Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 41: Cấm



Sở Minh Thành dám nói cô giả bộ để được hắn quan tâm sao, còn nói cô không có liêm sỉ? Tại sao hắn không tự soi gương nhìn lại cái bản mặt của hắn chứ. Lẽ nào nhìn cô bây giờ rất giống đang giả bộ?

Triệu Đình Đình nhăn mặt ôm chặt bụng, cả thân co lại quằn quại, răng cắn chặt môi chịu đựng từng cơn đau. Không phải vì cô đau thì nhất định hôm nay cô phải hai mặt một lời với hắn, hắn không coi ai ra gì nhưng cô phải khác, cô không giống những người kia.

Bị Triệu Đình Đình bỏ lời ngoài tai không đáp trả, Sở Minh Thành liếm môi một cái, tay đút túi quần nhìn xuống người phụ nữ đang quay lưng lại phía mình. Cả cuộc đời này anh chưa từng gặp ai dám ngang nhiên lơ anh như cô ta, cũng chưa gặp ai dám cãi trả, chưa gặp ai dám đánh mình, cô ta là người đầu tiên. Triệu Đình Đình dường như đang quá tự đề cao bản thân mình? Cô ta đang tự cho rằng mình có cái quyền trong cái nhà này sao?

Nhìn Triệu Đình Đình toát mồ hôi, thần sắc tái nhợt rõ ràng càng làm Sở Minh Thành nheo mày suy nghĩ, người phụ nữ này bị sao vậy? Cô ta không phải đang đóng kịch ư? Không phải đang muốn anh chú ý đến mà là đang đau thật?

“Ư…” Cô đau không chịu được liền tủi thân rơm rớm nước mắt. Trước kia mỗi lần đến ngày này cô đều có mẹ quan tâm, đều có Trần Hy Nhi bên cạnh. Cho đến bây giờ cô lại ở một nơi xa lạ, một bóng dáng phụ nữ đáng tin cậy để thân quen còn không có, cô như biến thành một sinh vật độc nhất vô nhị ở nơi này không một ai chung thế giới. Cảm giác này thật cô độc, cô muốn được ra khỏi đây...cô muốn về nhà. “Hu hu...ức…” Nghĩ đến bữa cơm gia đình thân mật và các buổi gặp mặt bạn bè cô liền òa khóc như đứa trẻ, hai tay đưa lên lau nước mắt.

Sấm chớp ngoài kia như cảm động bởi tiếng khóc từ tận đáy lòng của cô mà ngưng bặt. Tiếng khóc nức nở càng dễ lọt vào tai người đàn ông nào đó hơn, chân vừa xoay đi muốn trở về chỗ làm việc liền bị tiếng khóc của Triệu Đình Đình làm cho giật mình theo phản xạ. Cả thân hình cao lớn phút chốc như bị trời trồng đứng im tại chỗ, đôi mắt đen dài nhìn thẳng vào hư không, tiếng khóc của Triệu Đình Đình tại sao làm anh cảm thấy mình có lỗi…

“Sao lại khóc?”

Câu nói bớt lạnh đi phần nào, Sở Minh Thành bất ngờ ngồi xuống giường mặt bàn tay lớn lên vai cô. Nhưng cái anh nhận lại chỉ là những tiếng khóc và bờ vai run rẩy của Triệu Đình Đình. Công việc hàng ngày làm anh không vui, nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô nhóc này anh liền thở phào, trầm mặc một lúc mới lên tiếng.

“Phải làm sao mới hết đau?”

Triệu Đình Đình đang đau bụng, dựa vào trí thông minh sẵn có khi nhìn thấy cô ôm bụng thì chắc chắn là đau bụng! Thật logic! Tự nhiên anh cảm thấy mình thật thông thái và hiểu lòng người, chắc chắn sau này bản thân rất hiểu tâm lý của con gái mình.

Triệu Đình Đình sụt sịt, cô quay lưng lại, hai đôi mắt bắt gặp nhìn nhau vài giây cô mới ngỡ ngàng nhìn đi nơi khác. “Tôi...cần một viên Paracetamol…” Cô ngại ngùng lên tiếng, tay xoa xoa bụng mình.

“Paracetamol?”Một giọng nói lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc nào vang bên tay Triệu Đình Đình. Nghe kỹ có thể thấy mùi nguy hiểm trong đó.

Chính miệng hắn là người hỏi cô làm sao để hết đau, tại sao giờ lại giở cái giọng dùng để dọa người ra với cô chứ? Hắn vừa lên tiếng đã làm cô giật bắn mình đến nín khóc rồi.

Paracetamol là loại thuốc giảm đau nhẹ ít có tác dụng phụ, tại sao Triệu Đình Đình lại muốn dùng thứ đó? “Tại sao?”

Không ngừng được tò mò, Sở Minh Thành liền mặt dày hỏi lại cô cho chắc chắn. Ngay tức khắc Triệu Đình Đình quay lại, hung hăng gầm gừ như con cáo hét lên. “Tôi bị đau bụng tháng, thứ đó sẽ giúp tôi không làm phiền anh, giờ thì còn câu nào muốn hỏi không? Đồ vô duyên, đồ kém hiểu biết!”

Khi nói ra những lời này quả nhiên cô chỉ lỡ mồm buộc ra những thứ trong đầu mình đang nghĩ mà không nhìn trước hậu quả. Đến khi dùng hết sự tự tin cuối cùng, cô ngước lên nhìn mặt hắn, đúng như cô nghĩ, bản mặt hắn đã đen hơn cả cái đít nồi!

“Tôi...tôi không có ý đó…” Gương mặt mỹ lệ bật cười trí trá cố bào chữa những gì mình đã nói.

Khuôn mặt nam nhân lãnh khốc như bị thừa dưỡng khí đến mức không thấy một tia sáng nào, hơi thở trầm đục đứt quãng làm khoảng cách hai người như gần lại hơn, càng làm Triệu Đình Đình bị anh dọa đến sợ chết khiếp. Sở Minh Thành không nói không rằng cứ thế đứng bật dậy, hai tay siết chặt như có thể đấm méo cột điện...

Hắn đi rồi...hắn tức cô rồi sao? Sở Minh Thành đi ra khỏi phòng là không muốn nhìn thấy bản mặt cô thêm lần nào à? Trong đầu cô hiện lên hàng nghìn câu hỏi vô nghĩa, mang theo đó là sự thất vọng không rõ nguyên do. Cô sao lại có thể nghĩ hắn sẽ lấy thuốc dâng tận miệng cho mình chứ. Cô quá ảo tưởng rồi xem ra ở với hắn trong một thời gian ngắn mà trí tưởng tượng của cô phong phú hẳn, biến những ý nghĩa không thể thành có thể mặc dù có chút hụt hẫng.

Đến tối Sở Minh Thành vẫn không quay trở lại phòng, Triệu Đình Đình ngồi dựa vào thành giường, sau lưng là chiếc gối êm ả nhưng không làm cho cô thấy dễ chịu hơn. Cơn đau đã vơi bớt, hiện tại cô rất đói bụng…

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa rõ ràng từ bên ngoài phá tan những suy nghĩ vẩn vơ của cô, nếu là Sở Minh Thành chắc chắn hắn sẽ không lịch sự đến nỗi đi gõ chính cánh cửa phòng mình đâu. Cô lấy lại giọng rồi nói. “Mời vào.”

Mở cửa đi vào lại chính là người giống nữ hầu hồi sáng, bà ta bưng đến khay cháo và cốc nước, cư nhiên bên cạnh lại có một vỉ thuốc kì lạ.

“Tiểu thư, đây là bữa tối của cô, đây là thuốc mà cô cần.”

“Thuốc mà tôi cần ư? Từ đâu mà có?” Triệu Đình Đình bò đến bên kia giường rồi nhìn vào khay mà bà ấy đang cầm.

Bà ta cười phúc hậu, đôi mắt như lóe lên tia vui mừng. “Boss dặn dò tôi đi mua giúp tiểu thư, cô mau ăn đi rồi uống thuốc.” Bà ta ở biệt phủ riêng của Sở Minh Thành đã mấy chục năm, chăm bõng Sở Minh Thành từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, tự bà ta nhận thấy Sở Minh Thành chưa bao giờ đặc biệt dặn dò ai chuyển bị đồ ăn và thuốc uống cho nữ nhân nào, Triệu Đình Đình là người đầu tiên được boss lạnh lùng lùng đích thân nhắc nhở người hầu thân cận chăm sóc chu đáo.

“À…” Cô chớp chớp mắt ngạc nhiên, đây là loại thuốc mà cô đã nói với hắn, hắn thực sự sẽ đưa nó cho cô để giảm bớt cơn đau ư? Hay là...hắn mua vì không muốn cô gây phiền phức?

Đồng hồ chỉ điểm mười hai giờ đêm, Triệu Đình Đình ăn xong cháo và uống thuốc đã lâu không thấy bóng dáng khó ưa kia trở về, đã muộn như vậy rồi có lẽ hắn đã qua đêm bên ngoài không về, hoặc là đang ở với một người phụ nữ xinh đẹp nào đó…

“Tại sao mình lại nghĩ vậy?” Triệu Đình Đình ngơ ngác như không hiểu chuyện gì, tự đưa tay lên vỗ vỗ vào hai má lấy lại tỉnh táo.

Cô tốt hơn nên trở về phòng mình và đi ngủ thay vì ngồi đây nơm nớp lo sợ, canh chừng hắn về vì sợ hắn sẽ làm trò biến thái.

Rạng sáng trời đã tạnh mưa, bên ngoài vẫn còn nhá nhem tối, Triệu Đình Đình nằm trên giường nghiêng mình về một bên, cơn đau bụng dường như lại phát tác rồi, nhưng vì nửa mơ nửa tỉnh miên man cô không muốn dậy lấy thuốc uống. Đúng lúc này từ phía sau lưng cô vòng đến một cánh tay dài, hương thơm từ cánh tay và cơ thể phía sau đang dần len lỏi bay qua mũi cô, một mùi hương dễ chịu và quen thuộc, nhưng vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm...cánh tay không biết phép tắc luồn qua áo cô, bàn tay ấm nóng khẽ đặt lên bụng cô rồi xoa vòng tròn quanh bụng, Triệu Đình Đình liền giãn đôi chân mày, dễ...chịu quá.

“Tại sao...anh lại dịu dàng quá vậy?”

Câu hỏi như mất hơi của cô khiến phía sau khựng lại bàn tay. Cô biết, người có cái gan động chạm vào cơ thể cô ở nơi này chỉ có thể là một người, là Sở Minh Thành!

Bàn tay đó chỉ ngưng vài giây, có thể tượng tượng ra được khuôn mặt phía sau đang trầm ngâm cỡ nào. Hơi thở nóng đều đều đang áp sát vào gáy của cô một cách tự nhiên, không mang chút tạp niệm xấu xa, càng không có ý định buông cô ra khi bị hỏi một câu ngớ ngẩn.

“Tôi dịu dàng không có nghĩa là cô có trách nhiệm rung động. Triệu Đình Đình, tôi cấm cô rung động với tôi.”