Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 247: Người bạn của chị em phụ nữ



Dịch: mafia777

Hoàn mỹ!

Đây tuyệt đối là máy dệt vải hoàn mỹ nhất trên đời...

Mỗi nữ nhân đều nên có một máy dệt vải như thế này.

Ít nhất là các nữ nhân ở đây đều nghĩ như vậy.

Kỳ thực loại diễn thuyết như này đối với Hàn Nghệ mà nói, quả thực là quá nhẹ nhàng. So sánh ra, thì mấy trang diễn thuyết dài dòng về đầu tư chứng khoán mới khiến người ta đau đầu.

Tiếng hoan hô qua đi, Hàn Nghệ liền tuyên bố giá của 5 loại máy dệt Tinh Tinh, lần lượt là: 120 văn tiền, 480 văn tiền, 800 văn tiền, 1500 văn tiền, 10000 văn tiền (10 quan).

Cái giá này, kỳ thật là được thiết lập dựa trên mức độ tiêu phí của các giai cấp hiện giờ. Những người trên đỉnh kim tự tháp vô cùng giàu có, có quá nhiều tiền, giống như mấy đại gia tộc Thôi gia, Vương gia, Nguyên gia, họ căn bản là không thiếu tiền. Vì thế giá của cái đắt nhất cao hơn sáu lần so với cái đắt thứ hai.

Phương thức tiêu thụ này, có thể nhìn thấy ở bất kỳ công ty nào ở hậu thế. Không có công ty nào chỉ đưa ra một loại sản phẩm, chắc chắn có giá rẻ, có đắt tiền. Bởi vì bạn phải thỏa mãn nhu cầu của nhiều tầng lớp khác nhau.

Mục đích chủ yếu của Hàn Nghệ vẫn là tạo phúc cho bách tính, chắc chắn phải đưa ra một loại máy dệt giá rẻ mà công hiệu vẫn không giảm. Nhưng nếu chỉ đưa ra một loại thì người giàu cũng sẽ đến mua, bán bao nhiêu thì lỗ bấy nhiêu, Hàn Nghệ cũng ăn không tiêu nha. Hắn hiện giờ còn không tính là người có tiền, cho nên hắn phải phân khúc ra, lợi dụng những thiết kế tinh diệu để kiếm tiền của người giàu.

Kỳ thực cái máy dệt rẻ nhất này, Hàn Nghệ gần như không có lãi. Hơn nữa đây là lá cờ đầu của kế hoạch giúp đỡ người nghèo, không thua lỗ đã xem là may mắn rồi. Lợi nhuận chủ yếu vẫn là ở ba loại máy dệt phía sau. Ba loại máy dệt này bán chính là thiết kế.

Về phần kế hoạch giúp đỡ người nghèo, chủ yếu là loại máy dệt 120 văn tiền và 480 văn tiền. Hơn nữa hình thức thanh toán có nhiều nét tương đồng với trả góp ở hậu thế. Tức là trả một số tiền nhỏ trước, sau đó từng bước tăng dần. Bởi hiện giờ là mùa xuân, không phải vụ thu hoạch. Nếu như ban đầu mà phải giao nhiều tiền thì đó là một gánh nặng với bách tính. Hàn Nghệ hết sức hào hiệp, không phải vì mục đích kiếm tiền.

Còn ba loại còn lại, đều là đặt cọc một số tiền nhất định trước. Đợi tới lúc nhận hàng thì giao nốt số tiền còn lại.

Không chỉ có vậy, Hàn Nghệ còn đưa ra một sách lược tiếp thị rất mới mẻ. Đó là phụ trách đến nhà bảo dưỡng. Trừ loại máy dệt đắt nhất bảo dưỡng ba năm, các loại khác bảo dưỡng một năm.

Đây đúng là rất được lòng người.

Phương thức này, kỳ thật cũng là một thủ đoạn để giữ liên lạc với khách hàng. Hơn nữa hiện giờ thương nghiệp cũng không phát triển lắm, mọi người đều quen với cuộc sống tự cung tự cấp. Hàn Nghệ hy vọng bách tích có thể bước ra khỏi hình thức này, tăng cường giao lưu lẫn nhau. Như vậy toàn xã hội mới tiến bộ được.

Có điều hôm nay tạm thời không bán hàng, thời hạn đặt hàng là ba ngày sau. Cũng phải cho bọn họ thời gian về thương lượng với người nhà.

Sau khi nói xong những thứ này, thời gian còn lại dĩ nhiên là thử nghiệm.

Bởi vấn đề chịu lực của sân khấu, Hàn Nghệ một lần chỉ có thể gọi 30 người lên sân khấu thử nghiệm. Hắn không quản đến tôn ti, dựa vào vị trí ngồi từ trái sang phải mà gọi. Lầu trên đương nhiên là gọi cuối cùng.

Bởi vì những nông phụ kia là đến vì máy dệt này. Cho nên bọn họ khẳng định là ngồi ở vị trí phía trước. Con cháu quý tộc không thể ngờ rằng những chiếc máy dệt này lại thu hút như vậy, cũng không chú ý lắm, lựa chọn ngồi lầu trên. Nhìn những chiếc máy dệt mới tinh, bọn họ đều vuốt vuốt y phục trên người rồi mới ngồi xuống.

Hàn Nghệ và hơn mười phụ nữ khác đều đợi bên cạnh.

Hàn Nghệ cũng là người theo chủ nghĩa tự do, trong đầu không có khái niệm giai cấp, cho dù là nông phụ cũng tốt, phu nhân cũng tốt. Trừ khi là đi hẹn hò, bằng không hắn đều coi như nhau. Truyện đăng tại bachngocsach, Không giống như Lưu Nga, phân biệt giàu nghèo rất rõ, hết sức nhiệt tình chào hỏi và nói chuyện với các bác gái giàu có. Nàng ta rất thích nghe tình hình và cách thức sống của bọn họ, rất nhanh đã hòa nhập thành một nhóm.

"Ai ai ai, Tiểu Nghệ ca, ta có thể thử chiếc máy dệt kia không?"

Một đại thẩm chỉ vào chiếc máy dệt đắt tiền nhất nói.

Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên có thể. Mời!"

Ai ai ai, đợi chút, nếu như làm hỏng không bắt đến ta chứ."

"Nếu như làm hỏng dễ dàng như vậy, thì ta tặng thẩm một chiếc. Hàn Nghệ dở khóc dở cười."

" Vậy được, vậy được."

Đại thẩm đi cùng Hàn Nghệ, bước đến chiếc máy dệt to lớn kia, đại thẩm kia nhìn tới hai mắt sáng lên, sau đó mới cẩn thận ngồi xuống.

Hàn Nghệ trêu ghẹo nói: " Đại thẩm, Nếu như sau khi thẩm dùng thử chiếc máy dệt này, không thích những chiếc máy dệt còn lại thì làm thế nào?"

Đại thẩm ha hả nói: "Cho dù như vậy, ta cũng không mua nổi, cho nên ta không sợ."

Hàn Nghệ cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, có thể thẩm hiện tại không mua nổi. Nói không chừng sau này có thể mua được. Cái này ai có thể nói trước được."

Đại thẩm cười không ngậm nổi miệng, vị tiểu ca này đúng là khéo nói quá, nói: "Mượn lời tốt của cậu, mượn lời tốt của cậu, vậy ta thử nha."

- "Mời!"

Vị đại thẩm này đúng là một cao thủ dệt vải. Lúc nãy sau khi thử chiếc máy dệt giá rẻ kia đã nắm vững hết rồi, con thoi kia thì không ngừng chạy qua trái qua phải, hai chiếc quạt hương bồ cũng hoạt động theo, nhìn thật thú vị.

Hàn Nghệ cười nói: "Thế nào?"

Đại thẩm cười nói: "Tốt tốt, chiếc máy dệt này đúng là làm cho người ta thích không buông tay được, ai ôi. Ta không muốn dừng lại nữa, không được, không được, ta không thể tiếp tục thử nữa, nếu không ta không sẽ không thích những chiếc máy còn lại mất."

Nói xong bà ta vội vàng đi xuống.

Hàn Nghệ cười nói: "Đại thẩm dệt vải bao nhiêu năm rồi?"

" Có lẽ là 30 năm."

" Không phải chứ, ta nhìn đại thẩm cũng chỉ hơn 30 tuổi."

"Ta hơn 40 rồi."

Đại thẩm nói vậy, nhưng có vẻ rất vui vẻ, nói: "Không giấu gì cậu, ta 10 tuổi bắt đầu học nuôi tằm, dệt vải, vẫn dệt đến bây giờ."

" Oa."

Hàn Nghệ không khỏi ngạc nhiên thán phục một tiếng, từ nuôi tằm đến dệt vải e là phải có đến mười mấy công đoạn, hoàn toàn do một người hoàn thành. Hàn nghệ trong lòng khâm phục những nông phụ này, lại nói: "Vậy thẩm dệt nhiều vải như vậy, đều dùng ở những đâu?"

Đại thẩm nói: "Dĩ nhiên đầu tiên là nộp thuế, còn làm y phục cho những người trong nhà, còn lại thì đem đi đổi đồ dùng và thức ăn."

Nói xong, đại thẩm đột nhiên ha hả cười vài tiếng, nói: "Hàn tiểu ca, ta có thể dùng vải để mua máy dệt Tinh Tinh không?"

Bởi bọn họ đều là hộ nuôi tằm, vải nhiều tiền ít. Nếu như dùng vải đổi thì thuận tiện rất nhiều.

"Đúng vậy, đúng vậy, ta có thể dùng vải để mua không?"

Vừa nhắc tới vấn đề tiền, những phụ nữ khác đều bước tới vây bên cạnh.

Hàn Nghệ gật đầu cười nói: "Đương nhiên có thể. Nhưng nếu như là dùng vải để mua, thì phải là nguyên một bố vải."

Hắn đưa ra giá này là tương đương với giá của một bố vải, có thể dùng vải để mua.

"Đây chẳng phải không thể phân kỳ thanh toán sao?"

Đại thẩm buồn bực nói.

Hàn Nghệ nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của bọn họ, trong lòng nghĩ. Ta làm chiếc máy dệt này phân nửa là muốn tạo phúc cho bọn họ. Nên tạo ra thuận lợi lớn nhất cho bọn họ, hơi trầm ngâm, nói: "Mọi người có thể dùng tiền để mua trước, đợi tới khi dệt ra số vải giá trị tương đương, có thể tới đây dùng vải để thanh toán. Lúc đó bọn ta sẽ đem tiền trả lại mọi người."

"Như vậy cũng tốt."

"Đa tạ Hàn tiểu ca."

Những đại thẩm này lập tức cười lên.

"Ai, các người còn muốn bao lâu nữa, bọn ta còn đợi đây này."

Chợt nghe trên lầu truyền tới tiếng bất mãn.

Chỉ thấy một thiếu phụ khoảng 20 tuổi vẻ mặt không hài lòng nhìn bọn họ.

Đại thẩm kia nhìn thấy, lập tức cảm ơn Hàn Nghệ rồi vội vã rời đi.

Hàn Nghệ mỉm cười gật gật đầu, như vậy cũng không sao. Phía sau còn nhiều người như vậy, như vậy là có thể hiểu được. Chỉ cần không nhục mạ người khác là được.

Nhưng các nữ nhân phía sau rất nhanh bèn hiểu được, tại sao những đại thẩm kia lại thích lưu lại trên sân khấu, không liên quan nhiều lắm tới máy dệt. Bởi vì máy dệt chỉ cần thử vài lần là biết tốt xấu, quan trọng là nói chuyện với Hàn Nghệ quá thú vị. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu bọn họ lưu lại trên sân khấu.

Đến lúc cuối, đám phu nhân nhà giàu kia vừa bước lên liền tán gẫu với Hàn Nghệ. Bởi bọn họ không hứng thú với những chiếc máy dệt giá rẻ. Bọn họ chỉ hứng thú với chiếc máy dệt đắt tiền nhất. Nhưng bởi vì chỉ có một chiếc, cần phải thay phiên nhau thử, vì thế đứng bên cạnh chiếc máy dệt đó nói chuyện với Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ người già và trẻ nhỏ hắn đều có thể nói chuyện được. Hắn thích tiếp xúc với những nhóm người khác nhau. Bất kể là tuổi tác hay là nghề nghiệp không giống nhau. Hàn từng nói chuyện với một lão bà ở Vân Nam mấy ngày liền, nói từ máy dệt đến chuyện thời kì đầu kiến quốc. Toàn bộ biến hóa của vùng Vân Nam. Hắn cảm thấy nghe người già kể chuyện cũ cũng rất thú vị. Dù sao cũng thú vị hơn xem phim. Đương nhiên, có thể là bởi vì hắn từ nhỏ đã lẻ loi một mình, không có phụ mẫu nói những thứ này với hắn. Hơn nữa, những thứ này cũng khá giúp ích cho sự nghiệp của hắn. Bởi hắn là một tên lừa đảo, phải đối mặt với nhiều loại người. Nếu như trước lúc hành sự mà hiểu bọn họ, thì dễ làm hơn nhiều.

Cho nên, bất kể là nông phụ, hay là phu nhân nhà giàu. Hắn đều nói chuyện rất vui vẻ.

"Tiểu Nghệ ca, chiếc máy dệt này là do huynh nghĩ ra à?"

Một thiếu nữ hơi nhỏ tuổi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn Hàn Nghệ hỏi.

Hàn Nghệ cười nói: "Cũng không thể nói như vậy. Đây là do ta và các sư phụ thợ mộc cùng nghĩ ra."

Lại có một thiếu phụ nói: "Thợ mộc trước giờ vẫn luôn có, nhưng tại sao trước khi cậu tới, không có người làm ra máy dệt tốt như thế này?"

" Đa tạ nương tử khích lệ."

Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói: "Kỳ thực việc làm của ta là nhẹ nhàng nhất. Ta chỉ nói cho bọn họ, ta cần cái gì, tỉ như làm ra một cái ghế. Bọn họ đều nghĩ cách thỏa mãn yêu cầu của ta. Bọn họ mới là người thông minh nhất, ta chỉ nói mà thôi."

Một phu nhân hơi lớn tuổi, nhưng cũng chỉ khoảng 30 tuổi hiếu kỳ nói: "Nhưng vì sao cậu có thể nghĩ ra những thứ này?"

Hàn Nghệ rất thẳng thắn nói: " Bởi ta rất hiểu phụ nữ."

"Phốc..."

Một vài nữ nhân không khỏi cười lên, một số thì mặt có chút ngượng ngùng.

Hàn Nghệ nói: "Mọi người đừng hiểu lầm. Chỉ là ta cảm thấy đàn ông cần phải hiểu phụ nữ hơn phụ nữ một chút. Đây là một tồn tại khách quan."

"Nói bậy, đàn ông sao có thể hiểu phụ nữ hơn phụ nữ."

"Vị nương tử này, cô chớ có nói vội. Theo quan sát của ta, phụ nữ than phiền với đàn ông nhiều hơn so với phụ nữ than phiền với phụ nữ."

"Cái này có quan hệ gì?"

"Đương nhiên là có. Chính là bởi vì phụ nữ thường than phiền với đàn ông, vì thế đàn ông mới thực sự biết được phụ nữ cần gì." Hàn Nghệ nói xong, bỗng nhiên thở dài, nói: "Không sợ các vị cười, ta tuy tuổi không nhiều, kết hôn cũng không lâu. Nhưng thê tử của ta thường than phiền với ta cái này cái kia. Vậy tại sao nàng ấy lại than phiền? Đơn giản bởi vì nàng có yêu cầu gì đó. Đây chính là tại sao ta thiết kế một chiếc ghế phụ trên chiếc máy dệt này. Bởi trước kia thê tử của ta thường than phiền rằng một mình dệt vải rất buồn tẻ, ta không bên cạnh nàng. Cho nên ta mới nghĩ tới điểm này."

" Nghe cậu nói như vậy, dường như cũng có chút đạo lý."

" Ừ, hình như là có chuyện như vậy."

Đám phu nhân và thiên kim này đều gật đầu. Dù sao cũng bị Hàn Nghệ làm cho sửng sốt.

Một phu nhân không thể tin nổi nói: "Không ngờ cậu là đàn ông mà lại hiểu phụ nữ như vậy."

Hàn Nghệ ha hả nói: "Không giấu gì phu nhân. Trước đây ta có một biệt hiệu rất nổi tiếng trong thôn."

"Biệt hiệu gì?"

"Người bạn của chị em phụ nữ." Hàn Nghệ cười ha hả nói.