Rể Quý Trời Cho

Chương 1334: Lập uy



Phùng Diệu Tổ nghe xong thì sắc mặt hiện rõ sự lúng túng, dù gì, cái tên cậu chủ tập đoàn Hoa Đô của anh cũng rất nổi tiếng ở nước C.

“Tôi hy vọng anh có thể lặp lại câu nói lúc nãy lần nữa.” Lâm Thanh Diện nói.

Phùng Diệu Tổ dửng dưng nói: “Tôi nói, mặc dù cậu Lâm là điện chủ Chúng Thần Điện, nhưng trước giờ luôn bỏ mặc không quan tâm, cậu nói cậu bận, nhưng thực chất là ở nhà với vợ con, dù gì, toàn bộ người nước C đều biết, cậu chủ nhà họ Lâm có một cô vợ đẹp, à đúng rồi, tôi nghe nói, trước khi điện chủ tiếp quản nhà họ Lâm, đã từng ở rể nhà vợ ba năm, không biết chuyện này là thật hay giả, ha ha.”

Mọi người nghe xong thì ánh mắt đều thâm trầm.

Phùng Diệu Tổ này thật sự quá ngông cuồng, chuyện Lâm Thanh Diện ở rể ba năm mà cũng dám nói ra, chẳng khác nào đang vạch trần khuyết điểm của người ta.

“Phùng Diệu Tổ, cậu nói đủ chưa, không ngờ cậu dám bôi nhọ điện chủ.”

Quý Trường Thanh lạnh lùng nói, từ khi tên Phùng Diệu Tổ này tới Chúng Thần Điện, thì luôn giả dối kiêu ngạo, ỷ vào thiên phú của mình rồi xem thường mọi người.

“Điện chủ, là do thuộc hạ làm việc bất cẩn, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ đuổi cậu ta ra khỏi Chúng Thần Điện ngay!” Quý Trường Thanh nói với Lâm Thanh Diện.

“Hừ, chỉ là một Chúng Thần Điện mà thôi, nơi này nhàm chán như vậy, tôi đã sớm không muốn ở lại đây rồi, nhưng trước khi rời đi, tôi vẫn muốn hỏi cậu Lâm, lúc nãy tôi có nói sai câu nào không, nếu cậu chỉ ra được thì không cần cậu đuổi, tôi sẽ tự khắc rời đi.” Phùng Diệu Tổ nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt khiêu khích.

Nói thật, Phùng Diệu Tổ còn trẻ như vậy đã là Hóa Cảnh trung kỳ, quả thật là một thiêu phú vượt trội.

Nhưng cũng vì thế mà Phùng Diệu Tổ nghĩ rằng, sau khi tiến vào Chúng Thần Điện, mình nhất định sẽ được coi trọng, chí ít cũng phải làm trưởng lão.

Nhưng giờ, mình chỉ có đứng bên dưới ngước nhìn, mà Lâm Thanh Diện xêm xêm tuổi với mình lại được ngồi trên ghế điện chủ.

Sự chêch lệch như vậy làm Phùng Diệu Tổ luôn kiêu ngạo không thể chấp nhận nổi, nên lúc nãy Lâm Thanh Diện lên tiếng, anh mới cố ý nói kháy anh ta.

“Phùng Diệu Tổ! Không cần điện chủ ra tay, tôi cũng có thể đuổi cậu đi!” Quý Trường Thanh lạnh lùng nói.

Ông sống hơn 100 năm rồi, có hạng người nào mà ông chưa từng gặp?

Nếu lúc trước không gặp Lâm Thanh Diện, ông cũng sẽ thừa nhận thiên phú của Phùng Diệu Tổ, nhưng giờ nếu so bì với Lâm Thanh Diện, thì mấy thiên phú của anh ta thật sự ít đến thảm thương.

“Quý trưởng lão, ông đừng nóng.”

Lâm Thanh Diện nói, trong lòng anh đã hạ quyết tâm, vị trí điện chủ này là do Quý Trường Thanh nhường cho anh, nên chắc chắn trong số những người ở đây sẽ có người không phục anh, nên hôm nay anh phải lập uy trước mặt các cường giả đương thời này, bằng không, sau này sẽ khó mà quản lý.

Dù gì, Chúng Thần Điện cũng là nơi trực tiếp canh chừng đường nối với Thương Nguyên Giới, mà theo suy đoán của Lâm Thanh Diện, chẳng bao lâu nữa, Thương Nguyên Giới sẽ có một trận chiến, đến lúc đó, chắc chắn người trong Chúng Thần Điện sẽ tham gia chiến đấu, không thể thoái thác được.

Nếu mấy người này không phục anh, thì làm sao có thể đối chiến với Thương Nguyên Giới?

Nên hôm nay anh phải lấy Phùng Diệu Tổ này để khai đao.

Lâm Thanh Diện đã hạ quyết tâm, nên chậm rãi đi xuống bên dưới.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, không thể nhìn ra chút dao động.

Thấy Lâm Thanh Diện đi về phía mình, lúc này Phùng Diệu Tổ mới hơi khiếp sợ, nhưng anh ta vẫn mạnh miệng nói: “Sao nào, chẳng lẽ tôi nói sai à? Cậu không ở rể nhà ba mẹ vợ ba năm?”

Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt anh ta, giờ tất cả ánh mắt trong Chúng Thần Điện đều vô tình nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Ở rể ba năm, đây là chuyện cực kỳ nhục nhã, không nên nói ra ngoài đối với một người đàn ông, huống chi người này còn là Lâm Thanh Diện – gia chủ nhà họ Lâm, điện chủ Chúng Thần Điện.

Cho nên, chắc chắn ba năm ở rể là vết nhơ trong cuộc đời anh.

Lúc mọi người đều suy đoán, chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ hung hăng dạy dỗ Phùng Diệu Tổ, thì anh bỗng lên tiếng: “Đúng vậy, những lời anh nói đều chính xác.”

“Ha, tôi nói rồi mà, nếu tôi nói thật thì chuyện này đâu có hiểu lầm gì, đúng không điện chủ?” Phùng Diệu Tổ cười nói.

Mấy người khác trong Chúng Thần Điện đều ngạc nhiên, bọn họ không ngờ, Lâm Thanh Diện lại bình tĩnh như vậy trước sự khiêu khích của đối phương, chẳng hề nổi nóng một tý nào.

“Nhưng.”

Lâm Thanh Diện nói tiếp: “Tôi không nghĩ rằng ở rể là chuyện đáng xấu hổ.”

“Ha ha, bỏ đi, cậu đúng là một thằng ở rể, e rằng đàn ông bình thường đều không nghĩ như vậy.” Phùng Diệu Tổ cười nói: “Quả nhiên Lâm thiếu chủ không phải người bình thường, chuyện như vậy mà cũng cảm thấy vẻ vang, đúng là người siêu phàm.”

Rõ ràng câu nói này mang theo ý mỉa mai, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, nếu đổi thành người khác, chắc chắn đã chiến đấu tới cùng với Phùng Diệu Tổ.

Nhưng Lâm Thanh Diện lại không ra tay mà chỉ nói: “Tôi có nhà vợ để ở rể, còn anh thì sao?”

“Tôi?” Phùng Diệu Tổ nghe xong thì nhất thời nghẹn họng, anh lớn hơn Lâm Thanh Diện mấy tuổi, nhưng đến giờ vẫn chưa lấy vợ, ngay cả bạn gái cũng không có.

Sau khi anh tới Chúng Thần Điện, mục tiêu đầu tiên của anh là Chu Tước, nhưng cô luôn lạnh lùng phớt lờ anh.

Sau khi chứng kiến thiên phú của Lâm Thanh Diện, Phùng Diệu Tổ hoàn toàn chẳng là cái thá gì trong mắt Chu Tước.

“Dù nói thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật là cậu ở rể.” Phùng Diệu Tổ nói.

Lâm Thanh Diện khẽ cười nói: “Chẳng lẽ ở rể cũng phạm pháp? Nếu không phạm pháp, thì tại sao tôi không được làm?”

Lấy nhỏ thắng lớn, một câu nói đơn giản đã làm mọi người trong Chúng Thần Điện nhìn ra, Lâm Thanh Diện là người có bụng dạ phóng khoáng, còn Phùng Diệu Tổ thì nhỏ mọn hơn nhiều.

Lâm Thanh Diện nhìn sắc mặt Phùng Diệu Tổ đã trở nên ảm đạm, thì nói tiếp: “Mới nãy anh nói lúc trước tôi luôn ở bên cạnh vợ con, đúng không?”

“Chẳng lẽ không phải à?” Phùng Diệu Tổ hỏi ngược lại.

Lâm Thanh Diện trầm giọng nói: “Nếu tôi thật sự có thể như lời anh nói, được ở bên vợ con thêm một chút thì tốt rồi.”

“Vậy cậu làm gì?” Phùng Diệu Tổ khó hiểu hỏi.

Lâm Thanh Diện nhìn đối phương, mọi người cũng đang nhìn anh với vẻ mặt mong chờ.

Quả thật, từ khi Lâm Thanh Diện làm điện chủ, thì hiếm khi đi tới Chúng Thần Điện, bọn họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc trong khoảng thời gian này, điện chủ có hành tung thất thường này đang bận chuyện gì?

“Anh muốn biết?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Phùng Diệu Tổ gật đầu.

“Nhưng anh không có cơ hội để biết.”

Lâm Thanh Diện nói xong thì xoay người nhìn mọi người, rồi lớn tiếng nói: “Phùng Diệu Tổ là người Chúng Thần Điện, nhưng lại không tuân thủ quy tắc nơi này, bôi nhọ điện chủ, Chu Tước, theo quy tắc, thì anh ta phải xử trí thế nào?”

Chu Tước nhíu mày đứng dậy nói: “Theo quy tắc thì anh ta phải bị đuổi ra khỏi Chúng Thần Điện.”

“Được.”

Lâm Thanh Diện xoay người nhìn Phùng Diệu Tổ nói: “Giờ anh đã không còn là người của Chúng Thần Điện chúng tôi nữa, nên tôi không có lý do gì để nói cho anh biết những chuyện tôi đã làm lúc trước.”

“Cậu!”

Ánh mắt Phùng Diệu Tổ trở nên hung tàn, vẻ mặt cũng cực kỳ tức giận.

Nhưng anh biết, ở đây tập hợp nhiều cao thủ, giờ anh mới là Hóa Cảnh trung kỳ, chỉ riêng bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cũng có thể giết chết anh.

Con người anh rất thức thời.

Phùng Diệu Tổ thầm nghĩ như vậy, rồi nói: “Được, đi thì đi, dù gì nơi này cũng nhàm chán như vậy, tôi đã sớm không muốn ở lại đây rồi, ở thành phố, tôi được ăn ngon mặc đẹp, vui vẻ hơn nơi này rất nhiều.”

Nói xong, Phùng Diệu Tổ định xoay người rời đi.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện bỗng gọi anh ta lại.

Phùng Diệu Tổ xoay người nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Cậu Lâm, không biết cậu còn chuyện gì nữa không? Giờ tôi không còn là người Chúng Thần Điện nữa, nên không cần phải nghe theo mệnh lệnh của cậu.”

“Anh cảm thấy, tôi sẽ để anh rời khỏi đây một cách nhẹ nhàng như thế?” Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại.

“Thì sao, nếu không thì cậu muốn thế nào?” Phùng Diệu Tổ hỏi.

Mọi người cùng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, không thể đoán ra được anh định làm gì.

“Mặc dù anh không còn là người của Chúng Thần Điện, nhưng tôi tin, mấy tháng nay, chắc anh cũng biết khá nhiều chuyện về Chúng Thần Điện chúng tôi, nếu anh mang mấy bí mật đó ra ngoài, thì rất khó bảo đảm anh sẽ không nói cho người khác biết.” Lâm Thanh Diện nói.

Anh từ tốn đi về phía Phùng Diệu Tổ.

“Cậu... cậu muốn làm gì?” Phùng Diệu Tổ đã nhìn thấy tia sát ý trong mắt Lâm Thanh Diện.

Mọi người cũng có thể cảm nhận rất rõ, một luồng khí lạnh đã bao trùm cả đại điện.

Hôm nay Lâm Thanh Diện muốn lập uy trước mặt mọi người, nên phóng hết hồn lực ra ngoài, hơi thở lạnh lẽo trên người anh càng khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng.

Phía trên, Quý Trường Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bản thân ông không thể phóng ra sát khí mãnh liệt như thế, nhưng giờ nó lại sản sinh trên người Lâm Thanh Diện.

E rằng trong toàn bộ Chúng Thần Điện, chỉ có một người mới có thể phóng ra hơi thở như vậy, đó là Lý Mộ Bạch.

“Chẳng lẽ anh không nghe thấy tôi mới nói gì à?”

Lâm Thanh Diện đứng trước mặt đối phương, trầm giọng nói.

Áp lực to lớn này làm giọng nói Phùng Diệu Tổ trở nên run rẩy.

Giờ anh mới nhận ra, sở dĩ Lâm Thanh Diện có thể trở thành điện chủ, là vì bản thân anh ta có năng lực vượt xa mọi người.

“Tôi... tôi nghe thấy rồi, cậu... cậu yên tâm, tôi ra bên ngoài rồi chắc chắn... sẽ không nói lung tung.” Phùng Diệu Tổ nói.

Lâm Thanh Diện nhìn đối phương bằng ánh mắt cười giễu cợt, rồi lắc đầu nói:

“So với người sống, tôi càng tin người chết hơn, dù gì người chết cũng không ăn nói lung tung.”