Sủng Vợ Lên Trời

Chương 49: Rất muốn hôn em



“Đúng đó, gia phong bất chính.”

Lục Thanh Chiêu toét miệng, lại bắt đầu không đứng đắn.

Đường Ngọc Sở trừng mắt nhìn anh: “Lần đầu tiên chị nghe thấy có người tự bôi đen mình đấy, nhưng mà chị nghe Tô Lân gọi em là cậu ba, em ở trong nhà đứng hàng thứ ba à?”

“Đúng đó, em và anh cả cùng một mẹ, anh hai và thằng tư cùng một mẹ.”

Lục Thanh Chiêu đột nhiên trào phúng, ánh mắt lộ ra cảm giác lạnh lẽo làm người khó hiểu.

Đường Ngọc Sở ngơ ra.

Lúc nãy cô cũng chỉ tò mò nên mới thuận miệng hỏi một câu.

Ai mà ngờ, thế những lại biết được một chuyện không hay từ trong miệng của Lục Thanh Chiêu.

Mấy gia tộc lớn quả nhiên rất phức tạp, chẳng trách Lục Triều Dương chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện nhà anh cả.

“Xin lỗi!” Đường Ngọc Sở áy náy nói.

Lục Thanh Chiêu nhún vai cười: “Không có gì, chị dâu là người nhà, nhưng mà tình hình trong nhà khá phức tạp, chị dâu vẫn không nên biết thì tốt hơn.”

“Ừ.”

Đường Ngọc Sở gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.

...

Lục Triều Dương đi công tác hai ngày, Đường Ngọc Sở cũng tranh thủ thời gian nhanh chóng liên lạc với biên kịch, nói ý kiến của cô cho cô ta tham khảo sửa chữa.

Sau nữa, Đường Ngọc Sở lại lấy được sự đồng ý của công ty, bắt đầu tuyển diễn viên khác.

Những diễn viên này, có sao hạng nhất, cũng có hạng hai, người mới cũng có, hơn nữa là chuyên môn tìm người phụ hợp với nhân vật trong kịch bản, mọi chuyện làm xong xuôi hết, chỉ còn phải chờ đợi.

Đến ngày thứ ba, Lục Triều Dương từ nước ngoài trở về, Đường Ngọc Sở kêu Lục Thanh Chiêu chở cô đến sân bay đón anh.

Trong sảnh của sân bay người đến người đi, nhưng mà lúc người đàn ông này bước ra vẫn như hạc trong bầy gà, nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Đường Ngọc Sở nhìn anh, vẻ mặt hoảng hốt, có cảm giác như rất lâu rồi không được gặp anh.

Lục Triều Dương cũng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu thẳm lạnh nhạt kia, lại lướt qua chút ánh sáng.

Sau khi ra sân bay, Đường Ngọc Sở lên xe trước, Lục Thanh Chiêu và Tô Lân đang định lên theo lại bị Lục Triều Dương cản lại, ra lệnh: “Hai người tự gọi xe đi.”

Sau đó, không chờ hai người phản ứng đã ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe, giẫm chân ga, nhanh chóng đi mất, chỉ để lại cho hai người một làn khói xe.

Lục Thanh Chiêu: “...”

Tô Lân: “...”

Hai người đứng đờ ra đó.

“Chúng ta bỏ họ lại vậy được không?”

Đường Ngọc Sở đồng tình nhìn hai bóng người càng lúc càng nhỏ phía sau, cố nhịn cười hỏi Lục Triều Dương.

“Kệ đi, so với bọn họ, bây giờ anh càng muốn ở riêng với em hơn.”

Người đàn ông nghiêng mặt sang, trong giọng nói có cảm xúc gì đó đang bị đè nén, ngay cả đôi mắt sâu thẳm kia cũng làm người khác say mê.

Tim Đường Ngọc Sở đập hẫng một nhịp, vội vàng nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Về nhà, bởi vì anh đang rất muốn hôn em.”

Lục Triều Dương dùng giọng nói trầm thấp đáp, giống như tiếng đàn cello du dương, làm lòng người rung động.

Tim Đường Ngọc Sở run lên, bị trêu chọc đến không biết làm sao, hai má lập tức hiện lên hai rặng mây hồng, đẹp đến mê người.

Xe chạy suốt bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến Long Ngự Thịnh Cảnh.

Hai người vào nhà, Lục Triều Dương lập tức ôm chằm lấy Đường Ngọc Sở, bắt đầu hôn.

Nụ hôn của anh có vẻ dồn dập, giống như đã kiềm nén rất lâu, cho nên vừa mới bắt đầu đã điên cuồng xâm chiếm.

Đường Ngọc Sở ôm lấy vai anh, nhiệt tình đáp trả, bởi vì đã bị mất sạch lý trí, hai mắt cô dần mơ màng.

Hai người liên tục hôn sâu, Lục Triều Dương cũng dần mất đi lý trí, hai mắt anh dần đỏ lên, ánh mắt như có lửa, có vẻ đã ý loạn tình mê.

Sau đó, ngay lúc Đường Ngọc Sở mềm mại dựa vào người anh, anh ôm cô lên, lên lầu, vào phòng.

Lục Triều Dương đặt Đường Ngọc Sở lên giường, lại một nụ hôn sâu rơi xuống, mà lúc này, anh cũng không kiêng dè nữa, hai tay không nhịn được sờ soạng vào trong quần áo của cô.

Cơ thể mềm mại của Đường Ngọc Sở run lên, chỉ cảm giác như có dòng điện chạy qua cơ thể, cảm giác nóng bỏng kia, giống như đốt cháy da thịt của của cô, rất nóng.

Lúc này, Đường Ngọc Sở cũng đã khôi phục lại chút lý trí, cô muốn cản Lục Triều Dương lại, nhưng mà người đàn ông này đã mất bình tĩnh rồi.

Sau đó, anh cởi quần áo cô ra, lại gặp phải cản trở.

Lúc này Lục Triều Dương mới đột nhiên bừng tỉnh lại.

Anh nhìn cô vợ dưới người mình, chỉ thấy cô mặt mày ửng hồng, môi mím chặt, cơ thể lại đang run nhẹ, có khẩn trương, cũng có sợ hãi.

Lục Triều Dương giống như bị đổ một chậu nước lạnh, tất cả lý trí cũng đã quay về.

Anh nhanh chóng lùi lại, cầm chăn lên che khuất cơ thể cô, mặt mày đầy vẻ buồn bực và tự trách: “Xin lỗi vợ, anh có hơi mất lý trí.”

Đường Ngọc Sở cũng có chút không đành lòng, an ủi anh: “Không sao, em không trách anh.”

Thật ra lúc nãy thiếu chút nữa cô cũng đã rơi vào loại điên cuồng này rồi, nếu không phải vì cơn đau nhắc nhở cô, có lẽ cô cũng đã sa vào.

Lục Triều Dương hít sâu một hơi, cố gắng đè nén xao động trong cơ thể, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô nói: “Anh hứa, sẽ không có lần sau, trừ khi được em cho phép.”

“Ừm.”

Đường Ngọc Sở đỏ bừng mặt gối đầu lên vai anh, nghĩ đến đây là lần đầu tiên cô không mặc quần áo trước mặt anh, trong mắt vô cùng ngượng ngùng.

Lần này, Lục Triều Dương cũng không làm gì thêm nữa, anh chỉ ôm cô, lúc thì ôm cô yên lặng vuốt ve, mãi đến khi Lục Thanh Chiêu gõ cửa phòng thì hai người mới tách ra.