Rể Cuồng

Chương 11: Vương thu cúc bàng hoàng (hạ)



Vương Thu Cúc thấy Lâm Chi Diêu phớt lời mình, lửa giận trong lòng cũng hoàn toàn không khống chế được nữa.

Vì thế nói với mỹ nữ bán hàng: “Cô gái, cô phải kiểm tra cẩn thận, đừng bị người này lừa, cậu ta chính là một tên nghèo nàn, đồ bị thịt, cậu ta sao có thể thật sự mua nhiều như vậy được? Quần áo và giày dép chỗ này của các cô một món ít nhất cũng phải mấy chục triệu? Món đắt cũng vài trăm, cậu ta là tên nghèo hèn ra vẻ, đừng để cậu ta chạy mất, nếu như để cậu ta chạy rồi, tổn thất này không phải cô đến đền sao?”

Lâm Chi Diêu cười lạnh một tiếng, anh ta cũng lười ra vẻ với người phụ nữ như Vương Thu Cúc, vì thế cười lạnh nói: “Ha, không cần bà nói, nếu bà đã nghĩ chiếc thẻ này giả, tôi chính là giả vờ ra vẻ, bên trong căn bản không có tiền, hơn nữa tôi cũng không mua được số quần áo giày dép này, tôi chính là làm ra vẻ đấy. Tôi và mỹ nữ này thật sự là người nghèo. Thật đấy.”

Lời nói của Lâm Chi Diêu vừa dứt, mỹ nữ bán hàng liếc nhìn Vương Thu Cúc. Sau đó mỉm cười nói với Vương Thu Cúc: “Ha ha, dì à, chiếc thẻ này không phải là giả, thẻ đen của ngân hàng công thương, cả thành phố Nam Giang cũng chỉ phát hành 100 chiếc mà thôi, số dư tối thiểu bên trong phải có 30 tỷ, dì nếu như không tin, có thể bên google của mình để tra, hoặc gọi tổng đài hỏi.”

Mỹ nữ bán hàng cầm chiếc thẻ lên, quẹt một cái vào máy, sau đó chỉ vào máy nói với Vương Thu Cúc: “Dì xem, 1 tỷ 7, giao dịch đã thành công, chiếc thẻ này không phải giả, là chiếc thể thật sự có thể quẹt được!”

Vương Thu Cúc há hốc miệng, thần sắc sửng sốt đến cực điểm, bà ta thế nào cũng không ngờ Lâm Chi Diêu vậy mà có thể có nhiều tiền như thế, vậy mà có thể xài trong trung tâm thương mại này, có thể mua được nhiều quần áo giày dép xa xỉ này.

Lâm Chi Diêu nhận lại chiếc thẻ đen mà mỹ nữ thu ngân đưa cho, nhìn Vương Thu Cúc mặt mày chấn động nói: “Haiz, vậy mà có thể quẹt được, thì ra không phải là giả, chiếc thẻ này sao? Nhặt được, bà đi gọi bảo vệ đi? Nói tôi trộm được của người ta, tiêu tiền của người ta. Tôi ở đây đợi! Tôi không chạy, bà đi đi, đi gọi bảo vệ đi!”

“Cậu cậu cậu... cậu đừng quá huênh hoang, tôi nói cho cậu biết!”

Ngón tay của Vương Thu Cúc chỉ vào Lâm Chi Diêu mà không ngừng run rẩy.

Trong lòng Lâm Chi Diêu vô cùng vui vẻ trút giận, cầm chiếc bút ở quầy thu ngân, tìm một tờ giấy viết địa chỉ, đưa cho mỹ nữ bán hàng nói: “Làm phiền gói những món đồ tôi mua lại, sau đó đưa tới địa chỉ này.”

“Được, thưa anh, tôi hôm nay đích thân lái xe đưa tới cho anh, anh yên tâm, một món cũng không mất, sắp xếp gọn gàng đưa tới cho anh.”

Mỹ nữ bán hàng trong lòng lúc này sớm đã vui như hoa nở, cô ta hôm nay bán được nhiều sản phẩm như thế, tiền hoa hồng của ngày hôm nay cũng được mấy chục triệu.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu như móc nối được quan hệ với anh đẹp trai trước mắt, vậy thì sau này cô ta không phải phát tài rồi sao? Người ta tùy tiện giới thiệu cho mình mấy khách hàng, đều đủ cho cô kiếm rồi, sau này cô ta có thể nằm không đếm tiền rồi.

Lâm Chi Diêu cũng mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn...”

Sau đó Lâm Chi Diêu gọi Ân Nhất Tiếu đến bên cạnh, kéo tay của Ân Nhất Tiếu, nói với Ân Nhất Tiếu: “Hoa khôi trường, anh lái xe dẫn xem đi hóng gió có được không?”

“Được, được... Quá tốt rồi, em thích lái xe đi hóng gió!”

Ân Nhất Tiếu vui vẻ nói.

“Ừm... vậy chúng ta bây giờ xuất phát!”

Lâm Chi Diêu gật đầu sau đó kéo Ân Nhất Tiếu đi ra ngoài.

“Không được đi! Tôi tìm cậu còn có chuyện... cậu không thể đi! Không thể đi được!”

Lúc này Vương Thu Cúc phản ứng lại, đột nhiên chạy đến trước mặt Lâm Chi Diêu, giang hai tay ngăn cản Lâm Chi Diêu.

Lâm Chi Diêu cũng bị người đàn bà ngốc này làm cho sững người, đều trêu tức nói: “Ha ha, bà là ai chứ? Tôi quen bà sao? Tôi với bà rất thân sao? Bà có chuyện tìm tôi, tôi phải nói chuyện với bà sao? Bà tính là cái thá gì? Tôi với bà có quan hệ sao? Chó khôn không cản đường! Bà là người cũng đừng cản đường!”

Lâm Chi Diêu nói xong, phất tay hất Vương Thu Cúc sang một bên, sau đó kéo Ân Nhất Tiếu đi ra ngoài...

Sắc mặt của Vương Thu Cúc trắng bệch, bị Lâm Chi Diêu chọc tức đến mức cả người run rẩy, gào lên: “Họ Lâm kia, cậu đây là có ý gì? Nếu cậu không muốn nói chuyện với tôi, vậy cậu kêu tôi đến đây làm gì?”

Lâm Chi Diêu nghe thế cơ thể khựng lại, sau đó xoay đầu mỉm cười nói với Vương Thu Cúc: “Bởi vì, tôi kêu bà qua đây, chính là để vả mặt bà... ha ha... như thế nào? Đáp án này bà hài lòng chứ? Tôi ấy à, vẫn là cậu nói đó, bà thật sự nên thấy may mắn khi bà là mẹ của Thẩm Mộng Thần!”

“Đúng là, bà cô ơi bà bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà hết tiền, ăn mặc bần tiện thì thôi đi, nhưng, bà nhìn xem, trên mặt bà trát đều là cái gì, bên trái trát một kiểu bên phải trát một kiểu, trang điểm giống y như lão yêu tinh, ha ha... bà cũng không chê mất mặt!”

Ân Nhất Tiếu cũng chế giễu Vương Thu Cúc một câu.

Lâm Chi Diêu đi rồi, kéo Ân Nhất Tiếu đi rồi.

Chỉ để lại Vương Thu Cúc hoàn toàn phát điên ở đó!

Aaaa... trong lòng Vương Thu Cúc lớn tiếng kêu gào, cầm mấy chục món đồ Lâm Chi Diêu vừa mới mua, còn chưa gói xong, hung hăng ném xuống đất, mấy chục bộ sau khi ném xuống đất, bà ta còn nhấc chân giẫm lên trên...

“Tôi cho cô mặc! Tôi cho cô mặc! Tôi xem cô mặc thế nào...”

Vương Thu Cúc lúc này đã bị Lâm Chi Diêu chọc tức đến mức không kiểm soát được.

Những trang phục cao cấp đó cái nào cũng in dấu chân...

Sau đó lại nhổ nước bọt lên trên...

Nhưng bà ta không chú ý, lúc này các mỹ nữ bán hàng của cửa hàng Dior đều cười lạnh nhìn bà ta, 7-8 mỹ nữ bán hàng, vậy mà không có một ai bước tới ngăn cản...

Mà chỉ là yên lặng nhìn bà ta... Mỹ nữ vừa rồi đối thoại với Lâm Chi Diêu, âm thầm gọi bảo vệ của trung tâm thương mại đến...