Quỷ Thần Trong Tòa Nhà Cổ

Chương 22: Không cam lòng



Tề Quý hồi thần từ cơn điên cuồng, mấy năm nay, thỉnh thoảng nàng ta sẽ bùng nổ như thế, mỗi khi thấy vẻ đau đớn của Lương Thị Thần, nàng ta lại không kìm được nỗi đau trong lòng, dần dần, Tề Quý thậm chí không còn dám đến gặp y nữa, nhưng nàng vẫn giấu y đi rất kỹ, không để tộc nhân biết y đang yếu dần, nhất là không dám để Tần Thị Thần biết y đang suy yếu.

Nàng ta che giấu mọi chuyện rất tốt, còn ra sức nghĩ cách. Nhưng mọi cách đều đã thử rồi, cùng lắm thì chỉ có thể trì hoãn sự suy yếu của y mà thôi. Trong tuyệt vọng, nàng ta nhớ tới Tần Thị Thần tới nay vẫn còn rất mạnh, nếu có thể cắn nuốt Tần Thị Thần thì Thị Thần của nàng ta nhất định có thể trở về khi xưa.

Theo lẽ thường mà nói, giữa các Thị Thần không thể cắn nuốt lẫn nhau được, nhưng như chuyện ai cũng biết, thị tộc Tần và thị tộc Lương là thông gia với nhau từ mấy ngàn năm trước, vô vàn thời đại trôi qua, huyết mạch của cả hai tộc đều đã pha tạp cả rồi.

Vài chục năm trước, khi Lương Thị Thần còn chưa suy yếu đến mức này, họ từng tới tòa nhà cổ một lần. Lần ấy, Tần Thị Thần bỗng nhiên mỉm cười nhìn Lương Thị Thần, ngài thản nhiên nói: “Ngươi thế này, dường như ta có thể cắn nuốt ngươi được rồi.”

Tề Quý giật nảy mình, nàng ta cảm thấy Tần Thị Thần không đùa, hắn thật sự có thể cắn nuốt Lương Thị Thần, mà lại hắn vẫn đã nghĩ đến chuyện này rồi! Từ đó về sau, Tề Quý vốn đã đau khổ khôn nguôi vì sự suy yếu của Thị Thần, lại càng thêm đa nghi, căng thẳng, Thị Thần ngày càng yếu đi, sự căng thẳng của nàng ta từ từ lên men thành ác ý.

Nếu Tần Thị Thần có thể cắn nuốt Lương Thị Thần, vậy Thị Thần của nàng ta vì sao không thể cắn nuốt ngược lại hắn chứ! Chỉ cần hắn cũng bắt đầu suy yếu là tốt rồi, chỉ cần tộc nhân thị tộc Tần cũng bắt đầu chết là tốt rồi!

“Ta còn chưa chuẩn bị tốt… Chờ thêm một dạo nữa, chắc chắn ta có thể…”

Lương Thị Thần sờ mặt Tề Quý, ngăn nàng ta nói tiếp: “A Quý, chúng ta đã sớm sai lầm rồi, hơn hai trăm năm trước, ta không nên cắn nuốt tộc nhân thị tộc Lương.”

Sắc mặt Tề Quý cứng lại, “Là Tần Thị Thần bắt đầu cắn nuốt trước, hắn cắn nuốt tộc nhân của hắn, chiếm được sức mạnh, vì sao chàng lại không thể chứ, trái lại còn phải chịu nhiều nguyền rủa tới vậy, ta không hiểu, ta thực sự không hiểu!”

Trước khi Tần Thị Thần bỗng nổi điên cắn nuốt mấy trăm tộc nhân thị tộc Tần, chưa hề có chuyện Thị Thần cắn nuốt con người. Nếu, tất cả Thị Thần đều đã được định sẵn sẽ suy tàn sẽ chết đi, có lẽ nàng ta đã không cố chấp đến mức đấy để Lương Thị Thần được sống sót vĩnh viễn, nhưng cố tình lại có Tần Thị Thần là ngoại lệ. Tất cả Thị Thần đã bắt đầu suy yếu rồi, duy chỉ có hắn lại vì cắn nuốt tộc nhân mà có được sức mạnh mới, từ đó còn dẫn tới việc có thể cắn nuốt “Ác” để bổ sung sức mạnh, thật khiến người ta phải đố kỵ, phải phẫn hận biết bao nhiêu! Vốn dĩ hắn không sánh bằng Thị Thần của nàng ta!

Thành công của Tần Thị Thần đương nhiên sẽ bị bắt chước theo, quan hệ giữa thị tộc Tần và thị tộc Lương vẫn rất tốt, cũng chính vì rất tốt, nên thị tộc Lương biết chuyện này đầu tiên.

Lúc ấy Tề Quý đang lo lắng vì chuyện Lương Thị Thần suy yếu đã hưng phấn không thôi, nhưng các tộc nhân đang ở thời đại phát triển nhất lại không còn thành kính như trước nữa, không có ai bằng lòng hy sinh sinh mệnh mình để làm thí nghiệm cho Lương Thị Thần. Mà dẫu có kẻ bằng lòng, cũng chỉ ít ỏi vài người mà thôi.

“Tiêu tan là vận mệnh của chúng ta.” Lương Thị Thần nói thế.

Nhưng Tề Quý không muốn tin vào cái vận mệnh ấy.

Ngày đó, Tề Quý lấy danh hiến tế để bí mật triệu tập mấy trăm người thuộc thị tộc Lương tham gia, rồi giết sạch các tộc nhân ở đó.

Khi Thị Thần bước vào, chỉ thấy bên trong chất đầy thi thể, Tề Quý máu me đầy người, nàng ta vươn tay về phía ngài, nở nụ cười, “Chàng được cứu rồi, mau, mau cắn nuốt chúng đi, rồi chàng sẽ lại mạnh như Tần Thị Thần ngay thôi.”

Nhưng cũng chẳng như ý nguyện, y không có được sức mạnh, chỉ cảm nhận được nguyền rủa, nguyền rủa đã rét như tuyết lại lạnh như sương.

Đến tận bây giờ, Tề Quý vẫn không hiểu, thế là vì sao?

“Có thể là vì, cách ta và Tần Thị Thần được sinh ra khác nhau.” Mỗi thị tộc lại có một cách riêng để tạo nên Thị Thần, nghe nói Tần Thị Thần được tạo nên bằng cách vô cùng đau đớn và thảm khốc, mà tình cảm càng mãnh liệt thì sức mạnh càng khủng khiếp. Tình yêu sẽ tùy lúc mà nhạt nhòa, cơn đau lại tùy lúc mà nhức nhối.

“A Quý, nàng đã mệt lắm rồi.” Lương Thị Thần nói: “Theo ta say ngủ đi thôi.”

“Không! Ta không muốn, ngày mai, ngày mai Tần Thị Thần mới tới, chúng ta vẫn còn cơ hội, bây giờ ta có thể dùng tất cả mọi cách giết sạch tộc nhân của hắn…”

Tề Quý lẩm bẩm, nhìn vào đôi mắt Lương Thị Thần, vẻ mặt dữ tợn của nàng ta dần trở nên mờ mịt.

“Sao chàng lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy?” Nàng ta sờ soạng gương mặt Lương Thị Thần, nhói đau vì ánh mắt của y, “Sao chàng lại phải nhìn ta như vậy, ta vì chàng mà, chàng không thể căm ghét ta vì những chuyện lúc trước ta làm được, chàng nên yêu ta, yêu ta như trước kia có được không?”

Nàng ta quá sợ, có lẽ đã ngầm hiểu chính do quyết định sai lầm trước kia của mình, vì nàng ta ép Thị Thần cắn nuốt các tộc nhân đã chết mới khiến y diệt vong nhanh hơn. Biết mình đã sai rồi, lại không thể cứu vãn tình hình được nữa, chỉ có thể mắc thêm lỗi lầm, cho dù vứt bỏ đi thứ mềm mại nhất của chính mình, vẫn không thể cứu vãn được sinh mệnh của Lương Thị Thần.

Kết quả là, công dã tràng.

“Ta thực sự không cam lòng…”

“Ta hiểu.” Lương Thị Thần duỗi bàn tay lạnh cứng như đá ra, ôm nàng ta vào lòng, cơ thể y tỏa ra hào quang vàng óng, dưới vầng hào quang ấy, Tề Quý cũng bắt đầu mơ màng. Dường như nàng ta lại thấy được căn phòng nhỏ bên hồ của một ngàn năm trước, trời chiều thật đẹp, cỏ lau bay đầy trời. Chuồn chuồn đỏ bậu trên ngón tay Tề Quý, nàng ta chỉ cần quay đầu lại đã có thể thấy người nam nhân khoác ngoại bào đứng dưới bóng tối trong phòng, đang chăm chú nhìn mặt trời lặn phía bên ngoài.

Y dường như không lệ thuộc vào thế giới hỗn loạn ngoài kia, trông cô độc mà lại cứng cỏi đến vậy, mang lại cảm giác thần bí và phức tạp khó tả. Nàng ta là công chúa, người khác cho rằng nàng ta có thân phận cao quý, Tề Quý lại thường thường cảm thấy mình giống đám cỏ lau bên hồ, không biết sẽ bay về phương nao. Nàng ta không nhịn được mà nghĩ, nếu lúc này gió nổi, nàng ta chỉ muốn như sợi cỏ lau ấy, bay tới lòng bàn tay y thôi.

Leng keng, leng keng, chuông dưới mái hiên đang vang lên.

Nửa cơ thể nàng đã chìm vào trong lòng ngực Lương Thị Thần, Tề Quý thất thần vươn tay về phía hư không như cố bắt thứ gì, cuối cùng mơ màng bị kéo vào trong lồng ngực của y, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Khi nàng ta hòa vào trong cơ thể y, khe hở và làn da lạnh cứng trên người Lương Thị Thần thoáng hồi phục, nhìn y đã giống “người” hơn. Vì để phu nhân ở ngoài có thể tự do đi nơi nơi, y cho nàng ta mượn số sức mạnh ít ỏi mình còn có được, nhưng chỉ cần y muốn, những sức mạnh ấy sẽ tùy thời quay về với y.

Lương Thị Thần ngồi dậy, y vén mái tóc rũ, một tay xoa lồng ngực, “Ta hiểu mà, nên A Quý cứ yên tâm ngủ say đi.”

Nếu y bị cắn nuốt, phu nhân được y che chở, Tề Quý đồng sinh cộng tử với y cũng sẽ biến mất. Nếu đã không cách nào chống lại việc tiêu tan, vậy thì, chi bằng nhân dịp này quay về với cơ thể y… Biến thành chất dinh dưỡng cho y đi thôi.

Theo như tâm nguyện của Tề Quý, họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

*

Chân trời phát ra ánh sáng màu lam, tia sáng yếu ớt ấy tựa sự trầm tĩnh của hồ nước lúc trời tờ mờ sáng, xung quanh tòa nhà cổ rừng cây um tùm rậm rạp, sắc lục đậm xen lẫn sắc đậm xanh, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. 

La Ngọc An về nhà cổ trong đêm, đường rừng chỉ có một chiếc xe đang lăn bánh, cánh cửa mở ra trong yên lặng, nuốt chửng lấy chiếc xe. Lúc này là khoảng thời gian yên ắng nhất trong nhà cổ, người hộ tống cũng tỏ ra hơi mệt mỏi, La Ngọc An cho họ tự đi nghỉ ngơi, một mình bước về phía điện thờ.

Cổ mở cánh cửa vào khoảng sân canh giữ điện thờ ra, thoáng đã thấy Thị Thần nhà mình. Ngài ngồi ở hành lang bên ngoài điện thờ, đang chăm chú nhìn gốc tường vi cô trồng. Nó sống rất dai, đã mọc ra sum suê những lá mới, thậm chí còn có một nụ hoa nho nhỏ, chẳng biết lúc nào sẽ nở.

La Ngọc An tựa bên cửa nhìn ngài, cảm thấy ngài như một đóa thủy tiên lờ mờ bên hồ nước xanh, yên tĩnh và mỹ lệ.

Mỗi lần nhìn ngài, cô luôn cảm thấy mình sẽ yêu ngài thêm một chút, có lẽ là vì, giờ cô chỉ còn có ngài mà thôi. 

“An, tới đây.”

La Ngọc An tới bên cạnh ngài, đặt tay mình vào bàn tay lạnh buốt của Thị Thần, rồi mới ngồi xuống cạnh ngài.

“Hôm nay nhị ca ra ngoài làm gì thế, Tề Quý có vẻ căng thẳng lắm.”

Thị Thần: “Không có việc gì lớn cả, chẳng qua ta phát hiện ra Lương Thị Thần, chuẩn bị cắn nuốt y mà thôi.”

La Ngọc An không phản ứng kịp vì giọng điệu thản nhiên của ngài, “Cắn nuốt Thị Thần thị tộc Lương ấy ạ? Giữa các Thị Thần cũng có thể cắn nuốt lẫn nhau ư?”

“Người khác có lẽ không được, nhưng y thì được.”

“Hửm? Ngài ấy có gì đặc biệt sao?”

“Thị tộc Lương và thị tộc Tần đã làm thông gia nhiều năm, huyết mạch đã lai tạp hết rồi, vả lại, trong cơ thể Lương Thị Thần có rất nhiều “Ác”.”

La Ngọc An nhất thời chưa hiểu được, “Ác…”

Rốt cuộc ác là gì, trước kia cô nhận thấy, chỉ cần giết người cơ thể sẽ sản sinh ra “Ác”, nhưng vơ đũa cả nắm thế dường như quá mức đơn giản, mà lại Thị Thần cũng sẽ sản sinh ra “Ác” ư? Ác chỉ sinh ra khi giết người đúng không? Bản chất của nó là gì? Vì sao nhị ca có thể cắn nuốt chúng rồi có được sức mạnh?

Cô mải mê suy nghĩ những vấn đề này, tay bất giác mân mê chiếc nơ con bướm quấn quanh tóc Thị Thần, vân vê vân vê rồi làm tuột luôn cái nơ thắt bướm đó, mái tóc dài của ngài lập tức xõa ra, La Ngọc An hay dùng tay chải vuốt tóc cho ngài.

“Cắn nuốt y sẽ giúp ta lột xác, nhanh thôi, em cũng không cần phải sợ ánh nắng nữa.” Thị Thần ôm lấy cô, ngài cũng sửa sang lại mái tóc của La Ngọc An, “Phu nhân các Thị Thần khác sau khi chuyển hóa phải mất rất nhiều thời gian mới quen được với ánh nắng, nhưng chẳng mấy rồi em sẽ đi được dưới ánh mặt trời như người bình thường thôi.”

La Ngọc An hơi lo, cô cho rằng ngài làm chuyện như vậy vì mình mới bèn ôm lấy tay ngài, “Em không vội đâu, nhị ca định cắn nuốt Lương Thị Thần, làm thế có nguy hiểm gì không?”

“Nguy hiểm ư?” Vẻ mặt Thị Thần hờ hững, “Quan sát kẻ sa vào bùn lầy đang giãy chết, em thấy có nguy hiểm không?”

La Ngọc An cẩn thận để ý vẻ mặt của Thị Thần nhưng không quan sát được gì cả, dù sao cũng là mặt nạ. Cô vẫn hơi bận tâm, ngồi dậy, vuốt ve nhẹ nhàng lồng ngực Thị Thần qua lớp áo. Nơi ấy có một vết nứt dài. Tuy ngài nói trong cơ thể Lương Thị Thần có rất nhiều “Ác”, thực ra, ngài cũng giống vậy.

“Nhị ca, em vẫn biết ngài rất giỏi, nhưng em vẫn cứ lo cho ngài, còn thường xuyên muốn bảo vệ ngài nữa.”

“Ta hiểu.” Thị Thần không lộ vẻ gì, nhưng không hiểu sao lại mang tới cảm giác thật dịu dàng, ngài nói: “Ta đã hiểu, lúc em ở bên ngoài, dù biết em sẽ không gặp nguy hiểm nhưng ta vẫn mong em sẽ sớm về. Khi em không ở cạnh ta, chẳng hiểu sao ta lại lo em sẽ bị bắt nạt. Là tình cảm như vậy đấy ư.”

La Ngọc An không ngờ lại nghe được những lời này, cô có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức lại vui ngay. Thị Thần nói những lời này giống chàng thiếu niên lần đầu biết được tình cảm của bản thân, lần đầu bày tỏ tình cảm của bản thân. Vì không rành mà thẳng thắn và chân thành tha thiết vô cùng.

Thị Thần nhìn nụ cười của cô, “Đỏ.”

La Ngọc An mặt đối mặt với ngài, “Gì cơ ạ?”

Thị Thần: “An là màu đỏ.”

Đỏ của máu tươi, đỏ của sơn trà, đỏ của tình ái.

La Ngọc An nhìn gương mặt Thị Thần cận kề bên mình, giật giật miệng, bỗng nhiên cô bị ngài ôm vào lòng. Thị Thần ôm lấy phu nhân mình, ngài nhìn về phía cửa điện thờ, hỏi: “Sao lại tới chơi lúc đêm khuya?”

“Quấy rầy hai vị, nhưng chẳng là ta không còn nhiều thời gian nữa, nên đành tới chơi từ sớm vậy.”

Lương Thị Thần xuất hiện trong sân điện thờ. Y trông không còn vỡ vụn cứng ngắc như trước nữa, nhưng trên cơ thể vẫn còn chi chít vết nứt, trên gương mặt cũng vậy. Y mặc áo bào màu vàng tinh xảo của thị tộc Lương, ngay cả trong đêm chiếc áo cũng tỏa ra ánh vàng rực.

“Mặc dù biết không địch lại ngươi, nhưng A Quý không cam lòng, vậy nên cuối cùng vẫn cứ đánh một trận với ngươi vậy.”

“Đêm hôm khuya khoắt ngươi tới quấy rầy sinh hoạt vợ chồng người khác như vậy, có phần thất lễ đấy.” Thị Thần đã lâu mới xuất trận nói một câu vô cùng giật gân.

La Ngọc An: “Khụ khụ khụ!” Vì sao lại nghiêm túc nói những lời này trong bầu không khí quyết đấu sục sôi như thế chứ!

Với cả, đó giờ nhị ca luôn coi những chuyện như lúc nãy là sinh hoạt vợ chồng hay sao?! Nhị ca, ngài thật lòng đấy ư?