Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 70: Hồn phi phách tán



Editor: Mứt Chanh

Sắc mặt Bùi Dực dịu dàng sờ lên cái bụng tròn vo của Thẩm Diên, cảm thấy hẳn là con trai cũng ăn no nên hắn vừa lòng gật đầu.

Đã nhiều ngày, thái độ của Bùi Dực với Thẩm Diên rất là hiền hòa. Thẩm Diên muốn ăn gì, hắn đều cố gắng hết sức phái người làm ra cho nàng.

Thường xuyên hỏi han ân cần với nàng, hỏi nàng có nơi nào không thoải mái hay không, bụng có đau hay không.

Thẩm Diên kinh ngạc với sự dịu dàng của hắn, nhìn dáng vẻ quan tâm của hắn thì trong lòng sinh ra một ít mong đợi nho nhỏ.

Ngày đó, Thẩm Diên ăn uống không ngon, lại bắt đầu nôn nghén. Nàng đều ói ra nước đắng, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch.

Bộ dạng này thật khiến người ta đau lòng, Bùi Dực căn dặn đầu bếp làm vài món ăn phù hợp với thai phụ rồi đút nàng.

Thẩm Diên ăn một miếng đã lắc đầu từ chối, Bùi Dực không chê phiền lụy, mỗi loại đều đút nàng ăn một miếng, nhìn xem nàng thích ăn loại nào hơn.

Thử không dưới mười loại, cuối cùng cũng tìm được món Thẩm Diên thích ăn.

Bùi Dực kiên nhẫn đút Thẩm Diên từng muỗng một, còn lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng cho nàng.

Sau khi đút Thẩm Diên ăn no, đôi mày nhíu chặt của Bùi Dực cuối cùng cũng giãn ra.

Đứa con trai này cũng thật có thể làm ầm ĩ, còn chưa sinh ra đã phải coi nó trở thành tổ tông mà cung phụng.

Bùi Dực lấy một quả mơ chua trong bình đút cho Thẩm Diên, hắn lo lắng hỏi: "Còn muốn nôn không?"

Thẩm Diên ngậm quả mơ chua, trong lòng không hiểu sao lại có chút ngọt, nàng lắc đầu, ngoan ngoãn nói: "Không muốn nôn ra."

"Ừ." Bùi Dực gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra vì tổ tông đến cùng cũng biết ngừng nghỉ.

Bùi Dực nhìn bụng nàng lại lớn không ít, nghĩ ngợi mới nói: "Chờ ta hạ triều trở về vào giờ Mùi, mang nàng đi mua vài bộ quần áo mặc khi mang thai. Quần áo trên người nàng hơi chật, siết bụng không thoải mái."

"Dạ, thiếp thân cảm tạ tướng gia." Khóe môi Thẩm Diên hơi cong lên, đáy lòng sinh ra vài gợn sóng.

Đây là lần đầu tiên Bùi Dực chủ động nói muốn mua đồ cho nàng, tuy rằng không phải món gì quý trọng chỉ là vài bộ quần áo mà thôi nhưng trong lòng nàng lại hơi vui sướng.

Buổi chiều, còn chưa tới giờ Mùi, Thẩm Diên đã chờ ở cửa.

Lần đầu tiên cùng Bùi Dực đi mua đồ, nàng sợ bản thân làm mất mặt Bùi Dực mặt nên cẩn thận ăn mặc một phen.

Nàng vốn sinh ra đã đẹp, tùy ý ăn diện, cho dù vác cái bụng to thì cũng đẹp như cũ mà không gì sánh được.

Thẩm Diên vẫn luôn chờ ở cửa, chờ đến giờ Mùi mà hắn cũng không xuất hiện.

Thẩm Diên nghĩ có lẽ là bận rộn chính vụ nên chậm trễ, đợi lát nữa, hắn sẽ trở lại.

Nàng lại đợi một canh giờ.

Ánh tà dương đỏ quạch như máu, sắc trời bắt đầu tối, chân của Thẩm Diên cũng hơi mỏi nhưng hắn vẫn không trở về.

Bùi lão phu nhân sao có thể để Thẩm Diên bỏ đói đứa bé trong bụng nên lệnh bắt buộc nàng trở về dùng bữa.

Thẩm Diên không chờ nữa, sau khi nàng trở về dùng bữa, lại qua một canh giờ, Bùi Dực mới trở về.

Hắn uống đến say khướt, khi đi đường cơ thể không ổn định, đều là gã sai vặt nâng hắn trở về.

Khi Thẩm Diên lau mặt cho Bùi Dực thì nàng nghe thấy hắn vẫn luôn nhỏ giọng nỉ non hai chữ "Chiêu Dư".

Thẩm Diên cứng đờ người, giống như bị người ta hắt một chậu nước lạnh, lạnh thấu cả tim.

Nàng nghe qua tên Chiêu Dư, đó là em gái thứ ba của hoàng đế, công chúa Chiêu Dư.

Tự ngày đó trở đi, Bùi Dực lại khôi phục dáng vẻ như lúc trước, bắt đầu lãnh đạm với Thẩm Diên, ngay cả an ủi con trai cũng ít.

Thẩm Diên không đợi đến lúc Bùi Dực dẫn nàng đi mua quần áo nữa, hắn tựa như đã quên việc này.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Diên chờ mong, cũng là một lần cuối cùng chờ mong.

Khi Bùi Dực mang người phụ nữ tên Chiêu Dư về Bùi phủ, tất cả mong đợi trong đời nàng đều tan thành mây khói.

Lúc nghe được hắn nói chờ nàng sinh con xong sẽ thành hôn với công chúa Chiêu Dư, trái tim nàng từng như nai con chạy loạn nháy mắt tâm như tro tàn.

*

Thẩm Diên khóc nức nở với hắn về hành trình từng động lòng đến chết tâm.

Bùi Dực nghe xong càng thêm đau lòng cho Thẩm Diên, hắn ôm Thẩm Diên, tự trách: "Xin lỗi, ta là tên khốn, kiếp trước, không quý trọng nàng, phụ lòng nàng thích. Nếu còn có kiếp sau, chắc chắn ta sẽ yêu nàng thật nhiều."

Thẩm Diên rũ mắt, nước mắt trong suốt vẫn không ngừng rơi xuống, nàng im lặng khóc thút thít, không nói gì.

Nơi nào còn sẽ có kiếp sau?

Đã không có.

Bỏ lỡ thì không còn có cơ hội để bắt đầu lại.

Kiếp này việc nặng cũng chỉ là ngắn ngủi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, nàng cũng phải đi.

Sắc trời càng ngày càng sáng, cơ thể Bùi Dực càng thêm trong suốt, bộ phận dưới ngực hắn cũng đã biến mất.

Bùi Dực nhìn Thẩm Diên khóc đỏ cả hốc mắt, rất là đau lòng, hắn bất đắc dĩ: "Diên Diên, kiếp này phải sống cho tốt, ta yêu nàng, cảm ơn nàng đã từng thích ta."

Khi những tia sáng đầu tiên lọt vào nhà, toàn bộ linh hồn của người đàn ông đã biến mất.

Thẩm Diên ngẩng đầu lên lập tức, chỉ nhìn thấy ảo ảnh của hắn bay đi.

Nàng quay đầu nhìn người đàn ông trên giường, run rẩy đưa ngón tay đến dưới mũi hắn để thăm dò.

Không có hơi thở.

"Bùi Dực..." Thẩm Diên đột nhiên hơi suy sụp mà hét lớn: "Ta không hận chàng, chàng mau trở lại...Hu hu..."