Quả Chanh Nhỏ

Chương 17: Quả chanh thứ 17



Cậu đã từng gặp vô số người, có kiểu con gái xinh đẹp nào mà chưa từng thấy qua, tại sao lại sảy chân nơi Nguyễn Lê chứ.

Vì thế, người nào đó không cam tâm bắt đầu từng bước chiến lược của mình.

Tuy rằng có vẻ toàn vô ích.

Tóm lại, chờ đến khi hai người ra khỏi nhà ma, cô gái trông rất bình tĩnh, còn chàng trai thì nhìn cô gái, không ngừng liến thoắng vô cùng sến súa “Nguyễn Nguyễn ~” “Lê Lê”.

Cũng không biết bên trong đến tột cùng đã xảy ra chuyện khủng bố gì mà làm tinh thần Lục thiếu trở nên rối loạn như vậy.

Nữ sinh gác cổng cảm thấy hôm nay mình quả thật là xui xẻo, đầu tiên là Ninh Manh, rồi lại đến con nhỏ không biết tên này nữa, tại sao những người mình thích đều bị người khác chiếm hết vậy.

Hoạt động của câu lạc bộ được bắt đầu với dự kiến ban đầu, lại kết thúc với một cái kết ngoài dự tính.

Có một vài thứ vô hình đang lặng lẽ lên mầm.

Sau tháng 10, về cơ bản là không có bất cứ kỳ nghỉ nào trước kỳ nghỉ đông, dù cho bọn học sinh có oán thán thế nào, thì cũng không thể không lao vào môi trường học tập chán nản ấy.

Nếu có điều gì không giống với thường ngày, thì chính là bên cạnh Ninh Manh có nhiều thêm một người là Nguyễn Lê, mà bên cạnh Nguyễn Lê cũng thêm một người là Lục Thiệu Phong.

Nguyễn Lê ở lớp 3, cách lớp 1 cũng không xa lắm, cho nên thỉnh thoảng vẫn sẽ đến tìm cô nói chuyện phiếm.

Hôm nay, Ninh Manh nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Nguyễn Lê, theo thường lệ thở dài hỏi: “Cậu sao vậy Nguyễn Lê?”

Nguyễn Lê đỡ trán vẻ mặt mệt mỏi: “Cậu có thể nhờ Tô Hoài nói Lục Thiệu Phong đừng làm phiền tớ nữa được không, cậu không biết chứ từ hôm hoạt động câu lạc bộ, cậu ta cứ luôn âm hồn bất tan đứng trước lớp chúng tớ.”

Ninh Manh cẩn thận nghĩ nghĩ rồi nói: “Cậu ấy không phải là thích cậu chứ?”

Nguyễn Lê bị những lời này của Ninh Manh làm cho giật mình, nhất thời bật cười, ngón tay chọc nhẹ vào chán cô ấy: “Cậu nghĩ kiểu gì mà lại nghĩ ra đáp án cậu ta thích tớ hả?”

Ninh Manh thật sự nghĩ rất đơn giản, bởi vì luôn dính lấy một người còn không phải biểu hiện của việc thích hay sao, ví như cô vẫn luôn theo đuôi Tô Hoài như vậy đấy, cũng chính là bởi vì thích mà.

Cũng như vậy mà suy, cho nên cô mới cảm thấy nam sinh kia hẳn là thích Nguyễn Lê rồi.

Nhìn bộ dạng vẫn đang nghiêm túc tự hỏi của nữ sinh trước mặt, Nguyễn Lê đột nhiên cảm thấy y như ý nghĩ đơn giản của Ninh Manh, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, vì thế thở dài tiếp tục nói: “Quên đi, cậu không cần nghĩ nhiều vậy đâu, cậu chỉ cần giúp tớ nói với Tô Hoài một tiếng là được rồi.”

Ninh Manh gật gật đầu nói tạm biệt Nguyễn Lê trước khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên.

Bởi vì cô ra ngoài trò chuyện với Nguyễn Lê, nên chưa có đến văn phòng lấy tài liệu học tập môn Ngữ Văn  nhưng khi vừa nhìn lên bục giảng thì đã thấy tài liệu và micro đều đã được mang đến đây rồi.

Cô bước đến bên cạnh Tô Hoài, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, Tô Hoài.”

Nam sinh vẫn không ngẩng đầu: “Cũng chẳng phải là giúp cậu, chỉ là nếu cậu làm không tử tế, tôi cũng bị mắng mà thôi.”

Sau khi Ninh Manh ngồi xuống, liền nhớ đến vừa nãy Nguyễn Lê có nhờ cô chuyển lời, quay sang nói với Tô Hoài: “À đúng rồi, Nguyễn Lê nhờ tớ nói với cậu nhắc nhở anh em tốt của cậu một tiếng, nói cậu ta đừng nên quấy rầy cô ấy nữa đi.”

“Lục Thiệu Phong?” Tô Hoài hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn cô.

Ninh Manh nghĩ nghĩ xác nhận cái tên này hình như đúng là cái vừa rồi Nguyễn Lê có nói, mới trả lời: “Ừm… Hình như chính là cậu ta đấy.”

Tô Hoài không thèm để ý, quay đầu lại tiếp tục đọc sách của mình: “Không cần phải để ý tên kia, vài ngày nữa sẽ ổn thôi ấy mà.”

Một tuần sau.

Nguyễn Lê so với lần trước còn rệu rạo hơn đứng trước mặt Ninh Manh: “Chẳng lẽ cậu không nhờ Tô Hoài chuyển lời đến cậu ta sao hả?”

Ninh Manh chớp chớp mắt: “Tô Hoài không cần phải để ý cậu ta đâu, qua mấy ngày sẽ ổn mà.”

Nguyễn Lê vô lực thở dài, Ninh Manh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn xuất phát từ quan tâm hỏi: “Nguyễn Lê, cậu ta lại làm sao vậy?”

Quay lại lớp học, hiếm khi Ninh Manh không có mở miệng nói chuyện không ngừng, chỉ lẳng lặng ngồi xuống giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Giáo viên Sinh học bước vào, hô to ‘Cả lớp’, Ninh Manh bởi vì đang thất thần, không có hô khẩu lệnh như thường ngày.

Tô Hoài kịp thời phản ứng, ho nhẹ một tiếng hô: “Đứng.”

Cả lớp đều vô cùng ngạc nhiên, sao hôm nay Tô Hoài lại hô, trước kia không phải Ninh Manh giành hô khẩu lệnh sao.

Sau khi ngồi xuống, Tô Hoài liếc mắt nhìn cô, khẽ hỏi: “Cậu làm sao đấy?”

Ninh Manh vẫn còn chút mất hồn, liền bị giọng nói của Tô Hoài kéo về, cô cũng nhỏ giọng trả lời: “Tớ có chút hâm mộ.”

Lời nói không đầu không đuôi, Tô Hoài không thể lí giải nổi, nhưng thực ra cậu cũng không phải hứng thú muốn biết lắm, chỉ là thấy Ninh Manh có gì đó không đúng nên có chút để ý, sau đó cậu cũng không định tiếp tục hỏi nữa, có điều đối phương lại bắt đầu nói.

“Nguyễn Lê nói với tớ Lục Thiệu Phong công khai theo đuổi cậu ấy rồi, mỗi buổi trưa đều sẽ mua cơm cho cậu ấy, còn thường xuyên mua đồ ăn vặt đến lớp cho cậu ấy, chỉ cần rảnh rỗi cũng sẽ đi kiếm cậu ấy nữa.”

Tô Hoài nghe xong mới hiểu ra, chẳng trách mấy ngày nay không gặp được tên kia, thì ra là đi làm mấy việc này, chuyện bình thường thôi, cậu ta vốn hay thích đi kết giao với nữ sinh mà.

Có điều, đơn phương theo đuổi một cô gái gần một tháng trời như lần này, có vẻ không giống phong cách của Lục thiếu.

Đột nhiên lại nghĩ đến vừa rồi Ninh Manh nói hâm mộ, đoán chừng con gái đều như vậy, hy vọng người mình thích mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt mình, đối xử tốt với mình từ những việc nhỏ nhặt nhất.

So sánh với điều này, bản thân mình có phải quá lạnh lùng rồi không?

Vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, sẽ có thể có một ngày cô nàng này sẽ mất đi sự nhiệt tình mà từ bỏ không?

Sau khi nhận thấy được sự lo lắng của chính mình, cậu liền lập tức phủ nhận lại, đúng lúc từ bỏ, cậu hẳn là phải vui vẻ mới đúng chứ.

Người nào đó tự mâu thuẫn đủ kiểu cuối cùng lại phát ra câu: “Bị Lục Thiệu Phong theo đuổi có cái gì mà hâm mộ.”

Đúng, đây chỉ đơn thuần là vì bị so sánh cái tên hoa hoa công tử [*] Lục Thiệu Phong kia mà sinh ra khó chịu mà thôi.

[*] công tử đào hoa, lăng nhăng

Ninh Manh lại lắc đầu, nhìn cậu nói: “Không phải, tớ là hâm mộ bạn Lục cơ.”

“Hả?” Người nào đó nội tâm còn rối rắm đột nhiên kêu lên một tiếng.

Ninh Manh bất giác bừng tỉnh, trên mặt tràn đầy hâm mộ: “Tớ thực sự rất hâm mộ, nghe nói cậu ta cứ bám riết lấy, Nguyễn Lê cũng đã có chút rung động, còn nói với tớ cậu ấy đột nhiên cảm thấy bạn Lục cũng không tệ lắm.”

Hiển nhiên là Tô Hoài vẫn chưa phản ứng lại, cậu cảm thấy tư duy của cậu và Ninh Manh quá khác nhau đi.

Nữ sinh vẫn đang tự chìm đắm: “Thật là tốt, có thể khiến người mình thích nghĩ như vậy, nếu cậu lúc nào cũng có thể cảm thấy tớ là người không tồi thì tốt rồi…”

Lời còn chưa nói xong, Tô Hoài đã nhét một quyển sách vào kẽ hở giữa hai bàn của hai người, tạo thành đường “vĩ tuyến 38”.

Ninh Manh muốn lấy ra, người bên kia quyển sách đã lạnh nhạt lên tiếng: “Không được nhúc nhích.”

Ninh Manh không dám đụng vào, cô không biết mình đã nói gì khiến Tô Hoài tức giận, đành nghiêm túc nghe giảng.

Chiều cao quyển sách không cao không thấp, vừa vặn che khuất mặt hai người.

Tô Hoài có chút bực bội, cậu vì sao lại để ý đến lời cô nàng kia nói như vậy chứ.

Vừa rồi thời điểm cô nói điều đó, vậy mà trong lòng cậu lại có một loại cảm giác yên tâm hẳn đi.

Tô Hoài đột nhiên cảm thấy, cậu mới chính là người bị đùa giỡn.

Đùa kiểu gì vậy trời.

Từ tiết Sinh này thẳng cho tới lúc hết tiết Tô Hoài mới lấy quyển sách ra cất vào ngăn kéo, nhưng trông cậu vô cùng lạnh lùng, còn lạnh lùng hơn cả thường ngày.

Ninh Manh ý muốn nói chuyện với cậu: “Tô Hoài à, đi lấy nước đi.”

Nhưng đối phương lại lấy bút gel vẽ vẽ vạch vạch vào vở bài tập, không hề muốn để ý đến đề nghị của cô.

Tuy rằng trước kia cũng như thế này thôi, nhưng ít ra vẫn sẽ đáp lại một tiếng “ừm”, còn bây giờ đến cả một tiếng “ừm” cũng không nói, Ninh Manh có hơi mất mát gục đầu xuống, bắt đầu ngẫm lại xem hồi nãy cô nói cái gì.

Một nam sinh đi tới bên cạnh, ngồi vào vị trí phía trên Ninh Manh, nam sinh phía trên hết tiết không biết đi đâu rồi, cho nên chỗ ngồi trống không.

Cậu ta sang sảng mà cười cười, đặt tay lên bàn cô nói: “Hi, Ninh Manh.”

Ninh Manh nhìn cậu ta một cái, hình như có chút ấn tượng, nhưng tên gọi là gì thì dường như đã quên rồi.

Nhưng nếu không trả lời lại thì có vẻ không lễ phép lắm, cô liền dựa vào ba phần ký ức mà gọi cậu ta: “Trần Khôn?” (≧▽≦)

(Chắc bạn nhỏ lại nhớ nhầm thành chú diễn viên rồi (〃^▽^〃))

Trần Khôn em gái cậu ấy, người ta tên Trần Thăng được không??

Người ngồi ở phía sau Ninh Manh vẫn luôn yên lặng hóng dưa, nghe được Ninh Manh nói như vậy không khỏi âm thầm phì cười.

Nhưng Trần Thăng lại không hề tức giận, chỉ rộng lượng cười cười: “Tớ gọi là Trần Thăng, lần sau không được quên nữa đấy.”

Ninh Manh vội vàng gật đầu: “Thật ngại quá.”

Trần Thăng nhẹ nhàng xua xua tay, có vẻ rất thân thiện: “Không sao cả, muốn cùng đi quầy bán quà vặt không?”

Ninh Manh nhìn vẻ mặt tươi cười của nam sinh, thực sự không tìm được lý do để từ chối, lại nghĩ đến Tô Hoài bên cạnh vẫn còn đang tức giận, hay là mình đi một chút để cậu ấy bình tĩnh lại nhỉ.

Nghĩ vậy liền đứng lên lúc này Tô Hoài mới bỏ bút xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một chai nước đầy, đứng dậy.

Ánh mắt Ninh Manh vẫn theo động tác tiếp theo của cậu mà chuyển động, lại thấy Tô Hoài đứng lên nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Không đi à.”

Lông mi cô khẽ động, hơi ngạc nhiên: “Đi đâu cơ?”

Vẻ mặt Tô Hoài vẫn như cũ nhìn cô: “Lấy nước đó.”

Ninh Manh liếc cậu một cái, lại nhìn sang chai nước đầy trong tay cậu, có chút không hiểu: “Nhưng mà, không phải của cậu còn đầy sao?”

Có lẽ là lười nói chuyện với cô, Tô Hoài chỉ liếc cô một cái nói: “Không đi thì thôi. Rồi giả bộ ngồi xuống, Ninh Manh liền vội vàng ngăn lại, cuống quít nói: “Muốn đi, muốn đi mà!”

Nói xong liền từ trong cặp sách lấy ra một chai nước rỗng, nói với Trần Thăng đang bị bỏ quên bên cạnh: “Ngại quá, tớ không đi quầy bán quả vặt đâu.”

Tô Hoài cầm chai nước đi ra ngoài, Ninh Manh cũng không có thời gian nhiều lời với Trần Thăng, vội vàng đuổi theo sau.

Tình huống này khiến Trần Thăng có chút dở khóc dở cười.

Cậu ta nhìn Tô Hoài không hiểu nổi liền nói câu: “Đây được xem là… Chen chân sao?”

Vốn chỉ là lẩm bẩm, nhưng ai ngờ người phái trước đi chưa xa, nghe vậy liền dừng bước.

Người nọ hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng rõ ràng: “Chen chân, là cậu ấy.”

Bỏ lại những lời này, rồi quay đầu bước đi, bộ dáng có vẻ không giống bình thường.

Áp khí trong phòng học giảm xuống một chút, mấy người ở khoảng cách gần Tô Hoài thậm chí còn không dám thở mạnh, mãi cho đến khi người kia hoàn toàn ra khỏi phòng học mới thở ra một hơi.

Trần Thăng là lần đầu bị vị cao lãnh chi hoa trong truyền thuyết kia bắn thẳng cho ánh mắt lạnh lùng, nên nói thế nào nhỉ, ánh mắt kia thật sự có sự uy hiếp, ít nhất là không hề có chút thiện ý nào.

Đi ra khỏi phòng học, tâm trạng của Tô Hoài vẫn không cải thiện hơn.

Trong lòng thực ra cảm thấy rất châm chọc, từ trước đến giờ cậu không có chú ý, giờ mới phát hiện ra, bên cạnh Ninh Manh lại có nhiều nam sinh đến như vậy. (´ε`)

Trừ những tên không biết tên ra, quang minh chính đại đầu tiên phải kể đến là Kỷ Trạm, rồi là Trần Thăng, thật đúng là cái vận đào hoa rách nát mà.

Nhưng mà, không nếm mùi thì bạn học Tô Hoài cũng không có phát hiện, chính mình mới chính là đóa hoa đẹp đẽ kia.

Editor: Halloween vui vẻ nha mọi người!! Tuy rằng chương này set pass nhưng tớ vẫn chúc hahah (⌒▽⌒)☆