Sính Kiêu

Chương 82



Ngày hôm sau, Đinh Xuân Sơn quay về báo cáo kết quả, nói ở góc tây bắc của trường trên đoạn tường vây hướng về bãi tha ma hoang dã phát hiện dấu vết từng bị cọ xát, ngoài ra cũng tìm được một vài dấu chân còn tươi mới có thể nhận biết được ở trong một lớp bùn mềm phủ đầy cỏ ngay bên ngoài bức tường.

Anh ta hỏi bộ phận an ninh của trường, được biết rằng cựu Giám thị của trường Lý Hồng Hi đã có kỷ luật cực kỳ nghiêm khắc đối với sinh viên, nghiêm khắc đến mức gần như khắc nghiệt. Trước khi bị nhà trường cho đi “nghỉ mát”, anh ta từng đưa ra hình thức kỷ luật mới đối với một số sinh viên đi chơi không xin phép nhân những sơ hở trong quản lý, khi bị phát hiện, bất kể lý do gì thì đều bị nhà trường lập biên bản.

Người mới hiện tại tuy còn chưa đến, nhưng việc thực thi vẫn được chấp hành, bởi nghiêm khắc như vậy cho nên không một học sinh nào dám vi phạm cả. Hơn nữa, theo như bộ phận an ninh nói, toàn trường thì cũng chỉ có Tưởng Trọng Hoài của khoa chính quy dám vi phạm quy định mà thôi, mà gần đây cậu ta đã tham gia huấn luyện quân đội mùa đông rồi, cho nên, Đinh Xuân Sơn kết luận, chắc chắn là có người ngoài lén ra vào trường.

Ngoài những điều này ra, anh ta còn có một phát hiện khác nữa.

– Tư lệnh, để cẩn thận hơn tôi còn gọi mấy anh em phòng cháy của Cục cảnh sát dùng danh nghĩa là kiểm tra phòng cháy chữa cháy của trường nên cũng đã đi kiểm tra dấu vết bên ngoài Trung tâm hoạt động thể dục mà tối qua ngài đã phát hiện ra có người. Kết quả, đằng sau gốc gây phía đông của góc gần đó phát hiện một vài dấu chân mới. Chỗ đó bình thường sinh viên rất ít đến. Kỳ lạ là, sau khi đối chiếu, tôi phát hiện hai nhóm dấu chân này không giống nhau, thuộc về hai người.

Hạ Hán Chử nhìn anh ta:

– Ý cậu là, tối hôm qua rất có khả năng xuất hiện hai nhóm người do thám?

– Căn cứ theo dấu chân mà tôi tìm được thì đúng là như thế.

Hạ Hán Chử hừ một tiếng:

– Miếu viện quân y không lớn nhưng yêu ma thì lại không nhỏ chút nào.

Khi ấy ở đó chỉ có anh và cô mà thôi. Là do thám anh, hay là nhằm vào cô?

Anh trầm ngâm một lát, ra chỉ thị:

– Cậu cài người của mình vào bộ phận an ninh của trường, phụ trách bảo vệ Tô Tuyết Chí, quan sát xem trong trường có người đặc biệt khả nghi nào không. Có chuyện gì thì lập tức báo cáo trực tiếp tôi.

Đinh Xuân Sơn vâng dạ, cúi chào rồi lui ra.

Gần chân núi phía nam thành phố, nắng ấm mùa đông đã chiếu mấy ngày, tuyết trên đường làng cũng dần dần tan đi.

Vào buổi chiều, mấy thôn dân của Chu gia trang tìm được nơi này, mang theo những sản vật địa phương và một trong những bức tranh chúc Tết cát tường bán chạy nhất của thôn mình đến gặp Kimura để cảm ơn vì đã cứu Chu Tiểu Ngọc.

Kimura rất vui vẻ, tiếp đãi ân cần chu đáo, và còn đích thân tiễn dân làng đi, sau đó vào phòng, treo bức tranh Tết bé trai mập mạp ôm cá chép lên tường phòng làm việc của mình.

Bên cạnh bức tranh Tết là một bức tranh chữ mà mấy hôm trước ông ta rảnh rỗi ngồi viết khi nghỉ ngơi trong nhà: Lấy tĩnh tu thân, lấy kiệm dưỡng đức. Một trái một phải, một tĩnh một động, không những không cân đối đẹp đẽ, mà ngược lại bởi vì phong cách quá khác biệt mà nom có vẻ rất kỳ lạ.

Nhưng ông ta có vẻ như không hề để tâm tới mà đứng trước bức tranh Tết, hứng thú thưởng thức chi tiết trong bức tranh.

Một người đàn ông trung niên ăn mặc như một người dân làng gần đó mang củi đến cho gia đình Kimura. Có lẽ là thường tới mà rất thông thuộc đường đi, đến hậu viện, chất củi ở góc tường, quay đầu lại nhìn về phía sau rồi bước vào thư phòng của Kimura, cúi chào sau lưng ông ta, dùng tiếng Nhật nói rất nhỏ:

– Chủ nhân, tôi tới rồi.

Kimura không hề quay lại, vẫn thưởng thức tranh tết, nói:

– Người Trung Quốc là một dân tộc biết cảm ơn, về điểm này, họ tốt hơn nhiều so với dân tộc chúng ta. Nghệ sĩ dân gian của họ cũng rất tài giỏi. Cậu xem bức tranh khắc bản này đi, đường nét vô cùng phức tạp, nhưng phức tạp mà không hề rối, thanh thoát đẹp đẽ. Tôi vô cùng thích bức tranh mà thôn dân đã tặng này, thể hiện được tình cảm thuần hậu chất phác của họ. Tôi rất quý trọng tình cảm đó. Tôi sẽ giữ gìn tốt bức tranh này.

Nói xong ông ta quay người lại, khoanh chân ngồi sau bàn lùn tatami, gật đầu với đối phương, nét mặt chuyển sang nghiêm trang.

Người nọ lúc này mới đi tới, ngồi quỳ, hành lễ bái với ông ta, sau đó nói:

– Tôi nhận được tin báo từ người của tôi trong trường quân y. Anh ta xác nhận với tôi rằng, anh ta đã hỏi rồi, dù là gần đây hay trước đó, Khoa y hay Khoa dược và tất cả các thí nghiệm trong phòng thí nghiệm đều chưa có xuất hiện hiện tượng phản ứng thuốc aspirin với huyết dịch, và cũng không có báo cáo liên quan nào cả. Thực tế, đối phương cũng là lần đầu tiên nghe nói có chuyện như vậy.

– Chắc chắn?

– Chắc chắn.

Khi Kimura đang yên lặng, thôn dân nói tiếp:

– Mặt khác, theo chỉ thị của ngài, tôi cũng để ý tới Phó Minh Thành. Có thể nói rằng, trước mắt người có ảnh hưởng lớn nhất với anh ta chính là học viên họ Tô kia. Chắc ngài cũng biết, Phó quân vì trường quân y mà đã quyên một số tiền khổng lồ, dùng để thành lập một phòng thí nghiệm, chỉ định thuộc về hiệu trưởng Hòa cùng Tô Tuyết Chí. Tô Tuyết Chí đã xây dựng một phòng triển lãm tưởng niệm Thuyền vương. Mà trước đó, hai người qua lại với nhau cũng nhiều. Tô Tuyết Chí có thuê được nhà bên ngoài đều nhờ vào Phó quân. Anh ta mua của nguyên chủ, nhưng lại không nói cho Tô Tuyết Chí biết.

– Tóm lại, Phó quân vô cùng quan tâm Tô Tuyết Chí, quan hệ hai người rất tốt, không giống bình thường chút nào.

Kimura bật cười:

– Thì ra là thế! Tôi cũng thấy mừng thay cho Phó Minh Thành, ngoài tôi ra thì cũng kết giao được một người bạn tốt như thế. Vị học viên họ Tô kia trình độ y học rất giỏi đến tôi cũng tự thấy không bằng, đồng thời còn là một người thiện lương chính trực. Rất nhiều người Trung Quốc đều có phẩm cũng chất ưu tú như thế. Với những người như này, tôi vô cùng tôn kính.

Thôn dân nói tiếp:

– Người của tôi trong trường cũng nói, tối hôm qua Hạ Hán Chử tới, đến Trung tâm hoạt động tìm Tô Tuyết Chí, từ xa thấy anh ta luyện quyền anh với Tô Tuyết Chí, nhưng không nghe được hai người nói gì. Nhân lúc mất điện, anh ta muốn tới gần một chút nhưng hình như bị Hạ Hán Chử phát hiện.

–  Nhưng ngài yên tâm, cuối cùng không có xảy ra chuyện gì cả. Hạ Hán Chử cũng không phát hiện ra anh ta…

Kimura chau mày, nổi giận cắt ngang:

– Ngu xuẩn! Cậu huấn luyện người kiểu gì thế. Lập tức đi nói với gã, bảo gã làm gì thì làm cái đó. Không được làm gì khác ngoài mệnh lệnh, càng không được đi do thám Hạ Hán Chử. Hạ Hán Chử là người dễ dàng bị theo dõi như vậy à? Nhỡ bị bại lộ thì xong rồi.

Thôn dân sợ hãi, vội vàng dập đầu nhận lỗi.

Kimura nét mặt hòa hoãn lại:

– Cậu đến đủ lâu rồi, có thể đi rồi. Đi nói với gã, nghe lệnh hành sự, sẽ không bạc đãi gã đâu.

Thôn dân vâng dạ, sau đó mau chóng lui ra ngoài.

Thành tây, chạng vạng, Diệp Hiền Tề đạp xe trên đường, theo sau là mười mấy tuần cảnh, người qua đường tránh đường liên tục, cả đội quay về đồn cảnh sát.

Việc của ngày hôm nay cơ bản là kết thúc, anh ta dựng xe bên ngoài, thở phì phò chạy vào đồn cảnh sát.

Sắp đến cuối năm rồi, cấp trên ra lệnh tăng cường tuần tra an ninh, nhất là vào ban đêm và không được thiếu chốt.

Nghe nói hai ngày này Hạ Hán Chử cùng Tôn Mạnh Tiên đều đích thân tham gia tuần tra ban đêm, Diệp Hiền Tề dĩ nhiên không dám lơi là, vừa vào là sắp xếp phiên trực tối nay, đặc biệt là đoạn đường thuộc quản lý của đồn thường hay xảy ra chuyện, cần phải có người trực suốt đêm. Sắp xếp xong, thấy thủ hạ biếng nhác không muốn đi làm, một cảnh sát lớn tuổi lẩm bẩm:

– Trời thì lạnh, lại trực suốt đêm…

Diệp Hiền Tề vỗ tay xuống bàn nứt vỡ và bẩn thỉu:

– Không muốn làm phải không? Tư lệnh Hạ cùng với Cục trưởng còn đích thân đi tuần tra ban đêm, mấy người dám lười biếng? Tôi nói cho mấy người biết, nếu bên khu tôi quản lý mà xảy ra chuyện, tôi xui xẻo thì thôi, cùng lắm thì tôi không làm nữa, nhưng mấy người có già có trẻ, đến lúc đó kéo theo cả nhà đến Thiên Kiều mà ngồi uống gió Tây Bắc đi!

Mấy người kia bấy giờ mới thưa thớt nhận chỉ thị.

Diệp Hiền Tề móc trong túi ra một ống giấy nặng ra, xé một cái, đồng bạc rơi ra lăn xuống bàn.

– Làm tốt, tháng này tôi sẽ phát cho mọi người tiền thưởng, mỗi người nửa tháng…à không, một tháng tiền tiêu vặt.

Mọi người nhìn đồng bạc trên bàn, mắt sáng lên, mặt mày vui vẻ hẳn, tranh nhau cảm ơn rồi thò tay lấy. Diệp Hiền Tề nhanh chóng vơ hết tiền vào.

– Không phải lúc này. Để cuối năm mới phát, ai mà chẳng biết mấy người ở đây người nào cũng gian xảo. Giờ thì có đi làm việc không?

Mọi người rụt tay về, bắt đầu nịnh nọt, nói mình số may mắn khi làm việc với lãnh đạo vừa quan tâm vừa có tiền, còn nói, đừng nói kẻ gian, dù là một con ruồi bọ cũng đừng hòng lọt được.

Diệp Hiền Tề động viên xong, thu tiền về, xem đã đến thời gian tan làm rồi, lại nghĩ tới chuyện của tiến sĩ Dư kia. Mình mới gặp em họ được mấy ngày, không biết bên cô giờ tiến triển như nào, trong lòng sốt ruột, ra ngoài muốn đi trường cô hỏi cô một chút, ra đến chỗ để xe đạp thì phát hiện chiếc xe đã không cánh mà bay.

Anh ta cho rằng thủ hạ của mình lấy đi rồi, nhìn một vòng cùng không thấy, liền gọi một thủ hạ vừa rồi đứng ở cổng, hỏi có nhìn thấy xe đạp của mình không.

Thủ hạ lắc đầu:

– Vừa nãy nghe được phát tiền nên tôi chạy vào, không để ý…

Diệp Hiền Tề bấy giờ mới thấy là có chuyện rồi, nhanh chóng gọi người ta giúp mình đi xem mấy chỗ gần đó, tìm một vòng, ngay cả một cọng lông cũng không thấy, lúc này mới phải chấp nhận sự thật, rằng đang ban ngày ban mặt, xe đạp anh ta để ngay bên ngoài cổng đồn cảnh sát thế mà cũng bị kẻ khác lấy trộm cho được.

Diệp Hiền Tề tức giận muốn nổ phổi.

Một chiếc xe đạp giá trị hơn một trăm khối, là tiền lương hơn một năm rưỡi của một cảnh sát đấy. Nhân viên cấp dưới của anh ta thì càng đau lòng hơn, cũng căm phẫn phừng phừng, chửi ầm ĩ tên trộm nào to gan lớn mật dám đến đồn cảnh sát trộm đồ, đây rõ ràng là công khai khiêu chiến với cảnh sát họ rồi, cả đám sục sôi vỗ ngực bảo đảm, nhất định sẽ tìm lại chiếc xe về cho anh ta.

Khó khăn lắm mới có một cơ hội dạy Hạ tiểu thư đi xe đạp vào cuối tuần này, giờ thì hay rồi, ngay cả đồ nghề dạy học cũng đã bị mất trộm rồi.

Thiên Thành rộng lớn như vậy, có nhiều nơi bí mật tuân theo quy củ của các bang phái mà ngay cả cảnh sát cũng chỉ có thể đi trật tự bề ngoài mà thôi, Diệp Hiền Tề thật sự không có lòng tin là sẽ tìm được xe về, có lẽ đành phải tạm thời đi mua một chiếc xe đạp khác, mà làm thế thì không có đủ tiền để phát thưởng cho nhân viên nữa rồi. Mình là anh họ, cũng không thể vác cái mặt dày này đi vay tiền em họ được.

Diệp Hiền Tề ôm một bụng lửa giận, cũng chẳng còn tâm tư đi quan tâm chuyện của tiến sĩ Dư nữa, mang theo chút hy vọng dẫn theo mấy thủ hạ chưa đến phiên trực, dựa vào kinh nghiệm đi đến những nơi có khả năng trộm cắp nhất ở khu thành cổ, tìm tòi khắp con phố ngõ hẻm, tìm mãi cho đến khi trời tối hẳn cũng không phát hiện ra được gì cả, mọi người ai cũng đói bụng, bụng bắt đầu kêu lọc cọc biểu tình.

Diệp Hiền Tề chỉ đành tự nhận số mình xui xẻo, lấy trong túi ra hai đồng tiền, phát cho thủ hạ đi ăn cơm, anh ta thì chẳng còn tâm tình gì cả, ủ rũ đi về nhà. Đi được một đoạn rồi thì chợt đằng sau có người vỗ vai mình, anh ta quay đầu lại, thấy là một người đàn ông giả làm người kéo xe, cười nói:

– Diệp tiên sinh đang đi tìm xe đạp phải không? Tôi biết một nơi để tìm, cậu lên đi, tôi đưa cậu đi.

Diệp Hiền Tề cảm giác không thích hợp, sờ sờ lên súng bên hông, trong lòng căng thẳng, ngồi lên xe, được kéo đi rẽ hết bảy tám ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước miếu Quan đế.

– Vào đi. – Người kéo xe khom người mỉm cười nói.

Diệp Hiền Tề nhìn bốn phía.

Đối diện không xa chính là miếu Thành Hoàng, chợ đêm cổ vừa mới khai trương, giờ phút này người đến người đi rất náo nhiệt đông đúc.

Anh ta do dự, tay sờ vào hông để tăng thêm can đảm, cuối cùng chậm rãi đi qua, thử đẩy cửa ra thăm dò, sau đó thì đờ người ra.

Trong miếu có châm đèn, ánh sáng cũng đủ chiếu sáng.

Xe đạp của anh ta thật sự ở chỗ này, được dựng trước tòa thần Quan đế gia.

Không chỉ vậy, bên cạnh còn có một người, áo dài mũ dạ, bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Người nọ xoay người lại.

– Hạ Hán…

Thật sự là quá sốc, Diệp Hiền Tề có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ gặp Hạ Hán Chử ở nơi này, suýt chút nữa thì bật thốt tên của anh, gọi một nửa rồi thì hồi hồn lại, nuốt chữ cuối cùng xuống bụng.

– Chú họ, sao lại là chú?

Anh ta thả lỏng xuống, chạy vào trong.

Hạ Hán Chử nhìn anh ta, mỉm cười, tay vỗ nhẹ vào xe đạp:

– Thứ này được đấy, thẻ xanh à? Sản phẩm của Đức? Không ngờ cậu lại rất biết chơi nhỉ.

Diệp Hiền Tề cười xòa:

– Chơi bừa….bừa thôi…. Nào so được với chú họ ạ…

Trong lòng thì tò mò muốn chết, không biết vì sao anh lại trộm xe đạp của mình, đi một vòng lớn như này, cuối cùng lại gọi mình vào đây. Nhưng anh ta lại không dám hỏi, chỉ gắng sức đè nén cơn tò mò xuống.

– Tôi nghe nói cậu muốn dạy em gái tôi đi xe đạp à? – Người chú họ này tiếp tục cười hiền hòa hỏi.

Diệp Hiền Tề giật mình, lập tức nghĩ đến lời nói mang theo ý cảnh cáo mà mấy hôm trước anh nói với mình, muốn phủ nhận, miệng đã mở ra rồi, nhưng đối mặt với đôi mắt của người ta thì lại ngập ngừng, cuối cùng thay đổi, cắn răng giải thích:

– À…dạ…đúng là….đúng là có chuyện đó….Nhưng chú họ yên tâm, mỗi một câu chú họ nói cháu đều ghi nhớ rất kỹ. Hạ tiểu thư là cô họ của cháu, cháu hiếu kính cô họ. Cô họ không biết đi xe đạp, rất muốn học nên cháu mới nhiệt tình nói sẽ dạy cô họ….

Giải thích xong, anh ta trộm liếc nét mặt Hạ Hán Chử, thấy anh không tỏ ý kiến, khuôn mặt dưới vành mũ dạ trong tranh tối tranh sáng cũng không nhìn ra có biểu hiện gì, không biết anh vui hay giận, trong lòng hoảng hốt. Đang thấp tha thấp thỏm, chợt thấy anh lấy ra một lá thư, lắc lắc với mình.

– Tô Tuyết Chí đi tìm tôi. – Anh chỉ nói một câu ngắn gọn.

Diệp Hiền Tề nhìn một cái là nhận ra đó là lá thư của tiến sĩ Dư mà ngày đó mình đã đưa cho em gái xem, tức thì thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện dạy đi xe đạp kia có vẻ như qua rồi nhỉ?

Mà trong chuyện này, em họ tin tưởng anh, bản thân mình tất nhiên cũng tin rồi.

Diệp Hiền Tề thấp giọng nói:

– Cháu đi gặp người ta, rồi mang đồ tới ngay. Chú họ chờ một lát.

Đi xe đạp quá thu hút, Diệp Hiền Tề ra khỏi miếu Quan Đế, biết gần đó là có người của Hạ Hán Chử nên không lo bị theo dõi, ngồi lên xe kéo vừa rồi đi đến trường trung học quốc lập mà tiến sĩ Dư dạy học, vào khu ký túc xá đơn cũ nát ngoài bốn vách tường và kệ sách ra thì không có gì khác, tìm được người cần tìm.

Cuối năm thiếu điện, các đường dây không thiết yếu như trường học sẽ bị cúp điện vào ban đêm. Tiến sĩ Dư đang ngồi dưới ngọn đèn dầu rất tối, đọc sách gì đó, thấy là Diệp Hiền Tề tới, nói cho mình biết là bên anh ta đã tìm được một chỗ chống lưng rất mạnh, có năng lực trợ giúp xử lý vụ án này rồi thì vô cùng phấn khởi, nhưng khi nghe Diệp Hiền Tề thúc giục mình lấy ra thứ cần lấy, còn nói đối phương đang chờ thì chần chừ, nói:

– Nếu được, tôi muốn tự tay giao cho người ta, đồng thời cảm ơn người ta.

Diệp Hiền Tề nghĩ nghĩ, điều này không vấn đề, lập tức đồng ý, dẫn tiến sĩ Dư chạy về miếu Quan Đế.

Hạ Hán Chử còn chưa đi, cả người ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp, đối diện với tượng Quan Đế, hút thuốc.

Tiến sĩ Dư đi vào, vừa nhìn thấy Hạ Hán Chử thì sửng sốt, sau đó không nói một lời quay người bỏ đi.

Diệp Hiền Tề ngớ người, đuổi theo.

– Tiến sĩ Dư, anh làm sao vậy? Mau mau, có gì nói đi, mau lấy đồ ra đi.

Tiến sĩ Dư ra khỏi miếu Quan Đế đột ngột dừng bước, quay lại nhìn cửa miếu mờ mịt phía sau.

– Anh nói chỗ dựa chính là người kia à? Tư lệnh cảnh vệ Hạ Hán Chử?

– Đúng vậy, làm sao vậy?

Tiến sĩ Dư lộ vẻ phẫn nộ, đè thấp giọng:

– Cảnh trưởng Diệp, tôi tin tưởng anh, thấy anh chính trực nên mới giao phó sự việc cho anh, thế mà anh lại lừa gạt tôi. Người họ Hạ này tôi tuy không quen biết, nhưng cũng biết đó chẳng phải người tốt gì, nói không chừng kẻ đứng sau xưởng dược cũng có phần anh ta. Anh ta làm sao đi giúp chuyện này được?

Nói xong bỏ đi.

Diệp Hiền Tề vội vàng đuổi theo, đúng lúc này, trong hẻm tối một bóng người yên lặng đi ra, chặn lại.

Tiến sĩ Dư càng phẫn nộ, nói:

– Các người muốn làm gì, giết người diệt khẩu à?

Diệp Hiền Tề kêu lên, kéo tay áo của tiến sĩ Dư, thấp giọng giải thích:

– Chú họ là người tốt! Người tốt đấy! Đó là chú họ tôi! Tôi lấy đầu mình bảo đảm với anh, được không?

Tiến sĩ Dư chỉ cười nhạt không nói gì.

Diệp Hiền Tề tức tối dậm chân:

– Làm sao thì anh mới tin đây? Hay là, tôi gọi em họ tôi tới thề thốt với anh nhé. Chính là sinh viên trường y rất được Hiệu trưởng của trường yêu mến còn từng được chụp ảnh với Tông tiên sinh và được đăng lên báo đó. Tư lệnh Hạ chính là em họ tôi tìm và tin tưởng. Anh không tin tôi không sao, nhưng hiệu trưởng Hòa thì sao, anh biết con người ông ấy chứ?

Tiến sĩ Dư đứng lại, quay đầu lại, một lần nữa nhìn ánh sáng mờ mờ sau cánh cửa miếu Quan Đế kia, chần chừ chưa quyết định.

Hạ Hán Chử híp mắt, nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện bên ngoài, chậm rãi hút xong điếu thuốc, lại châm một que hương, giơ lên bái lão gia Quan đế, sau đó cắm vào lư hương trước bức tượng, tiếp đó đi đến sau cánh cửa, mở ra, lạnh lùng nói:

– Tiến sĩ Dư, tôi biết lai lịch anh, tốt nghiệp trường đại học hàng đầu của Châu Âu, tiến sĩ vi sinh vật học, còn từng nghiên cứu miễn dịch học, có thể nói là tinh anh trong khoa học. Về nước thì lại không có cửa đền đáp, giờ chỉ có thể hạ mình làm giáo viên trung học.

– Những người nghiên cứu khoa học như anh tôi gặp không ít. Tôi hiểu, các anh người nào cũng thanh cao, dù có nghèo không có cơm ăn cũng sẽ không cúi đầu, khinh thường tôi mới là bình thường. Nhưng tôi nói thật, tối nay sở dĩ tôi ở đây chờ anh, là vận may của anh khá tốt mà thôi. Anh không tin tôi, tôi cũng không miễn cưỡng. Tùy anh.

Nói xong, anh đội mũ dạ lên, nâng vạt áo dài, bước qua bậu cửa, đi lướt qua tiến sĩ Dư và Diệp Hiền Tề, bỏ đi.

Tiến sĩ Dư nhìn bóng dáng anh đi xa dần, khi sắp biến mất nơi cuối con hẻm thì nghiến răng, đuổi theo:

– Chờ chút, tôi đưa!