Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 4



  Khi Việt Phỉ trở về nhà, mẹ Việt đang ngồi xem TV trong phòng khách, thấy cậu trở về, bà cúi đầu gõ vài chữ trên điện thoại rồi lại nhìn sang Việt Phỉ.

  

  “Tiểu Phỉ, đến đây ngồi đi.” Mẹ Việt cười cười.

  

  Đoán được điều bà định hỏi, Việt Phỉ cũng không giấu giếm: “ Cố thiếu có ấn tượng khá tốt với con, nói sẽ có lần gặp mặt tiếp theo.”

  

  Cậu nói thật. Việt Phỉ và thư ký của Cố Nguy sẽ hẹn gặp mặt, tiếp đó chỉ cần ký một bản thỏa thuận về cuộc hôn nhân giữa cậu và Cố Nguy là xong việc.

  

  Bà hơi trừng to mắt: "Thật sao? Cậu ta đồng ý rồi?" Cha của Việt Phỉ cũng vừa lúc xuống lầu, nghe thấy lời này, lập tức lớn tiếng hỏi: "Đồng ý rồi? Con và Cố Thiếu thành rồi sao?"

  

  Việt Phỉ giơ tay lên ý bảo hai người bình tĩnh một chút: “Chúng con cần dành nhiều thời gian tiếp xúc hơn.”

  

  Cha Việt vui mừng khôn xiết: “Tôi biết Tiểu Phi của chúng ta trông rất… thần thái, thằng nhóc nhà họ Cố chắc chắn sẽ yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. "

  

  Việt Phỉ:"????” Sự tự hào này chỉ đến sau khi xong việc phải không?

  

  “Ba, mẹ, con có chút mệt, xin phép hai người con đi lên nghỉ ngơi trước.” Việt Phỉ chỉ tay lên lầu.

  

  Cha Việt: "Đi, đi ngủ sớm đi. Mấy ngày nay cần ăn đủ ngủ tốt để tinh thần phấn chấn, lúc hẹn hò trông mới tốt."

  

  Việt Phỉ: "... Con biết rồi."

  

Theo lời ông, vì để chuẩn bị thật tốt cho buổi gặp mặt sắp tới cùng Cố gia, Việt Phỉ nên xin nghỉ phép ít nhất một tuần để sắp xếp, chờ đến khi tình cảm của hai người ổn định sẽ cho cậu quay lại trường học.

  

  Việt Phỉ rất vô tư mà đồng ý, kiến ​​thức trên trường có thể học bất cứ lúc nào, nhưng không phải lúc nào cũng có kỳ nghỉ ngơi.

  

  Ngày hôm sau, khi Việt Phỉ đang say giấc nồng trên giường, điện thoại cậu liền rung lên một hồi không dứt.

  

  Việt Phỉ mặc kệ.

  

  Điện thoại kiên trì rung tiếp, cuối cùng lắc mình từ trên bàn xuống dưới chân bàn.

  

  Một bàn tay từ từ vươn ra khỏi chăn bông, nhặt chiếc điện thoại dưới mặt đất lên.

  

  “Alo?” Việt Phỉ nhắm mắt trả lời điện thoại.

  

  "Xin chào, cho hỏi đây có phải cậu Việt không? Tôi là thư ký của Cố tiên sinh. Về thỏa thuận hôn nhân của cậu và ngài ấy, cậu muốn gặp mặt trực tiếp hay để tôi gửi qua email của cậu bản thỏa thuận trước?"

  

  Việt Phỉ nói bừa: “Ok.”

  

  Nói xong liền cúp máy.

  

  Thư ký ở đầu dây bên kia: “?”

  

  Ngay sau đó, điện thoại của Việt Phỉ lại bắt đầu rung.

  

  Việt Phỉ cau mày tiếp điện thoại: “Alo?”

  

  Thư ký: “Cậu Việt, tôi đã gửi email cho cậu bản thỏa thuận. Cậu có thể gọi cho tôi nếu có bất kỳ thắc mắc nào sau khi đọc. Tôi có thể trả lời cậu bất cứ lúc nào.”

  

  Việt Phỉ: “Ừm.... ”

  

  Việt Phỉ nãy giờ vẫn chưa mở mắt, sau khi cúp điện thoại lại ngủ thiếp đi.

  

  Đầu bên kia, thư ký đang đi sau với Cố Nguy, người đã theo dõi toàn bộ quá trình gọi điện thoại, đang quay đầu lại nhìn anh ta.

  

  Thư ký: “Cậu Việt hình như vẫn còn đang ngủ, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy sau.”

  

  Cố Nguy đứng lại.

  

  Thư ký thở dài trong lòng: “Tôi lập tức đến nhà cậu ấy tìm người.”

  

  Cố Nguy: “Không cần, cứ đợi cậu ta trả lời là được.”

  

  Thư ký: “Vâng.”

Ở nhà, Việt Phỉ đấu tranh mấy lần mới có thể rời khỏi giường.

  

  Hôm qua cậu ngồi nghĩ về hôn nhân với Cố gia tới nửa đêm, bỏ lỡ thời gian đi ngủ và rời giường đã lên kế hoạch từ trước.

  

  Chế độ dưỡng sinh của ngày mới chưa bắt đầu đã thất bại.

  Ngay khi tay chạm vào tay nắm cửa phòng ngủ, trong đầu Việt Phỉ chợt lóe lên hình ảnh bản thân trả lời điện thoại vào buổi sáng.

  

  Có vẻ như đã cậu quên một cái gì đó.

  

  Cậu mở chăn bông tìm điện thoại di động, lật ra nhật ký cuộc gọi, Việt Phỉ xoa xoa mái tóc rối bù, trực tiếp gọi lại.

  

  Bên kia nhanh chóng nhấc máy.

  

  “Cậu Việt?”

  

  “À, xin chào, có phải anh là thư ký của Cố Nguy không?”

  

  “Vâng, tôi tên là Đường Duyệt.”

  

  “Được, trợ lý Đường, xin lỗi vì sáng nay, lúc đó tôi bị hạ đường huyết, lúc mới tỉnh vào buổi sáng tâm trạng không có tốt lắm.”

  

  “Không sao đâu, cậu có thắc mắc gì về thỏa thuận không?”

  

  “Tôi muốn gặp mặt trực tiếp. Loại chuyện này bàn thông qua điện thoại không tiện lắm, tôi vẫn muốn hỏi một vài vấn đề”

  

  " Được, mấy giờ cậu rảnh, tôi sẽ đi tìm cậu. "

  

  " Anh cứ nói cho tôi ngày giờ địa điểm đi, tôi sẽ chủ động tìm anh, dạo này tôi tương đối nhàn… à không, tôi có nhiều thời gian rảnh hơn anh"

  

  "? "

  

  ......

  

  Sau khi cùng Đường Duyệt thống nhất thời gian và địa điểm gặp nhau vào buổi chiều xong xuôi, cậu đi vào phòng tắm tắm một hồi mới chuẩn bị xuống tầng ăn cơm.

  

  Những người khác trong gia đình nên đi làm thì đều đã đi làm, nên đi học thì cũng đã đi học, chỉ có một mình mẹ Việt ở ngoài vườn cắt tỉa tưới hoa.

  

  “Dậy rồi à.”

  

  Thấy cậu đi xuống nhà, bà từ sân sau quay lại phòng khách, kêu dì giúp việc mang đồ ăn lên cho cậu.

  

  “ Ăn lót dạ trước đi, chút nữa ăn trưa sau.”

Việt Phỉ uống cháo ngọt mà dì giúp việc đưa cho: “Con đi ra ngoài một chuyến, buổi trưa con không ăn cơm.”

  

  Mẹ Việt: “Đi hẹn hò với cậu Cố kia? ”

Việt Phỉ:“ Ờm… có thể cho là vậy ạ. ”

  

  “ Vậy con đi thay quần áo đi. Bộ này không tôn dáng. ”Mẹ Việt Phỉ phấn khích.

  

  Việt Phỉ: "?"

Trước ánh mắt mong đợi của bà, Việt Phỉ đành nói “ Nếu thay quần áo thì sẽ muộn mất”

  

  ...

  

  Hậu quả của việc việc xỏ dép để đi ra ngoài chính là: Việt Phỉ bị bảo vệ của tòa nhà chặn lại.

  

  “Trang phục không phù hợp và không được phép vào trong.” Nhân viên bảo vệ nhìn Việt Phỉ với ánh mắt vô tình.

  

  Việt Phỉ: “… Tôi có nên đi mua quần áo thích hợp mặc vào không?”

  

  Bảo vệ: “Cậu không được vào.”

  

  Việt Phỉ: “…” Lạnh lùng zị.

  

  Cậu nhìn lại mấy người đang đi qua, thấy những tinh anh xã hội mặc vest đi giày da, cũng có người mặc áo sơ mi trắng phau đang bước vào tòa nhà. Việt Phỉ một thân quần áo xuề xòa thật sự không phù hợp lắm.

  

 Không ổn, chắc phải gọi thư ký Đường thay đổi địa điểm họp.

  

  Việt Phỉ quay người định rời khỏi tòa nhà, lại bất chợt nhìn thấy một nhóm người tràn đầy khí thế trong tòa nhà đang tiến đến cửa.

  

  Đi đầu nhóm người này là Cố Nguy, người mà Việt Phỉ đã gặp tối qua.

  

  “Cố tam thiếu!”

  

  Việt Phỉ không thấy rõ người vẫn giơ tay chào.

  

  Cố Nguy vẻ mặt lãnh đạm đứng lại sau khi nghe thấy tiếng chào, những người phía sau nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy một cậu học sinh Beta đứng ở cửa.

  

  “Mọi người về trước đi.” Cố Nguy nói xong, đi về phía Việt Phỉ.

  

  Những người khác rất tự nhiên mà rời đi theo lời hắn. Chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm một chiếc máy tính bảng ở lại, trên khuôn mặt hiện lên sự bất an.