Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 50: Háo sắc là do gen di truyền?



Triệu Đình Đình ngạc nhiên giấu điện thoại phía sau người, cậu ta không phải nghe thấy gì rồi chứ, cậu ta dậy từ bao giờ?

Hựu Hựu đưa tay lên dụi dụi mắt, miệng chúm lại, hai má ửng hồng vì vừa ngủ dậy. “Hy Nhi có phải người lần trước đến đây không? Đình Đình rủ cô ấy về nhà mình chơi hả?”

Hết lý do để trốn cãi, Triệu Đình Đình hắng giọng lấy lại tinh thần, cô cười khan rồi cất giọng vô cảm. “Cậu có biết nghe lén cuộc trò chuyện của người khác là rất vô duyên không?”

Nghe âm giọng không mấy hữu hảo của cô, cậu ta liền đứng thẳng người lại rồi chớp mắt. “Hựu Hựu không cố ý.”

Ngắm nhìn ngũ quan của Hựu Hựu, Triệu Đình Đình nheo mày để ý từng chút một biểu cảm của cậu ta, có vẻ là không nói dối. Cô vừa theo dõi vừa suy tính, cuối cùng mới gật đầu một cái. “Đúng là cô ấy sắp đến đây. Cậu thích cô ấy à?” Để ý kĩ thì Triệu Đình Đình thấy sau lần Trần Hy Nhi đến đây Hựu Hựu luôn có ý bám víu lấy cô ấy, không biết bản thân cậu ta có nhận ra được mối quan hệ giữa cô và cậu ta hay không, nhưng nếu là Trần Hy Nhi cô ấy sẽ nghĩ sao khi mà chồng của bạn thân lại có tình ý với mình? Cô ấy đã luôn nghĩ cô và Hựu Hựu sống hạnh phúc, còn cho là khi về làm dâu nhà này cô rất sung sướng với cậu ta. Để Hựu Hựu gặp Trần Hy Nhi lần nữa lẽ nào cậu ta lại gây rắc rối gì cho cô ấy hay không?

Cậu ta nghe xong câu hỏi liền mở tròn đôi mắt đưa tay lên chối đây đẩy. Cả người cũng rung theo cử chỉ. “Không có, Đình Đình là vợ của Hựu Hựu thì Hựu Hựu thích, bạn của Đình Đình thì Hựu Hựu không thích đâu.”

“Thật sự không thích sao?” Triệu Đình Đình nghi ngờ nhìn cậu ta một lượt, lẽ nào khi tiếp xúc với Trần Hy Nhi những hành động đó đều là biểu cảm của một đứa trẻ với người chị xinh đẹp? Cậu ta cũng chỉ hai mươi tuổi, khi gặp phụ nữ chắc chắn thích thú như bao thanh niên mới lớn khác.

Cậu ta không nói gì, đầu gật gật, hai tay siết chặt trước thân thể.

“Được rồi, đi đánh răng đi. Tôi xuống dưới xem có gì ăn không.” Thân thể nhỏ bé từ từ rời đi ra phía cửa, trước khi đóng cửa ra khỏi phòng cô không quên nhắc nhở. “Lát nữa tự biết đường xuống ăn, tôi không hầu hạ cậu đâu.”

Đứng trước cánh cửa phòng mình, cô ngẩng lên thì nhìn thấy phòng Sở Minh Thành, căn phòng đóng cửa vắng lặng không một âm thanh, không một linh cảm gì cho thấy có người bên trong, đột nhiên cô cảm thấy có chút hụt hẫng. Chẳng phải khi hắn ở nhà và bắt cô phải nghe lời hắn thì cô rất ghét hắn hay sao, vậy mà bây giờ hắn đi rồi cô lại thấy không vui.

Bình tĩnh nào, đây chính là cơ hội để cô có thể ra khỏi đây cơ mà, không ngờ đến lúc đi lại có cảm giác nhớ nhung mấy thứ không nên hồn này, lẽ nào ở cùng tên ngốc Hựu Hựu quá lâu nên cô bị điên lây?

Đợi đến khi xuống khỏi lầu hai. Cô vào căn bếp hoàng gia một lần, đập vào mắt cô chính là căn bếp bừa bộn với một nùi thức ăn và thực phẩm tươi sống mà hôm qua cô chế biển hỏng không dọn dẹp. Cá bắt đầu bốc mùi tanh cả cái căn bếp lớn. Cô đưa tay lên bịt mũi tự cảm thán bản thân sao có thể gây ra cái chiến trường kinh khủng thế này. Thật giỏi!

Trong bếp vẫn còn rất nhiều hoa quả và điểm tâm, những thứ này đều không có ích gì cho việc để cậu ta ngồi im một chỗ không bám theo cô, nếu cậu ta nhất quyết đi theo cô thì kế hoạch cao chạy xa bay đều coi như bỏ. Trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ mạo hiểm, cô cắn răng rút chiếc điện thoại từ túi quần ra, cẩn thận nhìn khắp xung quanh kiểm chứng là không có ai cô mới vào mục hộp thư soạn một mẩu tin gửi đi cho Trần Hy Nhi.

Khoảng một tiếng sau không làm phụ sự tin tưởng của cô, Trần Hy Nhi đã có mặt tại biệt phủ Sở gia. Khi gặp nhau không một lời chào hỏi nào từ miệng cô ấy thốt ra, những lời đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô và hỏi ngay lập tức là: “Có chuyện gì với nơi này vậy? Vệ sĩ đâu? Mình không thấy ai cả!”

Câu hỏi của cô ấy làm Triệu Đình Đình hụt hẫng hẳn, cô dựa người vào cửa rồi hất hất cái cằm thon gọn. “Chào cô, cô là con cái nhà ai mà đến đây.”

“Ơ…” Trần Hy Nhi méo mặt nhìn Triệu Đình Đình, cô ấy lập tức dựa vào cánh cửa bên kia đưa hai tay lên khoanh trước ngực. “Cho hỏi đây có phải nhà của thiếu phu nhân Sở gia họ Triệu không?”

“Này, mình không phải thiếu phu nhân gì gì đó nhé!” Quả nhiên những lời này làm cho Triệu Đình Đình kích động, cô đưa tay lên gõ trán Trần Hy Nhi một cái.

Trần Hy Nhi mặc chiếc váy da ôm màu đỏ bóng loáng tôn lên những đường nét uyển chuyển của cô ấy, áo sơ mi trắng gọn gàng được bỏ vào trong váy, mái tóc được buộc cao trên đỉnh đầu nhìn vừa trẻ trung vừa quyến rũ. Cô ấy thích màu đỏ và đen, điều đó chứng minh ngay được khi khuôn mặt của cô ấy đến tone trang điểm cũng chỉ yếu là màu hồng đỏ sanho, đôi giày cao gót màu đen quý phái. So với dáng vẻ của Triệu Đình Đình bây giờ, cô và cô ấy như người của hai giai cấp khác nhau vậy. Một người khuôn mặt khả ái không phấn son, quần áo cục mịch đàn ông, ăn nói lại thô lỗ. Một người xinh đẹp từ đầu đến chân, giọng nói lại ngọt ngào hơn đường.

Trần Hy Nhi đích thị là người phụ nữ hoàn hảo nhất mà Triệu Đình Đình từng gặp!

“Ch...chào Hy Nhi!”

Giọng nói này…

“Cậu sao lại ra đây?” Triệu Đình Đình gầm gừ như mèo xù lông nhìn Hựu Hựu, nhìn khuôn mặt hứng khởi của cậu ta khi thấy Trần Hy Nhi xem, chắc chắn là do gen di truyền rồi, bố nào con đấy, chẳng ai là có liêm sỉ.

“Chào thiếu gia, cậu nhớ tên tôi à?” Trần Hy Nhi cười trí trá đi tới, cô ấy lịch sự cúi người xuống rồi đưa tay ra trước mặt Hựu Hựu.

“A…” Cậu ta giật mình, khuôn mặt đỏ bừng tự động chìa hai tay ra nắm lấy tay Trần Hy Nhi thật chặt khiến cô ấy cũng phải nhướng mày khó hiểu.

Triệu Đình Đình tối sầm mặt, cô nhanh chân đi đến chen vào giữa hai người rồi trách mắng. “Cậu đừng hòng tán tỉnh bạn tôi đấy nhé!”

“Không...không có…” Hựu Hựu nhìn Trần Hy Nhi sau đó nhìn Triệu Đình Đình phủ nhận.

Cô lạnh lùng kéo tay Trần Hy Nhi vào trong nhà, cái ánh mắt lạnh đến run người của cô khiến Hựu Hựu giật bắn mình. Vừa đi được vài bước Triệu Đình Đình liền dừng lại, cô ngoái đầu về phía sau. “Ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, tôi sẽ đem bánh đến.”

“Ưm…” Cậu ta gật đầu rồi ngập ngừng đi từng bước nhỏ ra phía ghế sofa phòng khách ngồi.

Bên trong căn bếp lớn, Trần Hy Nhi kinh ngạc không thốt lên lời khi nhìn đống hỗn độn kia, cô ấy từng nghĩ bếp của Sở gia chắc chắn rất sạch sẽ và nhiều đồ ăn ngon, không ngờ chỉ được cái vỏ bọc, họ đều phải ăn những món sau đống đồ này ư?

“Bếp…”

Vừa mở miệng cô liền bị Triệu Đình Đình chăn họng. “Đồ mình nhờ cậu mua đâu?”

Trần Hy Nhi chợt nhớ ra sau đó rút trong ví ra một gói thuốc màu trắng đã được mài nhuyễn thành bột. “Cậu mua cái này làm gì? Cậu mất ngủ à?”

Triệu Đình Đình hồi hộp cầm lên gói thuốc từ tay Trần Hy Nhi, môi khẽ nhếch cao lên thành nụ cười mưu mô. “Mình chỉ cần hạ đầu xuống gối là ngủ, có bao giờ bị mất ngủ chứ? Thứ này là dành cho người khác!”