Sói Vương Bất Bại

Chương 37: Nhổ cỏ tận gốc, nhà họ Tiêu ở thủ đô



Quá trình nói chuyện qua điện thoại kéo dài chừng mười phút đồng hồ.

Tút!

Vừa mới cúp điện thoại, bàn tay Trương Phong Lâm run lên không ngừng, điện thoại di động rơi khỏi tay tuột xuống sàn nhà dưới chân.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung nhìn nhau, cũng ý thức được tình

hình không ổn.

"Là cậu ta."

Một lúc lâu sau, Trương Phong Lâm mới lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ và khủng hoảng. Ông ta cắn răng, gật đầu nói: "Thật sự là cậu ta, không biết vì nguyên nhân gì mà cậu ta được ra tù trước thời hạn hai tháng."

"Hơn nữa, trước kia khi cậu ta ở trong tù, cái tên Tô Thành Đạt ngu ngốc kia vì muốn chèn ép Tô Tử Lam nên cố ý đến nhà tù thứ tư ở Thành phố Hải Phòng để chọn chồng cho Tô Tử Lam. Trong ngục giam nhiều phạm nhân như vậy, thế mà lại chọn trúng cậu ta."

Nghe vậy, trong lòng Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung đã chìm đến

đáy cốc.

Bọn họ không ngốc.

Chuyện năm năm trước chỉ có ba người bọn họ biết cặn kẽ toàn bộ quá trình, từ trên xuống dưới của nhà họ Tô, bao gồm Tô Chí Công và Tô Tử Lam cũng không biết Tiêu Nhất Thiên, nói chi đến Tô Thành Đạt.

Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Tô Thành Đạt không biết Tiêu Nhất Thiên, thế nhưng vừa đến ngục giam Thành phố Hải Phòng lại chọn trúng Tiêu Nhất Thiên.

Bọn họ không ngờ Tiêu Nhất Thiên bị giam suốt năm năm ở ngục giam Thành phố Hải Phòng, hơn nữa còn bị nhà họ Tiêu ở thủ đô xóa tên, chẳng qua chỉ là một con chó phế vật mà thôi, tại sao lại có năng lực lớn như vậy.

Không nghĩ ra, mới là chuyện đáng sợ nhất.

"Chẳng lẽ..."

Suy nghĩ một lát, Lưu Thanh Chánh trầm giọng nói: “Lạc đà gầy còn hơn lớn hơn ngựa sao? Dù sao cậu ta cũng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu ở thủ đô, được ông cụ Vĩnh đào tạo làm người thừa kế nên chắc chắn đã âm thầm

nâng đỡ không ít thế lực."

"Hai người nói xem, có phải những thế lực năm năm trước trung thành với cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn kéo nhau trở lại để trả mối hận này không?"

Trần Nhân Trung gật đầu nói: "Loại khả năng này rất lớn!"

"Bây giờ vấn đề mấu chốt chính là chúng ta không biết ở Thành phố Hải

Phòng có những thế lực nào của cậu ta, hơn nữa cũng không biết cậu ta còn mạng lưới giao thiệp ở thủ đô hay không."

"Xế chiều hôm nay lúc ở Ruiding Mall, cậu ta ra tay rộng rãi như vậy, còn đánh Phạm Nhất Minh nữa. Ngay cả Phạm Nhất Minh cũng không dám trả đũa, như vậy có thể thấy thế lực đằng sau cậu ta không thể khinh thường được."

Sắc mặt Trương Phong Lâm vô cùng nghiêm trọng: “Không chỉ như vậy

thôi đâu."

Sau đó, Trương Phong Lâm nói rõ mọi chuyện đã phát sinh ở cửa ngục giam Thành phố Hải Phòng vào trưa hôm nay cho Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung nghe.

Sau khi nghe xong, sắc mặt hai người càng tái nhợt hơn nữa!

"Quân đội?"

(Sói Vương Bất Bại))

"Chuyện này... làm sao có thể chứ."

Toàn bộ Thành phố Hải Phòng, nếu nói về có tiền có thế thì Phạm Đức Thành xứng đáng là người đứng đầu. Thế nhưng cho dù là Phạm Đức Thành cũng chỉ có quan hệ với một vài người trong quân đội mà thôi, căn bản không thể nào mời được bộ đội tại ngũ!

"Nếu như tôi đoán không sai thì những người mặc đồ đen kia chính là người mà nhà họ Tiêu phái đến để xử lý Tiêu Nhất Thiên."

Trương Phong Lâm hít sâu một hơi rồi nói: “Còn những bộ đội kia lại đưa Tiêu Nhất Thiên đi, tự mình đưa cậu ta đến khách sạn KS Diamond để cậu ta đính hôn với Tô Tử Lam. Như vậy, chắc chắn bọn họ không phải kẻ địch"

"Hơn nữa, để cho Tô Thành Đạt không hề biết chuyện gì mà lại chọn trúng Tiêu Nhất Thiên, sau đó hộ tống cậu ta đến khách sạn KS Diamond, đây rõ ràng là hai trình tự nhỏ trong một kế hoạch lớn. Nếu như có quân đội tham dự, như vậy chúng ta có lý do nghi ngờ thế lực phía sau Tiêu Nhất Thiên chính là quân đội. Có người trong quân đội trợ giúp cậu ta thay đổi thân xác, thiết lập toàn bộ kế hoạch..."

Lưu Thanh Chánh kích động đứng lên, cả kinh nói: “Nói cách khác, tức là cậu ta có thể điều động người trong quân đội sao?"

Trên trán ông ta đã toát mồ hôi lạnh.

Nếu quả thật như vậy thì quá đáng sợ rồi.

Chẳng trách!

Chẳng trách cho dù là Phạm Nhất Minh bị Tiêu Nhất Thiên đánh cũng phải ngoan ngoãn chịu đựng, một người có chỗ dựa là quân đội sau lưng thì ai dám trêu vào chứ? Nếu như chọc tới Tiêu Nhất Thiên, có lẽ cũng giống như sáng hôm nay vậy, tùy tiện kêu một hai trăm tên lính đến, người người đều mang theo súng tiểu liên, vậy chẳng phải chỉ trong vài phút đã có thể tiêu diệt hết cả một dòng họ lớn à?

Trần Nhân Trung cũng bị dọa sợ không ít, ông ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường một chút, trong lòng thầm cảm thấy vui mừng. May mà trước khi đến đây, ông ta đã đưa ra quyết định bảo Thiếu Huy đặt vé máy

Sói Vương Bất Bại)

bay, chạy tới thủ đô tị nạn.

Bằng không, một khi Tiêu Nhất Thiên trả thù đến thì hậu quả thật sự không thể chịu nổi.

"Vậy..."

Lưu Thanh Chánh đưa tay lau mồ hôi trên trán, kinh hãi run sợ nói: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Cũng không thể ngồi không chờ chết, chờ cậu ta tìm đến cửa được chứ?"

"Năm năm trong tù chịu nhiều tủi hờn, hơn nữa người mẹ Đỗ Thanh Trúc của cậu ta đã chết, mối thù này chắc chắn không đội trời chung. Bây giờ cậu ta đã ra tù, tuyệt đối không từ bi tha cho chúng ta đâu."

Trong giọng nói của ông ta mang theo chút tuyệt vọng run sợ không thể diễn tả được thành lời.

"Đừng vội!"

Mặc dù Trương Phong Lâm cũng khiếp sợ nhưng so với sự kinh hoảng thất thố của Lưu Thanh Chánh thì ông ta trầm ổn hơn nhiều. Trương Phong Lâm suy nghĩ một lát, sau đó hừ lạnh nói: “"Cho dù lạc đà gây vẫn lớn hơn ngựa thì thế nào chứ? Chúng ta là ngựa, chúng ta không đấu lại cậu ta nhưng mà hai người cũng đừng quên ban đầu chúng ta dám làm vậy là bị nhà họ Tiêu ở thủ đô xúi giục. Mẹ của cậu ta là Đỗ Thanh Trúc là quỳ chết trước cửa nhà họ Tiêu!"

“Mà nhà họ Tiêu ở thủ đô mới chính là lạc đà thật sự."

"Cậu ta có quân đội làm trợ thủ, chẳng lẽ nhà họ Tiêu ở thủ đô không có sao? Vì thế, chỉ cần chúng ta thông báo tin tức cậu ta đã ra tù cho nhà họ Tiêu ở thủ đô biết sớm một chút, chờ đến khi người nhà họ Tiêu đến đây thì cậu ta có cánh cũng khó thoát"

Ánh mắt Lưu Thanh Chánh sáng lên.

"Đúng đúng đúng, còn có nhà họ Tiêu mà! Bây giờ nhà họ Tiêu ở thủ đô là do bà cụ cầm quyền, bà cụ và chúng ta đều hận không thể giết chết cậu ta sớm một chút. Vừa rồi ông cũng nói những người mặc đồ đen kia rất có thể là người do nhà họ Tiêu ở thủ đô phái đến mà!" 08:51

Vừa dứt lời, ông ta đã không kịp chờ đợi lấy điện thoại di động ra, kích động nói: “Chuyện này không nên chậm trễ, trong điện thoại của tôi có số điện thoại người nhà họ Tiêu. Chúng ta nên gọi liền đi, để nhà họ Tiêu hiểu rõ tình hình hiện giờ của cậu ta, sau đó nhổ cỏ tận gốc."

Trương Phong Lâm cũng không ngăn cản ông ta.

Bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là thời gian và tốc độ. Nếu như Tiêu Nhất Thiên lợi dụng quan hệ với bên quân đội để ra tay với gia đình của ba người họ thì bọn họ không hề có năng lực tự vệ. Vì thế, trước khi Tiêu Nhất Thiên ra tay, bọn họ chỉ có thể ký thác hy vọng vào nhà họ Tiêu để diệt trừ mối họa lớn là Tiêu Nhất Thiên này.

Thế nhưng ngay khi Lưu Thanh Chánh gọi một cú điện thoại thì một lát sau trong điện thoại lại truyền đến một giọng nói quen thuộc: Thật xin lỗi, số điện thoại ban đang gọi đang tạm thời tắt máy hoặc không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau...

Nhà họ Tiêu tại thủ đô.

Với địa vị là một trong hai dòng họ lớn nhất thủ đô, nhà họ Tiêu có diện tích rất lớn, nhà cửa mọc lên san sát, không thể diễn tả được sự hùng vĩ khí phái kia.

Mà lúc này, bên trong căn nhà nguy nga lộng lẫy kia có một người đàn ông trung niên đang cầm điện thoại di động. Sau khi nghe được giọng nói trong điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, ánh mắt cũng lạnh hơn vài phần.

"Tiêu Nhất Thiên?"

Một lát sau, người đàn ông trung niên cúp điện hoại, tự nhủ: “Mạng lớn thật đấy, mấy chục người qua đó mà cũng không thể bắt cậu ta lại, còn để cậu ta đến cửa nhà họ Tô làm con rể nữa chứ."

Nói xong, ông ta xoay người đi về một phía.