Rể Cuồng

Chương 127: Tình hình nhà họ lâm



Mười giây sau khi Lâm Chi Diêu rời khỏi cổng tập đoàn Thiên Hải, một tên sát thủ đeo mặt nạ đen xuất hiện ở vị trí cuối cùng mà Lâm Chi Diêu dừng lại. Phía sau hắn ta còn có hơn chục tên sát thủ khác đang đứng.

Tên sát thủ đeo mặt nạ ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào nước mưa rơi trên mặt đất, sau đó đưa ngón tay vào trong miệng, nếm và nói: "Nhà họ Lâm đúng là danh bất hư truyền,chất độc đứng hàng thứ ba trong tổ chức bị hóa giải vậy sao? cái này à? Nhưng mày bị thương nặng đêm nay chạy không thoát đâu...”

Gã đàn ông đeo mặt nạ nói tiếng Trung Quốc sứt sẹo, dứt lời, trên mặt hắn nở một nụ cười phấn khích. Dẫn theo mấy tên sát thủ phía sau, truy giết về hướng Lâm Chi Diêu đã chạy trốn...

Trong màn mưa phía xa kia, Lâm Chi Diêu bóp nát một chiếc cúc áo thủy tinh trên quần áo. Sau khi nát vụn, có một tia sáng đỏ mờ nhạt xẹt qua. Đây là nút ấn cầu cứu mà Dạ Nhất, người đứng thứ 7 trong danh sách tác chiến của nhà họ Lâm tự tay chế tạo. Sau khi bóp vỡ, Dạ Nhất sẽ cho người đến cứu anh...

Ngay khi Lâm Chi Diêu vừa ấn nút cầu cứu, dưới một gốc cây cổ thụ trong biệt viện Tử Trúc ở thành phố Nam Giang, Dạ Nhất mặc bộ đồ đen sắc mặt bỗng thay đổi. Anh nâng đồng hồ lên, kinh ngạc phát hiện vị trí của Lâm Chi Diêu lại ở thành phố Thiên Hải!

Thân hình Dạ Nhất vụt qua, và nhanh chóng biến mất khỏi biệt viện Tử Trúc. Chỉ vỏn vẹn ba phút, một chiếc trực thăng vũ trang được trang bị tối tân nhất hiên ngang lao vút từ sâu trong rừng phía sau sân biệt viện. Chiếc trực thăng bay về phía Thiên Hải với tốc độ nhanh nhất...

Trên trực thăng có tám thành viên tác chiến do chính Dạ Nhất huấn luyện. Tất cả họ đều toát ra khí chất lạnh lùng và nghiêm khắc. Còn Dạ Nhất thì đang điên cuồng gõ bàn phím trên máy tính quân sự. Anh và Lâm Chi Diêu đã đi cùng nhau bao nhiêu năm nay, cũng có bố trí ở thành phố Thiên Hải. Là anh và Lâm Chi Diêu. Không phải của nhà họ Lâm.

Bởi vì anh nhớ Lâm Chi Diêu đã từng nói. Nếu ai đó đến ám sát tôi, đừng bao giờ dùng đến dánh sách tác chiến nhà họ Lâm!

Vào lúc này, khi Dạ Nhất không ngừng gõ bàn phím, một loạt lệnh được đưa ra cho các thành viên tác chiến ở thành phố Thiên Hải. Chỉ trong hai năm qua, Lâm Chi Diêu vì bảo vệ Thẩm Mộng Thần đã điều động hầu hết các thành viên tác chiến trong nước đến thành phố Nam Giang. Chỉ có năm người vẫn ở lại Thiên Hải trong trường hợp khẩn cấp!

Đúng lúc này, Dạ Nhất trực tiếp ra lệnh đặc biệt cho năm người này: “Dùng tính mạng bảo vệ cậu chủ!” Nói xong câu này, đóng máy tính nhắm mắt lại. Anh đã gửi vị trí di chuyển của Lâm Chi Diêu cho năm người anh em kia. Việc còn lại nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, dù sao Dạ Nhất cũng đang ở thành phố Nam Giang, cho dù trực thăng có bay qua với tốc độ nhanh nhất có thể thì cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Anh không biết liệu Lâm Chi Diêu có thể trụ qua một giờ cuối cùng này hay không.

Bởi vì Dạ Nhất biết thực lực chiến đấu của Lâm Chi Diêu không thua kém mình, nếu không phải thật sự tới bước sinh tử, Lâm Chi Diêu cảm thấy mình không ứng phó nổi nữa, sẽ không bao giờ sử dụng nút ấn cầu cứu mà Dạ Nhất đã đưa cho anh.

Bây giờ Lâm Chi Diêu đã kích hoạt, có nghĩa là tình trạng của Lâm Chi Diêu bây giờ đang rất tồi tệ. Dạ Nhất nhắm mắt lại, ý chí giết người trong lòng đã tràn ngập. Bởi vì Lâm Chi Diêu cũng từng nói với anh: "Nếu tôi chết, nhất định là con cháu nhà họ Lâm!"

Đường đường là một gia tộc lớn như nhà họ Lâm, theo lý mà nói, sẽ không bao giờ để các con cháu làm chủ. Nhưng sau hàng nghìn năm, nhiều thứ đều sẽ thay đổi. Như Lâm Chi Diêu, trong thế hệ của ông nội anh, sức mạnh của con cháu đã vượt qua chủ thừa kế. Khi Lâm Chi Diêu còn nhỏ, đó là khi cha của Lâm Chi Diêu nắm quyền, nhà họ Lâm thậm chí còn gây chiến tranh giành.

Mặc dù cuộc chiến của con cháu họ Lâm mười năm trước cuối cùng cũng bị đàn áp. Tuy nhiên, chủ thừa kế nhà họ Lâm cũng bị tổn hại nặng nề, mẹ của Lâm Chi Diêu đã ra đi oan uổng trong trận đấu đá đó. Hôm nay, mười năm sau, cả hai bên đều đang tích lũy sức mạnh, chờ giết lẫn nhau. Phải nói rằng đây là nỗi buồn của nhà họ Lâm.

"Con cháu nhà họ Lâm, nếu đêm nay cậu chủ chết, các người đừng ai hòng sống sót! Dạ Nhất ta cho dù có lục tung chân trời góc bể, cũng tìm ra từng người rồi giết hết. Nếu không làm được, ta sẽ dẫn theo đàn em trở thành ác mộng cả đời này của các người!” Dạ Nhất hận thù nói.

Anh cùng tuổi với Lâm Chi Diêu, nhưng mồ côi từ nhỏ, từ khi biết hiểu chuyện thì đã được hà họ Lâm nuôi dưỡng, sứ mệnh cả đời của anh là bảo vệ Lâm Chi Diêu, dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ...anh là người mạnh nhất trong một nghìn đứa trẻ mồ côi mà chủ thừa kế nhà họ Lâm đã lựa chọn. Người bảo vệ cậu chủ mạnh nhất!

Tại năm nơi ẩn nấp ở thành phố Thiên Hải, năm thành viên đội tác chiến đi xe mô tô việt dã. Không thể lái xe trong thời tiết hôm nay của thành phố Thiên Hải, đường quá tắc nghẽn. Họ chỉ có thể đi xe mô tô để giải cứu Lâm Chi Diêu.

Lâm Chi Diêu điên cuồng bỏ chạy, cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu, nhưng anh chỉ có một suy nghĩ, chính là chạy đúng hướng từ Thiên Hải về Nam Giang, như vậy có thể rút ngắn thời gian Dạ Nhất tìm được mình, nhưng bị thương quá nặng, dù kiên cường tới đâu, lâu dần anh đã cảm thấy khó thở, vì mất quá nhiều máu, thể lực suy kiệt nghiêm trọng...

Phù...Có một âm thanh nhẹ phát ra, một con dao găm chói mắt xuyên qua màn mưa tới gần và nhắm vào đầu của Lâm Chi Diêu.

Lâm Chi Diêu đột ngột dừng lại và dùng tay bẻ gãy cổ tên sát thủ. Nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh, lại phun ra một ngụm máu lớn. Không trụ nổi nữa mà quỳ trên mặt đất.

Giây tiếp theo, Lâm Chi Diêu nhìn đăm đăm vào màn mưa trước mặt, nơi đó xuất hiện mười mấy tên sát thủ. Lâm Chi Diêu đột ngột quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy một tên đeo mặt nạ cùng một đám đàn em phía sau. Vị trí của Lâm Chi Diêu lúc này chính là ở giữa hai tòa nhà... Chỉ có thể đi về trước hoặc lùi về sau, rõ ràng bây giờ anh tiến thoái lưỡng nan.

Trái tim Lâm Chi Diêu chùng xuống, anh biết đã quá muộn,từ khi gửi tín hiệu cầu cứu cho Dạ Nhất, tính toán kĩ lưỡng cũng chỉ vỏn vẹn 5 phút. Dạ Nhất không thể đến để giải cứu. Đêm nay là đêm sinh tử, đối phương bày binh bố trận chặt chẽ, ngay cả phản xạ tâm lý, tâm trạng của anh, còn có thời tiết khắc nghiệt ở thành phố Thiên Hải, chúng đều tính toán kĩ lưỡng, Lâm Chi Diêu không khỏi thở dài trong lòng. Trận chiến này bố trí là rất tốt.

Giây tiếp theo, Lâm Chi Diêu chậm rãi đứng dậy, không còn quan tâm đến tên sát thủ trước mặt, quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quỷ quái cầm đầu những tên sát thủ này, nói: "Tôi muốn biết là chú hai hay chú ba của tôi đứng sau, hay là hai người họ bắt tay nhau?”

Người đàn ông có khuôn mặt quỷ quái mỉm cười, nói bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo: "Ồ, Cậu chủ Lâm không hổ là người thừa kế đầu tiên của dòng họ Lâm. Cậu đáng sợ hơn tôi nghĩ, sau khi bị thương nặng và trúng độc dược, còn có thể giết chết 13 tên sát thủ cấp sắt của chúng ta, cậu rất mạnh. Ha ha, nếu con cháu nhà họ Lâm sớm biết cậu thân thủ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn đến hôm nay."

Nói đến người đàn ông ma quái này, hiện tại cục diện đã định, hắn tự mình trấn áp thế trận, cộng thêm 30 tên sát thủ, đừng nói hiện tại Lâm Chi Diêu đang bị thương nặng, cho dù là lúc anh khỏe mạnh, hắn cũng tự tin có thể hạ gục được. Cho nên khi đối mặt với người thừa kế đầu tiên của nhà họ Lâm này, hắn có thể cho Lâm Chi Diêu cơ hội nói thêm mấy câu. Vì đây là sự tôn trọng dành cho kẻ mạnh...

Gã có khuôn mặt quỷ quái nói tiếp: "Về phần chú thứ hai hay chú thứ ba, đối với cậu có khác nhau không? Ha ha...