Thú Quyền

Chương 3: Quyền như hổ, hình như rồng



Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Sau khi dùng một quyền đánh bay Tôn Cường xong, trong lòng Lưu Uy không chút gợn sóng, cũng không để ý đến tiếng hô kinh ngạc của những người xung quanh mà chỉ trầm ngâm suy nghĩ. Cậu tập trung tinh thần để nghiền ngẫm một đòn mãnh hổ xuống núi như Thái Sơn áp đỉnh mà mình vừa đánh ra!

Rõ ràng, một quyền vừa rồi của cậu từ quyền ý đến uy lực đều mạnh hơn mấy trăm quyền lúc luyện tập bình thường.

“Quyền ý, quyền ý! Nghe đồn, khi cao thủ quốc thuật truyền dạy quyền ý cho đệ tử, trước lúc luyện mỗi một động tác đều phải tĩnh tọa chuẩn bị rất lâu, sau đó có thể đánh ra một quyền hoặc đá ra một cước. Luyện quyền pháp cũng giống như viết văn vậy, hết chuẩn bị rồi lại nuôi ý, cuối cùng ý tuôn ra như suối. Lúc sắp tuôn trào thì tung ra một quyền, như vậy thì mới có thể phát huy quyền ý một cách tinh tế nhất!”

Vừa rồi, trước lúc so tài cùng Tôn Cường, Lưu Uy cũng đã chuẩn bị trong chốc lát, một lòng muốn hạ gục đối phương thật nahnh. Chỉ chuẩn bị chớp nhoáng mà Lưu Uy đã đánh ra một quyền mạnh hơn lúc luyện tập rất nhiều!

Lúc này, lĩnh ngộ của Lưu Uy với quyền pháp lại sâu thêm một tầng.

Tôn Cường luyện Tiệt Quyền Đạo mấy năm nay cũng coi như cao to, bị Lưu Uy dùng một quyền đánh bay thì ngây ra như phỗng, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt. Học viên Tiệt Quyền Đạo đều trợn mắt há mồm, còn học viên bên hiệp hội võ thuật thì hai mắt sáng rực, chỉ thiếu nước reo hò mà thôi.

Thấy vậy, Lưu Uy hiểu rằng mục tới kiếm chuyện của Lý Văn Long lần này chẳng những không thành mà còn bị phản tác dụng.

Lý Văn Long dẫn theo học viên của Tiệt Quyền Đạo tới kiếm chuyện, không chỉ muốn tuyên truyền cho Tiệt Quyền Đạo, làm những học viên đó một lòng đi theo mình mà còn để đả kích hiệp hội võ thuật, tốt nhất là lôi kéo luôn vài học viên của hiệp hội võ thuật. Nhưng Tôn Cường vừa so tài với Lưu Uy đã bị đánh ngã như thế, làm Tiệt Quyền Đạo mất hết mặt mũi. Chẳng những không lôi kéo được học viên, e là sáng mai học viên của Tiệt Quyền Đạo cũng sẽ chạy qua gia nhập hiệp hội võ thuật ấy chứ!

Lý Văn Long nheo mắt nhìn Lưu Uy, đồng tử màu đen co lại rồi giãn ra mấy lần, cuối cùng mới lóe sáng.

“Người anh em, công phu Bát Cực khá đấy. Mấy ngày nay Tôn Cường không khỏe, người anh em lại bắt nạt người bệnh thì thắng cũng chẳng vẻ vang gì, hay là hai người chúng ta đánh thử nhé?”

Hai mắt Lý Văn Long nhìn thẳng vào Lưu Uy như chớp lóe, thể diện của Tiệt Quyền đạo không thể mất được, chuyện đến nước này thì anh ta chỉ có thể tự mình lấy lại mặt mũi. Ánh mắt của Lý Văn Long rất tinh, anh ta nhìn ra được khung quyền của Lưu Uy rất vững, trụ cột chắc chắn. Trong đám Tiệt Quyền đạo đợt này, trừ mình ra thì không ai có thể dễ dàng thắng được Lưu Uy.

“Ha ha ha, Văn Long, cậu tới hiệp hội võ thuật chơi sao không nói trước một tiếng với tôi? Văn Long cậu định tìm người so tay chứ gì, đúng lúc mấy hôm nay tôi cũng ngứa ngáy tay chân lắm rồi, hai chúng ta đánh thử đi!”

Gần như ngay khi Lý Văn Long lên tiếng thì cũng có một giọng nói trong trẻo vọng vào từ bên ngoài. Đám hội viên Tiệt Quyền đạo đứng chặn ở cửa nhất thời tách ra một con đường để ba thanh niên nối đuôi đi vào.

Ba thanh niên đều ánh mắt sáng ngời, tinh thần phơi phới. Người đi đầu cao cỡ 1m9, vóc dáng cao ráo, gương mặt hơi gầy trông vô cùng men lỳ, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ nhàng. Người này đúng là hội trưởng của hiệp hội võ thuật - Tiêu Hải!

Hai người sau lưng Tiêu Hải là hai phó hội trưởng còn lại của hiệp hội võ thuật, một người luyện Thái Cực, một người luyện Hình Ý, công phu của họ đều không thua gì Lưu Uy.

Tiêu Hải vừa đến thì Lưu Uy biết ngay là mình cũng nên xuống đài, tiếp theo nên để hai người đứng đầu câu lạc bộ như Tiêu Hải và Lý Văn Long tự giải quyết!

“Tiêu Hải?”

Lý Văn Long thấy Tiêu Hải đến thì sắc mặt liên tục thay đổi hai lượt, ánh mắt lóe lên vài lần, không rõ là đang nghĩ gì. Hồi lâu sau, Lý Văn Long đột nhiên thở hắt ra một hơi, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hải, trầm giọng nói: “Tiêu Hải, chuyện hôm nay, câu lạc bộ Tiệt Quyền đạo bọn này nhận thua! Hôm khác lại tới lĩnh giáo, chúng ta đi thôi!”

Nói xong, Lý Văn Long xanh mặt, im lặng đi thẳng ra ngoài. Mấy học viên Tiệt Quyền đạo vốn còn định chờ xem Lý Văn Long và Tiêu Hải quyết đấu, nào ngờ kết quả lại thế này. Một hồi sau mới nhìn thành viên hiệp hội võ thuật đang nở mày nở mặt kia với vẻ hâm mộ rồi dùng dằng bỏ đi.

Tôn Cường được hai học viên Tiệt Quyền đạo đỡ đứng dậy, trước khi đi còn trừng Lưu Uy một cái bằng ánh mắt vô cùng oán độc.

“Lưu Uy, cậu đấu với tên Tôn Cường kia à?”

Tiêu Hải nhìn Tôn Cường đã đi xa, lại thấy vẻ mặt của đám hội viên hiệp hội võ thuật, đương nhiên cũng đoán được lý do.

“Ừ, đấu thử một hiệp, để nó ăn chút đau khổ ấy mà. Nhưng nhìn bộ dạng của nó thì chắc là vẫn chưa định thôi đâu!” ánh mắt Lưu Uy lóe lên, nhìn theo bóng lưng của Tôn Cường.

“Chẳng trách.”

Tiêu Hải gật đầu, cười nói: “Với tính tình của Lý Văn Long, nếu như không phải ăn thiệt thòi thì tuyệt đối sẽ không có chuyện đánh mà lui như vậy. Cậu ta biết rõ công phu của mình chưa chắc có thể thắng được tôi, có đánh tiếp thì Tiệt Quyền đạo của bọn họ cũng không thể lấy lại thể diện từ chỗ hiệp hội võ thuật chúng ta. Bây giờ cậu ta biết khó mà lui như vậy, đúng là co được dãn được, không đơn giản đâu!”

Lưu Uy gật đầu đồng ý, hắn cũng biết sơ sơ về bản lĩnh của Tiêu Hải, đó là kiểu đánh Bát Cực của phe quân đội, đại khai đại hợp, uy lực cực lớn. Lý Văn Long đấu với Tiêu Hải đúng là chưa chắc sẽ nắm phần thắng.

“Ha ha, mấy hôm tới, Lý Văn Long vì lấy lại mặt mũi kiểu gì cũng sẽ điên cuồng khiêu chiến với mấy câu lạc bộ Karate, Taekwondo này nọ. Xem ra lại sắp có kịch vui để xem rồi. Tên Tôn Cường kia thì cậu không phải lo, nó chẳng dấy nổi sóng gió gì đâu!”

Tiêu Hải cười lớn, vỗ nhẹ lên bả vai Lưu Uy.

Nghe Tiêu Hải nói vậy thì Lưu Uy mới thở phào một hơi. Hình như cha của Tiêu Hải là quan lớn trong quân khu Tân Thành, thế lực nhà Tôn Cường so với Tiêu Hải thì chẳng là cái gì cả. Nếu Tiêu Hải đã bảo kê mình, cho dù lá gan của Tôn Cường có lớn hơn nữa cũng chẳng dám tiếp tục trả thù!

Suốt cả buổi sáng, Lưu Uy đều ở trong hiệp hội võ thuật để cân nhắc về quyền pháp.

Lần này Lưu Uy đã đổi cách khác, không luyện quyền đơn thuần nữa mà chuẩn bị trước rồi mới tung quyền. Không ngừng lĩnh ngộ khí thế của bức mãnh hổ xuống núi trong tập tranh kia. Tuy thi thoảng vẫn lệch một chút, không thể đánh ra một chiêu khí thế hùng hồn được, nhưng đôi lúc cũng có thể đánh ra một quyền chứa mười phần ý cảnh!

“Luyện quyền pháp quốc thuật, một là luyện vững phần khung, bồi đắp trụ cột thật vững. Hai là phải hiểu quyền ý. Bây giờ trụ cột của mình đã vững lắm rồi, chính là lúc phải tìm hiểu về quyền ý.”

Lưu Uy tâm sáng như gương, biết rõ thứ mình còn thiếu là gì.

Trong lúc tìm kiếm quyền ý, thỉnh thoảng lại có một vài học viện chạy tới thỉnh giáo Lưu Uy về khung quyền. Mấy học viên này đã thấy bản lĩnh của Lưu Uy, cũng biết vị phó hội trưởng bình thường luôn kín tiếng này là cao thủ, nay cứ mở miệng là lại gọi “anh Lưu” ngọt sớt, cũng nhiệt tình hơn hẳn.

Lại tập thêm hai giờ, Lưu Uy cũng đuối nên rời khỏi hiệp hội võ thuật luôn.

Sau khi ăn trưa thì Lưu Uy quay về ký túc xá. Phòng ký túc xá bình thường là bốn người cùng ở, hồi năm nhất thì cả bọn còn ở chung. Đến năm hai, hai cậu chàng bay bướm khác đã chuyển ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lưu Uy và một tên mọt sách. Bình thường hai người ít chạm mặt, cũng không hay nói chuyện.

Lưu Uy thay một bộ đồ thoải mái ra thì rời khỏi ký túc xá, leo lên chiếc xe đạp đơn mình mua với giá 50 đồng chạy về trung tâm thành phố.

Lưu Uy có làm thêm trong một tiệm KFC gần quảng trường trung tâm của thành phố J, 2 giờ chiều chủ nhật là vào ca, làm sáu giờ sẽ được 50 đồng. Nhà ăn trong đại học Y không đắt lắm, 50 đồng cũng đủ cho Lưu Uy ăn cơm cả tuần.

Lúc đi đến gần quảng trường trung tâm thì Lưu Uy bỗng thấy cả đám người đang vây xem cái gì đó.

Lưu Uy ngồi trên xe đạp nên tầm nhìn rộng hơn, lúc đi qua đám người kia thì thấy bọn họ dựng một khu nhỏ chừng 10 mét vuông. Có một người đàn ông trung niên nhỏ con, lưng hơi còng xuống, tóc đã hoa râm đang biểu diễn một bộ quyền pháp.

Người đàn ông kia tuổi chừng hơn sáu mươi, mặt mày trắng nhợt như bị bệnh, hai mắt híp sát lại, cơ thịt nơi khóe mắt đã teo lại, lại là một người mù! Lúc ông mù này di chuyển, hình như bên phải còn bất tiện, nhưng thân thể của ông lại cực kỳ nhanh nhẹn, người bình thường không thể nhìn ra chân của ông bị tật.

Lúc ông mù này tung quyền lại không hề có hình thái cố định, mỗi quyền đều vù vù xé gió, giống như từng con mãnh hổ đang gầm lớn giữa núi rừng, sau đó chồm lên vồ mồi vậy!

Bộ pháp lại liền mạch từng bước, vô cùng chặt chẽ, mỗi bước đều ẩn chứa sát ý rất kỳ lạ. Lúc di chuyển, trong không khí cũng sinh ra từng tia sương trắng, nhìn lướt qua còn tưởng là trời vào đông, mồ hôi của ông mù bốc hơi thành hơi nước. Nhưng Lưu Uy nhìn ra được đây chính là khí tự động sinh ra trong lúc di chuyển mà chỉ những ai công lực cao thâm mới có!

Trong lúc di chuyển, thân pháp của ông mù đã đi ra được một con du long xuyên qua mây mù!

Quyền như hổ, hình như rồng!

Ông mù đánh hăng say, miệng đột nhiên quát lớn, quyền cước trộn lẫn, sát khí toàn thân bắn ra khắp nơi như long hổ đang vật lộn. Dưới hai chân, bộ pháp như Nhị Bộ Sát, Bán Bộ Băng Quyền thay phiên tung ra. Mỗi một quyền đánh ra một tầng khí bạo, lên như gió, xuống như tên, quyền như lửa đốt thân, xông lên không gì ngăn nổi!

Hình Ý quyền, Long Hổ hợp kích!

Nhìn ông mù đánh quyền, Lưu Uy không khỏi dừng xe lại, rướn người lên, máu nóng sôi trào, mắt cũng bắn ra hai tia sáng. Ông mù luyện quyền đến cực hạn, bộ bộ sát chiêu. Lưu Uy cảm giác mình như hóa thành ông ấy, tay vung quyền hạ, chỉ trong nháy mắt đã đánh chết cường địch, một thân công phu đều dồn vào trong thời khắc sinh tử…

Lưu Uy nhịn không được nên mở miệng thốt ra một chữ “Hay!”.