Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 40



“Bỏ đi, tôi chỉ có chút bản lĩnh thôi, không nên múa rìu qua mắt thợ thì hơn!” Đường Ân cười.

Trên bàn dần dần có mùi thuốc súng.

“Nếu đã hiểu âm nhạc, còn có cơ hội tốt như thế, sao có thể bỏ qua được chứ?” Vương Ngạn Siêu lôi kéo, trên mặt mang theo nụ cười lạnh: “Người không thể chỉ nói mà không luyện được? Nếu cậu đã cảm thấy tôi đàn có khuyết điểm thì có thể lên đàn một khúc…” Xung quanh lập tức trở nên im lặng, không ít người đều nghe thấy lời của anh.

Có người nói Vương Ngạn Siêu đàn có khuyết điểm? Khúc nhạc hay như thế lại có khuyết điểm? Người đó là ai vậy? Có biết nghe nhạc không? Hiểu nghệ thuật không thế? Tiếng ầm ï dần vang lên, không ít người đều nhìn Đường Ân bằng ánh mắt chán ghét.

Trong hai trường đại học, Vương Ngạn Siêu gần như tương đương với thần tượng ngôi sao, qua mấy năm nay không ngừng diễn tấu đã có được rất nhiều fan. Nhiều người người có mặt ở đây đều từng nghe anh ta đàn, coi anh †a như một phần trong sinh mệnh. Đột nhiên có người nói thần tượng của mình có khuyết điểm, sao những người này có thể bỏ qua cho anh được? “Các bạn học, tôi cũng không ngờ sẽ có người cảm thấy khúc piano tôi đàn có chút khuyết điểm. Nhưng nếu bạn học Đường Ân đã nói thế, chắc hẳn trình độ âm nhạc của cậu ấy rất cao, không bằng chúng ta để cậu ấy diễn tấu một khúc nhé?” Vương Ngạn Siêu nhìn các bạn học trong hội trường, tuy ngoài mặt đang cười tươi nhưng trong lòng lại hừ lạnh.

Biết bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai dám soi mói anh ta, không ngờ Đường Ân này lại to gan như thế.

“Được!” Xung quanh vang lên tiếng kêu khó nghe, những tiếng kêu này cũng không phải ủng hộ mà là có ý cười nhạo, mọi người đều đang nhìn Đường Ân.

Anh nhíu mày, đã có chút mất kiên nhẫn.

Kỷ Du Du lén nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu níu tay áo anh như một đứa nhỏ làm sai chuyện.

Vương Ngạn Siêu nhìn thấy cảnh này, lửa giận nơi đáy lòng lập tức cháy lên, sao cô gái anh ta nhìn trúng lại có thể thân mật với người khác như thế chứ? Cho dù là bạn học cũng không được! “Bạn học Đường Ân, mọi người cổ vũ như thế, hay là cậu biểu diễn một chút đi?” Vương Ngạn Siêu nhếch môi, vươn tay: “Cũng không thể từ chối ý tốt của nhiều bạn học như vậy được, cậu nói xem có phải không nào?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn anh ta: “Tôi thật sự không muốn đàn…” “Không muốn đàn? Hay không có năng lực này?” Vương Ngạn Siêu cười lạnh lùng: “Lúc soi mói người khác, cậu có từng nghĩ mình không có năng lực này không? Nếu nói tôi có khuyết điểm, vậy cậu cứ lên đàn là được…” Đường Ân từ từ đứng dậy, nở nụ cười: “Tôi sợ tôi đàn rồi, fan của anh sẽ mất hết!” “Ngông cuồng!” Vương Ngạn Siêu cười lạnh: “Thật sự xem trọng mình ghê nhỉ?” “Anh nói lại lần nữa xem?” Đinh Huyên đập bàn.

Vương Ngạn Siêu cười lạnh, vẫn nhìn Đường Ân chăm chú.

Đường Ân lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng: “Có đôi khi thật sự không muốn khoe khoang!” Kỷ Du Du vẫn luôn tỏ vẻ áy náy kéo ống tay áo của Đường Ân, liên tục lắc đầu với anh.

“Yên tâm, tôi đi thử xem, đã gần một năm không đàn rồi, tìm chút cảm giác Đường Ân vỗ mu bàn tay Kỷ Du Du, cười an ủi cô.

Vương Ngạn Siêu ở bên cạnh thấy hết, lửa giận trong lòng ngày càng cháy lớn.

Ánh mắt anh ta quét qua trên người Kỷ Du Du, thầm nghĩ, một cô gái xinh đẹp có khí chất như thế, sao có thể ở bên một tên thô thiển vậy được? Một cô gái thế này không nên bị vấy bẩn, phải ở bên một nghệ thuật gia có cầm sắt hợp tấu †ao nhã như mình, chứ không phải ngồi trong một góc với kẻ khác, chỉ có thể nhìn người ta nổi bật. Đợi lát nữa xem Đường Ân mất mặt, nhất định phải đá thêm mấy cái! Đường Ân đi ra giữa hội trường, sau đó giang hai tay.

Dưới sân khấu vang lên một trận tiếng xuỳ, thậm chí còn có người phản cảm mắng, bảo Đường Ân mau cút xuống, đừng ở đó không biết tự lượng sức mình.

Đường Ân nghiêng đầu cười, xoay người ngồi xuống trước piano, hai tay gần như để lên trên theo bản năng, sau đó ấn nhẹ xuống một phím đàn.

Tỉng…

Một tiếng, trong hội trường lập tức vang lên tiếng khinh bỉ.

Đường Ân mỉm cười, bắt đầu chậm rãi đánh đàn, khi âm tiết nối liền lại với nhau mới cảm nhận được khúc nhạc này chậm đến mức nào.

Người dưới sân khấu liên tục cười nhạo; khúc nhạc chậm như thế đừng nói là Đường Ân, chỉ cần kêu một người lên cũng có thể thoải mái đàn được. Nếu chỉ là trình độ này, anh có tư cách gì ngồi trên đó, có tư cách gì nói Vương Ngạn Siêu có khuyết điểm? Mọi người liên tục khinh thường, không ngừng có người châm chọc, nhưng Vương Ngạn Siêu lại thay đổi sắc mặt.

Có lẽ những người khác không biết, nhưng anh ta lại biết, khúc đàn này lại có thể là “Khúc Chiều Tà” của Listeria.

Đây là một trong mười khúc nhạc khó đàn nhất trong giới piano, sao Đường Ân này lại to gan dám đàn khúc nhạc này chứ? Lúc này, âm nhạc trong hội trường như dừng lại chốc lát, sau đó thì vang lên như giông tố, vào khoảnh khắc đó, âm nhạc tựa như được giao phó sinh mệnh.

Tiếng nhạc được đẩy lên từng tầng, lại lần lượt vang vọng về, đem lại cho người ta những cảm giác khác nhau.

Ngay lúc này, những người còn châm chọc trong hội trường đã trở nên im lặng, nhìn người trên sân khấu có chút khó tin.

Đường Ân tập trung ngồi trước piano, hai tay lướt trên phím đàn như mây bay nước chảy, giống như đang tạo ra tiếng đàn xinh đẹp nhất.

Kỷ Du Du say mê nhìn Đường Ân, mắt dần sáng lên, khoé môi thoáng cười thẹn thùng.

Đáy lòng Vương Ngạn Siêu liên tục cuộn trào, thấy vẻ mặt đó của cô thì tức giận như muốn nổ tung! Sao có thể? Đây là khúc nhạc khó đàn nhất trên thế giới, sao cậu ta có thể đàn được? Lại còn đàn hay như thế? Không chỉ anh ta ngơ ngác, mọi người ở đây ngơ ngác, ngay cả Đinh Huyên cũng hơi khó tin, cảm thấy tất cả chuyện này đều không phải sự thật.

Người kia thật là Đường Ân sao? Không chỉ anh có suy nghĩ như thế, ngay cả Nguyễn Thấm ngồi trên ghế khách mời cũng chấn động nhìn Đường Ân trên sân khấu.

Đường Ân biết đàn piano? Hơn nữa còn đàn hay đến vậy? Sắc mặt cô ta rất khó coi, sự căm hận không tên bùng lên từ sâu trong đáy lòng, nói với Trương Cường một bên: “Anh Trương, vũ hội chúng ta tài trợ, Đường Ân dựa vào cái gì mà đến đây?” Trương Cường nghiến răng đứng dậy, đi tới chỗ ban tổ chức.

Bên này, tiếng đàn của Đường Ân đã kết thúc.

Cả hội trường xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi.

Đường Ân mím môi đứng dậy, khom lưng với người trong hội trường rồi xoay người đi về phía Kỷ Du Du.

Hội trường đột nhiên vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt vang dội như sấm rền.

Cho dù những người này có phải fan của Vương Ngạn Siêu hay không, thì bọn họ đều đã nhớ kỹ khúc đàn của Đường Ân, như mình vừa trải qua một buổi hoàng hôn, cảm thấy nghe vẫn chưa đã.

Vương Ngạn Siêu nhìn anh đi tới, sắc mặt tái nhợt lạ thường: “Cậu…”