Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Quyển 1 - Chương 27: Muốn cùng nhau không?



Áo tắm dài sao, không khóa kéo không nút thắt, cũng liền như vậy nghiêng cân vạt dùng eo mang tán tán buộc chặt một chút. Sau đó, wuli giáo sư Giản, vừa rồi lại làm một loạt lao động chân tay. So, tình huống hiện tại là.

An Hinh hơi hơi thẳng eo, ánh mắt từ ngực Giản Ninh nhìn đi xuống, chậc chậc, giáo sư đại nhân không phải là văn nhược thư sinh sao, dáng người khỏe mạnh như vậy còn có sáu múi a. Từ từ, chờ mình lại ngồi thẳng làm cao một chút đi xuống nhìn xem có phải cơ bụng tám múi hay không? Được rồi, quá lùn nhìn không tới, dù sao dáng người như vậy đã thuộc về chất lượng cao.

A, còn có không tính to lớn nhưng đường cong cơ ngực lưu sướng. Hinh gia trước mắt trước thật muốn lập tức cho giáo sư đại nhân xứng cái cường công, thật giống như Mạnh Ca bạn trai của chị Lăng Linh cái loại này, uy mãnh đẹp trai lực công kích mười phần. A, hình ảnh này.

Giản Ninh một cái đại chưởng ấn xuống đầu dưa của An Hinh, đem ánh mắt của cô cường thế trấn áp đi xuống. Ánh mắt của cô bé quá rõ ràng, lỏa nóng rát sắc mị mị, nhìn đến anh cảm thấy buồn cười, đồng thời còn có chút, thân thể nóng lên.

Trong đầu nhớ tới ngày hôm qua, tư thế không sai biệt lắm, anh xuyên thấu qua góc độ không sai biệt lắm, đồng dạng thấy được phong cảnh mãn nhãn.

Đây là lễ thượng vãng lai.

“Ai da, nhìn xem cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào.” Bị phát hiện, An Hinh dứt khoát cũng liền không che che giấu giấu, nếu chú định không có khả năng ở bên người giáo sư Giản giả làm chim cút giả làm cô bé quàng khăn đỏ, không bằng liền đổi con đường thôi. Tỷ như tiểu tuỳ tùng bạn tốt gì đó, cũng không tồi đi. Thật không sai, tuy rằng nhìn không tới phía trên, nhưng góc độ này có thể nhìn thấy đôi chân dài của giáo sư đại nhân, còn thù lưu lưu, từ chỗ áo tắm giao nhau duỗi ra tới.

Dài, trắng, thẳng, không thô to, nhưng đều là cơ bắp, a, thật muốn sờ sờ.

“Em nhìn xem cũng sẽ không mọc miếng thịt đâu.” Thầy Giản sửa sang lại quần áo một chút, xách cô bé lên. Thật kỳ lạ, bị An Hinh nhìn như vậy, anh cư nhiên cũng không có bao nhiêu phản cảm.

“Nhìn thì tâm tình em tốt lên, những thứ tốt đẹp không phải đều là dùng để thưởng thức sao, giấu đi không phải phí phạm của trời.” An Hinh ngụy biện từng điều.

“Tuổi còn nhỏ, cố gắng học tập, còn không đến lúc em có thể xem.” Giản Ninh bỗng nhiên nhớ tới ngày đó nhìn thấy trường hợp An Hinh cãi nhau ầm ĩ với một nam sinh, nghĩ chính mình nói lời này có phải hay không quá cũ kỹ, con nít bây giờ, thông suốt đều tương đối sớm.

“Y học viện có phải cần học giải phẫu cơ thể hay không, mỹ học viện có phải cần học phác hoạ cơ thể hay không?” An Hinh lưu luyến có ngắm giáo sư Giản liếc mắt một cái, cảm thán: “Bây giờ chuyển ngành còn kịp không?”

“Y học viện giải phẫu đó là thi thể, mỹ học tranh cung đình có thể là tiểu lão đầu. Em học giỏi tiếng Đức, về sau có thể giao lưu với soái ca người Đức.”

An Hinh bội phục mà nhìn thoáng qua Giản Ninh, giơ ngón tay cái lên: “Thầy Giản, nhất châm kiến huyết, thầy hẳn là đến trường cao trung phụ đạo tụi học sinh chọn trường chuyên, mặc kệ cái dạng gì, thầy đều có thể tìm được điểm mấu chốt đánh vào lòng người.” Cô học mấy loại ngoại ngữ, còn không phải là vì trực quan thâm nhập mà hiểu biết các vị soái ca.

“Được rồi, đừng bần nữa.” Giản Ninh cười mắng: “Mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

“Thầy cũng đến lại tắm rửa một cái đi.” An Hinh nhìn trên quần áo trắng tinh của anh mơ hồ một mảnh bóng xám.

Giản Ninh tâm tình thả lỏng, theo bản năng tưởng nói giỡn nói em cùng tắm cùng không, lời nói chưa ra khỏi miệng liền phản ứng lại đây, nuốt trở vào, thật sâu nhìn thoáng qua cô bé nào đó: “Không còn sớm nữa.”

Giọng điệu của giáo sư Giản phai nhạt đi xuống, ánh mắt trầm đi xuống, Hinh gia như tiểu nhân tinh lập tức liền tiếp thu được tin tức, cũng thu hồi cợt nhả, rất thành khẩn mà chỉ chỉ trên mặt đất: “Thầy Giản, một mảnh tâm ý, coi như tạ lễ, không cần khách khí, em dọn không nổi, phiền toái tự mang đi ha.”

Giản Ninh chần chờ một chút, khom lưng nhẹ nhàng ôm cái thùng lên: “Cảm ơn em, nghỉ ngơi sớm một chút đi, nhớ giữ chìa khóa cho kỹ.”

Sau khi Hạ Lệ và An Hinh tách ra, vốn định lập tức về ký túc xá tắm rửa đi ngủ, nhưng nhìn đồng hồ một chút, phỏng chừng trở về khẳng định laih bị lão đại phát hiện chính mình lười biếng phê bình, do dự một chút, nhấc chân liền hướng sân bên kia vòng cái vòng nhỏ.

Sắp 10 giờ trong sân đã không có người nào, tiếng chơi bóng đặc biệt xông ra. Hạ Lệ hướng sân tiêu chuẩn bên kia nhìn một chút, hôm nay thần tượng không có tới, bên kia là trạng thái tắt đèn.

Bởi vì khi còn nhỏ chuyện quan hệ nào đó, Hạ Thần sợ tối, mà Hạ Lệ sợ yên lặng. Cậu theo bản năng mà hướng tới gần nơi có tiếng bóng mà đi, đi sát bên cạnh sân bóng.

Triển Dương tự đầu tự đoạt, trời quá tối, tính ra hơi có sai lầm, bóng theo đầu ngón tay bay đi ra ngoài. Anh ta bước nhanh đuổi kịp, bên sân một người khom lưng nhặt bóng lên đưa cho anh ta.

“Cảm ơn.” Triển Dương rất tiêu sái mà nhận lấy bóng.

“Không có việc gì.” Hạ Lệ cắm túi quần tính rời đi.

Triển Dương nhíu nhíu mày mày, cảm thấy thanh âm này có hơi quen tai, anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, bóng dáng sắp dung nhập trong bóng đêm kia, giống như cũng có một chút quen thuộc: “Ê chú mày.”

Hạ Lệ quay đầu lại, ngốc manh: “Kêu tôi?”

Triển Dương cười, bộ dạng ngu ngơ này còn rất phù hợp tạo hình Spider Man Iron Man ngày hôm qua: “Ngày hôm qua mày có phải leo chỗ đó nhìn chơi bóng hay không?”

Chỗ đó là lưới sắt của sân tiêu chuẩn.

Hạ Lệ “A” một tiếng, chần chờ: “Làm hư phải đền tiền.”

Triển Dương cười đến càng vui vẻ, thu bóng đi tới, trong bóng đêm nhìn thoáng qua Hạ Lệ nhỏ con đẹp trai lại đáng yêu, nhìn có chút khôn khéo kính nhi, cố tình lại bộ dáng ngây ngốc. “Lại không phải của nhà tao, tao quản nó hư hay không làm gì.” Anh ta ném bóng rổ đi, xoay đẹp ở trên đầu ngón tay: “Ngày hôm qua nhìn lâu như vậy, không chú ý tới tư thế oai hùng đẹp trai của anh mày sao?”

“Thần tượng.” Hạ Lệ ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lại bĩu môi: “Không đúng, thần tượng của tôi đẹp trai hơn anh nhiều.”

Đầu ngón tay của Triển Dương run lên, bóng rớt xuống đất, anh ta cúi người xuống nhặt lên, lại nhặt không được trái tim pha lê đã tan nát: “Mày thấy rõ thần tượng của mày trông như thế nào liền đẹp trai hơn tao ư.”

“Không thấy rõ.” Hạ Lệ thành thành thật thật, nhưng mà lời nói thành thật mới đả thương người đó: “Dù sao ngày hôm qua ở trong sân người đẹp trai nhất chính là thần tượng của tôi, đúng rồi, anh có quen biết anh ấy không? Có thể giới thiệu được không? Bái sư học nghệ mang không mang theo.”

Triển Dương lần đầu tiên gặp được ý nghĩ quỷ dị như vậy, tâm huyết dâng trào muốn chọc thằng nhóc chơi vui này, trái lại lại hình như là chính mình bị đùa giỡn hơn nữa, giới thiệu cho Tống Thiển ư, anh ta muốn bị đánh sao. “Không quen biết.”

“Không quen biết à.” Hạ Lệ hơi có chút mất mát, lại liếc mắt nhìn một cái, bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Không đúng, anh là tiểu tuỳ tùng ngày hôm qua bên người thần tượng của tôi.”