Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 17



“Đường Ân, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi…” Lâm Sở Sở khóc, một tay chỉ Đường Ân: “Chẳng lẽ cậu còn muốn giấu giếm nữa sao?” Ngực Đường Ân phập phồng, híp mắt nhìn Lâm Sở Sở.

Cô gái này thế mà lại ăn cháo đá bát đến mức độ này được ư? “Chuyện cậu ta trộm ví tiền, chỉ có mấy người biết thôi, hơn nữa còn nói với bên ngoài là nhặt được…” Lâm Sở Sở khóc, chỉ vào Đường Ân: “Nhất định là cậu ta ăn trộm ở quán cơm nhà tôi, chuyện này không những ảnh hưởng đến danh dự của nhà chúng tôi, mà còn tạo thành ảnh hưởng rất lớn với trường học…” Trưởng phòng Trương căm giận nhìn Đường Ân, nếu quả thật chuyện này đúng như lời nói của Lâm Sở Sở, vậy thì trường học còn có danh dự gì mà nói chứ? “Đường Ân, trò có lời gì muốn nói?” Trưởng phòng Trương sầm mặt chất vấn.Đọc full tại nhé

“Không có gì để nói!” Đường Ân mở hai tay ra, nhếch miệng thành một độ cong: “Nhưng mà có một câu tôi muốn nói với tất cả mọi người! Đường Ân tôi không hề ăn trộm ví tiền, cũng không tiêu tiền của bất kỳ ai cả! Tất cả số tiền đó đều là của tôi!” “Nói hươu nói vượn! Cậu lấy đâu ra tiền chứ?” Lâm Sở Sở chỉ vào Đường Ân.

Vương Nhụy cũng nói theo: “Hoàn cảnh gia đình Đường Ân thật sự không tốt, bình thường còn chẳng có tiền ăn cơm, đều phải vay mượn khắp nơi! Vừa nãy cậu ta còn chuyển cho chúng em hai mươi nghìn đồng, bây giờ suy nghĩ lại một chút, còn không biết cậu ta ăn cướp được từ đâu đâu!” Mấy chữ ăn cướp này vừa nói ra khỏi miệng, toàn bộ phòng học lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Đường Ân.

“Tôi biết thái độ làm người của Đường Ân, tuyệt đối sẽ không ăn cướp ăn trộm của ai cả, nhất định là có người vu oan hãm hại!” Định Huyên vội vàng đứng dậy, lớn tiếng nói.

Ánh mắt Đường Ân nhìn về phía Đinh Huyền, ít nhiều cũng hơi cảm động.

Khi bị mọi người mắng mỏ, Đinh Huyên vẫn còn có thể đứng về phía anh, điều này khiến trong lòng anh cảm thấy có chút ấm áp.

“Thái độ làm người có tác dụng gì? Nghèo cả đời, đột nhiên nhìn thấy tiền, làm sao còn buông tay được chứ?” Vương Nhụy đứng bên cạnh chế giễu.

“Không đâu, Đường Ân sẽ không như vậy đâu…” Kỷ Du Du đứng đằng sau nhỏ giọng nói.

“Đồ xấu xí, sao chỗ nào cũng có cô vậy hả!” Vương Nhụy tức giận quát lớn.

Sắc mặt chủ nhiệm Trương cực kỳ tối tăm, ánh mắt giống như có đốm lửa quét qua quét lại trên người Đường Ân.

“Đường Ân, trước tiên trò đi với tôi đến phòng bảo vệ đã, những chuyện khác đợi điều tra rõ ràng rồi nói sau!” “Chủ nhiệm Trương, vốn dĩ cũng không cần điều tra đâu, chắc chắn là cậu ta ăn trộm tiền của người khác rồi, còn lấy ra ngay trước mặt chúng em để khoe khoang! Còn có Kỷ Du Du cũng nên điều tra một chút, kinh phí hoạt động của hội sinh viên và lớp học của chúng em, đều bị một mình cô ta tham ô rồi…’ Lâm Thần Phong vẫn không quên tấn công Kỷ Du Du.

Chủ nhiệm Trương trừng mắt lên: “Mang đi “Em không…” Kỷ Du Du sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Trước tiên cứ mang đi đã rồi nói sau” Trưởng phòng Trương vung tay lên.

Đường Ân đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn mấy người bảo vệ đang đi tới: “Tốt nhất là các ông nên suy nghĩ cho rõ ràng, dẫn tôi đi thì được, nhưng nếu muốn đưa tôi về thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu!” “Mang đi! Nói nhảm nhiều quá!” Người bảo vệ kéo tay Đường Ân, túm anh ra khỏi phòng học.

“Đường Ân…” Định Huyên kêu lên một tiếng, trên mặt có chút lo lắng.

Đường Ân quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhìn thấy Đinh Huyên hơi phẫn nộ, vội vàng liếc mắt ra hiệu với anh ấy, để anh ấy không nên xúc động. Mà Lâm Thần Phong cũng giúp đỡ kéo Kỷ Du Du ra khỏi lớp học.

Đường Ân phẫn nộ từ tận đáy lòng, ánh mắt quét về phía Lâm Sở Sở, trong mắt tràn đầy ý lạnh.

Cô gái này quá nham hiểm! Lâm Sở Sở nhìn thấy ánh mắt của Đường Ân, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi thay đổi, có điều vừa nghĩ đến lời nói của Nguyễn Thấm, trong lòng lập tức nắm chắc hơn.

Đường Ân dựa vào cái gì chứ? Không phải dựa vào việc anh ta nhặt được ví tiền sao? Đến lúc đó luật sư Bùi kia đến đây, vừa nói ra chuyện ví tiền kia, đã nói là ví tiền kia do Đường Ân ăn trộm rồi, giả vờ làm như nhặt được. Cứ như vậy chẳng những chặt đứt đường lui của Đường Ân, còn có thể ngấm ngầm qua lại với nhân vật lớn như luật sư Bùi kia, chuyện này chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? Nếu như thật sự thành công, mình có thể leo lên gốc cây to luật sư Bùi kia, quán cơm nhỏ nhà mình sớm muộn gì cũng sẽ biến thành nhà hàng.

Lâm Sở Sở nghĩ như vậy, càng cảm thấy kiên định với suy nghĩ của mình, nhìn Đường Ân bị dẫn đến phòng bảo vệ, vội vàng đi theo sau.Đọc full tại nhé

Phòng bảo vệ cũng không xa, đi xuống tòa nhà dạy học, một đường đi thẳng đến chỗ cổng trường.

Đường Ân và Kỷ Du Du bị mấy người kéo đi, dẫn đến không ít ánh mắt quan tâm, một đám người nhìn về phía này, đều cảm thấy có chút tò mò.

Đường Ân cũng không để ý đến những chuyện này, nhưng mà Kỷ Du Du là con gái, dọc đường đi đều ôm mặt, nước mắt không ngừng từ kế ngón tay chảy ra.

Vào phòng bảo vệ, hai bảo vệ ném Đường Ân xuống ghế dựa, vội vàng tìm bút và giấy đến.

“Đè cậu ta xuống cho tôi!” Trưởng phòng Lý của phòng bảo vệ chỉ vào Đường Ân.

Đường Ân cắn răng, hai mắt lạnh lùng nhìn người kia.

“Ranh con, còn ngông cuồng như vậy sao? Có biết đây là đâu không? Đây là phòng bảo vệ! Cậu đã vào đây rồi mà còn muốn ra oai sao? Thật sự cho rằng mình có bản lĩnh gì ghê gớm sao?” Một người trong đó đè cổ tay Đường Ân xuống, đẩy Đường Ân dựa hẳn vào ghế tựa.

“Nói, rốt cuộc là tiền ở đâu ra…” Chủ nhiệm Trương cũng đi theo vào, gương mặt nhìn chằm chằm Đường Ân.

“Của tôi!” Đường Ân cười lạnh nói.

“Của cậu sao? Tất cả mọi người đều nói hoàn cảnh gia đình của cậu không tốt, cậu còn dám nói là của mình sao?” Chủ nhiệm Trương có chút tức giận, một tay chỉ vào Đường Ân: “Mau thành thật khai báo đi, nếu không hôm nay tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi trường!” Đường Ân lạnh lùng: “Số tiền này vốn dĩ chính là của tôi, chẳng lẽ ông muốn nói rằng tôi nói dối sao?” “Cậu còn dám mạnh miệng à?” Chủ nhiệm Trương giận dữ, gầm lên: “Cậu có biết hành vi của cậu đã tạo thành ảnh hưởng đến mức nào cho trường học của chúng ta hay không?” Đường Ân nhìn ông ta, ánh mắt lại nhìn lướt qua bên ngoài, nhìn thấy Lâm Sở Sở đứng trong hành lang còn đang khóc sướt mướt, mà Vương Nhụy và Lâm Thần Phong lại giống như đang an ủi gì đó.

“Ranh con, rốt cuộc là cậu có nói hay không?” Lý Minh từng bước tiến lên, nắm chặt cổ áo của Đường Ân, trên mặt tràn đầy tức giận: “Nếu cậu không nói, đừng trách chúng tôi ra tay nặng đấy!” Đường Ân híp mắt: “Ra tay nặng? Ông có tin răng nếu ông dám đụng đến một ngón tay của tôi thì tôi sẽ cho ông cả đời không được bình yên không!” “Ranh con, đã đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn ngông cuồng như vậy!” Lý Minh nắm chặt tóc Đường Ân, đẩy về phía ghế dựa.

Đường Ân cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, sống mũi cay cay, máu mũi chảy ra.

“Loại sinh viên này đúng là thích ăn đòn!” Chủ nhiệm Trương chán ghét liếc mắt nhìn Đường Ân: “Còn không mau nói ra, rốt cuộc là tiền của ai?” Đường Ân cười hì hì, hơi lạnh lẽo cười: “Là của tôi!” “Không phải tiền của cậu ta!” Lâm Sở Sở đứng trong hành lang kêu lên: “Là của người khác! Cậu ta ăn trộm ví tiền của người khác, rồi lại trả cho luật sư Bùi, để cho luật sư Bùi kia chịu ơn của cậu ta, miễn là tìm được luật sư Bùi đến đây, hỏi sẽ ra ngay!” “Luật sư Bùi là ai?” Chủ nhiệm Trương lạnh lùng hỏi. Truyện Khoa Huyễn

“Bùi Nhược của văn phòng luật Tây Hà, bây giờ có thể liên lạc với chị ta.” Lâm Sở Sở nói.

Đường Ân căn răng: “Các ông chắc chắn là các ông muốn liên lạc với chị ta chứ?” “Liên lạc với chị ta, mau liên lạc với chị ta đi!” Lâm Sở Sở vội vàng nói.