Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 262: Sóng ngầm mãnh liệt



Dịch: mafia777

Đây đúng là sấm sét giữa trời quang a!

Chỉ tiếc kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa!

Bên này vừa mới chuẩn bị xong, bên kia liền nói phải ngừng kinh doanh.

Chuyện chết tiệt này cho dù Buffett đến, cũng chỉ có thể lo lắng suông thôi.

Hàn Nghệ thật sự rất muốn chửi con mẹ nó, con gái ngươi bất hạnh chết yểu thì mắc mớ gì đến ta, ta còn phải nuôi gia đình nữa.

Nhưng đây là xã hội phong kiến, hoàng thất gặp chuyện bất hạnh, dân chúng phải đau thương cùng, không có khả năng hoàng đế đang đau buồn vô hạn, dân gian lại vui vẻ khắp nơi, đây là chuyện không thể nào.

Hàn Nghệ bị tạt một gáo nước lạnh đến mất cả phương hướng.

Sau khi tiễn lang trung Lễ Bộ này đi, Lưu Nga vội vã bước tới, lo lắng nói: "Hàn tiểu ca, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

Hàn Nghệ thở dài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cảm thấy vô cùng đau buồn vì nỗi bất hạnh của hoàng thượng."

Lưu Nga sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ 'Dối trá', tuy nhiên kiểu dối trá này đáng được tán thưởng, gật đầu nói: "Ta cũng thế."

Mẹ kiếp! Dối trá mà tỷ cũng muốn so bì! Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Nếu đã như vậy, thì cho ngừng ba ngày đi, dù sao tiền cũng không chạy được."

Ngày hôm sau, trong thành Trường An, tất cả chỗ ăn chơi đều đóng cửa, nhưng chợ Đông, chợ Tây thì không có đóng cửa, chỉ những tửu lâu, quán trà phải đóng. Bình Khang Lý thì không cần phải nói nữa, nhất định không thể mở cửa.

Đây chỉ là công chúa chết, nếu hoàng đế chết, thì phải là cả nước chịu tang, chợ Tây, chợ Đông chắc chắn phải đóng cửa luôn.

Bất quá chuyện này đối với Phượng Phi Lâu mà nói, chưa chắc đã là một chuyện xấu, tái ông thất mã, họa phúc khôn lường.

Bởi vì như vậy thì bọn họ có thể kịp chế tạo ra thêm một lượng máy dệt vải nữa, chuẩn bị đầy đủ hơn nữa. Lúc trước Hàn Nghệ còn phải tìm không ít cớ để ngưng diễn, bây giờ thì tốt rồi, quang minh chính đại ngưng diễn, chẳng ai dám nói thêm nửa lời, hơn nữa Hàn Nghệ cũng đang bắt đầu gọi người cải tạo một số phòng ốc, chuẩn bị giúp cửa hàng của Trịnh Thiện Hành và Nguyên Mẫu Đơn khai trương.

Dạo một vòng bên ngoài, Hàn Nghệ lại trở lại trong lâu, ngồi trên hàng ghế sau, quan sát bọn Mộng Tư, Mộng Dao luyện tập, bọn Mộng Nhi đều đã luyện tập kha khá rồi, chỉ thiếu đại kết cục thôi. Còn thoại của tiểu phẩm tương đối ngắn, hơn nữa đều là có sẵn, không cần phải nghĩ nhiều, bọn Tiểu Béo cũng đã tập được nhiều rồi, nhưng 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 bản nữ nhân vừa mới bắt đầu, vì vậy bây giờ việc luyện tập là lấy Mộng Tư, Mộng Dao làm chủ.

Còn bọn Mộng Nhi, Mộng Đình thì ở bên cạnh chỉ điểm. Hàn Nghệ không phải một người quá chăm chỉ. Khi mới bắt đầu dạy, hắn đã luôn dạy bọn Mộng Nhi dàn dựng kịch như thế nào, bây giờ Mộng Nhi cũng xem như là một đạo diễn nhỏ rồi.

Hàn Nghệ chỉ chuẩn bị tốt lời thoại, suy nghĩ đạo cụ, sau đó dạy một hai hồi, sau đó thì để Mộng Nhi bọn họ tự làm, hắn chỉ quan sát, phát hiện có chỗ không phù hợp mới ra mặt giảng giải.

Một lát sau, Lưu Nga đột nhiên đi đến, thì thào nói: "Hàn tiểu ca, ta nghe ngóng rõ rồi."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Nghe ngóng rõ cái gì."

Lưu Nga nói: "Thì chuyện tiểu công chúa chết yểu a."

Đàn bà đúng là đàn bà, chuyện này có gì mà nghe ngóng chứ. Hàn Nghệ hoàn toàn không có hứng thú đối với chuyện này.

Lưu Nga thấy Hàn Nghệ mặt không chút cảm xúc, lúng túng nói: "Hàn tiểu ca, không phải là không muốn biết đấy chứ."

Hàn Nghệ ngẩn ra, nghĩ thầm rằng dù sao cũng buồn chán, tán gẫu cũng tốt, nói: "Không, tỷ nói xem."

Lưu Nga nói: "Thì ra tiểu công chúa chết yểu chính là tiểu công chúa An Định Tư vừa mới đầy tháng của Võ Chiêu nghi."

"Võ Chiêu nghi?"

Hàn Nghệ trợn tròn mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra một nữ nhân thân mặc long bào, lập tức mãnh kinh, Võ Chiêu nghi không phải là Võ Tắc Thiên sao!

Có không học hành đến đâu đi nữa cũng không thể không biết Võ Tắc Thiên. Đột nhiên, hắn thở mạnh ra một hơi, sau lưng bất giác mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Không phải nói Võ Tắc Thiên giết chết con gái của mình, giá họa cho Vương hoàng hậu kia. Xem ra chính là lần này rồi, ai ôi, thật là đáng tiếc, vậy mà ta không có tham dự trong đó, nếu không cũng có thể làm rõ câu đố thiên cổ này rồi.

Thật là tiếc nuối!

Thật ra liên quan đến chuyện Võ Tắc Thiên có giết con gái ruột do mình sinh ra hay không, Hàn Nghệ cũng từng vì tò mò mà tra cứu tài liệu, tuy trong Tư trị thông giám có nói đến, nhưng Tư trị thông giám xuất hiện ở triều Tống. Triều Tống ghi chép chuyện của triều Đường vốn dĩ thiếu đi tính đáng tin cậy, hơn nữa cũng không có bất cứ thực chứng nào chứng minh Võ Tắc Thiên đã giết chết con gái của mình. Đây là một câu đố của lịch sử, Hàn Nghệ cũng vô cùng hiếu kỳ, cho nên hắn cảm thấy tiếc nuối khi bỏ qua cơ hội vạch trần chân tướng này.

Cũng không phải là hắn muốn làm gì đó, hắn chỉ muốn biết đáp án.

Vừa nói như vậy, hứng thú đã đến rồi, Hàn Nghệ dòi hỏi: "Tiểu công chúa mới đầy tháng này, sao lại chết yểu?"

Lưu Nga hơi kinh ngạc liếc nhìn Hàn Nghệ, sao đột nhiên lại có hứng thú vậy, nói: "Chuyện này ta đâu biết, bên ngoài người ta đồn là chết bất đắc kỳ tử."

Hàn Nghệ nghe vậy nhíu mày không nói.

Lưu Nga vừa thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, trong lòng luống cuống, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi sẽ không nghĩ ra cái gì nữa chứ, chuyện này không thể dính vào nha."

Hàn Nghệ không vui nói: "Chuyện này không cần tỷ nói, chỉ là ta tò mò mà thôi."

Lúc này Lưu Nga mới thở phào một cái, nàng chỉ sợ Hàn Nghệ lại muốn lợi dụng chuyện này làm văn gì đó. Ngươi chọc vào Thôi Tập Nhận, tuy rằng Thôi gia rất mạnh, nhưng Thôi Tập Nhận chỉ là con cháu quý tộc, nếu như ngươi chọc vào hoàng thượng, vậy thì ngươi chết chắc rồi. Phủ Thái úy Trưởng Tôn.

"Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy. Võ Chiêu nghi kia quả thật độc ác, lại lấy con để hãm hại Ngô Nhi."

Chỉ thấy một nam nhân trung niên thân mặc thường phục màu xanh đậm đi lại không ngừng không hậu đường, mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Nam nhân này chính là đương kim Trung Thư Lệnh Liễu Thích, Hà Đông Liễu thị, Quan Trung vọng tộc, hơn nữa còn là cữu cữu của đương kim Vương hoàng hậu.

Chử Toại Lương ngồi bên trái nói: "Tử Thiệu, rốt cuộc huynh có làm rõ hay không? Võ Chiêu nghi kia thật sự nói là hoàng hậu giết chết An Định Tư công chúa?"

Liễu Thích ai ôi một tiếng, khua chân múa tay nói: "Ta nói này Đăng Thiện, chuyện này ta dám nói bừa sao, không sai được, muội muội ta vì chuyện này mà hôm qua tiến cung ngay trong đêm, thăm dò tin tức, chính là muội ấy nói với ta, đúng là tức chết mất. Tính cách của Ngô Nhi, các người cũng biết, sao có thể làm ra chuyện ác độc như thế."

Bởi vì Vương hoàng hậu này thân thiết với cữu cữu, Liễu Thích cũng coi nàng ta như con ruột, miệng luôn gọi Ngô Nhi, Ngô Nhi. Chử Toại Lương nghe xong, giận nói: "Không ngờ rằng Võ Chiêu nghi kia tâm cơ sâu như vậy, sớm biết thế này, lúc đầu hoàng hậu không nên để bệ hạ triệu Võ Chiêu nghi nhập cung, đây đúng là dẫn sói vào nhà."

Liễu Thích thở dài, nói: "Bây giờ nói những chuyện này còn có ích gì."

Đây thật sự là Vương hoàng hậu mua dây buộc mình. Trước đây Võ Mị Nương này chính là tài nhân của Thái Tông hoàng đế. Sau khi Thái Tông chết, vốn dĩ là phải bồi táng, sau đó lại đưa đến chùa miếu làm ni cô, vốn dĩ cả đời này cũng chỉ như vậy, mặc dù Võ Mị Nương từng cấu kết với Lý Trị, nhưng sau này Lý Trị đến miếu thắp hương, tình cờ gặp Võ Mị Nương, tình cũ không rủ cũng tới. Nhưng chuyện của hậu cung, vẫn phải do hoàng hậu làm chủ, nếu hoàng hậu ngăn cản, Võ Mị Nương này cũng chưa chắc có thể tiến cung.

Võ Mị Nương cũng may mắn vì lúc đó Lý Trị sủng hạnh Tiêu Thục phi. Tiêu Thục phi này cũng là danh môn vọng tộc, xuất thân Lan Lăng Tiêu thị, thế lực đằng sau cũng lớn, có sức uy hiếp quá lớn đối với Vương hoàng hậu, vì thế khi biết chuyện của Lý Trị và Võ Mị Nương, Vương hoàng hậu đã để Lý Trị triệu Võ Mị Nương vào cung, kỳ thật là để đối phó với Tiêu Thục phi.

Nhưng kết quả, Võ Mị Nương này vừa tiến cung, không đến hai năm đã hạ gục Tiêu Thục phi rồi, thuận tiện cũng đạp đổ luôn Vương hoàng hậu, độc chiếm sự sủng hạnh của Lý Trị.

Chuyện này ngươi có thể trách ai.

Liễu Thích và Chử Toại Lương cứ nói cứ nói, không khỏi nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ đang ngồi trầm ngâm không nói trên giường thấp.

Trưởng Tôn Vô Kỵ giống như ngồi thiền, cúi đầu không nói.

Chử Toại Lương không nhịn được, lão đại ngươi không lên tiếng, chúng ta ở đây nói có ích gì, hỏi: "Phụ Cơ huynh, lửa đã cháy đến lông mày rồi, sao huynh không nói tiếng nào a."

Trưởng Tôn Vô Kỵ thoáng nâng mí mắt lên, nói: "Các ngươi một Phó Xạ, một Trung Lệnh Thư, bị một nữ nhân dọa thành như vậy, nói ra cũng không sợ mất mặt."

Liễu Thích vội vàng nói: "Quốc cữu công, không thể khinh thường được a. Đây không phải là chuyện nhỏ."

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ mỉm cười, nói: "Đây chẳng qua chỉ là lời từ một phía Võ Chiêu nghi, lại không có chứng cớ, bệ hạ sao lại dễ dàng tin được."

Liễu Thích nói: "Nhưng muội muội ta nghe nói, lúc đó bệ hạ long nhan đại nộ."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Công chúa chết yểu, bệ hạ là phụ thân, có thể không nổi giận sao. Còn về người nói là nhằm vào hoàng hậu, ta thấy cũng chưa chắc, mưu hại công chúa, đây là tội lớn, lùi một vạn bước mà nói, cho dù hoàng hậu muốn mưu hại công chúa cũng sẽ không đích thân ra mặt, phải ngu muội đến chừng nào mới làm ra chuyện này, bệ hạ và hoàng hậu là kết tóc phu thê, còn không hiểu hoàng hậu, bệ hạ có thể tin sao?"

Liễu Thích vừa nghe, rất có lý, nói: "Nhưng tại sao có cung nữ nói lúc đó bệ hạ cũng chĩa mũi nhọn vào Ngô Nhi."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ta thấy đây chỉ là bệ hạ muốn an ủi Võ Chiêu nghi, nếu như bệ hạ thật sự hoài nghi là hoàng hậu động thủ, chuyện này sao lại dễ dàng cho qua như vậy, chỉ tuyên cáo bên ngoài là tiểu công chúa chết yểu."

"Phụ Cơ huynh nói có lý."

Chử Toại Lương gật gật đầu, lại nói: "Nhưng Võ Chiêu nghi này chĩa thẳng mũi nhọn vào hoàng hậu đã là chuyện ai ai cũng biết, chúng ta không thể không đề phòng."

Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi trầm ngâm, nói: "Võ Chiêu nghi lợi hại đến đâu, cô ta cũng là một nữ nhân, luận gia thế, Võ gia bọn họ có là cái gì, chúng ta không thể tự loạn trận cước. Bây giờ tiểu công chúa vừa mới chết yểu, bệ hạ nhất định sẽ nghiêng về phía cô ta, chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, mà xem cô ta xuất chiêu ra sao. Tử Thiệu, ông bảo lệnh muội đi nói với hoàng hậu, cứ nói cây ngay không sợ chết đứng, không cần sợ hãi, cứ sống như bình thường là được."

Liễu Thích gật đầu nói: "Ta biết rồi."

Thôi gia!

Hai người đang ngồi trong phòng Thôi Tập Nhận, một nam tử trung niên, một thanh niên. Thanh niên chính là Thôi Tập Nhận, còn nam tử trung niên thì là đại bá của Thôi Tập Nhận, Thôi Nghĩa Trung, hiện giờ đảm nhiệm Chính Nghị Đại Phu ở trong triều, phụ thân của Thôi Tập Nhận thì không có làm quan. Kiểu gia tộc cổ xưa bọn họ, có những người trời sinh không thích làm quan lắm, thích nghiên cứu học thuật, có mời cũng không mời được.

"Tập Nhận, việc này con thấy thế nào? Thôi Nghĩa Trung hỏi Thôi Tập Nhận."

Thôi Tập Nhận hơi trầm ngâm, sau đó nói: "Theo chất nhi thấy, chân tướng của chuyện này thế nào không quan trọng, mấu chốt là ở Võ Chiêu nghi đã hoàn toàn trở mặt với hoàng hậu rồi."

Thôi Nghĩa Trung nói: "Con nói Võ Chiêu nghi muốn làm hoàng hậu?"

Thôi Tập Nhận gật gật đầu.

Thôi Nghĩa Trung nói: "Nhưng Võ gia chẳng qua là hàn môn, còn hoàng hậu xuất thân Thái Nguyên Vương thị, lại có Quốc cữu công bọn họ đứng sau chống lưng, Võ Chiêu nghi dựa vào cái gì mà làm hoàng hậu."

Thôi Tập Nhận cười nói: "Cô ta dựa vào gì thì con không biết, nhưng chắc cô ta cũng rõ khoảng cách của mình và hoàng hậu, nếu cô ta đã dám nói như vậy, con nghĩ nhất định là cô ta cho rằng thời cơ đã chín muồi, nếu không cô ta tuyệt không dám làm như vậy, dù sao Quốc cữu công bọn họ cũng nắm giữ triều đình."

Thôi Nghĩa Trung trầm mặc một chút, đột nhiên nói: "Vậy lỡ như bọn họ tranh đấu, chúng ta ngồi xem hổ đấu, hay là..."

Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: "Đại bá, con biết trong lòng người nghĩ gì, nhưng người đừng quên, Võ Chiêu nghi xuất thân hàn môn, còn chúng ta là sĩ tộc, ở giữa có rất nhiều mâu thuẫn không thể điều giải, bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu, thế cục vẫn còn mơ hồ, con khuyên đại bá người ghi nhớ đừng vọng động, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân."

"Con nói đúng."

Thôi Nghĩa Trung gật gật đầu, lại liếc nhìn Thôi Tập Nhận, nói: "Tập Nhận, con bây giờ tuổi cũng không nhỏ nữa, chuyện của đại tỷ con cũng qua lâu như vậy rồi, đến lúc nhập sĩ rồi, bây giờ đại bá cần sự giúp đỡ của con."

Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: "Đa tạ ý tốt của đại bá, nhưng chất nhi sớm đã không có hùng tâm tráng trí, thật sự là không muốn làm quan."

Thôi Nghĩa Trung thở dài, nói: "Lúc nhỏ con căn bản không giống tam đệ biếng nhác kia của ta, nhưng càng lớn càng giống, cũng không biết tam đệ ta làm phụ thân thế nào, nếu con là con trai ta, có trói ta cũng phải trói con đi."

Thôi Tập Nhận cười cười, đột nhiên nói: "Đại bá, chuyện này tuy không thể gấp gáp tham dự, nhưng chúng ta cũng có thể mượn chuyện này diệt trừ một phiền phức nhỏ."

"Phiền phức nhỏ?"

"Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ." Nụ cười trên khóe miệng Thôi Tập Nhận càng rõ hơn.

Thái Nguyên Vương gia!

Trong một gian phòng nhỏ đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường thấp, Vương Huyền Đạo ngồi xếp bằng trên đệm, trên chiếc bàn thấp trước mặt y khắc một hình bát quái, trong quẻ viết một số phù hợp cổ xưa, còn con rùa vẫn luôn bị gã cầm trong tay đứng ở vị trí trung tâm bát quái.

Vương Huyền Đạo tay phải nắm lại, đưa về phía con rùa nhỏ, ngón tay hơi thả lỏng, coong coong coong, chỉ thấy từng đồng từng đồng tiền từ trong tay y rơi xuống trên mai rùa, rồi rơi vào trong hình bát quái.

Coong!

Nhưng khi đồng tiền thứ sáu rơi xuống, vẫn chưa bắn lên mà rơi thẳng xuống mai rùa.

Con rùa nhỏ đột nhiên rụt đầu vào.

Vương Huyền Đạo ngẩn người ra, ngạc nhiên nói: "Tại sao lại như vậy? Lẽ nào là vì Hàn Nghệ? Không thể nào, chỉ bằng địa vị của Hàn Nghệ hiện giờ, hắn làm sao có thể tham gia chuyện này."

Sau khi y nhìn con rùa nhỏ trầm tư một lúc lâu, đột nhiên cười, đứng dậy, đi đến cửa phòng, mở cửa ra, chỉ thấy bốn năm nam tử trung niên đang đứng ngoài phòng, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng lo lắng.

Vương hoàng hậu này có thể nói là đường tỷ của Vương Huyền Đạo, cùng thuộc Thái Nguyên Vương gia, chỉ bởi vì tổ phụ của Vương hoàng hậu- Vương Tư Chính, trước đây đầu phục Bắc Ngụy, lại liên hôn cùng đại gia Quan Trung, trên thực tế, cũng chính là thuộc về tập đoàn Quan Lũng, đã thoát ly sĩ tộc Sơn Đông, nhưng dù sao cũng là đồng tộc đồng căn, cổ đại vô cùng xem trọng huyết mạch, Thái Nguyên vương gia xem trọng chuyện này cũng là chuyện đương nhiên.

Một người trong đó nói: "Huyền Đạo, thế nào?"

Người này chính là Nhị thúc của Vương Huyền Đạo, Vương Phúc Trù.

Vương Huyền Đạo lắc đầu.

Vương Phúc Trù nói: "Con đây là ý gì? Là cát hay hung, cũng phải nói rõ chứ."

Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Không cát không hung, là một loạn tượng."

Vương Phúc Trù nói: "Loạn tượng? Không tính ra sao?"

Vương Huyền Đạo nói: "Không tính ra là không tính ra, loạn tượng là loạn tượng, mà ý của loạn tượng là, chuyện này tràn đầy biến cố, là cát hay hung, đều do người định."