Quỷ Thần Trong Tòa Nhà Cổ

Chương 10: Chuyện vui



“Cô có thể yêu cầu ta một chuyện.”

Trong giây phút Thị Thần nói ra câu này, La Ngọc An đã muốn nói: “Xin ngài cứu tôi!” Hoặc đưa ra yêu cầu khác tham lam hơn nhiều, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm lại sự tham lam và ham muốn được sống tiếp của mình.

Cái chết của cô đã được định đoạt trước cả khi cô chuẩn bị giết Mã Tuấn Mậu rồi. Lần đầu tiên La Ngọc An giết người, giết ba tên khốn kia, cô đã tính sẵn chờ cho bốn gã đó chết thì cô cũng phải chết.

Khiến người khác tổn thương thì phải trả giá đắt, La Ngọc An cảm thấy chúng đã phải chịu vậy, thì bản thân cô càng phải chịu thế.

Người đầu tiên cô giết tên Đoạn Nhạc Nghiêm, ông chủ một xí nghiệp. Lúc ấy, cô – người suýt nữa suy sụp sau cái chết của em gái – vì tiếp cận bốn gã hung thủ mà đã nghỉ việc đi làm bảo mẫu, vắt óc tìm kế mới thành công được nhận. Cô làm bảo mẫu tại nhà họ Đoàn, chủ yếu phụ trách chăm sóc con gái của Đoạn Nhạc Nghiêm – cô bé Mai Lật mới hơn bốn tuổi.

Phu nhân của Đoạn Nhạc Nghiêm là một nghệ thuật gia, bà ấy là một người dịu dàng, giỏi giang lại còn xinh đẹp, con gái gã thì hoạt bát đáng yêu, lúc ở nhà gã hoàn toàn là một người cha tốt yêu thương con, một người chồng tốt quan tâm vợ, một ông chủ xí nghiệp thành công lẫy lừng.

Người như thế, sao lúc ra ngoài xã hội lại có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy được đây? La Ngọc An nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, cô cứ do dự mãi, không biết làm sao mới hỏi Đoạn Nhạc Nghiêm chuyện này được. Ban đầu cô chỉ muốn biết xem rốt cuộc chúng đã làm gì với em gái mình, có thấy ăn năn hối lỗi chút nào với cái chết của em gái không, cô chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi.

Hôm đó Đoạn Nhạc Nghiêm say rượu về nhà rồi ngồi nghỉ ngơi một mình trên sô pha trong thư phòng. Gã bị tài xế đỡ vào trong, đi đứng loạng choạng, La Ngọc An thấy cơ hội đã tới bèn lẳng lặng lẻn vào thư phòng.

Cô đã hỏi chuyện về em gái mình với con người thành công ấy, gã ngồi trên sô pha, tỏ vẻ căm ghét tới khó chịu, Đoạn Nhạc Nghiêm ngắt lời cô: “Em gái mày chết rồi thì liên quan gì đến tao, chẳng qua tao ngủ với nó có một lần thôi, mày tìm tới chỗ này ý là muốn đòi tiền chứ gì, muốn bao nhiêu?”

La Ngọc An đứng đó, cô nghe thấy giọng mình như đang trôi nổi, “Ngọc Tĩnh… Em gái tôi lúc chết, vẫn còn chưa đầy mười bảy tuổi.”

“Ông cũng có con gái, lúc ông làm chuyện đó chẳng lẽ không từng nghĩ tới con gái mình ư?”

Đoạn Nhạc Nghiêm đột nhiên biến sắc, gã loạng choạng rời khỏi ghế sô pha, quát lên: “Mày cút ra ngoài cho tao, còn ăn nói bậy bạ nữa tao gọi bảo vệ! Em gái mày tự sát chứ không liên quan gì đến tao hết, mày thích thì đi mà tìm luật sư, mày cứ việc kiện tao đi, nhưng tao nói cho mày biết, vô dụng thôi!”

La Ngọc An nghe những lời này, nhìn nụ cười khinh mạn trên mặt gã, đột nhiên cô thấy giận dữ khôn cùng, La Ngọc An quơ lấy cái kéo bên người, bổ nhào qua đâm thẳng vào yết hầu Đoạn Nhạc Nghiêm.

Vì thế mà, vẻ ngạo mạn của gã cứng lại. Cô từ từ trượt khỏi cơn tức giận, trì trệ rút chiếc kéo ra khỏi cổ gã, thấy máu tươi túa ra thấm ướt áo gã, ướt cả ghế sô pha. 

Cô còn đắm chìm trong cơn sững sờ sau khi mới giết người, cửa thư phòng chợt mở, con gái Đoạn Nhạc Nghiêm tỉnh giấc ngủ trưa, cô bé dụi mắt bước vào trong, gọi cô: “An An.”

Cô bé không hề thấy trên chiếc sa lông sau lưng La Ngọc An, cha cô bé đang co giật liên hồi trước khi chết, cũng không thấy được vết máu bê bết trên ghế. La Ngọc An vô thức giấu bàn tay nhuốm máu sau lưng, cô mỉm cười, dịu dàng nói với cô bé: “Lật Tử, em tỉnh ngủ rồi à? Em tự rửa mặt trước đã, sau đó xuống dưới lầu chờ chị, An An lấy bánh pudding cho em, nhé?”

Mai Lật hoan hô, cô bé thích ăn bánh pudding nhất, Mai Lật tặng La Ngọc An một nụ hôn gió đáng yêu rồi ngoan ngoãn chạy đi, “An An ~ Em chờ chị nhé ~ Chị phải nhanh nhanh lên ~”

“Ừ, chị tới ngay thôi.”

La Ngọc An rửa sạch vết máu trên tay, nhìn thi thể trong thư phòng một lát rồi lấy điện thoại của Đoạn Nhạc Nghiêm, tìm tên ba kẻ còn lại từ trong danh bạ của gã, nhắn cho mỗi tên một tin nhắn, mời chúng tới nhà chơi.

Sau đó, cô xuống dưới lầu, mang bánh pudding cho Mai Lật đang ngoan ngoãn ngồi một chỗ đợi mình, cô gọt hoa quả cho cô bé ăn, trò chuyện với cô bé. Dù La Ngọc An mới chăm sóc Mai Lật chưa được bao lâu nhưng cô bé lại rất thích cô, bình thường còn dính cô hơn cả mẹ mình. La Ngọc An đi đâu cô bé theo đó, là một đứa trẻ rất đáng yêu.

La Ngọc An ngắm nụ cười tươi rói của Mai Lật thì lại nhớ tới em gái, trái tim cô đau đến độ không thở được. Cô đớn đau vì em gái, cũng đớn đau thay cho đứa bé này.

Cô biết rõ những việc mình vừa làm sẽ khiến cuộc đời của con bé xoay chuyển long trời lở đất, nhưng mà, cô vẫn có thể ôm lấy Mai Lật, bằng đôi bàn tay vừa đâm chết cha đứa trẻ, ve vuốt đầu nó.

Cô nhắn tin cho ba người nhưng chỉ có hai người đến. La Ngọc An không thể đợi thêm nữa, chờ Đoạn phu nhân về thì chẳng mấy chốc thi thể của Đoạn Nhạc Nghiêm sẽ bị phát hiện mất. Cô trấn tĩnh bưng đồ uống đã thêm vài thứ thuốc vào cho chúng, bảo chúng chờ một lát, Đoạn Nhạc Nghiêm đang bận việc ở thư phòng. Hai tên đó không hề đề phòng chút nào, chúng còn giỡn với Mai Lật một lát, bật cười trước những lời nói ngây ngô của cô bé.

La Ngọc An đứng một bên, cô không rõ tại sao mình vẫn có thể mỉm cười thản nhiên tới vậy, tay cô không hề run, vẻ mặt chẳng chút hoảng loạn. Sau đó cô dẫn Mai Lật về phòng, mở phim hoạt hình cho cô bé xem, rồi sau đó khóa cửa phòng Mai Lật lại để tránh việc cô bé đột nhiên ra ngoài, gặp phải cảnh không nên thấy. Cuối cùng, cô tới bếp, lấy dao.



Khung cảnh máu bê bết khắp nơi tựa địa ngục, chờ đến khi La Ngọc An hồi thần lại thì xung quanh cô đã bừa bộn hết rồi.

Đoạn phu nhân về sớm, bà bị kích thích trước cảnh tượng này, run rẩy một hồi lâu mới thét lên chói tai rồi chạy ra ngoài. La Ngọc An bất giác định đuổi theo, nhưng cô chỉ bước hai bước đã dừng lại, sau đó cô bị bắt, không ngoài dự đoán, cô bị phán án tử hình.

Sau đó cô còn gặp lại Mai Lật một lần nữa, cô bé ngồi cạnh mẹ, trong đôi mắt lấp lánh ánh sao của thuở trước nay chỉ còn mưa đổ liên miên, cô bé siết chặt lấy cánh tay mẹ, mới liếc cô đã lại méo miệng, cúi gằm mặt xuống.

La Ngọc An không thấy hối hận vì đã giết người, cô chẳng hề áy náy vì đã giết bốn gã đó, nhưng cô lại thấy áy náy với Mai Lật khôn cùng. Cô đã tổn thương cô bé từng bĩu môi nũng nịu, gọi cô “An An”.

Khiến người khác tổn thương thì phải trả giá đắt, cuối cùng, rồi chính cô cũng sẽ phải trả giá đắt.

Giờ đây, mọi thứ đều đã kết thúc.

Em gái, em gái thân yêu của chị ơi, chị chỉ mong em được yên giấc ngủ say.

*

Khu Du Bắc, đêm khuya.

Thường thường, vào lúc này trên con phố Túc Giang vẫn còn đông đúc xe cộ ngược xuôi, cách đó không xa bên bờ sông vẫn có người đi đường, nhưng hôm nay không rõ vì sao mà nơi đây lại bị phong tỏa, xe cộ và người bình thường không được vào trong. Lúc này trên đường cũng không phải là không có ai mà ngược lại, ở đầu bên này con đường vắng còn có một dòng người thật dài, trông cứ như đội ngũ đưa rước cô dâu xuất giá thời cổ đại vậy, có người tấu lên hỉ khúc vui tươi, có người đang khiêng cỗ kiệu.

Chỉ có điều xung quanh đó không mảy may nghe thấy tiếng đám người ồn ào huyên náo, chỉ có tiếng nhạc vui tươi vang vọng xa xăm trên đường phố, chẳng rõ vì sao lại khiến người ta thấy sợ hãi, thấy nổi da gà. Mà cỗ kiệu tuy rằng đẹp đẽ hoa lệ lại rất nhỏ, người bình thường  không cách nào ngồi trong đó được, xuyên qua tấm mành nhìn vào, bên trong chỉ có một cái bình sứ nhỏ màu trắng men mà thôi.

Nhóm đưa rước cô dâu người người mặc áo đỏ, bên hông buộc vải trắng, phía sau nhóm người là một hàng xe lặng lẽ theo sau, trong xe có rất nhiều khách khứa tham gia tiệc cưới, ai ai cũng mặc đồ âu và quần áo màu đen, trước ngực và bên tóc mai cài hoa trắng.

Xuyên qua đường cái phố Túc Giang, đội ngũ chầm chậm đi vào đường núi vắng vẻ, cuối cùng đặt chân tới chốn rừng rậm. Phía sau khu rừng này là tòa nhà cổ bí ẩn của thị tộc Tần, từ mấy ngàn năm trước cả thị tộc Tần đã từng quây quần ở tại nơi đây, nay người của thị tộc đông đúc nên mới sống rải rác ở từng khu một, từ đó, nơi này trở thành chốn thờ tổ tiên của thị tộc Tần, trở thành từ đường của họ.

Hàng năm, chỉ vào dịp tháng Giêng người thị tộc Tần mới được phép về tòa nhà cổ, hôm nay cổng từ đường lại mở rộng, náo nhiệt chưa từng thấy.

Từ khi bắt đầu đặt chân tới con đường núi chốn rừng rậm đã thấy hai bên đường treo đầy đèn lồng đỏ, trông như một con rồng lửa uốn lượn trong núi. Con đường núi vốn vắng bóng người nay lại lộn xộn đủ loại xe sang trọng đang chầm chậm di chuyển, nhưng lại chẳng hề có tiếng người giục giã.

Qua vô số tòa tháp môn đỏ thẫm nặng nề, bước vào trong lãnh địa của tòa nhà cổ, đến tới đây, người cứ ngày một nhiều hơn, và rồi cuối cùng họ cũng cảm nhận được cái cảm giác rộn ràng của một đám cưới. Nhóm tộc lão đức cao vọng trọng của thị tộc Tần, những tộc nhân bình thường bận rộn, rải rác khắp nơi giờ đây đã tới đông đủ, ai nấy cũng tươi cười, họ nâng ly cạn chén, nhẹ giọng nói cười.

Tòa nhà cổ vốn lạnh lẽo, yên tĩnh nay đèn đuốc sáng trưng, cảm giác cổ kính, uy nghiêm, đáng sợ cũng thoáng nhạt dần, những thanh thiếu niên trước kia chưa từng có cơ hội tới đây tò mò nhìn xung quanh từ đường, thỉnh thoảng lại đoán xem điện thờ cung phụng Thị Thần phía tận cùng nơi đây trông như thế nào.

Đó là một hôn lễ khác thường được chủ trì bởi hai thị nữ và nhóm tộc lão, đôi phu thê không hề lộ mặt. Họ phối hợp với nhau cử hành lễ nghi có phần long trọng, nâng kiệu đựng chiếc bình sứ trắng vào chỗ cao nhất của từ đường, lại đặt chiếc bài vị màu đỏ với dòng chữ đen lên trên. 

Đại lễ kết thúc tầm ba giờ sáng, nhóm tộc lão già cả đều thấy hơi buồn ngủ, họ ngồi trong phòng nghỉ uống trà và nghỉ ngơi.

Một ông lão gầy yếu bưng trà thở than: “Đã nhiều năm vậy rồi, không ngờ vào lúc sinh thời tôi còn có phúc phận được thấy Thị Thần lấy vợ.”

“Đúng đấy, nhiều đời họ Tần chúng ta chắc cũng chỉ có thế hệ này đặc biệt nhất cũng nên.” Một ông lão khác vừa nói vừa cười khà khà.

“Nhưng mà sao đột nhiên Thị Thần đã chọn được vợ vậy nhỉ, đúng là nhanh quá, lúc tôi nghe thị nữ bảo Thị Thần sắp lấy vợ đã sợ đến mức suýt nữa xuống chầu các vị tổ tông trước thời hạn đấy.”

“Đúng là đột ngột thật, tôi cũng không biết Thị Thần chọn hạng người như thế nào nữa, không biết bao giờ mới được gặp phu nhân.”

“Ngài ấy muốn chọn ai thì chọn, ông tưởng là cháu ông lấy vợ chắc? Tỉnh lại đi, Thị Thần lấy vợ, phu nhân ngài cũng là bề trên của chúng ta, theo gia phả mình gặp còn phải dập đầu vái lạy đấy.”

“Thôi nào, ông sốt ruột thế làm gì, chúng tôi đều biết lý lẽ cả, chỉ tò mò thôi mà, ông xem bên thị tộc Trương, Hàn, Ngụy,… Thị Thần mấy nhà đấy đều đã chọn người từ sớm rồi, chỉ có vị này nhà ta là mấy ngàn năm cứ ắng gió mãi, giờ bỗng nhiên có tí tiếng gió chẳng lẽ lại không cho đám chúng tôi được tò mò à.”

Không chỉ có nhóm tộc lão này mà đám thanh niên đang vui chơi ngoài kia còn tò mò hơn nhiều, thậm chí còn có mấy người to gan đã ngà say định lén tới điện thờ nhòm thử.

“Tục “náo động phòng” (*) chả phải là truyền thống à, hôm nay là ngày vui của Thị Thần, chắc ngài sẽ không ra tay đâu nhỉ?”

(*) Náo động phòng: Tập tục ở Trung Quốc với ý nghĩa gây nhộn nhạo trong phòng hoa của cô dâu chú rể để xua đuổi tà ma, yêu khí.

“Phải đấy phải đấy, mà lại so ra thì mình cũng chỉ đáng phận cháu trai thôi, hẳn Thị Thần sẽ không so đo với chúng mình đâu, sợ gì!”

Đáng tiếc mấy tên nhãi hãy đang lơ mơ này còn chưa ra khỏi sân tổ chức tiệc cưới đã bị nhóm thủ vệ tận tâm đuổi về, thậm chí còn bị hai vị thị nữ nghiêm mặt dạy dỗ một hồi.

Nơi yên tĩnh nhất của tòa nhà cổ là trong điện thờ, rèm đã được đổi thành màu đỏ, nơi đây được trang trí tựa hỉ đường. Bên trong không một bóng người, duy chỉ có hương khói lượn lờ, và tượng thần bằng sứ trên bàn thờ trùm vải đỏ.

*

La Ngọc An nghe thấy tiếng hỉ khúc náo nhiệt, tiếng nhạc ngày một gần. Lúc đầu cô chỉ ngơ ngơ ngác ngác đi bên bờ sông, nước sông đen kịt bất thình lình dâng đến nửa người cô, dần dà, cô lãng quên thật nhiều chuyện, chỉ còn biết đờ đẫn bước tới chỗ nước sâu. Trong tiềm thức, cô biết rằng mình nên bước về phía trước để rồi thoát ly hết khỏi phiền não trần gian.

Thế nhưng tiếng nhạc thật phiền phức, nó cứ như một sợi dây siết chặt lấy trái tim cô. La Ngọc An thoáng tỉnh táo lại, bỗng nhiên trông thấy thật nhiều sơn trà đỏ hiện trên mặt sông, hết đóa này đến đóa khác chảy xuống từ vùng thượng du. La Ngọc An đi về phía thượng du nơi tuôn ra những đóa sơn trà, đi tới một cõi bến bờ, được chiếc kiệu đã sớm chờ ở nơi đó đưa đi.

Kiệu lung lay lung lay như đang trên mây. Cô chỉ cảm thấy dường như thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, trong cơn hoảng hốt, tiếng nhạc bên tai và những thứ khác đều biến mất, cô tới một nơi yên lặng vô ngần. Cúi đầu nhìn xuống, quần áo trên người đã biến thành hỉ phục đỏ phức tạp, cô còn đang ôm một cái bình sứ nhỏ màu trắng men.

Đây… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải mình đã chết ư? La Ngọc An hãy còn ngơ ngác.

Trong bóng tối bỗng lóe lên ánh sáng nhạt, điện thờ thân quen chợt hiện lên trước mắt La Ngọc An, và còn cả pho tượng thần trên bệ thờ nữa. Tượng thần bị nứt ra một khe hở, với vẻ mặt bất biến như bị ai đó vẽ lên, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Lời của tác giả: Chết là bắt đầu mới đó mà (.