Quy Đức Hầu Phủ

Chương 15: Hắn sao có thể được gọi là đại trượng phu



“Nàng đã là người của phủ Quy Đức Hầu.” Tuyên Trọng An nói một câu rồi gật đầu ra hiệu phụ thân hãy đi cùng hắn, chân hắn cũng bắt đầu rảo bước.

Nhiều lời cũng vô ích, phụ thân lưỡng lự cả đời. Hầu phủ chỉ còn hơi tàn mà ông vẫn bận tâm hạ nhân nghĩ gì, kiêng dè những thứ lặt vặt chẳng đáng kể. Ông cứ tiếp tục lãng phí thời gian thế này thì hầu phủ bị diệt vong là tất lẽ dĩ ngẫu.

Con cái không nhận xét phụ thân sai, nhưng Tuyên Trọng An vẫn đưa ông đi gặp Viên nương.

Không để phụ thân chứng kiến cách hắn làm việc và không để ông biết sự kiên quyết của hắn thì lát nữa Viên nương cầu xin phụ mẫu lại hỏng chuyện sắp thành tới nơi. Hắn không thể lúc nào cũng ở trong phủ trông chừng bọn họ.

Viên nương thấy trưởng công tử tiến vào liền sợ hãi cúi thấp đầu.

Bà ta sau này mới vào phủ cho Tuân Lâm bú sữa nên không thân cận với trưởng công tử. Trưởng công tử đối xử với bà ta cũng lãnh đạm, phu nhân lại nghe lời hắn. Tuy làm nhũ mẫu của Tuân Lâm nhưng hắn còn nhỏ, bà ta lại là tôi tớ, vì vậy Tuân Lâm đâu thể ra mặt vì bà ta. Thậm chí dù Tuân Lâm có lòng ra mặt thì cũng vô dụng vì ở trong phủ, sức nặng của trưởng công tử tăng dần theo năm tháng.

Bà ta sợ nhất vị chủ tử này, song từ khóe mắt thấy hầu gia cũng vào theo thì tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Hầu gia thương Tuân Lâm nhất.

“Ngươi vào phủ mấy năm rồi?” Tuyên Trọng An vừa ngồi xuống đã hỏi, chả hề để ý bà ta thỉnh an.

“Bẩm trưởng công tử, nô tỳ vào phủ đã bảy năm.”

“Bảy năm thì cũng không ngắn.”

“Vâng.”

“Nên đổi nơi làm việc.”

“Trưởng công tử…” Viên nương nghe vậy liền ngẩng phắt đầu.

“Ta nhớ cả nhà bọn họ đều ký khế ước bán mình vào phủ?” Tuyên Trọng An hỏi Đồ Thân.

“Ngài nhớ đúng rồi ạ,” Đồ Thân đáp.

“Trưởng công tử,” Viên nương vừa nghe vừa dập đầu khóc lóc, “nô tỳ đã làm sai điều gì mà ngài muốn phạt nô tỳ như thế?”

“Không gào khóc thì cũng gây rối…” Tuyên Trọng An giơ tay xoa xoa đầu, “đây là hạ nhân trong hầu phủ của ta.”

Tuyên Hồng Đạo im lặng ngồi ở ghế trên, Tuyên Trọng An mới nói xong thì Viên nương liền dập đầu trước ông, “Hầu gia, hầu gia, rốt cuộc nô tỳ đã làm sai điều gì? Nô tỳ…”

“Hầu phủ của ta là nơi để ngươi gào khóc ầm ĩ à?” Tuyên Trọng Anh cầm cái ly trên bàn ném về phía bà ta, sắc mặt nhợt nhạt lạnh lùng, “Ngươi dạy Tuân Lâm giỏi lắm, đường đường là công tử hầu phủ mà học cái bản lĩnh la lối khóc lóc của ngươi. Bản công tử chưa muốn mạng chó của cả nhà ngươi là nhẹ tay rồi đấy!”

Từng câu từng chữ của hắn sắc bén như đao cắt trên người. Đầu bị ly đập trúng khiến Viên nương sợ đến nín họng, im như ve sầu mùa đông, ngay cả quản gia Đồ Thân cũng rụt người.

Mặt Tuyên Hầu tái mét.

Những lời của trưởng tử nhằm vào Viên nương, nhưng đồng thời cũng áp dụng lên người làm phụ mẫu như bọn họ.

Bọn họ đã bỏ bê việc dạy dỗ nhi tử.

“Trước mặt chủ tử không có chỗ cho ngươi khóc lóc kêu gào, đã làm nô tỳ thì phải có dáng vẻ của nô tỳ.” Tuyên Trọng An lạnh lùng nói, “Nếu không đủ kiên nhẫn làm nô tỳ và ăn cơm hầu phủ thì cứ một đao cắt cổ là được.”

Sở trường của Viên nương là quỳ rạp xuống mặt đất mà dập đầu nhưng giờ phút này bà ta không dám phát ra tiếng nào.

“Ta đã ra lệnh thì không có chuyện nô tỳ cò kè mặc cả, cút!”

Viên nương muốn cút nhưng sợ tới mức chả nhúc nhích được.

Đồ Thân thấy vậy bèn mau chóng gọi người lôi bà ta ra ngoài.

Lôi xong mới phát hiện chỗ bà ta vừa quỳ có một bãi nước tiểu màu vàng.

Tuyên Trọng An nhắm mắt làm ngơ quay sang nhìn phụ thân ngồi ở ghế trên.

“Phải chăng người cảm thấy nhi tử không có tình người?”

Nội tâm Tuyên Hồng Đạo đầy ắp những cảm xúc phức tạp đan xen.

“Bãi nước tiểu này hiện giờ ở trên mặt đất nhưng nếu có ngày chảy xuống đầu chúng ta, người nói xem nó sẽ có mùi vị thế nào? Phụ thân, ngày ấy biết đâu sẽ xảy ra với chúng ta…” Tuyên Trọng An khẽ cười lạnh lùng, hắn tự giễu, “Ngày ấy sẽ không quá xa, có lẽ là mấy tháng hoặc hai, ba năm nữa.”

Đồ Thân nghe đến đây liền nhanh chân chạy tới cửa rồi cho hạ nhân thối lui ra hành lang, sau đó đóng cửa lại.

Trong phòng, Tuyên Hồng Đạo dùng hết sức đập xuống tay dựa của ghế. Tâm trạng hứng khởi bừng bừng tận mây xanh nhờ hôm qua phủ Quy Đức Hầu đón tiếp bao khách khứa bất chợt chìm xuống đáy.

Hắn biết trưởng tử không phải đang đe dọa suông.

Sau khi trưởng tử trở về từ đất phong của Yến Vương, hắn chẳng hề chia sẻ chuyện hắn làm ở nước Yến. Nhưng người hầu của trưởng tử đã cho ông biết hắn vì xin thuốc mà cam tâm tình nguyện lấy thân thử độc cho lão Dược Vương, suýt chút nữa còn mất mạng.

Vinh hoa ngắn ngủi giả tạo hôm qua của phủ Quy Đức Hầu là do hắn dùng mạnh để đánh đổi.

Suy cho cùng ông là một phụ thân vô năng, Tuyên Hồng Đạo cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt trắng xanh của nhi tử.

Hắn ở ngoài mạo hiểm tính mạng chả màng sống chết vì hầu phủ, bọn họ ở trong phủ làm phụ mẫu mà ngay cả nhà cũng không bảo vệ nổi…

Ông hổ thẹn với trưởng tử.

Đại sảnh nhất thời yên tĩnh, phụ thân khác trước kia, không còn giảng đạo việc hắn nôn nóng muốn thành công hay chuyện hắn bạc tình bạc nghĩa. Song Tuyên Trọng An chẳng thấy khá hơn là bao.

Trước mắt hắn không sốt ruột muốn được việc, nhưng hầu phủ đã tiến rất gần đến ngày chết.

Phủ Quy Đức Hầu lần nào cũng nước đến chân mới tìm cách sống sót, khiến cả thời gian lên kế hoạch đều không có.

Sao hắn lại muốn cưới Hứa Nhị vào cửa chứ. Chưa nói đến nàng là muội muội ruột thịt của Hứa Du Lương nên cưới nàng sẽ bất công với Tuân Lâm, nàng là cô nương tốt nhưng vào hầu phủ của hắn thì mai sau không biết sống chết thế nào. Mà cũng vì xuất thân là nhị cô nương Hứa phủ nên người ngoài lẫn trong phủ đều chỉ trỏ bàn tán về nàng.

Hắn khó khăn lắm mới cảm thấy một cô nương có thể làm hiền thê lương mẫu bèn nhẫn tâm lợi dụng cơ hội cưới nàng vào cửa, hủy hoại tiền đồ tươi đẹp ban đầu của nàng. Hắn sao có thể được gọi là đại trượng phu.

Năm xưa phụ thân thấy thánh thượng chết mà không cứu, khiến thánh thượng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Cảm thấy cơ thể không còn khỏe mạnh, lão ta mấy năm trước đã nói với cung nhân sau khi chết muốn cả nhà phủ Quy Đức Hầu chôn cùng. Phụ thân biết rõ những lời này hoàn toàn là thật, thế nhưng vẫn cứ ấp ủ tư tưởng cầu may. Hầu phủ mỗi ngày đều hấp hối giãy giụa, sao ông vẫn chẳng thể quyết đoán mà cứ dây dưa với những chuyện râu ria vặt vãnh?

Tâm Tuyên Trọng Anh đã cứng như đá tảng song vẫn bất lực không thể khuyên bảo phụ thân nên làm thế nào. Hắn đã nói rất nhiều lần về chuyện trong phủ; mẫu thân kém cỏi, phụ thân cũng kém cỏi, chỉ cảm thấy người trong phủ trung thành là được. Bọn họ nào biết lòng trung thành đó đều ít nhiều xen lẫn ham muốn cá nhân của bọn nô tỳ, khiến chủ nhân không ra chủ nhân, tôi tớ không ra tôi tớ. Bọn họ khoan dung nhân từ nhưng cái phủ này mềm như một chén tào phớ lõng bõng, chỉ cần người hất xuống đất là chia năm xẻ bảy chẳng ra hình thù gì…

“Lát nữa con sẽ cùng người đi gặp mẫu thân…” Im lặng một hồi, Tuyên Trọng An mới nói tiếp, “Tuân Lâm sẽ giao cho tẩu tử của đệ ấy chăm sóc, con định khi quay về sẽ nói với nàng.”

Hắn nhìn phụ thân, “Tẩu tử của đệ ấy là người thông thạo giao tiếp, rất hiểu chuyện. Không cần dạy những cái khác, nàng chỉ cần dạy đệ ấy cách sống cùng và giao lưu với người khác là được. Có như vậy thì đến ngày chúng ta chết cùng người, một mình Tuân Lâm cũng đủ sức dựa vào bản thân mà sống và thay chúng ta tiếp tục huyết mạch của hầu phủ.”

Ngộ nhỡ hầu phủ không thoát được vận mệnh bị tuẫn táng thì người lớn như bọn họ sẽ chẳng có khả năng chạy trốn, nhưng Tuân Lâm nhỏ tuổi nên vẫn còn đường sống.

Tuyên Hồng Đạo nghe vậy liền biến sắc, ông mở miệng thì thào, “Không…ngày đó sẽ không đến.”

“Ngày đó không còn xa nữa,” Tuyên Trọng An đứng dậy đỡ phụ thân, “nhi tử chỉ có thể cố gắng hết sức chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Hắn dìu phụ thân đi hai bước rồi dừng lại nhìn ông, “Nàng gả cho con đã là bất hạnh lớn nhất đời nàng. Nàng chưa từng làm điều sai trái, làm sai là tên huynh trưởng đả thương Tuân Lâm của nàng, là con – kẻ đã tính kế nàng. Phụ thân và mẫu thân đều là người hiền lành hay thương cảm cho hạ nhân, vậy sao không dành sự hiền lành ấy cho vị tức phụ mà sẽ có ngày cùng chết với nhi tử?”

Lời này khiến Tuyên Hồng Đạo thở dài, gương mặt kia nháy mắt như già đi mười tuổi.

Tuyên Trọng An ra hiệu cho Đồ Thân mở cửa rồi dắt ông rời khỏi đại sảnh. Nhìn bầu trời bên ngoài âm u, ông thở dài thườn thượt, “Yên tĩnh vẫn tốt hơn.”

Đừng có ai khóc lóc ầm ĩ nữa, vì gào khóc thì chẳng được việc.

Oo———oOo———oΟ

Hứa Song Uyển đã đến Vân Hạc Đường, nàng nghe nói đây là viện cũ mà trưởng công tử ở từ hồi năm tuổi đến giờ. Dù gió lạnh nàng vẫn đi một vòng quanh viện.

Xem chừng Vân Hạc Đường lâu rồi không tu sửa gì, mặt tường hậu viện loang lổ nhìn vô cùng cũ nát.

Tẩm Viên của bọn họ thì mọi thứ đều mới, ngay cả chậu hoa cũng là bồn sứ mới tinh và rất chắc chắn.

Đi hết một vòng, Hứa Song Uyển hơi đổ mồ hôi; mặt ửng hồng, chóp mũi đọng lớp mồ hôi mỏng. Nàng theo Ngu nương tử và người hầu A Mạc đến thư phòng của trưởng công tử.

Ngu nương tử thấy nàng đi lâu nhưng chẳng hề than mệt. Khuôn mặt nàng trắng nõn, hai má hồng hồng, thoạt nhìn còn như đang hàm chứa ý cười. Thiếu phu nhân đẹp nhưng không phải dạng đẹp hùng hổ dọa người mà là nét đẹp khiến người nhìn thoải mái.

Thảo nào trưởng công tử thích nàng.

Thư phòng cũng hơi cổ xưa, chiếc bàn dài uy nghi kia còn mang theo dấu vết của năm tháng, nhìn là biết đã được sử dụng nhiều năm.

A Mạc thấy nàng tò mò nhìn cái bàn bèn đứng cạnh nói, “Đây là chiếc bàn lão hầu gia ban cho trưởng công tử để đọc sách lúc ngài ấy còn nhỏ. Nghe bảo hồi trước thái hầu gia cũng sử dụng nó, sau khi truyền tới tay lão hầu gia thì ngài cho công tử của chúng ta.”

“Thật à?” Hứa Song Uyển hành lễ với chiếc bàn cổ xưa này như với các lão tổ tông trong quá khứ, “Hèn gì trông nó dày nặng như vậy.”

A Mạc cười nói, “Vâng, lúc lão hầu gia còn tại thế, ngài rất yêu thương coi trọng công tử nên hay tặng đồ cho ngài ấy.”

Hứa Song Uyển nhìn hắn mà ôn hòa cười.

A Mạc thấy vậy cũng nói nhiều hơn, “Công tử có một cái áo lông mà ngài ấy mặc hàng ngày, đây cũng là thái hầu già truyền lại cho lão hầu gia rồi lão hầu gia để lại cho công tử chúng ta.”

“Áo màu đen?”

“Vâng, thiếu phu nhân biết ư?”

“Buổi sáng ta có thấy công tử mặc.” Hứa Song Uyển cười cười rồi lại liếc nhìn cái bàn.

Trên bàn chất đầy sách, có hai quyển còn đang mở ra. Bàn không dính bụi, lại thêm vẻ lộn xộn này thì chắc gần đây vẫn có người ngồi.

Nàng không tới gần bàn mà đến chiếc giường ở cạnh đấy, nàng định ngồi xuống chờ hắn lại đây.

Ngu nương tử nhanh chóng bưng chậu than ra và dâng trà.

Thải Hà đứng một bên thấy người ta bận bịu mà không thể giúp vì chẳng có chuyện gì cần nàng ấy; nha hoàn này xưa nay vốn chững chạc giờ cũng hơi luống cuống. Tuy nhiên, dưới ánh mắt điềm tĩnh của cô nương các nàng, nàng ấy lại kiềm chế sự sốt ruột trong mình mà an phận đứng đấy.

Hứa Song Uyển ngồi chưa được bao lâu đã nghe bên ngoài thông báo trưởng công tử tới.

Nàng ngồi ở mép giường, vừa nghe vậy liền đứng lên. Đi chưa đầy hai bước nàng đã thấy cửa mở ra, trượng phu của nàng vừa ôm một cái chăn vừa bước vào.

“Tiểu công tử cũng tới.” Chương nương tử đứng cạnh cửa nhỏ giọng hô.