Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 35



Với nồng độ quá cao, cuối cùng Việt Phỉ cũng ngửi được mùi tin tức tố của chính mình.

Ngọt ngào, nhàn nhạt……

Phía sau cổ có một chỗ nóng rực lên như muốn thiêu đốt cả người cậu, khiến Việt Phỉ không thể chịu đựng được.

Không được, nếu không nghĩ biện pháp, cậu sẽ bị đốt đến chết người mất.

Nghĩ như vậy, Việt Phỉ đi xuống từ trên giường, tay lần mò lên tường, hai chân cậu mềm nhũn cố gắng lết đến vào phòng tắm. Việt Phỉ lê lết ngồi vào bồn tắm, mở chốt vòi sen ra.

Nước lạnh trút xuống người cậu, tạm thờ làm dịu đi cơn nóng trên người.

Cậu nghiêng đầu dựa vào thành bồn tắm, đôi mắt khép hờ lại, đầu óc mơ mơ hồ hồ, không thể nghĩ được điều gì khác.

……

Tin tức tố không được khống chế cứ thế lần đến phòng làm việc của Cố Nguy, nồng độ dày đậm đến nỗi khiến hắn ngạc nhiên.

Mùi quá nồng, rõ ràng trạng thái của Việt Phỉ bây giờ không được ổn, nếu không xử lý đúng cách, không ai biết sẽ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra hay không.

Sau vài giây suy nghĩ, Cố Nguy lấy máy gọi điện cho Kiều Ti.

“Cậu lái xe tới Nam Loan Hương một chuyến, tôi muốn tới bệnh viện.”

Ngừng một chút, Cố Nguy nói thêm: “Chuẩn bị thêm thuốc ức chế và bình phun sương tẩy mùi pheromones.”

“Nếu tôi không đi xuống, trực tiếp đi lên đón người.”

Sau đó, hắn lại gọi điện đến số của Đường Duyệt: “Anh sắp xếp bên phía bệnh viện một chút, nói với họ tôi cần tìm một chuyên gia nghiên cứu tin tức tô giữa Omega và Beta, có khả năng Việt Phỉ cần họ. ”

Hai người đều nghe ra tính chất nghiêm trọng trong lời nói của Cố Nguy, không có chút thắc mắc dư thừa nào, hai người họ lập tức làm việc.

Phân công ôn thỏa xong, Cố Nguy mới đứng dậy, đi tới trước cửa phòng Việt Phỉ.

Hắn gõ lên cửa hai tiếng: “Việt Phỉ?”

Bên trong cánh cửa không có ai trả lời.

“Tiểu Phỉ?”

Chỗ sâu trong phòng truyền đến tiếng chai lọ rơi vỡ.

Không hề chần chừ nữa, Cố Nguy dùng chìa khóa dự phòng trực tiếp mở cửa ra.

Trên giường không có một bóng người.

Chú ý tới ánh sáng từ trong phòng tắm lọt ra, Cố Nguy đến gần, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa chưa được đóng kĩ.

Trong phòng tắm, Việt Phỉ mặc bộ quần áo ngủ ướt đẫm ngồi tròn bồn tắm, đầu rũ xuống bên góc tường, dường như cậu đã mất đi ý thức.

Thấy vậy, Cố Nguy nhíu mày, đi vài bước tiến về phía người cậu, tắt vòi hoa sen đi: “Cậu làm sao vậy?”

Dòng nước mát lạnh biến đi mất, cảm giác khô nóng trên người lại lục đục xâm nhập, làn da phía sau gáy của cậu cảm thấy đau đớn. Việt Phỉ không biết cơ thể của mình bị làm sao. Nếu chỉ là phát tình giả, vì sao cậu không có một tí dục vọng nào trong đầu, ngược lại chỉ cảm thấy cả người như được ném vào trong dung nham, đau đớn đến nỗi cậu chỉ muốn chết đi.

“Tôi đau quá.”

Thấy hắn, mũi Việt Phỉ chua xót, giọng nói cực kỳ tủi thân.

Nhìn thấy cậu khó chịu như vậy, trong lòng Cố Nguy lại cảm thấy xót xa, hương nhựa thông dịu dàng từ từ vây quanh lấy cậu, cùng lúc đó hắn vươn tay ra, ôm người vào trong lồng ngực mình, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ trên lưng cậu: “Chúng ta đi bệnh viện nhé, chờ lát nữa sẽ hết đau.”

Nhìn thấy dấu ngón tay rõ ràng ở sau gáy cậu, tim Cố Nguy run lên một cái, hắn biết vừa rồi vì quá đau mà cậu lấy tay cào, nhưng vị tin tức tố đậm đặc lại từ chỗ đó ào ạt chui ra, vừa ngọt ngào lại tràn đầy đau đớn.

Pheromones vẫn luôn ngoan ngoãn dịu dàng trong quá khứ bây giờ lại đầy cảnh giác, khi bị mùi nhựa thông vây quay lập tức phản kháng mạnh mẽ.

Cuối cùng Cố Nguy cũng nhận ra, đây không phải phát tình, mà là phân hoá.

Nhựa thông bị phản kháng lập tức phóng đại lên, cảm giác cực kì nặng nề.

Cùng lúc đó, Việt Phỉ khẽ rên lên một tiếng, lông mày nhăn lại, rõ ràng cậu cũng không dễ chịu.

Thấy thế, Cố Nguy ngay lập tức thu hồi tin tức tố của chính mình. Bản thân hắn bị mùi ngọt thanh bao quanh người, lại phải cố gắng nhịn lại bản tính hiếu thắng của người đi săn mồi, chỉ có Cố Nguy biết hắn đang khổ sợ như thế nào.

Nhưng chiến đấu với bản năng của chính mình đã không còn là việc xa lạ đối với hắn.

Cảm giác được làn da ở gáy quá đau đơn, Việt Phỉ mê mang giơ tay định ấn lên chỗ đó, chỉ muốn giơ tay xé xoạc nó xuống.

Nhưng khi cậu vừa mới sờ đến mảng da sau lưng, tay đã bị bắt được trước khi cậu kịp hành động.

“Đừng nhúc nhích.”

Việt Phỉ giãy dụa, nhưng bây giờ người cậu không có chút sức nào, đối với Cố Nguy mà nói, cậu chỉ giống như đang cựa người.

“Nhưng đau lắm...” Không thoát được khỏi tay hắn, Việt Phỉ bực bội dùng đầu cọ vào người Cố Nguy, dường như muốn đẩy người trước mặt ra.

Vốn Cố Nguy muốn giúp cậu giảm bớt đau đớn, nhưng lại không thành được, hắn đành gọi điện Cố Duy.

“Cố Nguy? Em có biết mấy giờ rồi không?”

Cố Nguy: “Anh hai.”

Nghe giọng điệu hắn không bình thường, Cố Duy ngừng lại một chút: “Làm sao vậy?”

“Lúc anh vào kỳ phân hóa có đau không? Sao anh vượt qua được?”

Tuy rằng không biết tại sao đột nhiên hắn lại hỏi cái này, nhưng Cố Duy cũng không thẹn thùng, nói thẳng: “Khi đó anh với Lâm Tề đã cặp với nhau rồi, kỳ phân hóa là anh ấy giúp anh vượt qua.”

“Giúp như thế nào?”

“Không phải là chú muốn ngoại tình đó chứ?”

Nghe được giọng nói của Cố Duy, Việt Phỉ mơ mơ màng màng hỏi Cố Nguy: “Anh hai tới?”

Nghe được Việt Phỉ cũng đang ở đó, Cố Duy mới nói: “Lúc đó bọn anh cũng không biết gì, trời xui đất khiến trước đó đã tham khảo qua bác sĩ chuyên môn rồi, nói là Alpha có thể dùng tin tức tố an ủi Omega, giúp O giảm bớt đau đớn, nhưng điều kiện cần thiết là Omega phải tin tưởng vào Alpha đó 100%”

Vừa khéo, khi đó anh cùng Lâm Tề hoàn toàn khớp với điều kiện được đề ra.

Tuy nhiên có thể xác định kỳ phân hóa của O đều sẽ phải trải qua đau đớn như nhau, như vậy chắc sẽ không có nhiều vấn đề.

“Em biết rồi.”

Nói xong, Cố Nguy trực tiếp cúp điện thoại.

“Có tin tưởng tôi không?” Cố Nguy cúi đầu, đôi môi dán vào tai người đang nằm trong lòng mình.

Việt Phỉ không đoán được lý do hắn hỏi mấy câu vớ vẩn như này, cũng không biết đáp thế nào là tốt nhất, đành theo bản năng trả lời một câu: “Không tin.”

Hai chữ nhẹ nhàng chui vào tai Cố Nguy, tay đang ôm người nắm chặt lại, khóe miệng cong lên, trong mặt lại không có ý cười: “Tốt lắm.”

Ngay sau đó, Cố Nguy nghiêng đầu hôn lên đôi môi vừa mới nói ra mấy lời đáng giận kia.

“Ưm——”

Việt Phỉ không hiểu vì sao sự việc lại có thể phát triển đến bước này, nhưng khi mùi nhựa thông vừa dịu dàng lại mạnh mẽ từng chút từng chút xông vào người cậu, Việt Phỉ phát hiện nhiệt độ cơ thể dường như hạ đi một chút, cơ thể mềm nhũn cũng bắt đầu dần có lực lại.

Giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, Việt Phỉ vươn tay leo lên bả vai của Cố Nguy, chủ động hé miệng ra, hướng về phía đối phương muốn cho thêm nhiều nhựa thông hơn nữa.

Môi lưỡi hai người triền miên giao nhau, tin tức tố vốn đang xao động trong phòng tắm dần dần dịu đi, nhẹ nhàng quyện vào cùng hương nhựa thông.

Hương xuân ngọt ngào trong trẻo vốn đang cuồn cuộn như sóng trào dần biến đổi thành dòng chảy nhỏ giọt, từ từ chảy qua cây thông, lại tiếp tục uốn lượn qua lại.

“Cố tổng?”

Âm thanh của Kiều Ti từ tầng một truyền đến, lý trí nói cho Cố Nguy biết hắn nên dừng lại, nhưng người trong lồng ngực vẫn kề sát hắn, tựa như không thể rời khỏi hắn dù chỉ một giây, làm hắn muốn ngừng mà không được.

“Cố tổng!”

Y như lời của Cố Nguy dặn dò, Kiều Ti lo lắng chạy lên tầng hai, chú ý tới phòng ngủ của Việt Phỉ phát ra tiếng động.

Beta không ngửi được tin tức tố, đây là lý do Cố Nguy gọi Kiều Ti đi tới đây, nhưng điều đó cũng có nghĩa, việc Kiều Ti không ngửi được mùi sẽ không biết nơi này đang xảy ra cái gì.

Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Cố Nguy ôm lấy mặt Việt Phỉ, Việt Phỉ không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Nguy rút khỏi môi cậu.

“Ở bên ngoài chờ.”

Cố Nguy mở miệng, giọng khàn đến mức nghe khó nhận ra.

Nghe được yêu cầu của hắn, Kiều Ti dừng bước: “Vâng.”

“Cậu tới tủ quần áo tìm bộ quần áo sạch sẽ.”

“Ném vào đây, người không cần tiến vào.”

Kiều Ti làm việc cực kỳ nhanh nhẹn.

Trong phòng tắm truyền tới tiếng thì thầm khe khẽ, nhưng Kiều Ti hiểu được nguyên tắc mắt không nhìn tai không nghe, tự giác đứng cách xa cửa phòng tắm.

Rốt cuộc cửa phòng tắm cũng được mở ra, Kiều Ti nhìn thấy trong lồng ngực của Cố Nguy đang ôm một người, tuy rằng đã dùng áo khoác che, nhưng cậu vẫn nhận ra người kia là Việt Phỉ.

“Đi bệnh viện.”

Bệnh viện bên đó Đường Duyệt đã sớm sắp xếp ổn thỏa, Kiều Ti lái xe tiến vào cửa đặc cách, ngay lập tức đã có nhân viên y tế đến đưa Việt Phỉ đi.

Mà thẳng đến lúc này, Kiều Ti mới chú ý tới ông chủ nhà mình một thân chật vật, tóc tai hỗn loạn, quần áo cũng ướt mất một nửa.

Cố Nguy không nhìn cậu, sắp xếp nói: “Đưa thuốc ức chế cho tôi, cậu đi lấy hộ tôi bộ quần áo.”

Kiều Ti đáp lại một tiếng, chạy nhanh đến trung tâm mua sắm gần đó.

Lúc này, ở bên ngoài, sắc trời đã hơi hừng sáng.

……

Thẳng đến chiều tối, Việt Phỉ mới tỉnh lại sau cơn mê, cậu vừa mở mắt ra đã nhìn bóng lưng Cố Nguy đứng ở trước cửa sổ.

Ký ức tối hôm qua xâm nhập vào trong óc, Việt Phỉ tuyệt vọng nhắm mắt lại một lần nữa, cậu không muốn tỉnh nữa.

Nhưng Cố Nguy đã nhận ra tin tức tố của cậu đột nhiên dao động, vì thế đi đến mép giường, phát hiện cậu giả vờ ngủ, nhướng mày nói: “Không tỉnh à? Vậy tôi đi gọi bác sĩ tới xem sao.”

Tưởng hắn muốn đi ra ngoài gọi bác sĩ thật, Việt Phỉ đợi một lát mới mở to mắt ra, lại thấy Cố Nguy đang đứng trên đầu giường, cười cười nhìn mình.

“Xin chào.” Việt Phỉ không hề có tí năng lượng nào mà chào hỏi, tay chống lên giường rồi từ từ ngồi dậy, “Chuyện này là như thế nào vậy?”

Cố Nguy ngồi xuống mép giường: “Phân hoá chậm.”

Cụm từ có chút quen tai, Việt Phỉ nhớ tới bộ phim điện ảnh mà mình xem hồi trước.

“Không phải là cái tôi đang nghĩ chứ?”

Cố Nguy: “Có phải, cậu là Omega.”

Việt Phỉ không thể tin được, tình tiết này trong sách không viết.

“Anh đừng gạt tôi.” Việt Phỉ không giữ được sự bình tĩnh trên mặt nữa.

Cố Nguy biết một người đã hai mươi mấy năm sống như một Beta như Việt Phỉ đột nhiên biến thành Omega sẽ không thể chấp nhận chuyện này ngay lập tức được: “Chờ lát nữa bác sĩ tới đây sẽ giải thích cho cậu.”

Cửa phòng lách cách một tiếng mở ra, một người mặc áo blouse trắng đi vào.

Việt Phỉ nhìn chằm chằm vào cái miệng không ngừng nói của người đàn ông, bên tai lại không chui lọt được từ nào.

Mình là Omega? Trò đùa gì đây?

“Tình huống phân hóa muôn cũng rất hiếm thấy, khắp thế giới này cũng chỉ có vài trường hợp xảy ra như vậy”

“Hôm qua bạn đời của cậu giúp cậu an ủi tin tức tố rất thành công, nếu không với độ tuổi này của cậu mà mới tiến vào kỳ phân hóa, khả năng cao sẽ làm hại bản thân mình, từ đó gây ra những vết thương không thể chữa lại”

“Kỳ thật cậu đã tiến vào kỳ phân hóa được một thời gian rồi, chỉ là hai người đều quá sơ ý, không có chút nhận thức nào, nếu không chuẩn bị sớm một chút cũng sẽ không rơi vào trường hợp nguy hiểm như ngày hôm qua.”

“An ủi bằng tin tức tố là giải pháp tốt nhất giúp Omega vượt qua kỳ phân hóa bây giờ, nhưng phần lớn thời điểm Omega phân hoá không thể tìm ra cho mình một người làm việc đó, vì thế cậu cũng rất may mắn. Trong trường hợp của cậu, cố gắng thực hiện phương pháp này trong vòng một tháng, hai người cũng là bạn đời rồi, chắc ở phương diện này cũng không gặp khó khăn.”

“Truyền thêm hai bình nữa thì cậu có thể ra viện, về nhà cố gắng nghỉ ngơi, nhưng phải có người nhà ở bên cạnh chăm sóc và theo dõi.”

“Mặt khác cũng không có vấn đề gì, phân hoá không phải chuyện gì lớn, nhưng vì cậu phân hóa muộn quá nên cũng chú ý hơn một chút. Không cần quá căng thẳng, cố gắng thả lỏng đầu óc, một tháng sau khi hoàn toàn phân hóa, cậu với Omega bình thường sẽ không có khác biệt.”

Đến tận khi bác sĩ rời đi, mặt Việt Phỉ vẫn nghệt ra.

Thấy cậu như vậy, Cố Nguy duỗi tay muốn véo một chút mặt cậu một cái làm người tỉnh lại, nhưng khi tay còn không chạm vào má Việt Phỉ, cậu đã tránh đi theo bản năng.

Hai người đều sững lại trong giây lát.

Cánh tay Cố Nguy vẫn dừng ở giữa không trung.

Nhưng Việt Phỉ chỉ nghiêng người cúi đầu xuống, không nhìn hắn.

“Tôi muốn ngồi một mình một lát.” Việt Phỉ nói.