cô lặng lẽ chảy xuống.

Ngoài cửa sổ khí trời âm u, xám xịt, xế chiều hôm qua trời đã mưa to, chẳng nhẽ báo hiệu cho những ngày sau đấy cũng sẽ như vậy, nếu thế thì hôm nay cũng sẽ có mưa rào sao?

Ngay giữa buổi trưa, tất cả mọi người đều đã ra ngoài ăn cơm trưa, trận mưa to lần này nhất định sẽ khiến nhiều người bị xối, ướt sũng sao?

Khí trời trước khi mưa thường nhiều mây đen, gió tốc, lúc ra cửa thấy vậy bất kể khí trời sau này có mưa hay không cũng phải chuẩn bịu áo mưa phòng ngừa vạn nhất, nếu bởi vì lười mà không chịu chuẩn bị áo mưa để rồi bị mưa xối cho ướt sũng, thì cũng có thể coi là đáng đời thôi.

Bất quá có người ngày hôm qua đã bị xối cho ướt như chuột, hôm nay vừa đích không mang theo cây dù ra cửa, dẫm phải vết xe đổ của hôm qua thì sao?

Bất tri bất giác, liếc nhìn qua thời gian trên đồng hồ.

Nhanh một chút, nên nhanh đến một chút, được không?

Cô xoay người từ cửa sổ đi đến ngồi lên ghế sa lông canh giường bệnh, mỗi ngày thời khắc này đều làm những chuyện như nhau, sau khi ăn cơm trưa xong xác định Tiểu Cương đã uống thuốc trước khi ngủ, cô liền cầm lấy tờ tạp chí mượn từ sảnh bệnh viện lật xem.

Một lát sau, cửa phòng truyền đến thanh âm gõ nhẹ, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra.

"Thiến tỷ."

Thanh âm ngoài dự tính khiến Khúc Thiến trong nháy mắt xoay người lại, ngạc nhiên nhìn Vu Hàn cầm tiện lợi bước vào cửa.

"Tiểu Cương vừa ngủ sao? Em mang cơm đến cho tỷ." Vu Hàn trước nhìn một chút bé trai đang ngủ say trên giường bệnh, lúc này mới giơ tiện lợi lên đối với Khúc Thiến mỉm cười.

"Tại sao ——" là em ấy tới? Khúc Thiến đột nhiên im miệng, không để ba chữ phía sau bất thốt lên.

"Cái gì?" Vu Hàn nhìn cô.

"Không có gì." Cô dùng sức lắc đầu, sau đó nhận lấy tiện lợi từ tay Vu Hàn, thuận tay đem mở ra, liền cúi đầu an tĩnh nhưng không ăn miếng nào.

Anh, tại sao? Tại sao không phải là anh tới đưa cho cô tiện lợi, mà là Vu Hàn. Anh sẽ không phải thực sự trở về Anh quốc chứ?

Không, sẽ không.

Tối hôm qua, Tiểu Kiệt đến bệnh viện thăm Tỉểu Cương, cô đã thử dò xét xem Tiểu Kiệt lúc nào phải trở về, cậu nhóc rõ ràng đã trả lời rằng Tiêu Tư ba ba tựa hồ đã tính toán ở Đài Loan không phải là thời gian ngắn, vì ngay cả phòng làm việc ở Anh quốc cũng bị đem đến đây, cho nên hẳn là không có trở về nhanh như vậy.

Nhưng nếu anh chưa đi, tại sao không đến đưa cơm cho cô?

Chẳng lẽ anh ấy đã mệt mỏi, không muốn đối mặt với sự lãnh đạm của cô nữa? Anh rốt cuộc quyết định buông tay, vứt bỏ, không chú ý tới cô nữa sao?

Tiêu Tư cuối cùng cũng quyết định vứt bỏ cô rồi sao?

"Thiến tỷ, cho dù tỷ không muốn ăn cũng không cần lấy thức ăn là đồ chơi nha." Vu Hàn bắt lấy cánh tay đang cầm đũa của cô, nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ.

Khúc Thiến khôi phục tinh thần mới phát hiện mình dùng đôi đũa đem thức ăn tiện lợi đảo ngược ngổn ngang, làm cho người ta nhìn vào cũng không dám ăn.

"Thật xin lỗi, tỷ..." Cô không biết nên giải thích như thế nào về hành vi của mình.

"Thật là, cái tên kia còn nói nếu em hoặc Tiểu Dư đưa tiện lợi tới, Thiến tỷ nhất định sẽ biết ý ăn một chút cơm. Anh ta căn bản là nói lung tung mà." Vu Hàn sẵn miệng nói.

"Anh ta... Là anh ta nói em đến?" Mím môi nhịn một lúc lâu, cô cuối cùng cũng không chịu được mà mở miệng hỏi.

"Lúc trước, anh ta đều nói với em, nhưng mà hôm nay không có nói thế." Cô lắc đầu nói.

"Hôm nay không có?" Khúc Thiến không giải thích được nhìn cô.

"Vâng." Vu Hàn gật đầu. "Tên kia hình như ngã bệnh, hôm nay không có tới phòng trọ."

"Ngã bệnh?!" Khúc Thiến trong nháy mắt khiếp sợ đôi mắt mở to.

"Nửa đêm hôm qua, Tiểu Kiệt chạy lên lầu hỏi em có thuốc hạ sốt hay không, em nhìn dáng vẻ cậu ta rất khoẻ mạnh, thật không giống ngư người ngã bệnh, cho nên em nghĩ hẳn là Tiêu Tư cần uống thuốc." Vu Hàn hời hợt nói.

Ngã bệnh? Bị sốt cao?

Nhất định là có liên quan đến việc xế chiều hôm qua anh bị mắc mưa, sau lại đến bệnh viện toàn khí lạnh từ máy điều hoà.

Anh ấy có đi khám bác sĩ không? Hạ sốt không? Có uống thuốc đều không? Trước lúc uống thuốc không biết có ăn gì không? Ai chăm sóc anh ấy đây? Sẽ là Tiểu Kiệt sao? Tiểu Kiệt có biết cách chăm sóc bệnh nhân bị sốt cao không?

Liên tiếp hàng đống vấn đề từ trong đầu cô xuất hiện.

Làm sao bây giờ, cô tốt nhất nên đi xem anh bây giờ thế nào, không biết có hạ sốt không...

"Không biết anh ta hạ sốt không nữa?" Vu Hàn đột nhiên mở miệng nói: "Nếu như không hết sốt thì quả thật đáng thương, bởi vì hôm nay Tiểu Kiệt cùng bạn quen trên mạng đi đến Khẩn Đinh chơi ba ngày. Tiểu Kiệt không có ở nhà, thì cái người mà Tiêu Tư sai đi xin thuốc hạ thuốc cũng không còn."

"Em nói gì? Tiểu Kiệt không ở nhà?" Khúc Thiến ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy, buổi sáng Tiểu Dư còn lái xe đưa cậu ta đến trạm xe lửa." Vu Hàn gật đầu, nhanh đưa cho nàng túi nhựa mà bên trong đó có một ly lục trà sữa.

"Các em tại sao không ngăn cản Tiểu Kiệt?" Khúc Thiến kích động hỏi.

"Cái gì?" Vu Hàn ngốc sửng một chút, quay đầu nhìn nàng.

"Tiêu Tư ngã bệnh cần người bên cạnh chăm sóc, các em sao có thể để Tiểu Kiệt đi chơi?" Chân mày cô nhíu chặt, vẻ mặt ẩn nhẫn sinh khí: vô khả tức giận.

"Nhưng mà cậu ta và cùng nhà đã hứa hẹn, hôn nữa chuyến hành trình này đi Khẩn Đinh cũng đã đợi lâu rồi mới có dịp, không có lý do gì mà Tiểu Kiệt không đi!" Cô tiểu tâm dực dực* ngồi xuống bên giường bệnh, xác định không có làm Tiểu Cương thức tỉnh, mới quơ chân nói.

*tiểu tâm dực dực: cẩn thận, cẩn trọng.

"Không có lý do gì? Trong nhà có người bệnh cần chăm sóc, đây không phải là lý do chính đáng sao?"

"Vấn đề là bệnh nhân nói tự mình anh ta ở nhà cũng không sao, không chết được, để đứa nhỏ Tiểu Kiệt đi chơi." Vu Hàn nói thật dễ dàng.

"Anh ta thật nói như vậy?"

"Không biết, Tiểu Kiệt buổi sáng trước khi đi nói với em như thế, em cũng không đi xác nhận." Cô nhún vai nói.

"Tiểu Kiệt mấy giờ đi?"

"Hơn năm giờ sáng!"

"Cho nên ý của em là, từ năm giờ sáng đến bây giờ không có ai để ý đến anh ta?"

"Để ý ai?"

"Tiêu Tư Lindsey!"

"Hở, anh ta. Anh ta nói anh ta không chết được, cần chi để ý đến anh ta?"

Khúc Thiến chân mày càng nhíu chặt, toàn bộ tâm tư lo lắng cực điểm cho nam nhân sống ở lầu bảy của nhà trọ 8 lầu.

Một mình anh ta ở nhà thật sẽ không sao sao? Hơm năm giờ Tiểu Kiệt đã đi, vậy anh ấy đã ăn sáng hay trưa đã ăn cái gì chưa? Tiểu Kiệt có chuẩn bị sẵn cho anh ta sao? Trễ vậy không biết đã ăn được gì chưa? Anh ta có biện pháp chuẩn bị thức ăn sao? Có thể là không ăn nổi rồi?

Bệnh của anh ta rốt cuộc như thế nào? Có uống thuốc chưa ——

Không đúng, nếu như Tiểu Kiệt đã đi từ năm giờ sáng, thì anh ta có khả năng đến bệnh viện xem bệnh được không? Hay là...

"A! Thật không biết có người vì lỡ sốt cao quá thì có mất mạng không nhỉ." Vu Hàn đột nhiên nhớ qua đã từng biết về sốt cao.

Khúc Thiến vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt mà trở nên trắng bệch.

"Em thiếu chút nữa quên nếu bệnh nhân bị sốt cao, không có xử lý, chăm sóc tốt, có khả năng dẫn đến đốt cháy dây thần kinh não, khiến tổn thương đầu óc, có khi còn gặp trường hợp chết người." Vu Hàn khẽ cau mày, vẻ mặt ảo não. "Nguy rồi, em phải nhanh gọi điện cho Tiểu Dư, gọi muội ấy chạy lên lầu bảy nhìn một chút, bằng không có người chết ở nhà trọ 8 tầng, sau nay phòng ốc của muội ấy biết kinh doanh như thế nào?"

Cô vừa nói vừa đưa tay tìm điện thoại di động, chuẩn bị gọi điện cho Lưu Dư, chỉ bất quá, cái gì cũng chưa lấy ra, Khúc Thiến đã tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai, đứng dậy hướng phòng bệnh ra ngoài.

"Thiến tỷ, tỷ muốn đi đâu?" Cô biết rõ còn cố hỏi.

Khúc Thiến đột nhiên ngừng lại, dừng bước xoay đầu trả lời cô, "Tỷ đi mua tiện lợi, tiện lợi vừa nãy không còn ăn được, bây giờ tỷ mua cái khác. Phiền toái em thay tỷ chiếu cố Tiểu Cương một chút."

Nói xong, cô lần nữa giơ chân bước, không có ý định quay đầu trở lại.

Vu Hàn nhìn cửa phòng bệnh đã không còn bóng người, lần nữa xoay người liếc nhìn tiện lợi bị Khúc Thiến đảo lộn lung tung đặt trên ghế sa lông cạnh giường bệnh.

"Tiện lợi không ăn được nữa?" Cô lẩm bẩm tự nói: "Không yên lòng, muốn đi nhìn thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải tìm loại lý do này."

Vừa nói cô bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng. "Làm sao có thể tin được tỷ sẽ quyết tâm không để ý đến Tiêu Tư." Cô đắc ý, mút lấy trà từ lỳ lục trà sữa lầm bầm lầu bầu, "Đại phú hào Lindsey, phần ân tình này xem làm sao anh ta trả lại cho mình đây?"