Quỷ Thần Trong Tòa Nhà Cổ

Chương 14: Khách



Thế lực của thị tộc Tần chủ yếu phân bố ở Du Châu, trong một châu ấy có tới mười mấy khu, là một vùng rộng lớn, mỗi khu đều bắt đầu bằng chữ Du. La Ngọc An lớn lên ở khu Du Lâm, có rất nhiều khu trong vùng Du Châu mà cô chưa từng đặt chân tới, ví dụ như khu Du Hạm này chẳng hạn.

Khu Du Hạm cách tòa nhà cổ gần hơn khu Du Bắc nhiều, từ một bên rừng già khác của nhà cổ là phạm vi thuộc khu Du Hạm. Du Hạm không phải khu vực phồn hoa nhất Du Châu, nhưng nó lại có lịch sử rất đặc biệt, và cũng vì đây là nơi còn sót lại nhiều tòa kiến trúc cổ khổng lồ được bảo tồn tốt nhất.

Lúc Ngọc Tĩnh, em gái La Ngọc An còn sống từng bảo rằng sau này cô bé muốn sang khu Du Hạm một lần để đi thăm quan, La Ngọc An đã đồng ý với cô bé, định chờ Ngọc Tĩnh thi đại học xong sẽ xin nghỉ để dẫn cô bé đi du lịch, rốt cuộc chờ đến tận khi em gái cô qua đời, hai người cũng chưa thể đặt chân đến đây.

Một năm trôi qua, chẳng ngờ cô lại tới đây một mình.

Xe xuyên qua quảng trường hiện đại và nhộn nhịp của khu Du Hạm, đi vào khu kiến trúc cổ, không còn thấy những tòa cao ốc và ánh đèn đô thị lấp lánh nữa, bên ngoài dần dần yên ắng lại. Có một quãng thời gian tòa thành trì chính của thị tộc Tần được xây ở khu Du Hạm, cũng chính là chỗ cô xuống xe, nhưng giờ nơi này đã đổi thay, khi tộc nhân của thị tộc xây một tòa biệt thự trầm lặng giữa chốn này. Tường ngói xanh thật dài, rừng trúc, những cây tùng cổ và suối chảy đều bị bao quát hết trong một khoảng sân.

“Trước kia nơi đây là một trong những biệt thự cổ của thị tộc bị khóa kín, nhưng mỗi năm đều có người tới tu sửa gìn giữ cẩn thận, nay nó đã được đứng tên ngài ạ.” Một vị thị nữ che ô cho cô, vừa đi vừa giới thiệu.

Hai vị thị nữ, một người ở lại nhà cổ, một người khác ra ngoài cùng với cô, trừ thị nữ còn có mấy người khác nữa, họ đều im lặng đi theo chân La Ngọc An và vị thị nữ đó.

La Ngọc An ngồi trên xe, đi vào khoảng sân rộng cổ kính nhưng chẳng thấy hư hại chút nào trong sự bao bọc của đám người đó thì chợt cảm thấy, hình như cô vừa đột nhập vào một kịch bản hào môn nào đó thì phải.

Sau đó, khi nhìn thấy vô số người thuộc thị tộc Tần đang chờ mình thì cảm giác ấy của cô càng thêm mãnh liệt. Lý ra mà nói cô không cần phải căng thẳng đến vậy, dù sao cô cũng không phải thiếu phu nhân được gả vào hào môn, vì thực ra thì cô đã lên chức bà nội luôn rồi, nhưng cô mới hai mươi mấy tuổi, nhìn thấy những người đã phải năm mươi tuổi – đã đáng tuổi làm cha cô, thậm chí là mấy ông cụ đã gần trăm tuổi dập đầu quỳ lạy với mình La Ngọc An vẫn chưa thể chấp nhận nổi, trước kia cô là một người rất biết kính già yêu trẻ, nay cảm giác ngồi ghế mà mông như bị kim chích.

Cô nhìn thị nữ duy nhất mình quen biết, “Không cần phải quỳ tôi đâu, đều là những người lớn tuổi thế rồi.”

Thị nữ là bà cụ tốt tính hơn, bà ấy nói không chút dao động: “Thị tộc Tần chúng ta đó giờ luôn tuân thủ quy củ nhất, nếu ngài đã là phu nhân của Thị Thần, là sứ giả ở nhân gian của ngài thì chúng tôi nhất định phải tôn trọng ngài, đây không chỉ là vì ngài, mà còn là vì giữ thể diện cho Thị Thần nữa.”

Ở đây nhiều người thế nhưng chỉ có mình cô chú ý đến việc này, những người còn lại đều tỏ vẻ đương nhiên.

Được rồi, đều là mấy ông cụ bà cụ ngang bướng cả, tranh luận chuyện này đâu có nghĩa lý gì, dù sao cũng chỉ gặp được một lần này mà thôi. Chuyện cô bị người khác làm khó dễ không hề tồn tại, mà không chỉ thế, La Ngọc An còn nhạy bén cảm nhận được, cùng lúc đó một nhóm người có vẻ tương đối sợ cô.

Vì sao nhỉ? Do Thị Thần ư? Nhất thời La Ngọc An còn chưa phản ứng kịp, chờ đến khi mọi người đồng loạt đứng dậy, đưa mắt nhìn cô rời khỏi phòng tiếp khách, đến khi thị nữ che ô đen cho La Ngọc An mới hiểu ra. Phải rồi, bây giờ cô khác họ, cô được coi là “Quỷ”, chẳng trách họ sợ cô, đổi thành chính cô của trước kia nếu nhìn thấy quỷ sống sờ sờ ra đấy chắc cũng thấy sợ thôi.

Biệt thự này tuy đã cũ nhưng hiển nhiên còn chưa cổ kính bằng tòa nhà cổ bên trong rừng, bên này hợp cho người hiện đại sống hơn, đủ thứ đồ điện gia dụng và hệ thống sinh hoạt tiện lợi ẩn dưới cái vỏ kiến trúc cổ xưa, cho tới ban đêm nơi đây đã bật đèn sáng trưng, không hề giống bên nhà cổ vẫn còn nhiều chỗ dùng đèn lồng.

Giường và các loại vật dụng cũng phù hợp với thói quen và sở thích của người hiện đại hơn nhiều. Sau khi mặt trời xuống núi La Ngọc An đi lòng vòng trong nhà, bây giờ cô cũng không khác người là bao, vẫn có thể ăn uống nhưng ăn cũng không cảm nhận được mùi vị gì, thần kỳ thật. Cô còn trộm nhảy nhảy trong phòng, nhận thấy quả nhiên là mình có thể nhảy rất cao, nhảy tận lên chỗ xà nhà xong lại vội nhảy xuống, miễn khiến người khác thấy rồi giật mình.

Thế nhưng dù nơi này có tiện lợi đến mấy thì La Ngọc An vẫn muốn trở về tòa nhà cổ hơn, cô hơi nhớ Thị Thần rồi. Mới chỉ không gặp ngài một ngày mà thôi, cô không ngờ mình lại dính người thế đấy.

Có thể là do La Ngọc An thấy cô độc quá, cô đã mất hết thân nhân, thậm chí thân phận loài người cũng chẳng còn, những người xung quanh dẫu có cung kính với cô thì cũng đều chỉ là những kẻ xa lạ, La Ngọc An cảm thấy cô độc khó tả. Có lẽ so với Thị Thần, cô mới là người cô đơn nhất.

Nên sáng mai hãy trở về nhà cổ mau thôi. Nhóm thị nữ không vui thì kệ cho họ không vui đi, dù sao họ cũng chẳng quản nổi cô, người duy nhất có thể quản lý được cô chỉ có Thị Thần mà thôi.

Nghĩ đến đây tâm trạng La Ngọc An khá hơn nhiều, cũng có hứng ngắm nghía căn nhà đứng tên mình. Nơi này hoa cỏ cành lá xum xuê, vườn hoa được chăm nom rất cẩn thận, La Ngọc An cực yêu một cây tường vi, cô thấy loài hoa nở như thác nước ấy bỗng nhiên lại nghĩ đến Thị Thần.

“Tôi có thể mang hoa này về trồng bên nhà cổ không? Trồng trong điện thờ của Thị Thần ấy.” Cô giở giọng bàn bạc thường dùng ra hỏi thị nữ.

Thị nữ ngạc nhiên, bà ấy chưa từng nghe đến yêu cầu kiểu đó bao giờ, có lẽ cảm thấy hành vi của cô quá tùy ý ngả ngớn nên thị nữ mới cau mày, tỏ vẻ không đồng ý: “Điện thờ là chỗ của Thị Thần, ngài ấy không dặn, chúng tôi cũng không dám tự tiện quyết định, lỡ mà khiến Thị Thần giận sẽ không tốt đâu ạ.”

Nhưng không hiểu sao La Ngọc An lại chắc mẩm Thị Thần sẽ không giận, ngài ấy thích những thứ rực rỡ sáng lạn như thế.

Thế nên, cô chẳng cần dạy mà cũng biết đường đổi giọng: “Gọi người tới đào gốc hoa này ra, mai tôi muốn trồng nó cạnh điện thờ của Thị Thần.”

Thị nữ: “… Vâng.”

Sáng sớm hôm sau, La Ngọc An không thể về nhà cổ như ý muốn, vì có một vị khách đặc biệt tới đây.

Vị khách đó mặc áo sơ mi và quần âu, buộc tóc đuôi ngựa, rất trẻ trung và xinh đẹp. Cô ấy bước dưới ánh mặt trời đến chỗ La Ngọc An, sau khi đi vào bèn thản nhiên gỡ kính chống nắng ra và chào cô.

“Chào nhé, cô là phu nhân Thị Thần thị tộc Tần đấy à? Tôi vừa thấy thị nữ nhà cô che ô cho cô, chắc cô mới chuyển hóa không lâu nhỉ? Nghe Thị Thần nhà tôi nói Thị Thần thị tộc Tần lấy vợ còn không tin cơ, hóa ra là thật.”

“Tôi là phu nhân Thị Thần thị tộc Lương, tên là Tề Quý. Địa bàn thị tộc Lương chúng tôi ở Cẩm Châu ngay sát Du Châu đấy, cô đi qua Cẩm Châu bao giờ chưa? Tuy không rộng như Du Châu nhưng cảnh sắc cũng không tệ lắm, những năm gần đây bên đấy phát triển mạnh, đã thành top những thành thị hiện đại nhất, rất phù hợp để sống đấy, lần sau có cơ hội cô có thể sang chỗ chúng tôi chơi, ừm, chờ tới khi cô ổn định lại, không cần che dù đen nữa tôi sẽ mời cô sau nhé. Đúng rồi, quan hệ giữa thị tộc Lương và Tần không tệ lắm đâu, trong quá khứ hai bên thường là thông gia với nhau đấy, thời này tuy không còn thịnh hành kiểu thông gia mai mối nữa nhưng vẫn còn nhiều quan hệ hợp tác lắm nên tôi nghe tin mới chạy tới xem tiện thể chúc mừng một câu. Hy vọng cô không trách cứ tôi vì đã tùy tiện chạy tới nhé, dù sao cả thị tộc tôi đều là kiểu người tùy tiện thế đấy mà.”

Cô ấy nói một tràng dài, La Ngọc An nghe mà sửng sốt, nhất là câu cuối cùng cô nghe xong bèn bật cười. Dù cô biết còn những Thị Thần khác nữa nhưng không ngờ lại được gặp phu nhân của họ nhanh đến thế, đã vậy lại còn không giống như cô từng nghĩ cho lắm. Mà lại cô ấy nói mình thuộc thị tộc Lương, La Ngọc An lập tức nhớ tới khi cô chìm trong ký ức của Thị Thần, trước kia chị ruột của ngài lấy chồng thuộc thị tộc Lương, chẳng lẽ là thị tộc Lương này ư? Vậy thì quan hệ thông gia của họ thật ra có thể truy nguyên đến rất rất lâu từ trước rồi ấy nhỉ.

“Xin chào, tôi là La Ngọc An, cảm ơn cô đã tự tới chúc mừng, mời ngồi.” La Ngọc An cười, bắt đầu tiếp đãi cô ấy.

Tề Quý cũng chẳng khách sáo, cô ấy ngồi phịch xuống bên cạnh cô, bưng chén trà thị nữ dâng lên uống một ngụm rồi thở dài: “Trà đúng là uống chẳng ra sao cả, Coca vẫn ngon hơn nhiều.”

Nói xong, cô ấy bèn ngẩng đầu cười với thị nữ: “Cô bé thị nữ ơi, để tôi nói chuyện riêng với phu nhân nhà mấy em đã nhé, em tự ra ngoài chơi đi ha.”

Tuy bị gọi là “cô bé” nhưng mặt thị nữ vẫn không hề đổi sắc, bà ta hành lễ rồi ra ngoài với gương mặt vô cảm.

Căn phòng rộng rãi, hoa lệ giờ chỉ còn lại hai người các cô, La Ngọc An còn đang vi diệu vì tiếng “cô bé” của Tề Quý. Mặc dù cô đã đoán được vị này chắc chẳng còn trẻ trung như bề ngoài đâu nhưng vẫn thấy rất lạ.

“Vài chục năm trước tôi với Thị Thần nhà tôi đã từng tới từ đường bên cô đấy, khi đó cô thị nữ đó đúng là vẫn còn nhỏ thật. Tôi ấy à, từng là công chúa của một quốc gia nhỏ, nhưng quốc gia đấy đã diệt vong từ cả ngàn năm trước rồi nên tôi sẽ không nói thêm gì về nó nữa, cô chỉ cần biết tôi đã sống hơn một ngàn năm… Ấy, hoặc coi như tôi đã chết hơn một ngàn năm là được.” Tề Quý tiện miệng “nổ” tuổi luôn, rồi lại giống như cô bé tò mò hoạt ngôn, hỏi lại cô: “Cô mới hơn hai mươi thôi nhỉ?”

La Ngọc An phân tâm nghĩ đến cái hơn một ngàn năm kia thì thầm thán phục, cô gật đầu rồi đáp: “Vâng.”

Tề Quý huýt sáo thật phong lưu: “Thị Thần nhà các cô được phết đấy, trâu già gặm cỏ non, ngài ấy lấy được cô vợ nhỏ tuổi thế chắc chiều cô lắm nhỉ, chuyện gì cũng nghe cô hết, miễn là cô vui chứ gì?”

La Ngọc An không biết phải đáp lời này kiểu gì, nhưng chẳng cần cô nói, Tề Quý dường như là tuýp người rất biết mua vui cho mình, cô ấy tự nói tiếp: “Tôi biết tôi biết, dù sao lúc trước tôi cũng thế ấy mà, tiếc là bên nhau lâu quá nên mấy cái tình thú như chồng già vợ trẻ chẳng còn tồn tại nữa.”

La Ngọc An cứ kiên nhẫn nghe vị khách xa lạ này nói liên miên lải nhải mãi, cô đã quen với vai trò một người chị, nay thấy người ta trông trẻ hơn cũng tự coi mình là chị, lúc này hơi thả lỏng lại mới đáp lời Tề Quý: “Thị Thần thị tộc Lương chắc cũng ở trong nhà cổ của thị tộc nhỉ, một mình cô đi xa thế này không có chuyện gì ấy chứ?”

Tề Quý tặc lưỡi, “Hình như cô hiểu lầm gì đó rồi thì phải.”

“Không phải tất cả Thị Thần đều còn ở trong nhà cổ làm tượng thần sống đâu, phải nói là, theo tôi biết thì đến nay chỉ còn Thị Thần thị tộc Tần các cô còn tuân theo cái truyền thống cũ rích kia thôi.”

La Ngọc An, hiển nhiên là ngớ cả người ra, “Gì cơ?”

Tề Quý: “Như vị kia nhà tôi á, đã đi làm từ lâu rồi, giờ đang bận việc tăng ca kia kìa, bằng không chàng ấy sẽ đến đây với tôi đấy, thị tộc Lương chúng tôi cũng chẳng phải kiểu cứ rỗi rảnh là lại tới dâng hương cúng bái chàng ấy đâu, muốn gặp thì gặp vào cuộc họp báo cáo công tác thường niên nhé, bình thường chúng tôi sống trong trung tâm thành thị, ở tầng cao nhất của một tòa cao ốc cao chọc trời, nếu không sẽ ở biệt thự trong rừng, nghịch điện thoại hoặc vọc máy tính, thật ra cuộc sống chả khác mấy người giàu có thời hiện đại là bao.”

Nghe câu này xong, La Ngọc An chợt thấy những gì cô biết trong quãng thời gian này đã đảo điên hết cả. Vất vả lắm cô mới chấp nhận được sự thật rằng trong xã hội hiện đại ngày nay vẫn còn những tồn tại đặc biệt, chấp nhận cuộc sống của Thị Thần hoàn toàn thoát ly khỏi cuộc sống thời hiện đại, cuối cùng mới biết hóa ra cũng không phải thế đâu?

“Sao lại vậy, vì sao Thị Thần của các cô có thể tự do, còn Thị Thần nhà tôi, bây giờ ngài ấy vẫn bị nhốt trong nhà cổ… Vì tộc nhân thị tộc Tần yêu cầu ư?” La Ngọc An nghĩ đến sinh nguyệt Thần đầy đau đớn của Thị Thần, nhớ tới tòa nhà cổ bị canh giữ nghiêm ngặt bèn cau mày lại.

“Phụt, cô bé à, cô có nhầm lẫn gì thì phải.” Tề Quý vui như thể vừa nghe được chuyện cười, “Không phải người của thị tộc Tần nhốt Thị Thần nhà cô đâu, mà ngược lại mới đúng, phải là Thị Thần của thị tộc Tần, vây hãm tất cả tộc nhân trong thị tộc.”

Khi nói những lời này, nụ cười của cô ta rất kì dị, rốt cuộc cũng lộ vẻ thâm trầm của một kẻ đã sống cả ngàn năm.

“Mấy trăm năm trước thế giới này bỗng trở nên rối ren lắm, có rất nhiều thứ bị thay đổi, yêu ma quỷ quái và dịch bệnh từng uy hiếp nhân loại dần biến mất, đồng thời cũng có rất nhiều gia tộc suy tàn. Cô biết đấy, một khi thị tộc suy tàn thì Thị Thần của thị tộc đó cũng sẽ chết hẳn. Diệt tộc, đây cũng chính là cách duy nhất để giết chết một Thị Thần. Rất nhiều Thị Thần đều đã mất hầu hết sức mạnh từ mấy trăm năm trước, không cách nào che chở cho thị tộc nữa, nên đến nay cũng chỉ còn hơn mười vị Thị Thần mà thôi, rải rác hầu hết các châu, trải qua cuộc sống không khác Thị Thần thị tộc Lương của bọn tôi là bao.”

“Duy chỉ có Thị Thần thị tộc Tần là khác xa những vị Thị Thần khác, cho tới nay ngài ấy vẫn còn phần lớn sức mạnh… Cô biết vì sao ngài ấy vẫn còn mạnh đến thế không?”

Tề Quý nhìn La Ngọc An chằm chằm, nụ cười của cô ta ngày một kì dị hơn, cô ta thì thào: “Không ai biết ngài ấy làm được điều đó bằng cách nào, nhưng chúng tôi thì biết, vào mấy trăm năm trước, lúc đang kỳ suy yếu, ngài ta đã chủ động ăn tươi nuốt sống vài trăm tộc nhân thị tộc Tần, từ đó về sau ngài có thể khôi phục sức mạnh bằng cách ăn thịt kẻ khác. Thị Thần thị tộc Tần nhà cô, chính là vị mà các Thị Thần còn lại phải công nhận là hung tàn, đáng sợ nhất đấy.”

Hung tàn… Đáng sợ? Thị Thần nhà cô á? La Ngọc An không thể nào gán tính từ này lên người ngài cho nổi.

“Thị Thần đáng sợ như thế, chỉ cần ngài không muốn thì tộc nhân sao có thể trói buộc nổi ngài chứ, chính xác thì, ngài ấy mới chính là kẻ không muốn thay đổi nhất, không muốn tộc nhân ly tán nhất đấy, cho nên thị tộc Tần ấy à, dưới sự khống chế gắt gao của Thị Thần nhà các cô, vẫn cứ giữ khư khư lấy mấy tập tục cổ lỗ sĩ, thân phận sang hèn rồi tông lão các thứ… Toàn là những thứ cổ hủ.”

“Cô bé ơi, đừng có ngây thơ quá, Thị Thần nhà cô ấy à, hung tàn lắm đấy.” Tề Quý vừa nói vừa lắc đầu.

La Ngọc An nghe thế thì chẳng hiểu sao, trái tim trong lồng ngực cô lại đập nhanh đến lạ.

Không phải sợ hãi, mà đột nhiên cô lại thấy… Rung động quá đi mất.

Lời tác giả:

Ngọc An: Rung động quá.

Tề Qúy: … Phản ứng gì đây hả? Mỗi thế thôi?