Rể Cuồng

Chương 133: Lâm khuynh thành tuyệt vọng



Những tia nắng đầu tiên chiếu rọi xuống mặt đất, thành phố Thiên Hải sau cơn mưa trời bắt đầu trong xanh trở lại, thời tiết tốt, không khí cũng vô cùng trong lành. Bên trong một căn phòng ở khách sạn 5 sao, Thẩm Ngọc Diệp mệt mỏi cả đêm đang ngủ say, khóe miệng còn nở nụ cười, chắc chắn cô đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, trong mơ cô thấy mình đang sống hạnh phúc cùng với người đàn ông đêm qua.

Nhưng sua đó Thẩm Ngọc Diệp tuy đang ngủ say nhưng lại cảm nhận có một cái bóng đang sa vào mặt cô, che mất ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào. Thẩm Ngọc Diệp vẫy vẫy tay trong vô thức, nhưng cũng không xua được cái bóng kia đi. Sau đó cảm thấy có điều gì đó không ổn Thẩm Ngọc Diệp mở mắt, liền nhìn thấy Dạ Nhất mặc đồ đen lạnh lùng đang đứng trước đầu giường của cô.

Thẩm Ngọc Diệp biến sắc: “Anh anh anh…anh vào đây như thế nào?” Thẩm Ngọc Diệp lập tức kéo chăn che người lại, nhưng cô làm như vậy là dư thừa, vì trên người cô còn mặt chiếc đầm ngủ màu trắng, vốn dĩ không bị thiệt thòi, ngoại trừ đôi chân trắng thon dài lộ ra ngoài.

Dạ Nhất nhẹ nhàng nói: “Cô Thẩm, tối qua tôi quên nói cô một câu, hoặc là tôi cố tình tới khuyên cô một câu, chính là cô đừng tơ tưởng đến đại ca của tôi…”

Thẩm Ngọc Diệp chau màu lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của tôi! Còn nữa mời anh đi ra ngoài! Anh không cảm thấy một người đàn ông xông vào phòng một người phụ nữ, rất vô duyên sao? Xin lỗi, tôi không thân với anh!”

Dạ Nhất không thèm đếm xỉa: “Cô Thẩm, anh tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa anh ta rất yêu vợ, chị dâu cũng rất xinh đẹp. Cho nên mong cô từ bỏ suy nghĩ trong đầu cô, niệm tình tối qua cô cứu anh tôi một mạng, tôi có ý tốt nhắc nhở cô. Có rất nhiều biết trước kết quả mà vẫn cố gắng, chỉ lãng phí thời gian thôi…”

Thẩm Ngọc Diệp run rẩy: “Anh…anh ta đã kết hôn rồi sao?” Một giọt nước mắt trong veo chảy từ khóe mắt Thẩm Ngọc Diệp.

Dạ Nhất siết chặt lông mày, đối với loại phụ nữ ưu tú như Thẩm Ngọc Diệp, thì ấn tượng của anh ta cũng không tệ. Nhưng Thẩm Ngọc Diệp lại phạm sai lầm khi thích Lâm Chi Diêu! Cho dù là bất kì người đàn ông nào ngoài Lâm Chi Diêu, cũng không sao. Nhưng Lâm Chi Diêu là em rể của cô! Trong lòng Dạ Nhất rối bời, anh ta không thể nói chân tướng cho Thẩm Ngọc Diệp nghe, chỉ có thể tiêm cho Thẩm Ngọc Diệp một mũi dự phòng trước, có sự chuẩn bị tâm lý, anh ta chỉ có làm tới đây thôi. Chuyện còn lại phải xem Lâm Chi Diêu.

Dạ Nhất gật đầu mạnh: “Đúng kết hôn rồi, hơn nữa anh và chị dâu sống rất với hạnh phúc…”

“Tôi biết rồi, mời anh ra ngoài…”Thẩm Ngọc Diệp gật đầu giọng điệu sắc lạnh. Cánh tay trắng nõn nà chỉ về hướng cửa mời Dạ Nhất rời khỏi. Dạ Nhất gật đầu, không nói gì thêm, quay người rời khỏi.

Thẩm Ngọc Diệp một mình ở trong phòng, ngồi thất thần trên giường, trong lòng dâng lên sự đau khổ. Vô cùng đau khổ, người đàn ông ưu tú đó, bên cạnh anh ta làm sao mà thiếu một hồng nhan tri kỷ được? Chỉ là mình rất thích anh ta, cho dù làm tình nhân thôi cũng được. Lúc này một Thẩm Ngọc Diệp dám yêu dám hận đã ra một quyết định mà khiến cô khiến Lâm Chi Diêu day dứt mãi về sau…

…….

Lúc này ở trong đền thờ nhà họ Lâm tại Yến Kinh, Lâm Khuynh Thành khuôn mặt tức giận xông tới trước mặt Lâm Diễn. Lâm Khuynh Thành hét lớn trước mặt Lâm Diễn: “Đừng nói với con, chuyện xảy ra ở Thiên Hải tối qua, ba không biết!”

Trong lòng Lâm Khuynh Thành giận sôi sục, sáng ra vừa nghe tin, trong lòng cô đã dâng lên sự thất vọng đối với Lâm Diễn. Lâm Diễn là người đứng đầu của gia tộc họ Lâm, nắm nhiều quyền nhất trong Lâm Thị. Dù cho Chi Mạch Lâm Thị đã chuẩn bị rất lâu ở Thiên Hải, nhưng cô tuyệt đối không tin, Lâm Diễn không hề biết gì! Cô quả quyết Lâm Diễn biết, nhưng ông ta lại không cứu viện. Sau khi Lâm Khuynh Thành biết được Lâm Chi Diêu không sao, cô liền tới ngay chỗ Lâm Diễn. Cô muốn có một câu trả lời! Nếu không cô cảm thấy không cần thiết ở lại gia tộc lạnh lẽo này!

“Ba biết…”Lâm Diễn điềm tĩnh gật đầu.

“Ba…nếu ba biết, tại sao ba không sai người đi cứu nó?” Lâm Khuynh Thành sững sờ, cô không ngờ Lâm Diễn không hề che đậy, đã trực tiếp thừa nhận.

Lâm Diễn chau mày nhìn Lâm Khuynh Thành: “Nó không phải không sao rồi sao! Ra ngoài! Ba còn chuyện quan trọng phải làm!” Lâm Diễn lạnh lùng hét vào mặt Lâm Khuynh Thành.

Lâm Khuynh Thành run rẩy, nhìn Lâm Diễn bằng ánh mắt tuyệt vọng, đau lòng nói: “Con không ngờ trái tim ba giá lạnh tới mức như vậy! Cho dù em trai ngỗ nghịch làm sai, nhưng ba thực sự không cho nó một chút cơ hội sao? Haha, đại gia tộc, đại gia tộc sao, vì quyền lợi địa vị của gia tộc, ngay cả tình thân cũng không màng tới à?”

Lâm Diễn liếc nhìn Lâm Khuynh Thành cay đắng, và quát tiếp: “Ra ngoài…”

“Haha, được, không cần ba đuổi, nếu bây giờ ba có thể đối xử em trai như vậy, vậy sau này cũng sẽ đối xử với con như vậy? Hoặc là ba chỉ xem con là một công cụ để đạt được lợi ích trong việc liên hôn? Haha, xin lỗi, từ hôm nay trở đi, con Lâm Khuynh Thành và nhà họ Lâm không còn dính líu với nhau! Gia đình này quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, nếu ba đam mê quyền thế như vậy, vậy ba tự chơi một mình đi…” trong lòng Lâm Khuynh Thành lúc này đối với Lâm Diễn vô cùng tuyệt vọng.

Bốp…Lâm Khuynh Thành vừa nói xong, Lâm Diễn đã đưa tay, một sức mạnh vô hình tác động lên khuôn mặt của Lâm Khuynh Thành, một cái tát mạnh, một vết máu đỏ tràn ra từ khóe miệng của Lâm Khuynh Thành.

“Hừm..”Lâm Khuynh Thành vô cùng tuyệt vọng, lạnh lùng nhìn Lâm Diễn. Không nói thêm lời nào, quay người bỏ đi. Mẹ cô mất sớm, bây giờ ba lại trở nên xa lạ như vậy, vì muốn thống trị nhà họ Lâm, vì muốn làm người đứng đầu của nhà họ Lâm, ngay cả tình thân cũng không màng tới. Gia tộc này tuy lớn mạnh, nhưng cũng không phải là thứ Lâm Khuynh Thành muốn. Cô định rời khỏi Yến Kinh, đến thành phố Nam Giang tìm Lâm Chi Diêu.

Khi Lâm Khuynh Thành bước tới của, đột nhiên dừng lại, cúi đầu nói nhỏ: “Nếu như… nếu như sau này ba có khai chiến với em trai, thì nhớ giết con luôn đi…”

Bùm... Ngay khi Lâm Khuynh Thành nói xong, liền bị một sức mạnh mãnh liệt thổi bay đi. Lâm Khuynh Thành vừa ngã xuống sân phun ra một ngụm máu lớn.

Lâm Khuynh Thành lau máu trên miệng, và tai cô truyền đến giọng của Lâm Diễn: “Nếu như đó là lời cầu xin của mày, vậy thì tao sẽ toại nguyện…” Lâm Diễn nói xong, liền đóng sầm cửa từ đường, không cho Lâm Khuynh Thành có cơ hội bước vào hoặc nói thêm câu nào.

Trong khuôn viên, áo trắng tinh bị vấy lên màu máu tươi, Lâm Khuynh Thành ngước đầu nhìn trời, nhìn bầu trời trên từ đường Lâm Thị, nở một cười bi ai.

Đến bây giờ cô mới hoàn toàn hiểu rõ, người ba luôn yêu thương có trách nhiệm bảo vệ bọn họ mà cô biết từ lúc nhỏ, sau khi tiếp quản Lâm Thị, thì đã chết rồi, hoặc là từ năm mà mẹ cô mất, thì ông ta cũng chết rồi…

Trong mắt ông ta chỉ có quyền lực Lâm Thị, chỉ quan tâm đến vị trí gia chủ của Lâm Thị. Cho nên Lâm Chi Diêu tuổi trẻ bỏ nhà ra đi ông ta không quan tâm, cho nên ông ta cũng đẩy Lâm Khuynh Thành sang Châu Âu…