Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 129: Không hẹn mà gặp



Lạnh quá.

Khó thở.

Không nhìn thấy gì hết.

Ai đó, làm ơn cứu tôi với. Tôi không biết bơi…

Tố Tố miệng thở ra bọt bóng nước, cô nhăn mặt khua khoắng tay chân trong nước, dù cố gắng bình tĩnh để ngoi lên khỏi mặt nước nhưng lại khó khăn hơn cô tưởng. Nơi này không có ai, cô cũng không thể kêu cứu. Cô sẽ chết sao?

Cảm giác này quen thuộc quá, cảm giác đuối nước và khó thở...chúng đang giúp cô gợi lại ký ức nào đó…

Không, nghĩ không ra. Trong tiềm thức cô thấy chính mình đang bị ai kia ép đầu vào bồn nước lạnh. Không biết người đó là ai, không thấy được gương mặt người đó. Chỉ thấy cô đang khóc mà van xin được tha thứ. Cô đã mắc phải tội gì tày trời lắm hay sao mà đối xử với cô như vậy...thật quá đáng.

Ra đó là bộ dạng yếu đuối và sợ hãi của cô bây giờ, nhìn thật khó coi quá. Không thể để bản thân vô vọng chìm vào nguy hiểm được, cô cần thoát ra khỏi đây, thoát ra ‘bể nước’ to lớn này.

Tố Tố vươn mình hướng lên bề mặt của nước, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để không khua tay chân loạn xạ. Cô sắp hết hơi thở được lưu giữ đến cuối cùng rồi, cô sẽ mất khí mà chết mất nếu như không đưa mặt lên khỏi nước được trong vòng nửa phút ngắn ngủi.

“Hôm nay như nào? Đỏ không, tôi bị mất một số tiền không ít.”

“Vậy à, nay tôi lại rất đỏ, thu về vài trăm haha.”

"Ván này không biết về ăn nói với mụ vợ như nào, đúng là đen đủi quá.”

“Đừng buồn người anh em, nay muốn gì không tôi khao!”

Hai người đàn ông đô con đi dọc dòng sông, áo sơ mi đen cùng quần âu đơn giản. Trên cổ mỗi người là một hình xăm con bọ cạp đen.

Vang đến bên tai hai người lúc này ngày một gần là tiếng nước lõm bõm. Nhìn nhau một cái, bọn họ đồng thời chia hướng nhìn về dòng sông. Rõ ràng nghe thấy tiếng nước như ai đó đang nghịch vậy. Lẽ nào lời nguyền về dòng sông có ma là không sai ư?

“Này, sống lưng tôi lạnh quá.”

“Tôi cũng vậy.” 

Bọn họ đứng sát vào nhau nhíu mày.

Bên dưới nước, vì đã gần với mặt sông nên Tố Tố có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đối thoại hai người đàn ông rõ rệt. Như vậy càng khiến cô có thêm động lực sống sót mà vươn mình lên, không thể chết dễ dàng như vậy, hôm nay là cô sai, Lưu Luân cô còn chưa gặp mặt và xin lỗi, sẽ ra sao khi anh ấy biết tin có xảy ra chuyện chứ, anh ấy rất yêu thương cô...là cô không trân trọng Lưu Luân, hôm nay còn làm anh ấy tổn thương như vậy, cô hối hận rồi, cô muốn sống, cô không muốn chết!

“Ặc...cứu! Có ai không, cứu...khụ, cứu tôi với!” Tố Tố vươn mình lên mặt nước được, cô hít một hơi khí trong lành rồi hét to, chân và tay bên dưới không ngừng đạp nước để mình không bị chìm xuống.

“Có người!” Một trong hai người đàn ông kinh ngạc khi nhìn thấy Tố Tố đang ở gần, toàn thân ướt nhẹp đang ở bên dưới nước, vừa nhìn đã biết cô không biết bơi.

“Chết tiệt, tôi tưởng mình gặp ma. Cô ta bị điên hay sao giờ này nhảy xuống sông làm gì chứ.” Người đàn ông đang buồn kia lập tức cởi áo khoác và giày của mình ra. Nhìn thấy người gặp nạn không cứu chính là một tội ác, huống hồ khẩu xà tâm phật như hắn không thể chứng kiến cảnh tượng này.

“Cậu điên à, bên dưới rất sâu. Cậu có chắc làm được không?” Thấy bạn mình chuẩn bị xông pha cứu một mạng người, tên kia kéo tay lại nhắc nhở.

Chưa kịp ngăn cản người đàn ông đòi cứu Tố Tố dã nhảy tùm xuống dòng nước lạnh, cảm giác lạnh buốt bao phủ hắn ta nhưng không làm cho hắn nhụt chí, hắn nhanh chóng bơi ra chỗ Tố Tố.

Cô cứ ngoi lên được một chút lại bị chìm xuống, không biết nãy giờ nước đã vào miệng bao lần. Cô sẽ chết mất, cô không còn sức để ngoi lên nữa rồi.

Cho đến khi bản thân sắp chìm vào giấc ngủ, Tố Tố cảm nhận được một bàn tay lớn đang kéo cô lên khỏi mặt nước. Người đó ôm lấy nửa trên người cô, cố tình để cô hít được không khí rồi bơi về phía bờ nhanh và dứt khoát. Người đàn ông phía trên tiếp tay cho bạn mình, kéo Tố Tố lên trước.

“Này, tỉnh dậy đi.” Bọn họ vỗ vỗ vào má Tố Tố nhưng thấy cô vẫn còn mê man không biết gì, lập tức bế cô ra đặt lên ghế đá, bên trên là ánh đèn vàng sáng.

Gọi mà không thấy Tố Tố trả lời, bọn họ ép ngực cô vài cái, vì lực mạnh rất nhanh Tố Tố tuôn nước ra khỏi miệng. Cô gượng dậy vỗ vỗ ngực mình, nước cứ thế đi ra. Mắt hơi cay nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy mọi cảnh vật trên mặt đất. Được cứu rồi, không biết ai cứu cô.

Ngẩng đầu lên liền bắt gặp hai ánh mắt hung hãn sẵn có từ đối phương, Tố Tố giật mình á một cái.

“Cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình bằng thái độ đó à?” Người ướt nhẹp quần áo lên tiếng, hắn hơi nghiêng nghiêng tai để nước chảy ra.

“T...tôi.” Tố Tố ấp úng, cô điêu đảo đứng thẳng người dậy cúi đầu xuống trước hai người đàn ông. “Tôi cảm ơn hai vị ân nhân, cảm ơn đã cứu tôi.”

Một người trong số họ nhíu mày nhìn Tố Tố như đang suy nghĩ. Hắn ta lay lay cánh tay người đàn ông ướt sũng, hất mặt ra hiệu đối phương nhìn Tố Tố.

“Ý cậu là gì?”

“Cậu không thấy quen à? Tôi thấy cô ta quen lắm.” 

Người đàn ông bị ướt sẵn bực bội trong mình, hắn nhíu mày túm tóc Tố Tố lên, ép cô ngẩng mặt. “Nhìn lên tôi xem cô có gì đặc biệt.”

“A…” Tố Tố cắn răng, ánh mắt he hé nhìn về phía trước, đau quá. Không lẽ cô gặp trúng côn đồ rồi?

“Oái!” Tên đó lập tức buông tóc Tố Tố ra, hắn lùi chân vài bước, tay không ngừng chỉ lên mặt Tố Tố. “T...Triệu tiểu thư!”

Tên còn lại cũng bị đồng bọn dọa cho tái xanh mặt. Vậy là hắn không nhìn nhầm, đây đích thị là người phụ nữ của boss lớn, Tại sao cô ta lại ở đây chứ, cứ ngỡ sau khi boss lớn về cung điện cô ta cũng được anh ấy đưa đi theo. Tại sao bây giờ lại ăn mặc...còn bị ngã dưới sông chứ.

Cô ngạc nhiên, xong vẫn ho nhẹ một cái. Bọn họ vừa gọi cô là cái gì, Triệu tiểu thư sao? Lẽ nào có nhầm lẫn gì chăng.

“T...tôi quen các người à?” Tố Tố ôm lấy thân mình tự vệ. Bọn họ trông rất đáng sợ, cô chưa gặp qua dù một lần.

“Cô là Triệu Đình Đình đúng không? Cô sao lại ở đây?”

Triệu...Đình Đình...Tố Tố run lên, Triệu Đình Đình là có ý gì, tại sao lại là cái tên này? Cô là Tố Tố, tại sao hết bà lão bán kem nói, rồi tiềm thức của cô, xong lại đến hai người này nhắc đến cái tên Triệu Đình Đình...là trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp. Cô là vợ của Lưu Luân cơ mà. Và cô tên là Tố Tố.

“Anh nhầm rồi, tên tôi là Tố Tố. Cảm ơn hai người, tôi đi trước đây.” Tố Tố sợ gặp chuyện liền kiếm cớ lui trước với bộ dạng gấp gáp. Nơi đây không có người qua lại, nhìn bọn họ cũng không hẳn là tốt đẹp gì. Cao và đô con như lực sĩ vậy.

Nào ngờ đi chưa được hai bước cô đã bị giữ tay lại. “Không nhầm được, khuôn mặt cô rất giống. Huống hồ giọng nói của cô, vóc dáng không hề khác Triệu Đình Đình, sao cô lại nhận mình là Tố Tố chứ, cô gặp chuyện gì sao?”

“Nếu cô không nói gì, tôi sẽ gọi boss.”

Bọn họ cùng nhau đe dọa Tố Tố khiến cô tái mét mặt mày, người vẫn còn đọng nước, gió thổi như trêu ngươi cô, lạnh cắt da thịt. Tại sao bọn họ vẫn luôn miệng khẳng định cô là Triệu Đình Đình gì đó chứ, giờ cô mới biết rời xa Lưu Luân quả là nguy hiểm, cô muốn trở về bên anh.

“T, tôi là Tố Tố thật mà, chồng của tôi là nghệ sĩ, t...tôi không phải như hai người nghĩ đâu.” 

Nghệ sĩ? Một trong hai đi tới nâng cao khuôn mặt Tố Tố, nhìn sâu vào đôi mắt cô thăm dò. “Không sai, cô là Triệu Đình Đình. Nếu không nhận mình là cô ấy...” Nói đến đây hắn rời tay ra hiệu cho đồng bọn. “Giữ lấy, tôi gọi đến cung điện Sở gia bên kia.” Tên kia đi đến giữ chặt cổ tay cô.

Gọi cho ai chứ, đã nói cô là vợ của người khác, là Tố Tố rồi mà. Tố Tố rơm rớm nước mắt không dám dãy dụa. Đến giờ cô vẫn cảm thấy khó thở vì ở dưới nước quá lâu.

Bên trong cung điện, dưới ánh trắng lớn Sở Minh Thành tay cầm ly rượu đưa lên cánh môi nhấp một ngụm. Cả người chỉ khoác lên chiếc áo choàng tắm, bên người vẫn là hương hoa Anh Túc kỳ lạ.

Cửa vang tới tiếng gõ, anh xoay lưng. “Vào đi.” Người có can đảm gõ cửa ở nơi này chỉ có thể là thuộc hạ thân cận của anh, Hàn Lâm.

“Boss.” Hàn Lâm bước vào, tay vẫn còn cầm điện thoại, khẽ cúi đầu chào hỏi boss lớn. 

“Có việc gì?” Sở Minh Thành nhướng mày, một tay cầm ly rượu, tay còn lại vẽ quanh vòng tròn viền ly một cách vô nghĩa. Ly thủy tinh trong suốt toát lên sự sang chảnh và độc nhất, anh cất giọng lạnh băng. 

“Bên đó vừa gọi tới báo rằng đã tìm ra Triệu Đình Đình, cô ấy hiện tại đang ở cùng người của chúng ta.

Sở Minh Thành nhếch mép quay lưng đi. “Thả cô ta ra.” Triệu Đình Đình đã là hạn sử dụng cuối cùng từ một tháng trước đối với anh.

“Em cũng không định báo cáo, nhưng đám người đó nói rằng Triệu Đình Đình rất kỳ lạ, không những không nhận ra bọn họ, vẻ mặt ngơ ngác lại còn liên tục tự nhận mình là Tố Tố, vợ của một nghệ sĩ.” Hàn Lâm nghiêm mặt.

Lời nói của Hàn Lâm quả nhiên làm Sở Minh Thành hứng thú, anh điềm nhiên uống hết sạch rượu trong ly, bình từ thả ly rượu xuống không trung, ly rượu rơi xuống từ tầng hai vẫn nghe thấy tiếng vỡ chói tai.

“Chuẩn bị máy bay, và...một chiếc mặt nạ.” Sở Minh Thành đưa một tay lên vuốt tóc, dưới ánh trăng nụ cười của anh càng thêm ma mị và lạnh lùng đến thấu xương.

Một góc của bờ sông thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ vì lạnh của Tố Tố. Cô mím môi nhìn hai người đàn ông nãy giờ im lặng canh chừng, chỉ biết ngồi cầu nguyện Lưu Luân đến đón mình.

Đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi, bọn họ định bắt cô ở đây cả đêm sao? “Boss của mấy người là từ đâu về vậy?” Cô nhẹ giọng.

“Mỹ.”

C...Cái quái? Mỹ cách đây bao xa họ có đong đếm được không vậy, với tốc độ nhanh nhất chắc chắn cũng phải gần chục tiếng nữa mới về đến đất liền. Boss lớn, rốt cuộc anh là ai mà để thuộc hạ của mình hành hạ tôi ghê thế này!