Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 29-1



Đây là lần đầu tiên Việt Phỉ nhận được điện thoại của mẹ Cố. Cố Nguy cũng không nhắc nhiều về gia đình hắn, trong sách lại không cập nhật việc nhà của Cố gia quá nhiều. Thông tin duy nhất cậu biết được về Cố gia là người trẻ tuổi xuất sắc nhất của Cố gia, Cố Nguy. Vì vậy khi phải đối phó với mẹ Cố, Việt Phỉ hơi không biết nên xử xự ra sao.

“Con đang bận à?” Mẹ Cố rất khách khí.

Việt Phỉ: “Không ạ, ngài có chuyện gì cần nói ạ?”

“Chuyện là như thế này, cuối tháng này sẽ là lễ cúng bái tổ tiên ở Cố gia, việc này từ trước tới giờ đều là nhà chúng ta xử lý. Bây giờ Cố Nguy đang bận việc nên mẹ muốn hỏi con trước, cuối tuần này con có thời gian thì có thể về giúp đỡ nhà mình một chút. Cũng chỉ mất 2 ngày cuối tuần thôi, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến việc học của con.”

Giọng điệu mẹ Cố cực kì ôn hòa dịu dàng khiến Việt Phỉ không thể mở miệng từ chối được.

“Dạ, tất nhiên việc đó không thành vấn đề, hôm nay Cố…… Nguy đang đi công tác, chờ buổi tối anh ấy về, con sẽ nói cho anh ấy một tiếng, cuối tuần anh ấy và con sẽ cùng về ạ.” Việt Phỉ khách khách khí khí mà đáp lại.

Mẹ Cố: “Ừ, vậy cuối tuần gặp con sau nhé, Tiểu Phỉ.”

“Cuối tuần gặp ạ.” Việt Phỉ nói.

Mẹ Cố muốn cậu về Cố gia? Nghe ý tứ của bà, cuối tuần này chỉ cần cậu ở lại, Cố Nguy cứ viện cớ “bận việc”, chắc chắn sẽ không bị ép ở lại theo.

Cậu và Cố Nguy kết hôn cũng được một thời gian, có lẽ từ lâu mẹ Cố đã muốn gặp mặt nói chuyện, chỉ là tạm thời chưa có cơ hội, vừa hay lần này có việc của Cố gia liền mở miệng tìm người.

Làm sao bây giờ? Việt Phỉ có hơi chán nản, mọi người đều nói những người làm mẹ là những người tinh ý nhất, cậu hơi lo mẹ Cố sẽ nhìn thấu cuộc hôn nhân giả này.

Nhưng mà hết thảy những phiền não này bây giờ có nghĩ cũng vô dụng, cậu chỉ còn cách chờ buổi tối Cố Nguy về nhà mới bàn bạc với hắn được. Việt Phỉ thở dài, vứt điện thoại sang một bên, cầm lấy sách vở tiếp tục hấp thu tri thức.

Cuối tuần sẽ phải về Cố gia, vậy cậu sẽ mất đi hai ngày để học tập, bây giờ vẫn tranh thủ học được bao nhiêu tốt bấy nhiêu vậy.

Buổi tối khi Cố Nguy trở về, Việt Phỉ vẫn còn nhốt mình trong phòng học xem sách, đến tận khi hắn phải lên tầng gọi người ăn cơm mới chịu ló mặt xuống nhà.

“Hôm nay nhiệt huyết vậy?” Cố Nguy trêu cậu.

Việt Phỉ: “Bởi vì cuối tuần không có thời gian đọc sách.”

Cố Nguy: “Sao lại thế?”

Việt Phỉ: “Mẹ anh vừa gọi điện nói cuối tuần về Cố gia, giúp bà chuẩn bị mấy việc cúng bái tổ tiên.”

Cố Nguy gắp thịt: “Cậu không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ gọi điện từ chối bà.”

“Nhưng tôi đã đồng ý với bà rồi.” Việt Phỉ chớp chớp mắt.

Cố Nguy: “Không sao đâu.”

“…… Tôi còn nói cuối tuần anh sẽ đưa tôi về...” Việt Phỉ thành thật khai báo, “Điện thoại của bà ấy tới bất ngờ quá, tôi không kịp chuẩn bị.”

“Thật ra về nhà một chuyến cũng là việc tôi nên làm, chỉ là sợ cậu không ứng phó nổi.” Giọng điệu Cố Nguy đột nhiên nghiêm túc lên, “Tuy nhìn mẹ tôi dịu dàng dễ gần, nhưng cậu cũng hiểu được, nếu bà có thể ngồi ở ghế là bà chủ của Cố gia, chắc chắn chỉ bằng việc hai chúng ta tỏ ra thân mật sẽ không lừa được bà.”

Việt Phỉ bắt đầu lo lắng: “Vậy việc công tác vào cuối tuần của anh rời đi được không, chúng ta về cùng nhau đi? Hoặc là anh tìm bừa cớ nói với mẹ anh tôi không đi nổi cũng được.”

Thấy cậu cắn câu, khóe miệng Cố Nguy hơi cong lên: “Nhưng mà cậu đừng lo lắng quá, mẹ tôi rất ủng hộ việc tôi có thể lên nắm quyền nhà họ Cố.”

Việt Phỉ: “……” Cho nên mấy lời vừa nãy là trêu cậu à?

“Lần này lo cậu về một mình buồn chán, tôi cũng nghĩ chúng ta nên bôi dưỡng tình cảm một chút. Nếu cuối tuần không có việc gì đột xuất, tôi sẽ chở cậu về nhà. Lễ cúng bái là vào thứ hai, tốt nhất cậu vẫn nên xin nghỉ phép ở trường hôm đó, chúng ta sẽ ở lại Cố gia khoảng 3 ngày.” Cố Nguy sắp xếp luôn kế hoạch.

“…… Đột nhiên tôi cảm thấy không về đó cũng được.” Việt Phỉ nghiến răng.

Cố Nguy rút di động ra: “Vậy để tôi bảo mẹ cậu bị ốm, mẹ qua đây thăm cậu cũng được.”

Việt Phỉ vội vàng ngăn cánh tay đang cầm điện thoại của hắn: “Tôi cũng chưa qua đó bao giờ, giờ được đi một chuyến cũng là ý kiến không tồi, coi như đi tham quan.”

Mắt Cố Nguy tràn đầy ý cười, nói: “Cố gia không có gì để tham quan hết đâu.”

Là một công trình truyền thống được bảo tồn hoàn hảo từ thế kỷ trước, giá trị lịch sử và nhân văn của tòa nhà họ ở đã được rất nhiều người trong nước biết tới.

Việt Phỉ thu tay, mím môi gắp miếng thịt đang ở trước mặt Cố Nguy vào bát mình, cực kỳ “chân thành” nói “Vậy thì tôi có thể mong đợi vào chuyến thăm lần này.”

……

Thứ hai khi về lại trường học, Việt Phỉ nhận được tin nhắn của Doãn Tân Thần gửi tới cậu, nói rằng Đường Hi đã công khai xin lỗi trên mạng xã hội và diễn đàn trường.

Việt Phỉ: 【ok】

Doãn Tân Thần: Sẽ không có lần sau.

Việt Phỉ muốn nói với cậu ta cái gì đó, nhưng nghĩ nghĩ một lúc, cậu vẫn không gửi tin nhắn đi.

Không có cốt truyện cậu đưa ra, Doãn Tân Thần sẽ phải tự mình tiếp tục đối chọi với kịch bản thôi.

Giống như cậu vậy, ở một góc nhỏ cách xa với nhân vật chính, cậu vẫn phải sống thật nghiêm túc.

Giản Diệc tới ký túc xá đi tìm Việt Phỉ vài lần, nhưng trước đó Việt Phỉ đều nhờ Triệu Trí Kính chặn hắn lại, sau hai lần, Việt Phỉ trực tiếp dọn ra phòng ngoài trường để ở. Cậu cảm thấy mình đã nói rõ ràng với Giản Diệc, hai người cũng đã chia tay rồi, không có lí do gì để cứ bám dính lấy nhau cả.

Chẳng lẽ còn muốn Việt Phỉ khuyên bảo hắn phải quý trọng Doãn Tân Thần đi à? Cậu cũng không phải đồ thần kinh ăn no thừa calo.

So với mấy việc vặt trong trường, ngày cuối tuần đang đến gần mới là điều Việt Phỉ lo lắng.

Sau buổi học ngày thứ sáu, một chiếc Maybach trông cực kì khiêm tốn từ từ tiến vào trường học. Việt Phỉ đang đứng gần đó cúi đầu chơi điện thoại chờ tài xế tới đón, mải mê đến mức mãi đến khi tiếng “cậu Việt” quen thuộc vang lên tai mới ngẩng đầu lên.

Cậu có ấn tượng với chiếc xe đằng trước mặt, hình như là xe ở trong gara của Cố Nguy, cậu chưa kịp đi tới đó, tài xế đã xuống xe mở cửa, mời Việt Phỉ lên xe.

Lúc tài xế nói tên cậu đã cố tình nói nhỏ đi một chút, nhưng chiếc xe vẫn hấp dẫn những học sinh đi ngang qua đó chú ý.

Cửa sổ xe được kéo xuống, Cố Nguy ngồi ở ghế sau nghiêng người nhìn Việt Phỉ: “Nghệt ở đó làm gì? Lên xe đi.”

Việt Phỉ “ò” một tiếng, kéo cửa xe ra, cúi đầu ngồi vào ghế sau.

“Có xa không? Cố gia í.” Việt Phỉ hỏi Cố Nguy.

Cố Nguy: “Một tiếng rưỡi đi xe.”

Việt Phỉ: “Cũng khá xa nhỉ.”

Nói xong câu đó, Việt Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí trong xe nháy mắt trở nên yên tĩnh..

Một lát sau, Cố Nguy chống cằm đánh giá cậu: “Hồi hộp à?”

Việt Phỉ mạnh miệng: “Không có.”

Cố Nguy cũng không lật tẩy cậu: “Không hồi hộp thì tốt, việc khác thì không có gì, nhưng nếu có người hỏi cậu về việc của tôi, cậu chỉ cần nói vấn đề công ty tôi không thảo luận cùng cậu bao giờ.”

Việt Phỉ: “Vốn dĩ anh cũng không nói cùng tôi mà.”

“Ừm, cho nên cậu cứ trả lời đúng sự thật là được rồi.” Cố Nguy gật đầu, “Hiện tại chúng ta bàn chuyện công ty cậu cũng không hiểu, chờ đến năm cuối đại học nếu cậu muốn đi thực tập, cậu có thể tới trụ sở Cố thị xem sao.”

Việt Phỉ nghĩ đến trình độ học vấn và năng lực của Cố Nguy và những người xung quanh hắn: “Vậy đến làm thư ký của anh à?”

Nghe hơi không có nguyên tắc nhỉ….

Cố Nguy: “Ừ, nếu cậu muốn làm vệ sĩ cũng không phải không thể.”

“Tôi làm cũng được thôi.” Việt Phỉ biết hắn chỉ đang trêu mình, vì vậy chặn luôn miệng hắn, “Chỉ sợ anh sẽ mất mặt, đường đường là một Alpha còn muốn Beta bảo kê.”

Cố Nguy: “Thời buổi này thuê Alpha cũng rất tốn tiền, ngược lại, thuê Beta làm là chính sách khá kinh tế.”

Việt Phỉ không ngờ hắn có thể giải thích như vậy, cười nói: “Không hổ danh là nhà tư bản.”

Vui đùa hai câu, Việt Phỉ nói đến việc chính.

“Lúc đến nơi tôi có phải chú ý cái gì không? Kiểu như mấy thứ ba mẹ anh kiêng kị hay gì đó linh tinh.” Việt Phỉ hỏi hắn.

Cố Nguy: “Cha tôi ở nhà, mẹ tôi cũng sẽ không làm cậu khó xử, cứ coi họ như người lớn trong nhà, không cần lo lắng.”

Hắn nói ra cũng không làm sự lo lắng Việt Phỉ giảm đi, nhưng cậu đáp: “Được rồi.”

“Thế nhưng với mấy người khác ở Cố gia, cậu không cần gần gũi bọn họ.” Ánh mắt Cố Nguy vẫn nhìn về phía trước, giải thích sơ qua với Việt Phỉ về tình hình trong Cố gia bây giờ: “Cha tôi là con trai cả Alpha, nhưng năng lực với tư chất cũng không quá xuất sắc, lúc trước ông có thể thừa kế Cố gia phân nửa là do ông nội xem xét tư chất của tôi, bởi vậy lúc ông nội qua đời cũng để lại một di chúc cho tôi, không cần đợi đến lúc bố tôi được trăm tuổi, chỉ cần tôi kết hôn sẽ được thừa kế toàn bộ tài sản.”

“Cũng bởi vậy, những người cùng thế hệ với bố tôi như chú hai, chú năm, đều không phục việc bố tôi có thể ngồi trên vị trí này, ngay cả những anh em trai trong nhà vẫn luôn nhìn vào nhà tôi nói ra nói vào. Bây giờ họ biết tôi kết hôn với một Beta, chắc chắn sẽ có người ngấm ngầm đâm bị thóc chọc bị gạo làm rạn nứt tình cảm hai cha con, nhưng cũng sẽ có người hoàn toàn ủng hộ tôi.”

“Nếu nói chuyện trong nhà tôi phức tạp thì cũng đúng, nhưng nếu nói nó đơn giản, thực ra cũng chỉ có như vậy.”

“Chỉ cần phía tôi không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí người cầm quyền Cố gia chắc chắn sẽ đến tay tôi..”

Ở câu cuối cùng, Cố Nguy cực kỳ chắc chắn tự tin mà nói ra.

Việt Phỉ nhìn về phía hắn, trong nháy mắt thấy hơi xúc động, trước đây chỉ biết qua mấy dòng chữ nói Cố Nguy ngồi ở địa vị cực cao, kiêu ngạo mà tôn quý, cậu còn nghĩ tác giả phóng đại. Đến giờ được ngồi ngay bên cạnh người thật,Việt Phỉ có thể cảm nhận được khí chất Cố Nguy không khỏi khiến người khác khâm phục.

Có lẽ trên đời thật sự có người như vậy, trời sinh đã đứng ở trên đỉnh.

Là một Alpha được đứng trên đỉnh cao.

Không phải là kiểu thư sinh tính tình trẻ con thiếu chín chắn như Giản Diệc, cũng không như Đường Duyệt mặt nào cũng chu đáo thành thạo, mà là một loại khí chất của người bề trên đã được khắc vào trong xương.

Đây là sức hấp dẫn riêng của một người đàn ông trưởng thành, lại có tiền tài quyền lực, bên ngoài đẹp trai bên trong xuất sắc nhiều tiền, dù có là người đồng giới cũng không tránh khỏi động tâm.

Mắt Việt Phỉ sáng như sao, nhìn về phía Cố Nguy mang theo sự sùng bái, cậu cũng muốn thành một Alpha như Cố Nguy.

Nhưng cậu chỉ là Beta……

Ánh mắt cậu nhìn về phía Cố Nguy không thèm che giấu, Cố Nguy cũng không thể không phát hiện ra, đợi một lúc thấy cậu hoàn toàn không có ý định nhìn ra chỗ khác, hắn không nhịn được giơ tay lên che mắt cậu, rồi xoay mặt cậu sang hướng khác.

“Sắp tới nơi rồi, không cần nhìn tôi như vậy.”

Tuy rằng cậu không nghe hiểu ý tứ của Cố Nguy, nhưng đột nhiên Việt Phỉ giống như được tiêm adrenaline, cậu cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Bây giờ cậu tưởng tượng việc về Cố gia cũng giống như chơi game vào trạm mới, người ở Cố gia giống như yêu quái, cậu muốn diệt trừ hết bọn họ.

“Tôi nhất định sẽ giúp anh thuận lợi trở thành người cầm quyền Cố gia.” Việt Phỉ hạ quyết tâm.

Nghe vậy, Cố Nguy cười khẽ một tiếng, sâu sắc nói: “Giành được học bổng ở trường rồi nói sau.”

“……”

Bị dội nước lạnh làm Việt Phỉ bình tĩnh lại ngay lập tức, cậu sẽ tiếp tục học hành chăm chỉ, chờ Cố Nguy kế thừa Cố gia thất bại cậu sẽ kết thúc hợp đồng rồi chạy đi.

Việt Phỉ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không để ý tới Cố Nguy.

……

Chiếc xe dần rời xa nơi thành phố sầm uất, cây rừng xung quanh dần xuất hiện nhiều lên, Việt Phỉ quay đầu nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Có thể là trong xe quá mức an tĩnh, một lúc sau Cố Nguy liền chủ động hỏi cậu: “Suy nghĩ cái gì thế? Vẫn còn hồi hộp à?”

Việt Phỉ: “Không có gì, hơi ngẩn người chút thôi.”

Bờ vai hơi gầy của cậu thanh niên tựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, nét mặt lạnh nhạt, khiến cho người ta cảm giác mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không liên quan đến cậu, chỉ cần có thể, cậu sẽ rời khỏi đây không chút luyến tiếc.

Cố Nguy im lặng trong chốc lát, lại nói: “Lần này có lễ cúng chắc chắn có người giở trò, dù không có gì nghiêm trọng nhưng cậu cũng nên lo lắng.”

?

Việt Phỉ quay đầu lại nhìn hắn.

“Tôi biết được một ít tin tức.” Dường như Cố Nguy đang do dự xem có nên nói hay không, lại tiếp tục im lặng.

Lực chú ý của Việt Phỉ đã bị hắn hấp dẫn, thấy hắn tạm dừng, không nhịn được thúc giục: “Tin gì cơ?”

Cố Nguy nghiêng đầu nhìn về phía cậu: “Có người đang lên kế hoạch dụ dỗ cậu đi ngoại tình để cản trở hôn nhân của chúng ta, ngăn tôi thừa kế Cố gia.”

Việt Phỉ: “Ha?”

“Nếu cậu là Omega, có lẽ lần này bọn họ sẽ đưa thuốc gì đó làm thuốc ức chế mất đi hiệu lực, nhưng cậu lại là Beta, mấy người đó sẽ không lợi dụng được kỳ phát tình, thay vào đó sẽ nghĩ cách khác để xuống tay.” Cố Nguy nói cực kỳ hùng hồn đầy thuyết phục.

Việt Phỉ sợ xung rồi mới hoài nghi: “Nhưng tôi với anh kết hôn lâu vậy rồi mà vẫn chưa có bị làm sao mà?”

Cố Nguy: “Bởi vì tôi chưa công bố chính thức với người ngoài thân phận của cậu, lần này vào đúng dịp tế tổ, cũng coi như thông báo ra bên ngoài rồi, trong tương lai khả năng cao cậu sẽ gặp mấy tình huống bị gài bẫy như vậy.”

“Ồ, vậy nếu tôi không đi?” Việt Phỉ nghe xong cảm thấy cực kì phiền.

Cố Nguy: “Không đi bọn họ sẽ lấy cớ để không thừa nhận cậu.”

Việt Phỉ nhíu mày: “Có vẻ hơi khó nhằn.”

“Yên tâm, có tôi ở đây.” Cố Nguy an ủi.

Tuy rằng cảm thấy hơi kì quái, nhưng Việt Phỉ vẫn trả lời: “Ừm.”

Một lát sau, Việt Phỉ mới kịp phản ứng lại: “Có phải anh vừa dọa tôi không?”

Cố Nguy nhướng mày, giọng mang theo ý cười: “Sao lại nghĩ như vậy?”

Cái giọng điệu kiểu này, sao Việt Phỉ có thể không hiểu được Cố Nguy đang trêu mình, cậu cắn răng hừ một tiếng nói: “Tôi rất chờ mong ai đó có thể tới quyến rũ mình đấy, chắc chắn phải thật đẹp trai, dáng người cũng đẹp...…”

Cố Nguy: “Ồ.”

……