Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 182: Tiểu Ma Vương Là Ta



Lục Trung nhăn mặt, hơi lo lắng. Những người dám nói bằng cái giọng thách thức rành rành như vậy với chủ nhân, không sống được quá hai giờ. Hắn lo sợ cô chọc giận Ngọc Tự lại khiến lão giết cô nhanh hơn.

Ngọc Tự cười lớn, lão cười giòn đến mức khiến Lục Trung cũng giật mình nhìn lão. Trước đây, hắn chưa từng thấy chủ nhân của mình cười sảng khoái như thế. Dù câu chuyện cười của Mạc Y có buồn cười thế nào lão cũng chưa từng cười vui vẻ.

Vậy mà lão đang cười rung cả đùi chỉ vì câu nói kia của Trúc Chi? Câu nói ấy có gì buồn cười đến mức đó cơ chứ? Ý cô không phải đang chỉ trích lão ỷ lớn hiếp bé hay sao? Chuyện đó có gì đáng vui mà lại cười tươi như vậy?

Trúc Chi không để tâm nụ cười kì khôi kia của lão. Cô quan tâm đến vết thương trên người của Tuấn Tú hơn. Hai gò má của anh sưng phù đến độ cô gần như không dám tin đó là Tuấn Tú – anh của mình nữa kia. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má của cô, cô cắn môi kiềm chế lại cơn tức giận ban nảy.

Tuấn Tú biết Trúc Chi đang lo lắng cho mình. Anh mỉm cười tỏ vẻ mình vẫn ổn. Dù sao anh đáng bị như vầy lắm. Nếu anh không phản bội Huyết Yêu và ra tay giúp đỡ cho lão già ấy thì lão có cơ hội hại người của họ đâu chứ.

Ngọc Tự vỗ đùi nói to:

“Quả nhiên ta suy đoán đúng. Nhìn ánh mắt lo lắng không hề giả tạo kia, ta biết chắc ngươi chính là con nhỏ sở hữu Vọng Âm. Linh hồn của ngươi từng sống trong cơ thể của Ngân Chi nhỉ?”

Ngọc Tự kéo Tuấn Tú về phía mình, lão bóp cổ Tuấn Tú đưa lên cao. Lão nói:

“Ngươi nói xem có phải ngươi đã cho Huyết Yêu biết kế hoạch này của ta hay không?”

Tuấn Tú ú ớ không thành tiếng. Phổi của anh co thắt dữ dội. Anh vẫn không mở lời một tiếng nào. Quả là một người gan lì. Lão đã tra tấn anh lâu như thế lại chẳng được tin tức nào đáng giá. Dù lão đã rạch nát miệng của anh vẫn không khiến anh hé răng nửa lời.

Trúc Chi đau lòng nhìn cảnh tượng Tuấn Tú bị làm đau. Cô hét lên:

“Anh ấy chẳng hề biết gì cả.”

Ngọc Tự ném Tuấn Tú xuống đất. Lão tiến gần về phía Trúc Chi yêu cầu:

“Vậy thì ngươi phải nói cho ta biết tất cả. Ta tin ngươi biết nhiều thông tin hơn tên này. Nếu ngươi dám giấu ta điều gì, ta nhất định băm nó ra cho heo ăn.”

Trúc Chi gật đầu. Cô hứa sẽ nói tất cả những gì mình biết cho Ngọc Tự nghe. Đổi lại lão phải thả Tuấn Tú đi trước. Chỉ cần anh rời khỏi đây, cho dù có bị bắt làm tù binh cô cũng nguyện ý.

Lão bắt đầu hỏi cô:

“Bằng cách nào ngươi lại nằm trong cơ thể này hả?”

Trúc Chi thành thật trả lời:

“Huyết Yêu nói thân thể của Ngân Chi không cách nào chứa nổi linh hồn của ta. Anh ấy đã nhiều lần muốn hoán đổi thân xác khác cho ta. Đêm đó là đêm trăng máu rất thích hợp cho ta hồi sinh. Anh ấy và ta đã rời đi trong đêm. Trước khi đi, vì không muốn anh Tú phát hiện điều khả nghi nên đã đặt một linh hồn khác vào cơ thể Ngân Chi.”

Lời nói của Trúc Chi mạch lạc vô cùng. Trúc Chi đã cố tình kể chín phần thật, một phần giả cho Ngọc Tự biết. Câu chuyện đúng là đã xảy ra như vậy, chỉ có Tiểu Bạch được Trúc Chi giấu kín.

Không biết Ngọc Tự có tin lời nói của Trúc Chi không, chỉ thấy lão hỏi tiếp:

“Kế hoạch của Huyết Yêu là gì hả? Hắn đang toan tính điều gì?”

“Truy tìm thanh kiếm của Quỷ. Và ta đã thấy nó ở đâu, Ngọc Tự. Ngươi quá sơ hở rồi. Nhưng ta thắc mắc làm sao ngươi đem nó rời khỏi thư viện được?”

Ngộc Tự ngước nhìn Trúc Chi, mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Ngươi biết được ta lấy nó từ thư viện của trường?”

Trúc Chi cảm thấy hơi mỏi cổ khi cứ phái ngước xuống nhìn lão. Cô tựa cái đầu lên vai bên phải, cố không tỏ ra kiêu ngạo khi nói tiếp:

“Như ngươi nói, ta là người sở hữu Vọng Âm, ta là truyền nhân của Quỷ vương. Ta có thể cảm nhận quỷ khí của nó.”

“Trong đêm trăng máu kiếm khí của nó khó mà phân biệt được chủ nhân của mình. Nó đã cảm nhận được ác khí của ta quá mạnh nên mới hiện ra cho ta thấy. Cái đó gọi là cơ duyên đấy.”

Ngọc Tự ngán ngẫm nói tiếp:

“Chỉ là sau khi đêm trăng máu tàn, nó nhận ra ta không phải chủ nhân đích thực nên đã tự phong ấn chính mình. Ta không cách nào đụng vào nó được. Ta cần ăn trái tim của tiểu ma vương để sở hữu nó.”

“Rõ ràng nó không nhận ta là chủ nhân của nó, Ngọc Tự.”, Trúc Chi van cầu một chuyện, “Ngươi sẽ thả ta xuống đàm đạo tiếp chứ? Ta bị treo như thế hơi bị đơ người rồi đấy. Miệng cũng cứng hết cả rồi.”

Ngọc Tự phất tay khiến cô té xuống đất. Trúc Chi bò dậy chạy đến xem Tuấn Tú trước tiên. Cô dìu Tuấn Tú ngồi vào ghế, cái ghế mà Lục Trung không dám ngồi. Ngọc Tự nhướng mày không nói gì cả, cũng không ngăn cản cô. Rất có thể lão chắc rằng cô sẽ không có cách nào cứu Tuấn Tú rời đi trước mặt lão.

Trúc Chi quay sang nói với Lục Trung:

“Anh cho tôi xin thuốc trị thương.”

Lục Trung đương nhiên phải chờ có lệnh từ Ngọc Tự mới dám giao ra thuốc trị thương cho Trúc Chi. Ngọc Tự bất đắc dĩ gật đầu, hắn nhanh chóng đưa lọ trị thương cho cô.

Trúc Chi vừa bôi thuốc lên người Tuấn Tú, vừa nói với Ngọc Tự:

“Nguyên Sâm chắc cũng đang tìm kiếm nó. Ông không biết chuyện mà tôi biết: Nguyên Sâm là người biết tiểu ma vương thật sự là người nào. Lão ta vẫn chưa hành động vì chưa có ắt chủ bài hay đã có mà chờ thời cơ tới. Ông chưa từng nghĩ tại sao đứa con của Quỷ vương lại ở thế giới này ư?”

Ngọc Tự đúng là còn câu hỏi này bấy lâu nay vẫn dày vò cái đầu của mình. Lão nghĩ nát óc vẫn không tài nào nghĩ ra được nguyên nhân tiểu ma vương lại sống ở thế kỷ này. Nguyên Sâm đã dùng cách nào chứ?

Trúc Chi đáp nhẹ:

“Lão ta sở hữu tấm gương vượt thời gian. Lão đã đưa tiểu ma vương đến thế kỷ này. Theo như điều tra sơ bộ của ta, lão đã xuất hiện lại rồi.”

Tuấn Tú rên rỉ khi thuốc đụng phải vết thương của mình. Trúc Chi dùng miệng thổ phù phù cho anh đỡ đau. Cô nói rất nhỏ đủ cho một mình Tuấn Tú nghe được:

“Không sao rồi. Anh sẽ ngủ một giấc ngon thôi, tin em.”

Tuấn Tú không hiểu rõ lời nói của Trúc Chi. Nhưng anh tin đứa em gái của anh biết phải làm gì. Anh cắn răng chịu đau rồi gật đầu với Trúc Chi. Cô mỉm cười tiếp tục bôi thuốc trị thương lên đôi má của anh.

Lục Trung thấy cảnh tượng đó liền quay đầu về phía khác. Tình cảm giữa hai anh em họ gợi cho hắn nhớ lại ký ức ngày xưa đôi chút. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy giữa họ là tình cảnh giống như hắn và muội muội của hắn.

Trúc Chi vẫn còn huyên thuyên một hồi:

“Chỉ có lão mới biết vì sao ta không cầm được thanh kiếm kia. Bởi vì ta chính là tiểu vương của lão ấy. Ta chính là đứa con của Quỷ vương. Và Ngọc Tự, ta vừa mới thoáng thấy một chút tương lai nhỏ xinh. Ta thấy lão chết dưới tay của ta, Ngọc Tự. Ta đã chẳng nói với lão rằng: Chính đôi tay này sẽ băm vằm lão ra thành từng mảnh còn gì?”

Trúc Chi đứng dậy phất tay một cái, Tuấn Tú ngồi trên ghế biến mất trước mặt Ngọc Tự và Lục Trung. Cả hai không kịp ngăn cản hành động của Trúc Chi. Họ đang bận bàng hoàng nhìn cô đứng đó, mái tóc đen kia đã biến thành một màu xanh dương, đôi mắt đỏ rực nhìn cả hai người, mặt lạnh lùng như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống cả hai.

Lục Trung bị dọa đến mức chết đứng tại chổ. Người con gái mà hắn ngỡ như ngây thơ vô dụng lại có sức mạnh to lớn như vậy. Đáng ra hắn nên nghi ngờ ngay cái lúc cô sử dụng Vọng Âm trong lăng mộ rồi chứ. Lần đó hắn cứ nghĩ tất cả đều do cô quá đau lòng vì cái chết của thằng nhóc Nhất Uy ấy.

Ngọc Tự bắt đầu lay chiếc quạt mo trên tay. Lão đã bị lừa phỉnh bởi một đứa nhóc tì trông còn non nớt và yếu ớt. Lão đáng lý phải giết quách nó từ đầu rồi mới phải. Tất cả chỉ vì lão lơ là cảnh giác, lão đã kéo dài tuổi thọ cho nó quá lâu. Lão có ngờ đâu nó có thể sử dụng “yêu thuật”. Lão tự biết nó chính là tiểu ma vương, vậy thì cái thứ nó mới dùng chính là quỷ khí ư? Lão phải giết chết nó.

Trúc Chi nhận ra lão cơ hồ muốn làm gì mình. Cô nhìn ra động tác của lão trước cả khi lão muốn thực hiện ý đồ giết chết cô. Cô rút Thượng Nguyệt từ không khí. Cô nắm chặt nó trong bàn tay của mình và bắt đầu kéo dây cung.

“Thượng Nguyệt? Làm sao nó lại nằm trong tay ngươi? Không một ai…”, Ngọc Tự tự nói như một kẻ điên, “Không một người nào cầm lấy nó mà không bị thương.”

Ngọc Tự lướt nhẹ tới chổ Trúc Chi, lão giơ cây quạt mo lên cao, chuẩn bị giáng một đòn lên mặt của Trúc Chi. Nhưng cô nhanh hơn lão, cô đã bắn mũi tên từ Thượng Nguyệt, đồng thời bay lên mái nhà. Mũi tên xé đôi cái quạt mo ra làm hai. Sát khí từ mũi tên quả nhiên không tầm thường, nó vừa chứa quỷ khí của cô lại vừa chứa luôn cả sự tức giận của cô.

Ngọc Tự theo đà đạp chân vào tường rồi bay ngược trở lại. Lúc này, Trúc Chi đã đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng. Mái tóc của cô bay phấp phới trong gió, sát khí vẫn phát ra rất nồng. Lục Trung khịt mũi mấy cái, loại khí tức này hắn chỉ chứng kiến qua những ai thật sự rất mạnh mà thôi.

Lục Trung phân vân không biết nên tiếp chủ nhân của hắn một tay hay đứng đây tiếp tục quan sát cả hai người họ đấu sức mạnh. Dĩ nhiên hắn hoàn toàn tin rằng chủ nhân của hắn sẽ thắng. Tuy nhiên, hắn cũng không dám xem thường cô nương nhỏ bé trước mặt nữa.

Ngọc Tự chỉ phẩy hai lần, quạt mo của lão lập tức tự liền lại với nhau. Lão ngây người nhìn Trúc Chi, vẫn chưa thể tin được cô gái nhỏ bé kia lại chứa một sức mạnh phi thường. Không, chuyện này càng khiến lão phải giết cô nhanh hơn. Lão không thể để một thứ có sức mạnh lấn áp mình trong tương lai tồn tại được.

Ngọc Tự quyết định sử dụng một chiêu duy nhất muốn đoạt mạng của cô. Không cần quan tâm ăn trái tim kia có giúp lão sở hữu thanh kiếm hay không. Lão búng ngón tay một cái, tự dưng thân thể của Trúc Chi cứng đơ một chổ.

Trúc Chi biết mình không thể câu giờ thêm nữa. Cô đứng đó cười thích thú, tiếng cười còn giòn hơn cả tiếng cười trước đó của Ngọc Tự. Điều này khiến lão suýt không giữ được bình tĩnh mà giết luôn cô.

Dường như Trúc Chi cũng cảm nhận được sát khí của lão, cô cuối cùng cũng nín cười và nói với Ngọc Tự:

“Đừng vội. Ông không muốn biết ngoài kia có ai đang đến thăm nơi ở của mình hay sao?”

Ngọc Tự liếc mắt ra hiệu cho Lục Trung ra ngoài xem thế nào. Nhưng chờ đã hai mươi phút vẫn không thấy hắn xuất hiện lại. Lão có chút sốt ruột. Lần đầu tiên, lão có cảm giác không nắm được tình hình trước mắt. Lão cảnh giác nhìn Trúc Chi, trong bụng đang nghĩ ra nhiều cái chết cho cô nhất. Lão biết cái nhìn thấy tương lai mà cô nói chỉ là xạo ke. Không một ai có năng lực nhìn thấy trước tương lai, người duy nhất có khả năng đó đã chết từ lâu rồi. Con của Quỷ vương không hề có năng lực của một thủy công chúa. Con nhóc đó đã đánh lừa lão để cứu Tuấn Tú. Lão cũng thật sơ sót, lão tưởng nó chỉ là một người bình thường. Lão quên rằng nó cũng được hồi sinh trong đêm trăng máu như Ngân Chi.

Trúc Chi tiếp tục đả kích Ngọc Tự:

“Ông không tò mò người ngoài kia là ai hả? Không tò mò vì sao người ấy tới đây được hả?”