Sói Vương Bất Bại

Chương 9: Lai lịch kinh khủng của Tiêu Nhất Thiên



"Cậu chủ."

Người lái xe đợi bên ngoài, nhìn thấy Tô Thành Đạt bị ném ra như một vũng bùn, anh ta sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng chạy tới giúp Tô Thành Đạt.

"Cút!"

Tô Thành Đạt không cảm kích mà hất tay tài xế đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay låm Tô Tử Lam, thể mà lại thông đồng với Triệu Đức Phúc phá hỏng chuyện tốt của tao."

"Mày chờ đỏ, bố mày sẽ cho mày thân bại danh liệt."

Anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Tô mà phải nhận lấy sỉ nhục như vậy sao? Và những gì mà Triệu Đức Phúc nói vừa rồi đã khiến anh ta muốn trút hết cả cơn tức giận lên người Tô Tử Lam.

Mười phút trước, anh ta vừa gọi Tô Tử Lam để khoe khoang. Mười phút sau, Triệu Đức Phúc trở mặt vô tình, ném anh ta ra cửa. Nếu không phải là thủ đoạn bí mật của Tô Tử Lam, sao có thể trùng hợp như vậy?

Hơn nữa hiện tại Tô Tử Lam không có tiền tài quyền lực, lại lâm vào cảnh khốn cùng, tại sao Triệu Đức Phúc lại vì cô mà chống đối với nhà họ Tô?

Trong suy nghĩ của Tô Thành Đạt, chỉ có một câu trả lời: Tô Tử Lam và Triệu Đức Phúc có dính líu với nhau.

Nghĩ theo cách này, mọi thứ dường như đã rõ ràng.

Chỉ trong vòng hai năm, một người phụ nữ như Tô Tử Lam ở tập đoàn Tô Doãn đã trở thành một nữ cường như thế, dường như không phải là khả năng kinh doanh giỏi mà là khả năng móc ngoặc đàn ông của cô thôi.

"Đi, đi tìm tổng giám đốc Trường"

Tô Thành Đạt quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn về phía tập đoàn Triệu Kiến, sau đó lên xe BMW màu đen rời đi.

Tập đoàn Triệu Kiến, tầng mười tám, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Triệu Đức Phúc đứng trước khung cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà, nhìn xuống chiếc BMW màu đen biến mất ở cuối phố, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, mỉm cười kính cấn: "Anh Tuấn, tên nhóc đó bị tôi đánh một trận, ôm đuôi chạy trốn

Giọng nói của một người đàn ông mạnh mẽ vang lên trong điện thoại: "Hãy nhớ kỹ, Tô Tử Lam là người phụ nữ mà ông không thể trêu vào. Từ nay về sau, cho dù cô ấy có yêu cầu gì, bằng mọi giá ông phải thỏa mãn cô ấy."

"A?"

Triệu Đức Phúc kinh ngạc: "Bằng mọi giá, cái này... anh Tuấn, rốt cuộc lai lịch của cô ấy là gì, ngay cả anh còn phải nể mặt cô ấy ba phần như vậy?"

Cùng tồn tại của Hải Phòng, Triệu Đức Phúc biết mọi thứ về Tô Tử Lam.

Đó không phải là cháu gái không được yêu thương của nhà họ Tô sao? Năm năm trước cô sinh con gái ngoài giá thú, giờ lại gả cho một tên cuồng dâm bạo lực, bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào mà.

Lúc trước, sở dĩ đồng ý với Tô Tử Lam hợp tác với tập đoàn Tô Doãn, nói thật là Triệu Đức Phúc thầm có ý xấu, một phần lớn nguyên nhân là do ông ta thèm muốn sắc đẹp của Tô Tử Lam, muốn tìm cơ hội đánh chén cô.

Mà bây giờ, anh Tuấn lại còn nói cô ấy là người mà Triệu Đức Phúc không thể trêu vào?

Triệu Đức Phúc làm sao có thể không sợ hãi?

"Không phải ba phần, mà là mười phần."

Anh Tuấn trầm giọng nói: "Lai lịch của cô ấy, ông không đủ tư cách để biết, chi cần hiểu rõ nếu như khiêu khích cô ấy, một lời nói của những người sau lưng cô ấy có thể khiến ông phá sản, nhà tan cửa nát"

Ngập ngừng một lát, anh ta nói thêm: "Tôi cũng vậy."

Ục ục!

Nghe vậy, Triệu Đức Phúc nuốt nước bọt dữ dội, trái tim của ông ta run lên kịch liệt, một câu nói? Phá sản? Nhà tan cửa nát? Ngay cả anh Tuấn cũng không ngoại lệ?

Trong mắt ông ta, bản thân anh Tuấn là một nhân vật to lớn thâm sâu khó lường, ông ta có được địa vị như ngày hôm nay đều là nhờ anh Tuấn.

Một lời nói có thể giết chết anh Tuấn...

Trời ạ, hậu thuẫn của Tô Tử Lam khủng khiếp đến mức nào?

"Anh Tuấn, vậy tôi..."

Như nghĩ tới điều gì đó, Triệu Đức Phúc vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lo lắng nói: "Lúc sáng tôi bị quỷ ám, đồng ý ký hợp đồng với Tô Thành Đạt. Hơn nữa, lợi dụng cơ hội đàm phán, tôi đã có dã tâm sờ chân của cô ấy, không, không sao chứ?"

"Tự tìm cải chết!"

Giọng của anh Tuấn lập tức lạnh đi, tràn đầy sát khí, Triệu Đức Phúc có thể cảm thấy ớn lạnh qua điện thoại.

"Anh Tuần, tôi sai rồi!"

Hai chân Triệu Đức Phúc mềm nhũn, ông ta ngồi sụp xuống trước cửa sổ kiểu Pháp, cầu xin thương xót: "Lúc đó tôi có mắt như mù. Tôi thực sự không biết cô ấy có lai lịch lớn như vậy. Anh xem sự cần cù chăm chỉ của tôi vì anh Tuấn bao năm qua, xin anh Tuấn giải vây cho tôi và chỉ cho tôi cách sống sót"

Bốp bốp bốp.

Với âm thanh của những cái tát, Triệu Đức Phúc đang tát vào mặt của mình.

Một lúc sau, anh Tuấn mới ậm ừ: "Tự ông gây họa thì tự gánh chịu. Lập tức đến khu Gia Định quỳ lạy xin lỗi! Đụng vào chân cô ấy... đụng tay nào thì không cần giữ tay đó"

Nói xong, anh ta trực tiếp cúp máy.

Triệu Đức Phúc giống như rơi vào một động băng.

Tập đoàn Tô Doãn.

"Bố, mọi việc đang diễn ra rất suôn sẻ. Thành Đạt đã gọi điện cho ông Phúc, ông Trường và ông Đức. Họ đã đồng ý ký hợp đồng với Thành Đạt rồi. Bây giờ Thành Đạt đã mang theo hợp đồng đem qua rồi."

Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt chia làm hai đường, Tô Thành Đạt đi ký hợp đồng, Tô Thanh Thế vội vàng báo cáo với Tô Chí Công: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chiều nay có thể tiếp quản tất cả khách hàng lớn trong tay Tử Lam. Bố muốn làm gì với Tử Lam thì chỉ cần một câu nói của bổ thôi."

"Được, không tồi."

Tô Chí Công mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, khách hàng lớn trong tay Tô Tử Lam rất quan trọng đối với tập đoàn Tô Doãn. Một khi ký kết thành công, tập đoàn Tô Doãn nhất định sẽ lên một tầm cao mới.

Nếu không thì ông ta cũng không đợi tới bây giờ mới xuống tay với Tô Tử Lam.

Hiện tại là hợp lý nhất.

Giữ chân những khách hàng lớn và xua đuổi Tô Tử Lam, một mũi tên trúng hai đích.

"Thắng nhóc Thành Đạt này ngày càng lão luyện, khôn khéo"

Tô Chí Công khen ngợi vài câu, sau đó thở dài: "Bố già rồi, cũng không làm được việc gì nữa. Cả đời này bố đã bận rộn, cũng nên buông ra để hưởng an nhàn tuổi già rồi."

Đôi mất Tô Thanh Thế đột nhiên run lên, mơ hồ đoán được cái gì đó.

Quả nhiên, Tô Chỉ Công nghiêm nghị nói: "Sau khi chuyện này kết thúc, tập đoàn Tô Doãn một bước lên mây, tương lai tươi sáng. Bố chuẩn bị chính thức nghỉ hưu và từ chức chủ tịch hội đồng quản trị, để cho con và Thành Đạt thay thế"

Thình thịch!

Tô Thanh Thế vui mừng muốn chết, quỳ xuống trước mặt Tô Chí Công, hưng phấn nói: "Bố, bố yên tâm, con và Thành Đạt sẽ làm việc chăm chỉ để tập đoàn Tô Doãn ngày càng lớn mạnh, không phụ lòng tin của bố đâu ạ."

"Đứng lên đi."

Tô Chí Công đứng lên nói: "Bố có hẹn với Cục trưởng cục công an. Hai giờ chiều, bổ sẽ cùng nhau đi chơi bóng với ông ấy. Đền lúc đó bổ sẽ nói chuyện với ông ấy về Tiêu Nhất Thiên."

"Tiêu Nhất Thiên?"

Tô Thanh Thế sững sờ: "Bố, ý của bố là?"

"Thằng nhãi kia bản lĩnh không tồi, là một mối họa ngầm. Nếu thức thời thì có thể làm việc cho bố, đương nhiên nếu không được thì tìm cơ hội để nó tiếp tục ngồi xổm trong tù thôi."

Nói xong, Tô Chí Công đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập lại truyền đến.

"Bố!"

Tô Thành Đạt hùng hổ xông vào văn phòng.

"Con tới đúng lúc lắm."

Tô Thanh Thế vui mừng khôn xiết, nóng lòng hỏi: "Gặp khách hàng lớn chưa? Đàm phán thể nào rồi? Hợp đồng đã ký chưa?"

"Con...

Sắc mặt của Tô Thành Đạt không được tốt lắm, vốn muốn nói sự thật, nhưng khi nhìn thấy Tô Chí Công ở đó, anh ta lại nuốt trở lại, do dự không nói ra được.

Nếu Tô Chí Công biết rằng anh ta đã làm bể chuyện hợp đồng, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

"Nói đi!"

Tô Thanh Thế sốt ruột, hận không thể lên tát cho Tô Thành Đạt mấy cái. Ông nội con cuối cùng cũng từ chức, chỉ cần con lấy được khách hàng lớn từ tay Tô Tử Lam rồi ký hợp đồng, tập đoàn Tô Doãn chính là thế giới của bố con chúng ta.

Mẹ kiếp!

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện