Quả Vô Hoa

Chương 7



Quả vô hoa

Diệp Tu ngồi trong xe nhai kẹo cao su mười phút, lại phun một ít nước hoa mới dám lên lầu, Tô Mộc Thu vẫn thấy hơi khoa trương, nhưng mà gặp sản phụ và trẻ sơ sinh thì vẫn nên cẩn thận thì hơn, vì vậy cũng làm theo.

Cô gái phòng PR sinh sớm, cũng may là mẹ tròn con vuông, mấy người Trần Quả đã thay mặt công ti đến thăm một lần, lúc về đều khen đứa bé kia rất dễ thương, sau này lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nhân, nói nhiều lần, ngay cả Sở Vân Tú cũng chú ý.

Cô còn mang theo kẹo mừng về chia cho mọi người, kẹo gói trong một chiếc hộp nhỏ mang một màu đỏ rực vui vẻ. “Cô ấy dặn nhất định phải đưa cho anh và Diệp trưởng phòng.” Kẹo mừng đưa đến tay, Trần Quả nháy mắt với anh.

Anh ăn được một viên kẹo màu vàng kiểu cũ, vị ngọt hơi ngấy hoà tan nơi đầu lưỡi, vì vậy quyết định đi chuyến này.

Lái xe là Diệp Tu, anh thật ra không biết Diệp Tu biết lái xe, nếu hỏi cậu tại sao ngày thường lại phải chen tàu điện thì câu trả lời cũng chỉ là do “lười”.

Cậu ta chắc chắn sẽ không để ý phương tiện giao thông xanh hay gì hết, cậu ta chỉ là lười, lười có lí có lẽ, Tô Mộc Thu ngồi trên ghế phó lái, không nhịn được ngáp một cái.

“Đừng ngáp nữa.” Diệp Tu nói, cũng ngáp theo. “Làm em cũng buồn ngủ.”

Tô Mộc Thu hỏi: “Vậy anh bấm em một cái? Anh mới học được một huyệt vị tốt trên ti vi.”

“Sao dám. Diệp Thu gần đây áp lực công việc hơi lớn, không bằng anh dạy em, về em thử cho nó.”

Thừa lúc đèn đỏ, Tô Mộc Thu chỉ chỉ cho cậu chỗ hổ khẩu. “Khóc kêu thế nào cũng không cần dừng, càng đau càng có tác dụng…”

Mở cửa là người thợ làm vườn mặt trẻ con, Tô Mộc Thu đứng đằng trước, trước ngửi thử xem có mùi pheromone không, không ngửi được mùi hoa hồng nào, anh đưa hộp quà trong tay ra.

Anh hỏi Mộc Tranh xem nên mua cái gì, Mộc Tranh đề nghị đi mua bánh ga tô tã giấy, ba tầng, nhìn đẹp mà cũng rất thực dụng, Diệp Tu không mang gì, nhìn quà anh mua nói thẳng: “Tôi góp 49% cổ phần.”

Người thợ làm vườn mặt trẻ con nói: “Hai người thật có lòng.”

Diệp Tu tiện thể nước lên thuyền lên: “Đúng vậy.”

Tô Mộc Thu lườm cậu một cái, anh còn chưa nhận được 49% tiền vốn đâu.

Cô gái phòng PR ngồi trên giường, búi tóc lên, nhìn có vẻ rất vui vẻ, đang đan một cái áo len nho nhỏ màu hồng, nhìn thấy họ liền gọi chồng giúp mình đếm số mũi đan.

“Bình thường em không làm những thứ này.” Cô cười nói. “Tay không khéo, anh ấy làm còn tốt hơn em, nhưng giờ không được gõ bàn phím, vẫn thấy hơi ngứa tay, đành phải tìm ít chuyện để làm.”

Chồng cô gái không nói gì, tháo mấy mũi đan cô đan hỏng ra đan lại. Trên tay anh, những đoá hoa hồng màu hồng nhạt nở rộ theo từng mũi đan.

Trẻ sơ sinh cũng không dễ thương như đã tưởng tượng, ngũ quan vẫn còn nhíu lại, nhưng lại rất giống người làm vườn mặt trẻ con kia. Di truyền thật kì diệu, Tô Mộc Thu nghĩ, bà mẹ mới đưa tay truyền cho anh bế, anh liếc sang, thấy Diệp Tu tự giác lùi ra sau mấy bước, đang nói chuyện với ông bố mới.

Anh đưa tay nhận lấy, chiếc tã nhẹ nhàng bọc lại một nhịp tim làm người ta rung động, anh không dám đung đưa, tay giơ cũng hơi cứng ngắc.

Mùi sữa thơm nhào vào mặt, cô bé mở mắt ra, bắt đầu cười với anh.

“Con bé này,” Mẹ đứa bé cười nó, không để ý đứa bé có nghe hiểu không. “Thấy người nào đẹp là đi không được.”

Tô Mộc Thu vội vàng ôm trả đứa bé cho cô, omega cúi xuống cọ cọ chóp mũi của con gái: “Con gái, con gái yêu…”

“Đã có tên ở nhà chưa?” Diệp Tu hỏi, không phải cứ gọi con gái chứ?

“Đã đặt rồi.” Bà mẹ mới bật cười, đưa khuỷu tay đụng vào người bố, người làm vườn mặt trẻ con không biết tại sao lại đỏ mặt, gãi đầu, lại bị đụng một cái mới cười nói: “Gọi là Công Chúa.”

Cô bé không phải mà một đoá hoa hồng trong biển hoa ngàn vạn đoá, mà là cô công chúa độc nhất vô nhị trong tấm lòng của người cha.

Tô Mộc Thu cúi người, dùng ngón tay nâng lòng bàn tay cô bé, nói giọng cung kính: “Quý an, điện hạ.” Ngón tay bị Công Chúa bắt lại, cô bé cười vui vẻ nắm lấy chiến lợi phẩm của mình.

Khung cảnh rất hoà hợp. Hoa hồng nói mình đói bụng, nhờ hai người trông Công Chúa nhỏ, ra ngoài phòng ăn bát canh chồng cô nấu.

Có lẽ họ cũng cần không gian riêng, thấy cuối cùng có người có thể chia sẻ nhiệm vụ liền thở phào nhẹ nhõm, hoặc là có một ít suy nghĩ gì khác.

Lúc không bận Tô Mộc Thu thường ngồi xem phim cùng Tô Mộc Tranh, thời đại thay đổi nhưng tình tiết không đổi, những tình tiết kiểu cũ đều còn đó, trong đó có một chiêu gọi là pháp thuật của trẻ sơ sinh.

Hai người trưởng thành cùng chăm sóc một đứa bé, gặp nhiều tình huống dở khóc dở cười luống cuống tay chân, hơn phân nửa sẽ vì vậy mà xẹt ra tia lửa điện, còn là hiệu ứng cầu treo hay “tôi muốn có một gia đình” thì cũng không rõ lắm.

Tô Mộc Thu hỏi: “Em không lại đây nhìn sao?”

Diệp Tu đi qua, thật là chỉ “nhìn” một cái, Tô Mộc Thu thấy cậu khua khua tay so sánh: “Vẫn là lớn hơn con của Tiểu Điểm một chút.”

“Tiểu Điểm là ai?”

“Chó nhà em.”

Tô Mộc Thu cho cậu ăn một khuỷu tay, Diệp Tu kêu rên, thanh âm cổ quái, biểu lộ khoa trương, cô bé nhìn cậu không chớp mắt.

Diệp Tu nhìn cô, cũng nắm tay cô bé: “Cách cách, thần cứu giá chậm trễ, xin cách cách thứ tội!”

Tô Mộc Thu nắm lấy cái tay còn lại: “Bồ Tát, yêu hầu này nói năng vớ vẩn, mau áp xuống dưới Ngũ Hành Sơn!”

Công Chúa mỗi tay dắt một người, cười vui vẻ, chân cũng đạp ra khỏi chăn, Tô Mộc Thu vội vàng gói lại chăn cho cô bé.

Cô bé cười đắc ý, Tô Mộc Thu đâm đâm má cô bé, cô cười càng lớn, âm sắc rất trong, cứ như ra đời là một chuyện vang dội, vui vẻ, không buồn không lo như vậy.

Tô Mộc Thu bị lây, trêu cô bé: “Cười vui thế? Thích anh như vậy, sau này lớn lên cưới anh không?”

“Được thôi.”

Anh quay đầu, Diệp Tu đang lắc lắc tay cô bé, biểu lộ trên mặt vẫn như cũ, thấy anh nhìn sang ngơ ngác, cậu nở nụ cười: “Em nói là, I do.”

Nhìn đi, trẻ sơ sinh có pháp thuật.

Trẻ sơ sinh có pháp thuật, mùa xuân cũng có. Vào mùa xuân ấm áp hoa nở này, Phương Sĩ Khiêm từ chức. Theo như lời y thì chim di cư về phương nam, đến lúc nào đó sẽ phải bay trở về.

Nhà của y không ở phương xa kia, phong cảnh muốn nhìn cũng không ở đó, nhưng Vương Kiệt Hi ở nơi nào thì chỗ đó cái gì cũng có.

Lúc y làm thủ tục Tô Mộc Thu không biết, là do y gọi đến lúc dọn nhà. Phương Sĩ Khiêm đi chân trần đang ôm thùng carton, mở cửa thấy anh liền ngó ra ngoài.

Tô Mộc Thu hỏi: “Anh tìm ai?”

“Chỉ có cậu thôi à?” Phương Sĩ Khiêm nhìn sang. “Còn tưởng rằng có thể chỉ huy nhân viên quản lí làm việc cơ.”

Tô Mộc Thu làm mặt vô tội: “Sư huynh anh nói gì em nghe không hiểu…”

Phương Sĩ Khiêm cười ha ha: “Thương cậu vô ích, vào đi, ngay lập tức thôi cậu sẽ hối hận đến một mình.”

Phương Sĩ Khiêm cũng thật sự không khách khí với anh, trong phòng rất bừa bãi, còn có mấy thùng carton hỗn loạn, Tô Mộc Thu vừa định sửa sang lại thì Phương Sĩ Khiêm lại nói: “Đừng đông vào, những thứ kia đều định vứt hết.”

Trong đó chứa đầy những năm tháng ngốc nghếch còn trẻ khinh cuồng, đều là những thứ lắng đọng thành đá cuội trong dòng thời gian, có chút rất đẹp, có chút đã mơ hồ, nhưng tất cả đều rất nặng, mang theo là kỉ niệm, nhưng cũng là gánh nặng.

Chúng đã từng tích tụ trong căn phòng này như sinh vật kí sinh, có lúc lặng yên không xuất hiện, có lúc lại nhảy ra thu hút sự chú ý, lúc trước không để ý, giờ dọn dẹp mới phát hiện đã để nhiều như vậy. Tô Mộc Thu nhìn chúng bị phân loại thành rác có thể đốt và rác không thể đốt, hỏi: “Sư huynh, anh thật sự không trở lại nữa sao?”

Lúc trước y và Vương Kiệt Hi cùng ra nước ngoài Tô Mộc Thu cũng đã hỏi, khi đó y choàng vai Vương Kiệt Hi, dài giọng cười hì hì: “Cái đấy phải hỏi Vương sư huynh của cậu.”

Phương Sĩ Khiêm vén tay áo lên mở một thùng khác, y trả lời: “Ai biết được.”

Tô Mộc Thu đứng giữa một đống thùng nhìn mấy giây, xoay người mặc áo khoác ra cửa, Phương Sĩ Khiêm đứng phía sau gọi với theo: “Cậu định thấy chết mà không cứu như vậy sao —-”

“Em xuống dưới mua ít đồ uống.” Anh nói. “Sư huynh anh muốn uống gì?”

“Gì cũng được, đừng là cafein.” Phương Sĩ Khiêm lại nghĩ ra cái gì. “Đừng mua rượu nhé! Một chút cồn cũng không thể mua!” Y chạy theo nói. “Nhớ nhé nhớ nhé nhớ nhé!”

Tô Mộc Thu đứng trước tủ đồ uống do dự nửa ngày, cuối cùng mua hai lon lê hấp đường phèn cho y.

Thanh nhiệt giải độc.

Nhưng mà ngọt.

Đồ có quá nhiều, từ đầu Phương Sĩ Khiêm còn làm bộ bật ít nhạc nghe, sau đó thì bắt đầu nói chuyện phiếm, tiến độ trên tay cũng chậm đi, Tô Mộc Thu nói: “Sư huynh, nếu anh mệt thì đi ngủ đi.”

“Anh không buồn ngủ.” Phương Sĩ Khiêm phản bác. “Buổi chiều anh còn ngồi máy bay, mười ba tiếng, ngủ trên máy bay cũng được.”

Đã lần cuối cùng, đáng lẽ nên nhân cơ hội nói chuyện cho đủ, nhưng lại cũng không gì nhiều chuyện để nói như vậy, Tô Mộc Thu hỏi y: “Lúc trước anh có nói ‘thế giới trăm hoa đua nở mới có thú’.”

“Anh đã nói sao?”

“Anh đã nói.”

“Được rồi coi như anh đã nói.” Phương Sĩ Khiêm khoanh tay trước ngực. “ ‘Thế giới phải trăm hoa đua nở mới có thú’ —- Thế nào?”

“Tại sao anh lại nói như vậy?”

“Sao lúc ấy cậu không hỏi?”

Tô Mộc Thu nhìn y, dưới ánh đèn trong nhà, câu hỏi của y trở nên hết sức nghiêm túc.

“Lúc ấy em không muốn nghĩ nhiều.” Anh trả lời. “Lúc đó em đang nghĩ việc khác.”

“Giờ thì cậu đã rảnh?”

“Đúng.”

“Nếu như anh nói như vậy —” Phương Sĩ Khiêm nói, khua một cái tay. “Vậy thì là vì anh ghét những thứ giống hệt mình, anh chính là anh, phải là độc nhất vô nhị, trên đời đều là những thứ giống anh là chuyện làm anh cực kì khó chịu.”

“Vì vậy anh thích Vương sư huynh?”

Phương Sĩ Khiêm hừ hừ hai tiếng, nở một nụ cười vừa ngây thơ vừa giảo hoạt. “Anh không nói cho cậu.” Y trả lời.

Tô Mộc Thu “a” một tiếng. “Em cũng không muốn biết.” Anh đáp trả.

“Không có tranh chấp và vấn đề là rất đáng sợ.” Phương Sĩ Khiêm nói tiếp. “Cậu có thể tưởng tượng ra cái ngày loài người có thể thấu hiểu lẫn nhau, tất cả mọi người cùng sinh sống mà không có phân biệt không? Không có thứ gì có thể làm anh hoảng sợ hơn cả, tháp Babel tuyệt đối không thể xây dựng nên, lúc thật xây được thì loài người cũng đi đến điểm cuối. Tham lam, lười biếng, tò mò, chính là những thứ nầy thúc đẩy sự tiến bộ của khoa học và xã hội loài người, chính là những phần bén nhọn này tạo nên cá tính, chính là những phần tối tăm này khiến lịch sử loài người có thể kéo dài.”

“Sư huynh.” Anh đáp, băng dính bị kéo ra phát ra những âm thanh rõ ràng. “Anh cũng biết em định làm gì, đúng không?”

“Anh biết đại khái.” Phương Sĩ Khiêm trả lời. “Phái ít, phái đặc thù chỉ có thể làm hai chuyện, một là làm tất cả mọi người trở nên giống nhau — tháp Babel đã ngã xuống, lịch sử chứng minh con đường này không thể đi, cậu không phải đứa ngu.”

Y ra hiệu cho Tô Mộc Thu ném cuộn băng dính cho mình.

“— Một chuyện khác, là làm cho mình trở nên không có gì không giống những người khác.”

Umbrella.

Chiếc ô bảo vệ.

Che giấu dưới chiếc ô là cái gì.

“Cái này đi ngược lại với lí niệm của anh đúng không, sư huynh?”

“Nếu cậu thành công thì đúng.”

“Anh không ngăn cản em sao?”

“Anh không ngăn cậu.” Y nói, dùng răng xé một miếng băng dính. “Bởi vì cậu không thể thành công.”

Impossible.

Không thể nào.

Chắc chắn không thể xảy ra.

“Nếu như tất cả mọi người đều giống nhau — hay là tất cả mọi người không có gì không giống nhau, vậy dùng cái gì để quyết định ai là người thống trị, ai là người lao động, người nào làm việc nặng nhọc, ai đạt được ích lợi lớn hơn? Đến lúc nhất định phải có người hi sinh thì làm sao? Roll điểm so lớn nhỏ sao? Vậy người được ích lợi thì sao, con cháu của họ, người vốn nên thừa kế phần ích lợi này thì sao?” Y làm một dấu lặng trên không trung, sau đó lại tiếp tục. “Coi như cậu thành công tiêu trừ ‘sự khác biệt’ giữa A, B và O, vậy những người khác thì sao? Người da màu thì sao? Người vô thần thì sao? Người nghèo, mù chữ, khuyết tật bẩm sinh… Những người bị chê bai, chịu đựng thành kiến, bị đối xử bất công sẽ vĩnh viễn tồn tại, ‘sự khác biệt’ bất hạnh cũng sẽ tồn tại mãi — để củng cố xã hội này, để đại đa số người cảm thấy hạnh phúc, có thể có thứ để nhìn xuống.”

Trăm hoa đua nở.

Có đoá hoa to mà diễm lệ, cũng có đoá hoa nhỏ bé tầm thường.

“Nhớ Prometheus không? Nhớ Jeanne d’Arc không? Nếu như cậu muốn làm nhà từ thiện, đi cứu giúp những người ‘đặc biệt’ bất hạnh kia, họ sẽ trao cho cậu giải Nobel hoà bình— Nhưng khi cậu trở thành người làm cách mạng đứng ở đầu khác, họ sẽ thiêu đốt đầu óc cậu, để chim ưng mổ nội tạng của cậu.”

Y đóng gói một thùng, hài lòng ngắm một chút.

“Nếu như cậu chỉ muốn trợ giúp omega, vậy thì đi đi, bọn anh sẽ cố hết sức giúp cậu, mà nếu cậu mở rộng đối tượng sang alpha—-”

Y nói.

Phương Sĩ Khiêm nói, đẩy cái thùng về phía anh.

“—- Cậu chắc chắn sẽ không thành công.”

Xem đi.

Sự ngang hàng kiêu ngạo cao thượng chen đầy trong cái thùng này.

Thích không.

Làm một trong những người được lợi, cậu thích không.

Tô Mộc Thu ôm cái thùng.

Anh nhìn y.

Anh —

“Em —”

Máy bay cất cánh, Tô Mộc Thu đi đến phòng y tế, bác sĩ mới còn chưa dọn đến, đồ đã dọn sạch sẽ, chỉ còn một đống sách giải trí chất trên bàn.

Phương Sĩ Khiêm ngại nặng, sống chết không chịu mang đi, ngay cả đống giá sách trong nhà cũng để lại cho Tô Mộc Thu.

Căn hộ đó y không bán mà cũng không cho thuê, đưa chìa khoá cho Tô Mộc Thu, Tô Mộc Thu cầm chìa khoá nói: “Vật phẩm quý trọng thì tốt nhất vẫn là gửi trong tủ bảo hiểm của ngân hàng.”

Hàm súc là mĩ đức, nhưng sư đệ y hết lần này lần khác không để y có mĩ đức này, Phương Sĩ Khiêm thở dài, nói: “Cho cậu.”

Tô Mộc Thu nhìn y, không hiểu y có ý gì, lúc hiểu được thì cũng biến sắc.

“Đừng lườm anh đừng lườm anh, cái này có một nửa là ý của Vương sư huynh của cậu, muốn lườm thì đi lườm người ta ấy.” Phương Sĩ Khiêm trưng mặt ‘anh không muốn phản diện mà người ta cứ bắt anh làm’. “Nhà cậu hai đứa con, căn nhà đang ở chắc sẽ cho Mộc Tranh. Cậu cũng đừng nhìn Diệp Tu trong nhà có tiền, anh nghe nói tất cả gia sản của cậu ta cũng ném vào Hưng Hân, giờ trong túi không có tiền, tương lai có khi còn phải nhờ cậu nuôi.”

Tô Mộc Thu đứng thẳng, giọng lại run run: “Sư huynh…”

Phương Sĩ Khiêm vỗ đầu anh: “Nhớ ăn ngon ngủ kĩ, trời sập tự có trời đi buồn —- Môn quy bổn môn yêu cầu chính là hai chữ ‘thực tế’, chí hướng cậu rất xa, dù chết cũng không đổi, có mười sư huynh anh cũng không kéo được cậu.”

Y vỗ vai anh: “Sống tiếp.”

“Bây giờ còn chưa được, bây giờ còn chưa làm được, bây giờ thế giới còn chưa thể đuổi kịp các cậu, thiên tài không may mắn chỗ nào cũng có, tóm lại trước phải sống tiếp, sống lâu hơn những người khác — Sinh con, thu đồ đệ, viết sách, đem tư tưởng truyền xuống — Con cháu vô tận, một ngày nào đó, thế giới sẽ đi lên quỹ đạo chính xác, cây gậy cậu truyền xuống sẽ biến thành cây đuốc chiếu sáng bóng đêm.”

Tách.

Có thứ gì đó bắt đầu nhen nhóm.

Y quay đầu lại, giữa những cái thùng xếp khắp nơi, y quay đầu lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời lặn lội đường xa đến, chiếu sáng khắp thế giới.

Y quay đầu lại nở nụ cười, cuối cùng cảm thấy mình nhiều năm trước không làm chuyện sai lầm, chỉ là có một điều.

“Sống tiếp, Mộc Thu, sống cho tốt.”

Những lời này, y vốn nên nói sớm một chút.

Diệp Tu có xe, Tô Mộc Thu tìm cậu đến dọn nhà, Tô Mộc Tranh ôm cái thùng chạy xuống: “Anh chính là Diệp Tu sao?”

Diệp Tu nhìn cô, khuôn mặt cô gái có sáu bảy phần giống Tô Mộc Thu, cậu cố ý trêu: “Không phải là trong truyền thuyết sao?”

Cô gái nghe lời: “Anh chính là Diệp Tu trong truyền thuyết sao?”

“Đúng rồi.” Diệp Tu cười. “Tô Mộc Thu kể gì với em mà nâng anh lên thành truyền thuyết thế này.”

Tô Mộc Tranh vui vẻ, Tô Mộc Thu bê một thùng lớn đi xuống, đuổi cậu đi: “Đi, đừng trêu em gái anh, đi lên bê đồ đi.”

“Em thấy chưa, anh trai em hẹp hòi thế đấy.” Cậu vừa lên tầng vừa lắc đầu than thở. “Nhìn em xem, Diệp Thu tuỳ anh trêu.”

Anh dám trêu Diệp tổng sao, Tô Mộc Thu muốn đạp cậu, quay đầu liền thấy Mộc Tranh đang cười vui vẻ: “…… Có buồn cười thế sao?”. Truyện Cổ Đại

Tô Mộc Tranh lắc đầu rồi lại gật đầu một cái. “Anh!” Cô nói rất vui mừng. “Người ấy đã đến!”

Tô Mộc Thu đầu tiên là sửng sốt, cất gọn cái thùng, đứng lên xong mới nói: “Đúng, người ấy đã đến.”

Đồ của Tô Mộc Thu không nhiều lắm, hai người bê lên chỉ cần một chút thời gian, Tô Mộc Thu vừa mới đóng cửa lại, Diệp Tu đã nằm ườn ra trên ghế sofa.

Cậu cứ như một cái bánh, làm anh muốn cầm cây gậy ra lật lật, Diệp Tu hỏi: “Có gì uống không?”

“Anh xuống dưới mua.” Tô Mộc Thu nói. “Lê hấp đường phèn được không?”

Diệp Tu hỏi thêm: “Ông chủ có bao cơm không?”

“Bao.” Phòng bếp còn chưa dọn xong, Tô Mộc Thu quay đầu. “Em thích gà đôn nấm hay thịt bò kho, thêm trứng không?”

“Thịt bò thêm lòng, hai phần.”

Hai người ngâm mì ngồi vùi trên ghế sofa, dùng cái thùng chưa mở làm bàn ăn, mở ti vi xem thi đấu e-sport, hai bình luận viên nói nước bọt tung bay, nói đến lúc cao hứng thì lại vì chiến cuộc ngoài dự đoán mà tắt lửa, hiệu quả hài hước còn ổn hơn cả show thực tế, Tô Mộc Thu nói: “Anh đã từng muốn đánh thay trò chơi kiếm tiền.”

Diệp Tu nhìn anh: “Anh chơi game rất tốt?”

“Trong đám cao thủ coi như chơi khá tốt.”

“Kém hơn em một chút cũng gọi là cao thủ.”

“Cút!”

Cuối cùng so ID chơi game năm đó, hai người từng tạo đội PK đánh phó bản, còn từng cấu kết nhau đoạt Boss, đẩy toàn bộ các công hội từng đuổi giết mình xuống vách đá, tới một người giết một người, bị mắng trên kênh thế giới suốt một tuần.

“Nhất Diệp Chi Thu…” Tô Mộc Thu nói. “Anh nhớ em, tại sao sau đó không lên nữa, trong nhà không cho à?”

Diệp Tu cười cười. “Sau đó có vài chuyện xảy ra.” Cậu trả lời.

Trong nháy mắt anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.

“Game đó năm nay sắp mở cấp mới.” Tô Mộc Thu nói. “Lúc đó anh luyện số mới đi sân đấu ngược chết em luôn.”

“Đến luôn.” Diệp Tu cười lên. “Còn nhớ lúc trước anh thua em bao nhiêu ván không? Em nhớ anh nói có ghi lại trong sổ… Ở chỗ em gái anh?”

“Không biết, đó là gì, anh vứt từ lâu rồi.”

Diệp Tu ha ha.

Bữa cơm ăn đến cuối, nước mì trong bát cũng đã uống hết, Tô Mộc Thu cuối cùng cũng tích đủ dũng khí, tháo một cái chìa khoá ra đưa cho cậu.

Diệp Tu hỏi: “Đây là ý gì?”

Tô Mộc Thu trả lời: “Dù sao không phải là ý em nghĩ.”

Diệp Tu lại hỏi: “Làm sao anh biết em nghĩ gì?”

Tô Mộc Thu đáp: “Em nghĩ gì cũng được.”

Diệp Tu lại cười ha ha, cậu cười quá thiếu đánh, Tô Mộc Thu máu trào lên não rút tay định đoạt lại cái chìa, lại bị Diệp Tu nhanh tay đè xuống.

“Cho em thì là của em.” Diệp Tu từ từ đặt cái chìa khoá trong lòng bàn tay rút về phía mình. “Lấy về là có ý gì?”

Nhìn cậu cẩn thận như vậy, Tô Mộc Thu lại vui vẻ.

Anh đáp: “Em nghĩ gì cũng được.”

Diệp Tu gật đầu: “Vậy chính là ý em nghĩ lúc đầu.”

Nói xong cậu lấy chùm chìa khoá ra, lồng cái chìa vào, trên chùm có một cái móc khoá, Tô Mộc Thu nhận ra nó, vũ khí kinh điển của Diệp Tu trong trò chơi kia, anh nhớ nó tên là Khước Tà, có thể hàng phục yêu ma quỷ quái.

Cổ nhân tin rằng trong ngôn ngữ có lực lượng, tên cũng tốt, thần chú cũng được, đều có thể trở thành lực lượng bảo vệ chính mình.

Diệp Tu nói: “Thật ra thì nhà em rất nghiêm.”

Tô Mộc Thu nhìn cậu, Diệp Tu tiếp tục: “Anh dạy hư em, nên phải cho em một danh phận…”

Tô Mộc Thu đáp: “Cút! Em chưa dùng đến nó là tốt nhất!”

Ai ngờ một lời thành sấm.

Kiều Nhất Phàm nhìn thấy Tô Mộc Thu, lời chưa ra miệng hai người trước nhìn nhau cười lúng túng.

Tô Mộc Thu hỏi: “Còn chưa về sao?”

Kiều Nhất Phàm: “Em rất tiếc…”

Cậu thanh niên cúi đầu, tư thái khiêm tốn như một chú hamster, làm Tô Mộc Thu thấy mình làm cậu ta khó xử, trong khoảng thời gian này anh đúng là thường xuyên lượn lờ sang phòng sản phẩm, điều lúng túng hơn chính là, anh đến thường xuyên như vậy, người muốn tìm lại lần nào cũng không ở đây.

Quả vô hoa lên kệ, sở nghiên cứu cũng nhàn hơn một ít, có thời gian làm chuyện của mình, anh thấy hẳn nên sang thăm Diệp Tu bồi dưỡng tình cảm, ai ngờ người này bận còn hơn lúc trước khi sản phẩm lên kệ.

“Phòng sản phẩm đều như vậy sao?” Anh hỏi Kiều Nhất Phàm, Tiểu Kiều nghe vậy cười càng ngượng ngùng.

“Không phải như vậy.” Cậu trả lời, nghe giải thích mới biết Diệp Tu mang theo mấy người đi theo chạy tiêu thụ, vốn là các phòng có phân công minh xác, như vậy coi như là lấn sân, nhưng Diệp Tu thân phận đặc biệt, tính khí cũng đặc biệt, Trương Tân Kiệt nói như vậy họ không dễ làm việc, cậu liền chạy đi gặp trực tiếp trưởng phòng tiêu thụ.

“Hàn trưởng phòng hỏi ‘cậu có phải muốn học trộm không’, anh Diệp đáp ‘đúng’, Hàn trưởng phòng liền cho anh ấy đi theo.” Cậu nói khẽ, hồi tưởng lại ánh mắt hù chết hổ cùng đôi tay có thể xé máy bay của Hàn Văn Thanh vẫn cảm thấy hơi run. “Diệp ca nói, làm sản phẩm, tiếp xúc thị trường thực tế có một chỗ tốt…”

Đúng là có chỗ tốt, nhưng học trộm quang minh chính đại như cậu ta thì cũng ít thấy, Hàn Văn Thanh đại khái cũng có chuẩn bị gì rồi mới để cậu đi cùng, Tô Mộc Thu hồi tưởng lại sắc mặt Trương Tân Kiệt gặp trên đường sang đây, cảm thấy sắc mặt khá bình thường, xem ra Diệp Tu cũng không làm gì quá đáng.

“Anh Diệp… Diệp trưởng phòng của các cậu lúc nào trở lại, cậu có biết không?”

Kiều Nhất Phàm cười lắc đầu: “Em phụ trách việc điều chỉnh tài liệu thô họ gửi về… Lúc nào trở lại, cái này em cũng khó nói.”

Như vậy cậu ta cũng đang làm nhiệm vụ khó khăn, Tô Mộc Thu hỏi cậu: “Ăn cơm chưa? Có hộp cơm tình yêu không?”

Kiều Nhất Phàm lắc đầu một cái, vừa đúng, Tô Mộc Thu lấy hộp cơm ra: “Nếu không chê thì nếm thử tài nghệ của anh đi.”

Đó là một khoảng thời gian khá dài trong cảm nhận của anh, mặt trời mọc, mặt trời lặn, mặt trời lại mọc rồi lại lặn, Tô Mộc Thu làm việc như bình thường, thỉnh thoảng đọc sách xong thấy đã qua 12 giờ mới nhớ tới, hôm nay vẫn chưa gặp được Diệp Tu.

So với hành vi lúc trước của anh thì đó không phải là trốn tránh, cũng không phải cố ý, chỉ là đúng lúc thời kì bận rộn của người kia, so sánh một chút, anh hi vọng Diệp Tu sự nghiệp thuận lợi, cố gắng sẽ lấy được kết quả.

Lúc tan việc, các đồng nghiệp chào nhau, hỏi xem cuối tuần có tiết mục gì đặc sắc không, Tô Mộc Thu lấy điện thoại ra: “Mộc Tranh…” Hôm nay có về nhà không?

“A? Anh? Thế nào?” Giọng Tô Mộc Tranh rất hoạt bát, hình như đang nói chuyện với người khác, cậu tới khu ăn vặt chờ tôi, giúp tôi cầm một ít hạt dưa.

Anh không nghe rõ lắm, nhưng cũng cảm thấy em gái vui vẻ có liên quan đến người cô đang nói chuyện: “Hôm nay định đi xem phim à?”

“Tập cuối! Anh đi cùng không, phim rất hay, nam chủ sắp chết rồi!”

Tô Mộc Thu cố ý ngừng lại để mình có vẻ như đã suy nghĩ một chút: “Không được, anh phải về nhà nấu cơm.”

“À.” Tô Mộc Tranh nói, không có vẻ tiếc nuối lắm. “Anh Diệp Tu thật có phúc.”

Cậu ấy mới không có đâu. Tô Mộc Thu cười: “Chơi vui nhé, anh cúp đây.”

Sớm biết đã không đưa chìa cho cậu ấy, anh cầm di động nghĩ, không có mong đợi thì cũng sẽ không cố ý để lại một bên giường.

Anh quyết định hôm nay nằm ngủ giữa giường, nằm ngửa, nằm nghiêng, tuỳ anh lăn lộn.

Dù sao chỉ có một người.

Đêm mưa, tiếng tí tách vẫn không to lên, tiếng sét cuồn cuộn, từ xa đến gần, nhà thơ nói, đó là tiếng bước chân của mùa xuân.

Tô Mộc Thu chỉ thấy nó rất phiền, một đêm ngủ đứt quãng, anh mơ rất nhiều, giống như chơi một trò thoát khỏi phòng kín không có kết thúc, mở một cánh cửa lại gặp một cánh cửa khác. Anh đang tìm một người, người ấy cũng đang tìm anh, trong mơ anh kể cho người khác nghe họ lạc mất nhau như thế nào. Chiến tranh, khói lửa, anh nhớ tất cả chi tiết, kể cả họ hẹn ngày gặp lại, mỗi người chạy về một con đường như thế nào, nhưng kể mãi, anh đột nhiên phát hiện mình không nhớ rõ mặt người ấy, anh đã đi quá lâu, đã quên mất lúc ban đầu.

Lúc xoay lưng về phía người kia, họ cũng không biết đó là một lần vĩnh biệt.

Anh sợ hãi, lại cảm thấy buồn bã, cô gái trong mơ ngửa đầu nhìn anh, cô là một cô công chúa nhỏ trong một khu vườn hoa hồng, hái những đoá hoa tươi tắn nhất tặng cho anh.

“Cảm ơn em, anh không thể nhận.” Anh nói. “Anh nhớ cậu ấy không thích hoa hồng.”

Chi tiết rõ ràng như thế, thì ra không phải là quên, chỉ là quá lâu rồi không gặp mặt.

Một tia sét đánh xuống, trong tiếng ầm ầm, anh nghe thấy có tiếng người mở cửa.

Tô Mộc Thu đếm, tiền ở trong túi, một tờ, hai tờ… dao ở trên kệ phòng bếp, một cây, hai cây… tiếp theo lại nghĩ để kệ đi, sợ cái gì, coi như là trộm thì anh đang nằm trên giường, mạng có một cái.

Cửa phòng ngủ mở ra, anh ngửi thấy mùi nước mưa mới, mưa xuân, loại mùi đó rất khó nắm lấy trong mùi hương nhân tạo, có năm Phương Sĩ Khiêm nói muốn tự chế bốn loại mùi gió sương mưa tuyết, tất cả đều thất bại, y phấn đấu cả một năm, cuối cùng là Vương Kiệt Hi đánh cược với y, “em không cần làm gì cũng có thể tạo ra cầu vồng.

Y đương nhiên không tin, sau đó Ma thuật sư ngẩng đầu hôn y.

Ma thuật sư không phải là hư danh.

Anh ngửi thấy mùi mưa xuân, những giọt nước của thiên đường bị khuếch tán trong không khí, nhờ trận mưa này, những mầm móng chôn sâu trong lòng đất bắt đầu nảy mầm, sinh trưởng nhanh chóng, mọc ra những thân cành lá cây, nở ra những bông hoa màu tím nhạt, trước giường anh có cây cối mọc lên, xanh biếc như trong mộng.

Tô Mộc Thu không mở mắt, ngủ thật say trong mùi cây dũ sang thơm ngát.

Lúc Diệp Tu mở mắt ra thì bầu trời ngoài cửa sổ đã trong vắt.

Cậu bị ánh nắng chiếu tình, tầng cao, phòng ngủ có ánh sáng tốt nhất, có người cố ý kéo rèm cửa sổ ra.

Diệp Tu không thèm để ý, ngủ mới là chuyện lớn, cậu nghiêng người, trùm chăn ngủ tiếp, ánh mặt trời đuổi theo không buông, nhuộm phần bên trong mi mắt thành màu siro phong.

Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại vì đói.

Trên bếp có nồi, trong nồi có cháo, gạo nấu mềm thành màu trắng sữa, cái chảo bên cạnh có xúc xích và trứng rán, cho vào cháo vẫn còn toả mùi của dầu ăn.

Diệp Tu đứng bên bếp ăn xong mới đi đánh răng rửa mặt, Tô Mộc Thu đeo tai nghe ngồi trên ghế sofa đánh máy vi tính, để cậu lượn quanh nhà như một du hồn.

Diệp Tu tắm xong thay quần áo, ngồi bên cạnh anh, Tô Mộc Thu gõ bàn phím như bay, cơ hồ không dừng lại.

Diệp Tu nhìn anh.

Diệp Tu ngáp một cái, ăn uống no đủ, cậu lại bắt đầu buồn ngủ.

Lúc này Tô Mộc Thu gõ mạnh phím enter, làm cậu giật mình, anh xoay máy tính sang cho Diệp Tu nhìn: “Có muốn chơi không?”

Trên màn hình ánh sáng loé ra, thì ra anh đang chơi game, tài khoản mới, vừa 20 cấp, còn chưa chuyển chức, tên là Quân Mạc Tiếu.

Diệp Tu cười cười, cậu đáp: “Chơi chứ.”

Lần này đổi thành Tô Mộc Thu nhìn cậu, game đã có nhiều năm, thay đổi rất nhiều, nhưng luôn có một số thứ không thay đổi, hai người lấy lại cảm giác rất nhanh, Diệp Tu dùng Quân Mạc Tiếu chơi tiếp, hiệp khách không có nghề nghiệp xung phong trong đám quân địch, một mình xông xáo thiên nhai.

Mấy năm trôi qua, quy luật vật lí làm được tốt hơn, cảnh tượng cũng thật hơn, mưa Giang Nam, cát vàng đại mạc, cậu đi tới một chỗ, chợt dừng bước lại.

Năm đó hai người đẩy một công hội xuống khe núi, giết đỏ mắt, cất tiếng cười to, có người bị doạ sợ đến mức tự nhảy xuống không cần đẩy.

Có lẽ là nhìn khe núi tên là Nhất Tuyến, cho rằng nhảy xuống còn có một đường sinh cơ, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp dưới vách đá có kì ngộ, tiểu nhị khách điếm là cao thủ tuyệt thế.

Ánh mắt Tô Mộc Thu dần chếch đi, anh bắt đầu nghĩ chuyện khác, lúc suy tính vẻ mặt anh rất trầm tĩnh, vậy mà ánh mắt lại rất linh hoạt, lúc sáng lúc tối, có vui mừng có bi thương, Diệp Tu từ ánh mắt anh nhìn ra một bộ phim bi hoan ly hợp rất nhiều cao trào. Cậu chơi hai tiếng, tỉ số thắng của Quân Mạc Tiếu vẫn là 100%, đánh phó bản cũng không bị chết.

Diệp Tu cảm thấy anh đã suy nghĩ đến đoạn cuối, thoát trò chơi hỏi anh: “Tối nay ăn gì?”

Tô Mộc Thu lúc này mới nhìn về phía cậu như mới tỉnh mộng, nhân dịp anh còn đang mơ màng, Diệp Tu cuối cùng thành công sờ chóp mũi anh.

Tô Mộc Thu bị cậu sờ một cái cuối cùng cũng tỉnh, anh gãi đầu như đang vận khí, lại đột nhiên đứng dậy đi qua đi lại, cuối cùng vận khí xong, ngồi về chỗ cũ, trên mặt nhìn lúc đỏ lúc trắng.

Diệp Tu đang nghĩ người này muốn làm cái gì, Tô Mộc Thu đột nhiên đưa tay về phía cậu.

Hai cái tay, không phải muốn ôm cũng không phải give me five, cậu thắc mắc, lại vẫn đặt hai tay mình lên, vừa đặt lên liền bị Tô Mộc Thu nắm chặt: “Anh làm gì thế?”

“Diệp Tu.” Anh nhìn cậu chăm chú, giọng nói rất bình tĩnh. “Chúng ta kết hôn đi.”

Diệp Tu nhìn anh khoảng một phút, đột nhiên hắt xì hai cái. “Một nhớ hai mắng ba nói xấu.” Tô Mộc Thu rút giấy ăn cho cậu. “Ai mắng em sau lưng rồi?”

“Nghi phạm quá nhiều, khó nói được.” Vừa nói lại hắt xì thêm một cái, ba nói xấu. “Có quá nhiều người.”

Anh đưa tay sờ trán cậu: “Tối qua gặp mưa bị cảm sao?”

“Không sao.” Diệp Tu đẩy tay anh ra. “Đột nhiên có một phòng đầy lông vũ đập vào mặt, mũi hơi ngứa… Anh mới nói gì?”

“À.” Tô Mộc Thu lại cầm tay cậu, lần này nói rất bình thường. “Diệp Tu, chúng ta kết hôn đi.”

Diệp Tu hỏi: “Tại sao?”

“Cân nhắc đến chuyện anh cần làm sau này, anh cảm thấy trước có một thân phận hợp pháp rồi nói sẽ dễ hơn.”

Cậu nhướn mày, Tô Mộc Thu nói tiếp: “Hơn nữa, anh đã quyết định sẽ bảo vệ em.”

“Anh sẽ bảo vệ em.” Anh nói. “Dù là nghèo khổ hay giàu sang, ốm yếu hay khoẻ mạnh, thất bại hay thành công, thiên tai hay nhân hoạ — anh cũng sẽ bảo vệ em không bị bất cứ thương tổn nào, cho đến khi sinh mạng của anh kết thúc.”

Nói xong anh cũng hơi thấp thỏm, alpha luôn ở cấp thống trị, tự ái rất cao, Diệp Tu dù không giống người khác, nhưng anh cũng không thể xác định một alpha nghe omega nói “anh muốn bảo vệ em” sẽ không bật cười hay là giận dữ, có một số thứ là phản ứng của bản năng, anh cũng không thể mong chờ ngoại lệ.

Nhưng Diệp Tu không làm vậy, cậu cười, là nụ cười giễu cợt, lười biếng thường ngày: “Vậy thì nhờ anh.”

Tô Mộc Thu rất vui vẻ, cầu hôn thành công, chỗ này nên có một cái ôm, anh ôm lấy Diệp Tu.

Thật là kỳ lạ, trong lòng anh tràn đầy những suy nghĩ ngổn ngang, người người đều nói miệng cậu rất độc hay giễu cợt người khác, thậm chí có lúc chính Tô Mộc Thu cũng thấy Diệp Tu cần ăn đòn, nhưng vì cái gì những khoảnh khắc như thế này, cậu lại luôn —-

“Thật là kì…” Diệp Tu lên tiếng.

Trên cánh tay lộ ra ngoài của cậu có những điểm đỏ nổi lên, Tô Mộc Thu cho là dị ứng pheromone, quay lại muốn nhìn mặt cậu, bả vai lại bị đè xuống không thể nhúc nhích, anh không thể chống cự lại lúc alpha dùng toàn lực. Anh gọi cậu, lại nghe giọng cậu nói – giống như là giọng nói phát ra từ bóng tối từ rất lâu trước – cậu nói:

“— Sao anh luôn có thể nói ra những lời em muốn nghe nhất.”

Thần nói, ngài sẽ ban cho mỗi người một thân thể.

Vì vậy dù là nghèo khổ hay giàu sang, ốm đau hay khoẻ mạnh, thất bại hay thành công —- đều phải dùng nó để yêu, và để được yêu.

—– The End —–
Editor: Cuối cùng cũng edit xong, cảm thấy hơi có lỗi vì mất tích tận hai tuần khi chỉ còn chương cuối cùng thế này. Nói thật là đến cuối năm học nên mình đang khá bận, hè về chắc sẽ chăm chỉ hơn (hẳn vậy?).

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!