Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 2: Tống gia



Trở lại hôn lễ của Hồ Nam.

Đêm tân hôn chàng vùi đầu trong men rượu, chàng muốn quên tất cả mọi thứ trên đời. Và chàng quên thật, chàng cứ say rồi ngủ vùi không còn biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình nữa.

Khi Hồ Nam giật mình tỉnh dậy thì nắng đã lên cao, trong đầu chàng bây giờ lại lởn vởn những hình ảnh kỳ lạ trong mơ. Chàng mơ thấy Hạnh Nguyên chết. Vừa bật dậy, bên ngoài có người mang chậu nước và khăn vào.

- Chàng tỉnh rồi! Nào, rửa mặt đi. Sắc mặt của chàng thật kém, trong mình có chỗ nào khó chịu sao?

Hồ Nam giật mình ngẩn người ra, đang định hỏi người con gái xa lạ này là ai thì chợt nhớ hôm qua là hôn lễ của mình, cô gái này hẳn là Bạch đại tiểu thư, vợ mới vào cửa của mình. Chàng ậm ừ một lúc mới đáp:

- Hôm qua ta uống nhiều rượu nên cảm thấy có chút đau đầu.

Kim Cúc dịu dàng:

- Hay là để thiếp làm cho chàng chén canh giã rượu…

Hồ Nam xua tay:

- Không cần đâu, nàng hãy ra ngoài để ta ngồi yên tĩnh một lúc là được...

Kim Cúc lầm lũi ra khỏi phòng. Hồ Nam vẫn còn ngồi ngẩn người thì một người thanh niên bước vội vào, kêu lên:

- Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi!

Hồ Nam hỏi gấp:

- Chuyện gì... đã xảy ra chuyện gì?

Người vừa bước vào tên Hải Bằng, là một người hầu thân tính của Hồ Nam. Từ nhỏ, cả hai chơi chung đã xem nhau như anh em ruột thịt. Hải Bằng thở hổn hển, kêu lên:

- Hạnh Nguyên cô nương... xảy ra chuyện rồi.

Hồ Nam đứng bật dậy:

- Hạnh Nguyên làm sao?

- Hạnh Nguyên cô nương đã qua đời rồi...

Hồ Nam như chết lặng, lúc lâu mới mấp máy môi:

- Nhưng tại sao… tại sao cô ấy lại...

Hải Bằng thở dài:

- Hôm qua huynh bảo đệ đến đó nhưng hôn lễ lu bu, đệ không đi được. Sáng nay lúc đệ đến nơi thì... người trong làng Thượng nói hôm qua cô ấy lên rừng treo cổ tự vẫn. Mẫu thân cô ấy thấy xác con hét lên rồi ngã ra tắt thở. Khi đệ đến người trong làng đã hỏa thiêu mẹ con họ xong rồi.

Hồ Nam thẩn thờ ngồi phịch xuống ghế, lẩm nhẩm một mình:

- Sao mọi chuyện lại trở thành thế này… Sao nàng lại làm như vậy? Trời ơi, tất cả tội lỗi là ở ta...

- Thiếu gia.

- Ta phải đến nhà nàng, ta không thể để nàng ra đi trong uất hận như thế được...

Vừa nói Hồ Nam vừa đảo chân lao mau ra cửa. Cũng may Hồ Nam vừa lao đi, Hải Bằng đã chụp tay chàng kéo phắt lại, kêu lên:

- Thiếu gia không thể đi trong lúc này.

Hồ Nam gắt:

- Không phải lúc này thì đợi lúc nào?

- Kể từ bây giờ thiếu gia không thể đến đó nữa!

- Tại sao?

- Cô ấy đã chết rồi, thiếu gia có đến thì được gì? Dân làng Thượng đang rất oán hận thiếu gia bội bạc, nếu thiếu gia đến đó họ không tha cho cậu đâu.

- Không, dù bất cứ giá nào ta cũng phải đến đó, ta không phải hạng người tham sanh quý tử. Lòng dạ của ta thế nào cậu cũng không hiểu nữa sao?

- Hiểu thì tôi hiểu cho thiếu gia, nhưng còn mọi người ai chịu hiểu cho cậu đây? Thiếu gia đừng quên hiện giờ bên cạnh cậu còn có Bạch tiểu thư, trên danh nghĩa nàng đã là thê tử của cậu. Bá phụ nàng là quan triều đình đến tận nhị phẩm, nếu nàng biết được người hôm trước vừa bái đường với mình hôm sau người đó đã chạy tới nhà người yêu cũ thì việc gì sẽ xảy ra? Thủ cấp của cả nhà ta rơi xuống đất đó, thiếu gia có biết không? Hôn lễ vừa tổ chức hôm qua, họ hàng của Bạch tiểu thư chưa về hết. Việc thiếu gia đến đó nếu bại lộ, cả Hồ gia ta sẽ không thoát khỏi kiếp nạn này... Thiếu gia, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ lại. Cậu đã là một kẻ phụ tình rồi lại cam tâm tròng vào cổ mình thêm cái tội bất hiếu nữa hay sao?

Hồ Nam cứ thế đứng lặng, rất lâu sau chàng mới thở dài:

- Cậu nói phải. Ta đã làm một kẻ vong ân phụ nghĩa rồi, không thể tiếp tục làm một đứa con bất hiếu nữa. Nhưng còn Hạnh Nguyên, chẳng lẽ cậu muốn ta suốt đời chịu sự dày vò của lương tâm hay sao? Vì ta mà cô ấy chết tức tưởi, ta biết phải làm gì để bù đắp lại những tội lỗi mình đã gây ra đây. Hải Bằng, cậu hãy thay ta làm gì đó...

- Được rồi. Tôi sẽ thay thiếu gia tổ chức cho nàng một tang lễ thật đàng hoàng, cho nàng dẫu ra đi cũng được phần nào thanh thản.

- Mang tro cốt của nàng về đây.

- Thiếu gia…

- Giúp ta.

- Được.

Hải Bằng đi rồi Hồ Nam vẫn còn chết lặng trong lòng. Gió bên ngoài bỗng dưng thổi mạnh phát ra những tiếng vi vu như tiếng oán than của người con gái trẻ đã vì chàng mà chết tức tưởi đêm qua. Hồ Nam ôm đầu, ngồi gục trên bàn, nước mắt không kiềm được lại ứa ra.

***

Hôn lễ hai nhà Hồ - Bạch diễn ra êm đềm như những gì cha mẹ hai nhà mong ước, không một ai mải mai nghi ngờ về những biến cố trước, trong và sau cái ngày “định mệnh” ấy.

Cuối cùng những ngày mùa hạ cũng qua đi, đó là những chuỗi ngày Hồ Nam vùi mình trong thứ men cay để quên đời, quên mình và những nỗi đau.

Đêm, Kim Cúc và chàng cũng chung giường như bao nhiêu đôi tân lang tân giai nhân khác, nhưng chàng thì lại không bao giờ chạm vào nàng. Trong cơn say chập chờn chàng hay mớ gọi Hạnh Nguyên. Kim Cúc biết đó là tên người con gái trong lòng chàng, cũng như nàng mãi nhớ đến Thanh Phong. Những lúc đêm về nàng chỉ biết âm thầm rơi lệ, khóc cho chàng và cho bản thân mình. Nàng chọn cách im lặng, lầm lũi làm tròn trách nhiệm của kẻ làm vợ làm dâu. Những lúc chàng tỉnh rượu cả hai cũng chỉ đối diện nhau trong im lặng chẳng hề nói với nhau điều gì. Kim Cúc luôn luôn tôn trọng những khoảng lặng ấy của chàng. Sau đó chàng lại say, lại mơ màng gọi người con gái ấy, Kim Cúc chỉ biết nhìn chàng rồi thở dài. Nhìn Hồ Nam cứ chìm mãi trong cơn say khiến Kim Cúc càng nhớ Thanh Phong da diết và nghĩ đến kết quả của tình yêu nồng mặn bấy lâu giữa nàng và chàng, một giọt máu đã tượng hình.

Chỉ hơn một tháng sau nàng cho cha mẹ chồng biết mình có thai. Quả nhiên Hồ gia suốt ngày chỉ làm bạn với kiếm đao nên Hồ lão và phu nhân không nghi ngờ cô dâu "thảo hiền" này đang giở bài lừa dối. Cả hai lại chỉ mong đến ngày có cháu để ẵm bồng. Phần Hồ Nam vẫn suốt ngày làm bạn với men cay, dù Kim Cúc có làm gì chàng cũng chẳng quan tâm. Ngày tháng cứ thế dần qua, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo riêng của chúng. Nỗi vui cưới sinh, nỗi đau ly tình rồi cũng dần lắng xuống. Trong Hồ gia không một ai nghi ngờ Kim Cúc đã có thai trước khi về với Hồ Nam, chỉ trừ cha mẹ ruột của nàng.

Bốn con người, bốn định mệnh trái ngang, kể từ bây giờ tất cả chỉ còn là quá khứ kinh hoàng!

***

Sau ngày hôn lễ của đôi vợ chồng trẻ Kim Cúc và Hồ Nam đúng nửa năm, Hồ Vân Sơn và phu nhân cùng tải một chuyến tiêu xa. Và chuyến tiêu đó cả hai đã vĩnh viễn không thể quay về, giấc mộng bồng con bế cháu không bao giờ thực hiện được nữa. Chuyến tiêu ấy cả hai vận chuyển lô hàng có giá trị liên thành nhưng chẳng may chạm trán với băng cướp khét tiếng ở khắp Quyển Nam. Chuyến tiêu bị cướp, người cũng không còn một ai sống sót.

Sau tang lễ, Hồ Nam cố gắng chấn định tinh thần, nửa tháng sau chàng chính thức lên thay vị trí của cha - Tổng tiêu đầu của Chấn An tiêu cục. Kể từ đó, chàng vùi đầu vào công việc, không chút đoái hoài đến người vợ chính danh là Kim Cúc bên cạnh mình. Chàng cũng không còn suốt ngày chỉ rượu chè trác tán, hễ mở môi là chàng nói toàn công việc và công việc. Nhờ vậy, Chấn An tiêu cục chẳng những không lụi tàn mà còn nhanh chóng phất lên. Hồ Nam kết minh với anh hùng hào kiệt khắp nơi trong thiên hạ, thù nhanh chóng được báo, băng cướp bị đánh tan. Tiếng tăm của Hồ Nam và tiêu cục ngày càng vang dội, hơn cả lúc Hồ Vân Sơn còn sống. Một điều đáng kinh ngạc, Hồ Nam đã làm nên điều đó trong khoảng thời gian cực ngắn, chỉ vỏn vẹn đúng một năm sau ngày chàng chính thức làm Tổng tiêu đầu.

Cuối mùa hạ năm đó, Hồ Nam nhận một chuyến tiêu xa, đến vùng núi Nam Sơn, nơi đó có Nam Sơn trấn được biết đến là một nơi âm u và huyền bí nhất Quyển Nam, nơi ấy có nhiều truyền thuyết ly kỳ, về ma quỷ cũng có, về thần linh cũng có.

Về địa lý, Trấn Nam Sơn là một thị trấn nằm trực diện phía Nam của Đại Quyển quốc, bao bọc xung quanh là những khối núi hùng vĩ, vô cùng hiểm trở. Từ Bình An trấn muốn đến được Nam Sơn trấn phải đi thẳng theo hướng Đông Nam, khi đến nơi phải vòng qua các hẻm núi mới vào được bên trong thị trấn. Nơi ấy trăm năm qua là nỗi khiếp sợ của thương nhân và bảo tiêu vì nạn cướp bóc hoành hành khủng khiếp.

Khi Hồ Nam không ngần ngại nhận lời tải chuyến tiêu ngang vùng ấy đã có người khuyên ngăn nhưng chàng vẫn nhất quyết không nghe. Có lẽ vì Hồ Nam vẫn còn là một chàng trai trẻ hiếu thắng, cứ cho rằng mình không thua thiên hạ, chỉ cần đoàn bảo tiêu bình yên ngang qua nơi đó hoặc may mắn tiêu trừ được một trong vài đảng cướp nơi ấy thì danh tiếng Chấn An tiêu cục sẽ ngày càng được lẫy lừng hơn. Chàng quyết định đi lần này vì danh nhiều hơn vì lợi!

Như một định mệnh, đến nơi Hồ Nam chạm ngay vào bọn cướp. Võ công Hồ Nam tuy cũng thuộc hàng cao thủ, chuyến đi ấy lại có một vài bằng hữu giang hồ theo cùng góp sức, nhưng rốt lại đoàn bảo tiêu không địch lại bọn cướp đó, chúng không những võ công cao cường mà còn rất đông người. Đoàn bảo tiêu của Hồ Nam bị chặn đánh tan tác, hàng mất, người chết, kẻ bị thương. Trong cơn hoảng loạn mạnh ai nấy lo thân, Hồ Nam ôm vết thương chạy lạc đến một nơi hoàn toàn xa lạ với mình. Nói đúng hơn là một vùng hoang sơn, xung quanh cây cỏ bạt ngàn không một bóng người.

Hồ Nam lê bước chân cố tìm lối thoát ra nhưng lòng vòng mãi vẫn không ra khỏi được khu rừng rậm ấy. Đói, khát, vết thương trên người hành hạ, chàng ngất đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, sức tàn lực kiệt. Hồ Nam than thầm: “Vậy là ta đành phải chôn xác ở nơi này sao? Hạnh Nguyên, có lẽ ta sắp đến gặp nàng dưới cửu tuyền rồi.” Lần cuối cùng chàng ngất đi dường như chàng đã thấy trước mặt mình là cánh cổng một trang viện nguy nga nằm ẩn kín giữa khu rừng bao la bạt ngàn cây cỏ đó.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi có thứ ánh sáng mờ nhạt len lỏi vào khe mắt, Hồ Nam mới từ từ mở mắt ra. Đối diện chàng có một nụ cười tươi như nụ hoa xuân, ánh mắt đẹp nửa xa lạ nửa thân quen, là của một người con gái, dung mạo đó rất quen thuộc đối với chàng. Hồ Nam nửa mê nửa tỉnh bật người dậy kêu lên:

- Hạnh Nguyên, là nàng sao?

Một bàn tay dịu dàng ấn chàng nằm xuống, âm thanh rất khẽ cất lên:

- Công tử mới tỉnh đừng vội ngồi dậy, động vết thương thì lâu lành lại lắm...

Giọng nói ấy ngọt ngào và ấm áp làm sao, nghe một lần rồi thì người nghe lập tức đắm mê không làm sao quên được. Hồ Nam lập tức đê mê ngoan ngoãn nằm yên, đôi mắt chàng mờ đi, chàng hôn mê trở lại.

Lúc tỉnh lại lần thứ hai, Hồ Nam nghe môi mình khô khốc toàn thân đau buốt muốn mở mắt ra để nhìn lại cho kĩ dung mạo người con gái ban nãy nhưng chàng không tài nào mở mắt ra được. Hồ Nam chỉ có thể rên lên: . Truyện Hệ Thống

- Nước...

Vẫn giọng dịu dàng đến đê mê ban nãy cất lên:

- A nô, mau rót nước!

Có tiếng dạ khẽ của một ai đó. Lúc sau, một dòng nước ấm ấm thơm nồng từ đôi môi chàng thấm sâu vào trong, thần trí chàng dần tỉnh táo trở lại. Hồ Nam mở to mắt nhìn chầm chầm người con gái đối diện mình. Quả thật nàng rất giống Hạnh Nguyên, nhưng nàng không phải là Hạnh Nguyên. Phía sau nàng là một nữ hầu tuổi cũng độ tròn trăng, trông cách ăn mặc của chủ lẫn người hầu có thể đoán biết nàng là tiểu thư con nhà danh giá.

Nàng nhìn chàng, chàng cũng nhìn nàng, cả hai cứ thế nhìn nhau, một cái gì rất lạ vừa len lỏi giữa tim người con gái trẻ. Lúc sau nàng nữ hầu A nô chợt cất tiếng hỏi:

- Tiểu thư, vị công tử này đã tỉnh lại rồi, để em sang báo lão gia biết nhé.

- Ừm.

A nô cúi đầu nhận lệnh rồi đi mau ra ngoài. Căn phòng trống trải giờ chỉ còn lại hai người. Hồ Nam khẽ cựa mình làm chấn động vết thương, đau quá chàng khẽ rên lên một tiếng. Cô gái vội vàng ngăn lại.

- Ấy, công tử đừng động đậy, thương thế của người rất nặng, bây giờ cử động nhiều sẽ rất đau...

Chàng ngước mắt nhìn nàng. Trong phút giây bốn mắt chạm vào nhau ấy, Hồ Nam cảm giác như vừa có cái gì xuyên thủng trái tim mình. Ánh mắt nàng hồn nhiên trong sáng làm sao, ẩn ướt có chút gì ủy mị, làm Hồ Nam bất giác ngẩn ngơ. Mãi lúc sau, chàng mới có thể cất tiếng hỏi:

- Đây là đâu? Tôi đã hôn mê bao lâu rồi vậy? Là tiểu thư đã cứu tôi sao?

Cô gái mỉm cười, nàng cất giọng êm ái như ru:

- Là tôi phát hiện công tử ngất xỉu trước cửa nhà nên đưa người vào đây. Nhưng cha tôi mới là người cứu trị cho công tử. Người đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm rồi. Còn đây là Tống gia trang do cha tôi làm chủ. Tên tôi là Nhật Lan.

Cô gái vừa nói vừa nhoẻn miệng cười, nụ cười nàng tươi tắn giống như đóa hoa xuân.

- Nói chuyện nãy giờ tôi chưa biết công tử tên gì? Vì sao hôm trước người lại đi lạc tới đây? Vì sao người lại bị thương nặng đến như vậy?

Hồ Nam ngập ngừng một lúc mới đáp:

- Tôi là tổng tiêu đầu tiêu cục Chấn An ở Bình An trấn.Tên tôi là Hồ Nam. Hôm trước tôi vận chuyển chuyến tiêu ngang qua nơi này nhưng chẳng may gặp thổ phỉ. Bọn chúng chẳng những cướp hàng mà còn tàn sát những anh em của tiêu cục, gần như tất cả đều bỏ mình, chỉ có tôi là thoát chết...

Cô gái nheo mắt nhìn chàng:

- Ra là vậy. Công tử bị thương không nhẹ, nơi này cũng khá an toàn, người cứ ở lại dưỡng thương một thờ gian rồi hãy quay về.

- Đa tạ tiểu thư.

Cô nữ hầu A nô đi một lúc thì quay lại, theo sau cô là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông ấy dáng cao thanh, đôi mắt sáng, khuôn mặt người ấy toát lên nét điềm đạm và phúc hậu. Nhật Lan thấy người đàn ông ấy đến thì vội đứng lên nhường chỗ.

Người đàn ông đến bên cạnh, bắt mạch rồi tỉ mỉ xem xét những vết thương của Hồ Nam. Lúc sau, ông nở nụ cười hiền:

- Không sao nữa rồi. Cậu thật may mắn đấy, chàng trai trẻ. Nếu hôm trước Lan nhi không kịp thời phát hiện ra cậu ngất xỉu trước cửa và mang vào đây cho ta cứu trị thì e là cậu đã mất mạng rồi. Giờ thương thế cậu đã ổn, chỉ cần nghỉ dưỡng ít lâu các vết thương sẽ hồi phục lại thôi.

Hồ Nam vô cùng cảm kích:

- Xin đa tạ ơn cứu mạng của trang chủ. Hồ Nam con xin nguyện khắc cốt ghi tâm.

Người đàn ông cười phúc hậu:

- Chàng trai trẻ mới tỉnh dậy, hẳn còn chưa khỏe hãy cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi, những chuyện khác sau này hẵng nói!

Hồ Nam vội ứng tiếng:

- Vâng!

Tống trang chủ quay lại con gái, từ tốn bảo:

- Lan nhi, hãy cho người chăm sóc tốt cho công tử. Ta có việc phải ra ngoài ít hôm mới quay về được. Trong thời gian này, nếu có chuyện, hãy hỏi mẹ con trước khi hành sự, đã rõ chưa...

Nhật Lan phụng phịu:

- Con biết rồi mà. Con gái của cha đã lớn chứ đâu còn là trẻ con nữa mà cha cứ dặn đi dặn lại hoài câu ấy, thiệt là...

- Thiệt là thế nào?

Nhật Lan dẩu môi:

- Cha cứ xem con còn bé mãi hay sao?

- Con thì lớn với ai?

Nhật Lan phụng phịu:

- Cha...

Tống lão bật cười, bước nhanh ra ngoài. Nhật Lan gọi với theo:

- Cha đi ngay hôm nay sao?

Tống lão không quay lại chỉ “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục rảo bước chân ra cửa. Nói là rảo bước như vậy nhưng sự thật Tống lão chỉ quay lưng, rồi thoáng cái bóng ông đã khuất ngoài vọng cửa. Hồ Nam nhìn theo không khỏi giật mình kinh ngạc.

Hồ Nam còn đang ngẩn người thì Nhật Lan đã cất tiếng gọi phá tan dòng suy nghĩ của chàng:

- Công tử, người hôn mê đã mấy ngày, giờ tỉnh lại chắc là cảm thấy đói rồi, người muốn ăn gì để tôi cho người hầu làm thức ăn mang lên.

Không nhắc thì thôi, nhắc rồi Hồ Nam cảm thấy ruột gan cồn cào vô cùng khó chịu, quả thật chàng thấy đói. Chàng cười ngượng, còn chưa biết nên đáp thế nào thì cô nữ hầu A nô cũng từ ngoài bước vào. Trên tay A nô là một chiếc khay với hai cái chén, cô nàng mang chiếc khai đặt cẩn thận lên bàn xong rồi mới nhẹ giọng:

- Tiểu thư, đây là đơn thuốc của lão gia kê cho Hồ công tử, em vừa sắc xong. Còn đây là chén cháo phu nhân vừa dạy em làm, phu nhân nói công tử mới tỉnh dậy chỉ nên ăn cháo...

Nhật Lan mỉm cười hiền hậu.

- A nô em thật là chu đáo. Được rồi hãy để đó cho ta.

Xong, nàng quay lại nhìn Hồ Nam, dịu giọng:

- Công tử đã mấy hôm không có gì vào bụng rồi, giờ ăn ít cháo rồi hãy uống thuốc...

Hồ Nam còn đang nghe tâm tư mình lâng lâng xao xuyến vì nụ cười nàng thì bàn tay trắng nõn của nàng đã luồn dưới vai chàng để đỡ chàng ngồi dậy. Hồ Nam giật mình kêu lên:

- Tiểu thư...

Nhật Lan nhoẻn miệng cười:

- Tôi giúp công tử ngồi dậy...

Đôi môi Nhật Lan vẫn treo nụ cười rạng rỡ. Trong giây phút ấy, Hồ Nam cảm thấy như bao đau đớn của vết thương trên mình đều tan biến hết. A nô nhanh nhẹn lấy chiếc gối mềm lót dưới lưng cho chàng ngồi vững vàng hơn.

Nhật Lan múc từng muỗng cháo nóng thổi nguội rồi tẩn mẫn đút cho chàng. Hồ Nam ăn được vài muỗng cháo thì lại ngẩn người. Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, Hồ Nam chợt nhận ra Nhật Lan thật đẹp, có thể nói nàng là người con gái hoàn hảo nhất trong những người con gái chàng từng quen biết. Chàng cứ thế ngắm nhìn nàng, con tim chàng phút giây ấy dường như lỗi nhịp.

Thấy Hồ Nam ngẩn ngơ, Nhật Lan phải giục mấy lần chàng mới ăn và uống thuốc xong. Xong đâu đấy, nàng nhẹ đỡ chàng nằm xuống.

- Công tử mới tỉnh hẳn còn rất mệt, người hãy nghỉ ngơi nhiều vào cho mau lại sức.

Nói rồi nàng đi ra cửa, nói là đi nhưng thực ra là nhoáng một cái bóng dáng nàng cũng khuất ngoài vọng cửa, Hồ Nam thấy vậy chỉ còn biết ngây người.

- Thật không ngờ nàng cũng có một thân công phu như thế! Tống gia này thật sự là ai?

Chàng nằm suy nghĩ miên man một lúc rồi đem những điều thắc mắc về Tống gia trang theo vào giấc ngủ.

***

Bốn tháng qua nhanh. Hồ Nam gần như đã bình phục hoàn toàn. Chàng được Nhật Lan dẫn cho đi dạo xung quanh. Giờ thì chàng đã biết, nơi đây hoang sơn vắng vẻ vô cùng.

Đêm nay đã là đêm cuối cùng Hồ Nam lưu lại nơi này, thâm tâm chàng không hề muốn rời đi. Màn đêm dần buông, Hồ Nam không tài nào chợp mắt, chàng ngồi trước đèn tần ngần hồi ức lại hình ảnh người con gái mới quen nhưng cận kề chàng suốt mấy tháng qua. Nàng là Tống Nhật Lan, người con gái hoạt bát, xinh đẹp đầy mị hoặc. Khi bên chàng, nàng thục hiền nhu nhã, làm cho chàng muốn từ biệt ra đi lòng lại vô cùng lưu luyến.

Khuya, bên ngoài chợt có tiếng bước chân đi về phía phòng của Hồ Nam. Sau đó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Hồ Nam giật mình hỏi:

- Là ai vậy?

- Là tôi.

Hồ Nam bước ra mở cửa. Trông thấy bóng hình quen thuộc khiến Hồ Nam có phần kinh ngạc:

- Đã khuya rồi, tiểu thư còn chưa ngủ hay sao?

Nhật Lan mỉm cười nói:

- Nghĩ đến việc ngày mai chia xa tôi không ngủ được. Không biết sau này mình còn có duyên gặp gỡ nhau không.

- Tôi nhất định sẽ còn quay lại để đáp đền món nợ ân tình của tiểu thư và Tống gia.

- Tống gia chúng tôi không cần chàng báo đáp gì cả.

- Không, đó là lời hứa của ta, ta nhất định không nuốt lời.

- Hồ công tử, tôi...

- Tiểu thư có điều gì muốn nói với ta sao?

- Ừm.

- Tiểu thư cứ nói.

- Tôi thích chàng... Tôi không biết chàng có thích tôi hay không, nhưng tôi biết mình đã thích chàng. Ngày mai phải chia xa rồi nên hôm nay tôi quyết định nói cho chàng biết. Tôi sợ nếu hôm nay không nói e rằng sau này mình không còn cơ hội nào để nói ra điều này nữa.

Hồ Nam hơi ngẩn người. Suốt mấy tháng cận kề, nếu nói không có cảm tình với Nhật Lan là nói dối. Nàng xinh đẹp đầy mị hoặc, lại có nét hao hao với Hạnh Nguyên khiến lòng chàng càng xốn xang mãnh liệt.

- Tôi... cũng thích tiểu thư.

- Công tử nói thật sao?

- Thật. Nếu ta nói rằng, ta sẽ nhanh chóng mang lễ hỏi trở lại để hỏi cưới nàng, nàng sẽ đợi ta sao?

- Nếu người nói thật, tôi sẽ đợi.

- Được, vậy nàng hãy đợi ta, ta nhất định sẽ quay trở lại cùng với sính lễ để hỏi cưới nàng.

- Được. Tôi sẽ đợi người. Còn đây là ngọc bội gia truyền của nhà họ Tống, xin công tử hãy giữ lấy, hy vọng người không quên lời hứa hôm nay.

Nhật Lan vừa nói vừa chìa tay ra, trong lòng bàn tay nàng là miếng cẩm thạch tím với những hoa văn đẹp đẽ.

- Để tôi đeo cho công tử nhé.

Thấy Hồ Nam không phản đối, Nhật Lan vươn tay định đeo ngọc bội vào cổ cho chàng. Bất ngờ, Hồ Nam cúi người xuống đặt nụ hôn lên đôi môi của Nhật Lan. Sau khoảnh khắc ngẩn người vì ngạc nhiên, nàng khép mắt tận hưởng nụ hôn nồng cháy của Hồ Nam. Đôi bàn tay chàng choàng qua ôm lấy thân thể ngà ngọc của nàng. Nhật Lan cũng choàng tay qua ôm lấy thân thể rắn chắc của chàng. Họ cứ thế quấn quýt lấy nhau.

Đột nhiên, chàng bế thốc nàng lên. Nhật Lan giật mình kêu lên:

- Công tử...

Giọng Hồ Nam trầm ấm rót vào tai Nhật Lan:

- Ta yêu nàng...

Chàng bế Nhật Lan lên đi nhanh về phía chiếc giường của mình. Chàng đặt nàng nằm lên đó rồi tiếp tục cúi xuống hôn nàng. Nhật Lan khẽ tránh nhưng không thoát khỏi cái hôn từ bao giờ đã trở nên tham lam của Hồ Nam. Đôi môi Nhật Lan bị đôi môi của chàng thô bạo quấn lấy. Đôi tay chàng thành thục vuốt ve thân thể của nàng khiến sức lực toàn thân nàng phút chốc như tiêu biến đi đâu mất, nàng không thể phản kháng lại chàng. Nàng rên lên:

- Công tử, xin đừng... đừng như vậy mà...

- Ta yêu nàng, ta yêu nàng lắm...

Đôi tay chàng mơn trớn, Nhật Lan thở gấp vì cảm giác đê mê, không còn ai nói với ai điều gì nữa. Không gian chỉ còn lại những tiếng thở dập dồn.

Tiếng gà báo sang canh lần thứ ba réo rắt cất lên.

Nhật Lan rỉ vào tai Hồ Nam:

- Chàng hứa đi rồi sẽ quay lại tìm ta chứ?

- Ta hứa, một ngày gần nhất ta sẽ trở lại nơi này, sẽ chính thức hỏi cưới nàng.

Nhật Lan dúi miếng cẩm thạch tím vào tay chàng và nói:

- Giữ lấy nó và đừng bao giờ quên lời chàng đã hứa.

- Ta không bao giờ quên nàng, ta sẽ giữ kỹ miếng ngọc này...

- Trời sắp sáng rồi, thiếp phải trở lại phòng.

Nàng ngồi dậy, mặc áo thật nhanh. Xong, thoáng cái bóng nàng biến tan vào màn đêm tĩnh mịch. Không gian lại chìm vào im lặng, cứ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì trong gian phòng ấy. Dẫu có chăng chúng chỉ phản phất như một giấc mơ.

Trời sáng hẳn, cuộc chia tay cũng chính thức diễn ra êm đềm như dòng nước chảy xuôi. Chỉ có điều Hồ Nam ra đi như bóng chim tăm cá, biến mất, hòa tan, mãi không quay lại như lời đã hứa.

Nhật Lan ngày ngày chờ đợi, nàng dần cảm thấy có cái gì đang thay đổi trong người. Lười uống biếng ăn, cái bụng ngày một to lên, nàng biết đó là kết quả của đêm ân ái nọ nhưng nàng không dám nói cho cha mẹ biết nên suốt ngày chỉ ở trong phòng. Nhưng cũng chính vì vậy cha mẹ nàng lại càng chú ý, rốt lại Nhật Lan cũng không thể che giấu cha mẹ mình mãi được. Tống trang chủ và phu nhân cuối cùng cũng nhận ra, Nhật Lan đành nói ra sự thật.

Mẹ nàng chỉ biết ngậm ngùi khóc hận cho đứa con gái duy nhất của mình. Nhưng phản ứng của Tống lão gia lại mạnh hơn, ông đã tát tai đứa con gái mà từ trước tới nay ông luôn thương yêu như vàng như ngọc. Nỗi đau thể xác hòa lẫn nỗi đau của linh hồn, nàng cảm thấy vô cùng uất hận. Chưa bao giờ cha nàng đánh nàng đau như vậy, cảm giác như bị tất cả bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ, đau đớn. Nhật Lan thấy mình không còn thiết sống trên thế gian này nữa.

Đêm, ngay trong cái ngày định mệnh ấy, Nhật Lan đau buồn nghĩ quẩn, nàng ra phía sau nhà củi lấy dây buộc lên trần nhà, nàng quyết định tự chấm dứt cuộc đời đau khổ của chính mình. Nàng khóc nhiều và gọi tên chàng cũng nhiều, nàng yêu con người hạnh ngộ bất ngờ ấy và cũng hận thấu xương, trời khiến xui chi cho họ gặp nhau rồi phân lìa không hẹn ngày gặp gỡ. May thay, nàng vừa treo mình A nô kịp trông thấy hô hoán lên, mọi người ngay lập tức chạy đến, trong đó có cả Tống lão gia và phu nhân. Tống lão gia phất tay, kiếm khí xẹt qua cắt đứt sợi dây. Nhật Lan rơi ngay xuống. Tống phu nhân nhẹ nhàng bế gọn lấy thân thể đứa con gái ruột của mình, bà xót xa ứa lệ.

Tống lão gia cất tiếng thở dài lẩm bẩm:

- Thật không ngờ, đứa con gái này của ta lại ngốc nghếch đến như vậy.

Lúc sau, ông quay lại xua những người làm trong sơn trang về phòng nghỉ ngơi, trong gian phòng hoang vắng giờ chỉ còn lại bốn người: Tống lão gia, phu nhân, Nhật Lan còn đang hôn mê và nữ hầu thân tín nhất của Nhật Lan là A nô. Căn phòng đã vắng lặng lại càng thêm hoang lạnh vì không một ai nói với ai điều gì.

Sau một hồi được mẫu thân dụng công chữa trị, Nhật Lan cựa mình tỉnh lại, nàng thật sự kinh ngạc trước những ánh mắt đang nhìn mình, đều là những ánh mắt âu yếm thân thiết chứ không còn là oán giận, cũng chẳng phải căm hờn. Tống phu nhân dịu giọng:

- Con gái của mẹ, sao con lại khờ như vậy, chuyện xảy ra tuy không ai mong muốn nhưng cũng đâu đến nổi phải tự tận như thế này. Con làm mẹ lo lắng chết đi được, con có biết hay không?

Nhật Lan òa khóc ôm chầm lấy mẹ, mẹ nàng cất giọng hiền hòa:

- Lan nhi, con chết đi đứa trẻ mới tượng hình kia cũng chết, nó đâu làm gì nên tội mà con lại nhẫn tâm. Không được sinh ra nó sẽ oán hận con đời đời kiếp kiếp.

Nhật Lan khẽ đưa mắt nhìn cha, gương mặt ẩn ướt niềm sợ hãi. Tống phu nhân nhẹ nhàng an ủi:

- Sáng này cha con quá tức giận nên mới nặng lời chứ cha mẹ nào lại chẳng thương con. Hùm tuy dữ cũng đâu nỡ ăn thịt con mình. Con đừng lo sợ mà nghĩ quẩn như vậy nữa nghe chưa?

Tống lão cũng dịu giọng:

- Lan nhi, con đừng giận cha, cha mẹ chỉ có mỗi mình con, con chết đi rồi ta và mẹ con biết sống với ai đây.

Nhật Lan òa khóc, một lúc sau nàng mệt mỏi gục lên vai mẹ ngủ thiếp đi. Tống lão gia và phu nhân chỉ nhìn nhau không ai nói với ai điều gì nữa. Tống lão gia bế Nhật Lan về phòng của nàng, căn dặn cho A nô chăm sóc. Đêm không bình yên cũng chầm chậm tàn dần.

Sau ngày hôm đó, Nhật Lan trở nên mạnh mẽ kiên cường, nàng không nhắc tên người đàn ông bội bạc kia lần nào nữa.

Mười tháng sau, cái bào thai tròn ngày đủ tháng, một đứa trẻ chào đời.

Hôm ấy là một ngày đất trời mưa gió bão bùng, như báo hiệu cuộc đời của đứa trẻ thơ rồi đây sẽ có những chuỗi ngày phong ba giông tố. Đứa trẻ ấy sinh ra cũng thật khó khăn, Nhật Lan đau đớn vô cùng. Cha nàng nói đứa trẻ sau này hẳn rất bướng bỉnh ngang tàng. Đó là một đứa bé gái, sinh ra không có cha, ông bà ngoại cô bé quyết định lấy họ ngoại đặt cho cô bé là Tống Lệ Quyên, là giọt lệ đớn đau, giọt lệ thương sầu nhung nhớ của Nhật Lan.

Đứa trẻ đáng thương mới chào đời đã sống kiếp mồ côi, nhưng đổi lại cô bé rất được mẹ và ông bà ngoại cưng yêu. Theo thời gian Lệ Quyên khôn lớn, càng lớn khôn cô bé càng trở nên xinh xắn đáng yêu, hơn thế Lệ Quyên càng tỏ ra là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi. Chưa tròn ba tuổi, ông bà ngoại đã tranh nhau dạy võ công cho cô bé. Lệ Quyên tiếp thu rất nhanh còn tỏ ra rất có hứng thú với võ công. Tống lão cứ nhìn cháu rồi lẩm bẩm: Đứa trẻ này lớn lên hẳn là một kỳ tài võ học.

Về phần Nhật Lan vẫn ngày chờ đêm đợi bóng dáng người xưa, nhưng người đi có lẽ không bao giờ trở lại, nàng ngày một mỏi mòn. Có đôi khi Nhật Lan muốn bế con cất bước tìm chàng nhưng rồi lại thôi, nàng sợ phải gặp lại người nhưng trong một hoàn cảnh éo le nào đó thì thật phũ phàng. Ngày tháng cứ thế lặng lẽ qua mau. Những nỗi đau tình lắng xuống, nước mắt xót xa cũng cạn khô theo năm tháng.

Đây có thể tạm gọi là cái kết thúc của tấn bi kịch tình yêu giữa bốn nhà: Hồ, Hạnh, Bạch và Tống. Nhưng cũng là khởi đầu cho tất cả những chuyện rối rắm sau này.