Tái Thế Làm Phi

Chương 45



Hồ Long Du ở Tiên Cư là nơi rồng ở, quả đúng là như vậy, hồ nước có hình dạng như một cái đầu rồng và nơi mà Triệu Sâm dẫn Triệu Ân tới chính là nơi này.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở quán rượu Dao Trì bên hồ Long Du, Triệu Sâm xuống xe ngựa đầu tiên, Triệu Ân theo sát phía sau, Mạnh Uyển ngồi trong xe ngựa, có vẻ không muốn ra.

Triệu Sâm hỏi: “Sao nàng không xuống?”

Mạnh Uyển đáp: “Thời tiết quá nóng, hơn nữa…” Nàng muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, “Ta không muốn nhìn thấy Hiền Vương.”

Đúng lúc ấy, Triệu Ân bước đến gần xe ngựa của bọn họ, hơn nữa Mạnh Uyển nói không nhỏ, hắn lại có chút công phu, cho nên đương nhiên là đã nghe thấy.

Biểu cảm của Triệu Ân lập tức thay đổi, hắn cười một cách miễn cưỡng, Triệu Sâm liếc mắt qua, che miệng ho một tiếng để giấu đi nụ cười trên khoé môi, ôn nhu nói: “Xuống đây đi, ngày mai ta sẽ không dẫn nàng đi nữa, được không?”

Mạnh Uyển mím môi, do dự một chút rồi bước xuống xe ngựa.

Bàn tay mịn màng trắng nõn đặt trong lòng bàn tay to lớn, Triệu Sâm nắm Mạnh Uyển đứng ở đó, quả nhiên là một đôi kim đồng ngọc bích.

Triệu Ân đứng một bên, lặng lẽ nhìn, hắn lại nghĩ đến mấy người phụ nữ ở nhà, cảm thấy vẫn còn thiếu một thứ gì đó.

Tuy trong phủ có Hiền vương phi Chu Tinh nhưng tính cách nàng ta quá mạnh mẽ, làm hắn không yêu thương nổi, Mạnh Nhu thì căn bản là không có chút tình cảm gì với hắn, cũng chẳng bao giờ quan tâm đến hắn. Triệu Ân cũng thế, hai người vốn chỉ muốn lợi dụng lẫn nhau. Còn người thiếp mang thai con của hắn, chẳng qua cũng chỉ là một màn diễn, lúc đứa trẻ được sinh ra, hắn mới nhìn nàng ta được vài lần, sao mà so sánh được cơ chứ.

Kết quả là, Triệu Ân phát hiện, hoá ra mình không có một hồng nhan tri kỷ nào.

Tại sao? Nỗi bất bình và sự không cam lòng trong ngực hắn càng ngày càng dâng cao, cho đến khi Triệu Sâm và Mạnh Uyển tiến vào quán rượu, đi vào trong gian phòng trang nhã, nỗi bất bình ấy đã lên đến đỉnh điểm.

“Chàng nhìn kìa, cái hồ này quả nhiên là giống như cái đầu rồng ấy.” Mạnh Uyển kinh ngạc nói, “Nơi này đúng là có cảnh đẹp trời ban.”

Triệu Sâm gật đầu phụ họa, Triệu Ân chậm rãi đi tới, nhìn theo, khó chịu nói: “Nghe nói cái hồ này là do con người tạc ra, có lẽ phải để Thái tử phi thất vọng rồi, ông trời cũng không rộng lượng như vậy đâu.”

Mạnh Uyển nhìn về phía hắn, lông mày nhíu lại, sau đó cười nói: “Không sao, Nhị hoàng huynh không cần lo lắng, chỉ là một lời nói vui thôi, chẳng có cái gì đáng để thất vọng cả, nếu cảnh đẹp như vậy là nhờ bàn tay con người tạo nên, vậy thì chúng ta cũng nên vui mừng vì triều đình có nhiều người tay nghề giỏi mới đúng.”

Triệu Ân nói: “Nếu theo lời Thái tử phi… thì chuyện gì cũng đáng để vui mừng rồi.”

Mạnh Uyển cầm chặt tay Triệu Sâm, cười nói: “Nhị hoàng huynh nói đúng, đối với ta mà nói, chỉ cần có Thái tử điện hạ làm bạn, nơi nào cũng đẹp, nơi nào cũng tốt.”

Triệu Ân liếc nhìn nàng rồi thu hồi ánh mắt: “Không còn sớm nữa, cũng đến giờ cơm trưa rồi, mấy gian phòng ở quán rượu này thật đặc biệt, mục đích hôm nay của ta chính là chiếm tiện nghi từ chỗ Thái tử, cho nên ta đành phải ăn chực hai người thôi.”

Mạnh Uyển nở nụ cười đầy hàm ý, hai nam nhân nhìn về phía nàng, nàng che dấu nụ cười trên môi nói: “Thiếp thân thất lễ, điện hạ thứ tội.”

Triệu Sâm hơi cong môi, gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ dung túng: “Không sao, hôm nay chúng ta ra ngoài, cứ đối xử với nhau như người nhà là được, không cần quan tâm đến địa vị cấp bậc. Ở đây chỉ có Nhị ca, Tam đệ và Tam đệ muội thôi, không có lễ nghi quần thần gì hết.”

Triệu Ân nói: “Như vậy sao được, đã là lễ nghi thì không thể bỏ.”

Mạnh Uyển giương mắt nhìn hắn, đây chính là câu mà Triệu Sâm thường xuyên nói nhất, không biết Triệu Ân học được từ lúc nào.

Triệu Sâm thản nhiên nói: “Không sao, Nhị hoàng huynh mau ngồi xuống đi, người đâu, mang thức ăn ra.”

Triệu Sâm vừa dứt lời, liền có người đẩy cửa tiến đến, bắt đầu mang thức ăn lên.

Tuy người mang thức ăn lên mặc quần áo của thường dân, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người dân bình thường. Triệu Sâm lặng lẽ bảo vệ Mạnh Uyển ngồi bên cạnh, lại để Triệu Ân ngồi bên kia, lần lượt có mấy tiểu nhị mang thức ăn lên.

Triệu Sâm nói: “Nhị hoàng huynh nếm thử đi, đây cũng là lần đầu tiên ta ăn ở đây, không biết hương vị thế nào, nghe nói đồ ăn ở đây cũng không tệ đâu. Nhưng dạo này, Nhị hoàng huynh được phụ hoàng coi trọng, chi phí ăn mặc đều là những thứ tốt nhất, có lẽ mấy thứ này sẽ không hợp khẩu vị của huynh đâu.”

Ngươi nói ngược đấy à?! Lông mày Triệu Ân nhướn lên, vừa suy nghĩ vừa quan sát Triệu Sâm.

Hắn không hiểu nổi, tại sao Triệu Sâm lại nói những lời này. Nhưng không lâu sau đó, hắn đã biết tại sao rồi, bởi vì bọn tiểu nhị đang phục vụ kia bỗng nhiên móc dao ra, đâm về phía hắn ngồi, tất cả đều là thích khách!

Tuy Triệu Ân có chút công phu, có thể miễn cưỡng tránh được trận tập kích ấy, nhưng vẫn bị thương, bụng bắt đầu đổ máu, hắn vịn bàn mạnh mẽ đứng dậy.

Triệu Sâm lập tức nói: “Người đâu, bắt thích khách!”

Triệu Sâm bảo vệ Mạnh Uyển chặt chẽ, rất nhiều thị vệ từ ngoài cửa tiến vào, thích khách giờ đây như rùa trong hũ liền có ý nghĩ bắt Triệu Ân làm con tin, nhưng lại để Triệu Ân tránh được,  mặt hắn trắng bệch, trốn đằng sau thị vệ, ánh mắt sắc nhọn phóng về phía Triệu Sâm.

Triệu Sâm như cười như cười không liếc qua hắn rồi quay đầu đi, biểu cảm kia rõ ràng là muốn nói: “Cho ngươi một bài học.”

Trong lòng Triệu Ân cười lạnh, ai dạy dỗ ai, còn chưa biết được!

“Điện hạ, đã bắt hết lại rồi.” Thị vệ đi đến bên cạnh Triệu Sâm bẩm báo.

Triệu Sâm tỏ ra lo lắng: “Mau xem xem Hiền Vương điện hạ sao rồi, nhanh truyền thái y!”

Thị vệ lập tức tiến lên xem xét vết thương của Triệu Ân, hắn là người không ngoan, cũng bất đắc dĩ mặc cho thị vệ kiểm tra, nhưng tên thị vệ này bị thần kinh thật hay là cố ý vậy? Ấn mạnh lên miệng vết thương của hắn làm gì?!

“Dừng tay.” Triệu Ân nghiến răng nghiến lợi nói, “Cút ra ngoài, truyền thái y.”

Thị vệ mặt bình tĩnh ôm quyền rời đi, Triệu Sâm liếc nhìn Triệu Ân rồi đi thẩm vấn thích khách.

“Các ngươi là những thuộc hạ còn sót lại của Niếp gia?” Triệu Sâm nói, “Các ngươi có biết đã làm ai bị thương không? Lần này, đến thần tiên cũng không thể nào cứu được các ngươi nữa rồi.”

Triệu Ân nhìn sang, mấy thích khách kia đều có gương mặt dữ tợn, nếu như bình thường, hắn đã đem bọn chúng đi phanh thây xé xác rồi, nhưng lần này, hắn lại cười, nói: “Ta có một yêu cầu quá đáng, không biết Thái tử có thể cho phép không.”

Triệu Sâm nhìn qua, nhẹ nhàng cười, nói: “Nhị hoàng huynh cứ nói, đừng ngại.”

“Mấy người này làm ta bị thương thì hãy để ta xử lý, Thái tử thấy sao? Thái tử cũng đã bắt được chủ mưu rồi, mấy người này chẳng qua chỉ là thuộc hạ còn sót lại mà thôi, Thái tử bắt bọn chúng cũng chẳng để làm gì cả.” Triệu Ân hít vào một hơi thật sâu mới miễn cưỡng nói xong câu.

Triệu Sâm lộ vẻ khó xử: “Việc này… Nhị hoàng huynh, đệ thật sự rất muốn đồng ý với huynh, nhưng nếu xét về lý thì lại không hợp cho lắm.”

Triệu Ân nói: “Sao lại không, Thái tử đã bắt được chủ mưu, những người này chỉ cần đền tội thôi, ai xử lý chẳng được?”

Thích khách cầm đầu nhổ ngụm nước bọt rồi nói: “Mẹ nó! Muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt gì thì nhanh lên, tranh cái gì mà tranh, các người biến lão tử thành cái gì đấy?”

Triệu Sâm nhìn qua, hừ lạnh một tiếng: “Tên nhà quê thô lỗ này, nói bậy gì thế, người đâu, nhét khăn vào miệng bọn chúng, mang tất cả bọn chúng xuống, trông giữ nghiêm ngặt.”

Mắt thấy kế hoạch không thành, sắc mặt Triệu Ân lộ vẻ âm trầm, hơn nữa vì đổ máu quá nhiều mà tái nhợt, nhìn dọa người vô cùng.

Mạnh Uyển bỗng nhiên che miệng muốn nôn, khiến sắc mặt Triệu Ân càng khó coi.

“Xem ra vết thương của ta quá xấu xí, khiến Thái tử phi buồn nôn rồi, mong Thái tử thứ tội, việc này ta thực sự không cố ý.” Triệu Ân bực mình nói.

Mạnh Uyển vô cùng khó chịu, ngồi sụp xuống cạnh lan can, nôn đầy đất, cái mùi quả thật chẳng dễ ngửi chút nào.

Nhưng Triệu Sâm lại không hề ghét bỏ nàng, coi lời Triệu Ân nói như gió thoảng, hắn tiến lên đỡ lấy Mạnh Uyển, vận công giúp nàng xoa dịu cơn buồn nôn đang dâng trào, Mạnh Uyển dần cảm thấy tốt lên… sắc mặt cũng hồng hào hơn.

Một lúc sau, Mạnh Uyển tựa vào trong lồng ngực của hắn nói: “Ta tốt hơn nhiều rồi.”

Triệu Sâm đau lòng nói: “Nàng sao vậy, có thật là bị buồn nôn vì…?”

Triệu Ân tàn nhẫn trừng mắt nhìn hắn.

Mạnh Uyển thấp giọng nói: “Ta cũng không biết nữa, có thể là do ngửi thấy mùi máu tươi, nên không nhịn được.”

Triệu Sâm ôm ngang người nàng định bước ra ngoài, đi ngang qua Triệu Ân, hắn dừng lại nói: “Nhị hoàng huynh đợi thái y ở đây vậy, đệ phải đưa Uyển Uyển vào trong xe ngựa nghỉ ngơi một chút, xin lỗi không thể tiếp huynh được.”

Vì vậy Triệu Ân trơ mắt nhìn Triệu Sâm và Mạnh Uyển rời đi, vì để tránh nghi ngờ, hôm nay hắn không mang theo hộ vệ, chỉ dẫn theo mấy gã sai vặt, mà tất cả đều đứng bên ngoài trông coi rồi.

Giờ đây, Triệu Ân không nhịn nổi nữa, lạnh giọng nói: “Người đâu!”

Bọn sai vặt lập tức xông vào: “Điện hạ, người không sao chứ!”

“Đi, tìm thái y đến đây.” Triệu Ân rít từng chữ qua kẽ răng.

Hai gã sai vặt ở bên trong đi ra ngoài tìm thái y, còn lại hai người vịn hắn ngồi xuống, giúp hắn cầm máu.

Ngồi trên ghế, Triệu Ân nham hiểm nói: “Triệu Sâm, không trả cái nhục ngày hôm nay, Triệu Ân ta thề không làm người.”

Triệu Sâm dám làm thì cũng đã tính đến chuyện sẽ bị Triệu Ân trả thù, nhưng bây giờ, hắn còn phải sợ người ta đến báo thù sao?

Thời gian đáng quý, cẩn thận quá làm gì, cứ tùy theo lòng mình là tốt nhất.

Trên xe ngựa, cơ thể Mạnh Uyển đã hoàn toàn bình phục rồi, chỉ là tinh thần không tốt lắm, nàng phàn nàn nói: “Sao tự nhiên hôm nay lại có thích khách, chàng đã sớm biết rồi đúng không?”

Triệu Sâm từ chối cho ý kiến.

“Xem ra là biết thật rồi, chàng thật là… Ta không biết nên nói như thế nào nữa, nếu hôm nay người bị thương là ta và chàng thì chàng định tính sao?” Vành mắt Mạnh Uyển đỏ ửng, nói.

Triệu Sâm bất đắc dĩ thở dài: “Ta sẽ không để cho nàng bị thương.”

“Vậy còn chàng?” Nhớ tới chuyện mà Vân Thuỷ cho mình thấy, Mạnh Uyển hạ giọng nói, “Có phải chỉ cần ta không sao, chàng thế nào cũng được?” Nàng nói tiếp, “Điện hạ, chàng nói cho ta biết, ta tốt ở chỗ nào mà lại đáng để chàng trả giá như vậy?”

Triệu Sâm hoang mang nhíu mày lại, khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, cuối cùng bật cười nói: “Thật ra, ta cũng không biết.”

“Không biết?”. Đam Mỹ Hay

“Không biết.” Hắn ôn nhu nói, “Có lẽ là khi ta cần một người như nàng thì nàng xuất hiện, sau khi nàng rời đi, hình ảnh của nàng trong tâm trí ta không sao xoá mờ được, cho nên…”

Mạnh Uyển hít hít vài cái rồi nói: “Được rồi, ta không bắt chàng nói nữa.”

Triệu Sâm nắm chặt cổ tay của nàng: “Để ta xem mạch giúp nàng.”

Mạnh Uyển cũng không từ chối, đưa cổ tay ra cho hắn, Triệu Sâm đặt ngón tay lên mạch đập của nàng, lông mày nhíu lại, trầm tư một chút, kinh ngạc nhìn về phía nàng, đáy mắt mang theo mừng rỡ khó có thể che dấu.

Mạnh Uyển có chút hoảng hốt, bối rối nói: “Làm sao vậy?”

Triệu Sâm tiến đến bên tai nàng nói: “Nàng… có thai.”

Mạnh Uyển cho là mình nghe lầm: “Chàng nói gì cơ? Chàng nói ta… có thai?”

Triệu Sâm ôm nàng vào lồng ngực, ngổn ngang trăm mối gật gật đầu.

Lần này Mạnh Uyển thật sự khóc hết nước mắt, nhưng không phải vì đau lòng, mà là khóc vì vui mừng.

Đợi lâu như vậy, trông mong lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng có thai rồi, nàng không kích động sao được?

Triệu Sâm ôm nàng thật chặt, thầm nghĩ, tốt rồi, sau này nếu hắn có rời đi, nàng vẫn còn có đứa trẻ này bên cạnh.

Vì đã phát hiện ra chuyện này nên đương nhiên là Triệu Sâm không còn tâm trí để tiếp tục đi du ngoạn nữa, hắn đưa Mạnh Uyển trở về hành cung.

Đến hành cung, hắn giao cho Tinh Trầm xử lý nốt vụ án châu báu, còn hắn chú tâm làm bạn với Mạnh Uyển.

Bọn họ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay trở lại kinh thành, lúc này, Mạnh Uyển mới nhớ tới Vân Thuỷ đại sư.

“Điện hạ, Vân Thuỷ đại sư sẽ cùng chúng ta quay trở lại kinh thành sao?” Nàng hỏi.

Triệu Sâm gật đầu: “Ừ, ta đã kêu người làm xe ngựa đặc chế cho đại sư, đại sư sẽ quay trở lại kinh thành với chúng ta.”

Mạnh Uyển nhẹ nhàng thở ra, có Vân Thủy đại sư ở đó, nàng cảm thấy rất yên tâm, chỉ là…

“Xe ngựa đặc chế?” Nàng nắm được trọng điểm.

“Có chuyện ta còn chưa kịp nói với nàng.” Triệu Sâm thấp giọng nói, “Chân Vân Thuỷ đại sư bị thương, nếu không thì đã có thể đứng lên rồi.”

Mạnh Uyển chợt nhớ, hình như ở lần gặp trước, Vân Thuỷ một mực khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, không hề đứng lên, hoá ra là do chân ông bị thương.

“Sao lại vậy?” Mạnh Uyển ngạc nhiên hỏi.

Triệu Sâm không nói gì, chỉ vỗ nhẹ đầu nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện phải nhanh chóng rời khỏi toà thành này, hắn lâm vào trầm mặc.

Quãng đường trở về rất yên bình, không có chuyện hành thích gì đó, phạm nhân bị Triệu Sâm dùng xe chở tù mang về dài cả một đội, thẳng một đường đến kinh thành, nhưng những phạm nhân kia đã bị phơi nắng, giày vò đến không thành hình người, chờ đến lúc về đến kinh thành, thì bọn chúng sẽ bị giải vào thiên lao.

Vốn cho là vụ án này kết thúc tại đây, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện xấu ngay phút cuối.

Tàn đảng Niếp gia trở mặt, nói Thái tử đương triều sai khiến bọn họ làm chuyện xấu, còn muốn bọn chúng giá họa cho Hiền Vương, cách nói năng ấy có ý như: ‘Triệu Sâm gấp gáp muốn làm hoàng đế, ý đồ bức vua thoái vị.’

Tin tức này vừa lộ ra, cả triều xôn xao, Hoàng Thượng truyền Thái úy, Chu đại phu và Mạnh thừa tướng cùng tiến cung nghị sự, Trần hoàng hậu đến Đông Cung, bước vào chánh điện, điều bà thấy không phải là Thái tử đang lo lắng, cũng không phải là Thái tử đang bày mưu tính kế, mà là… Thái tử đang gảy đàn.

Mạnh Uyển ngồi trên ghế, Triệu Sâm khoanh chân ngồi sau chiếc đàn, mỉm cười diễn tấu.

Thật là vợ chồng tình thâm, ân ái đến quên cả trời đất, không thèm nghe ngóng chuyện bên ngoài!