Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 37: Trùng phùng



Một ngày đẹp trời, Huỳnh Hoa nghe nói Tứ Bình có việc phải ra ngoài, đây là cơ hội tốt cô không thể không nắm bắt. Nhưng khi vừa ra đến cửa sau cô bị hai tên gia đinh đứng gác ngăn lại:

- Không phải lão gia, phu nhân, Bình đại phu và nhị vị công tử thì không ai được phép ra ngoài bằng cửa sau...

Huỳnh Hoa không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày rồi quay trở vào, vừa đi cô vừa lẩm nhẩm:

- Không cho đi đường cửa, tưởng ta không biết đi đường khác à, hừ...

Huỳnh Hoa cứ đủng đỉnh đi vào, mặc hai tên gia đinh cứ nhìn theo mãi, vừa qua góc khuất Huỳnh Hoa lách mình rẽ sang trái, thoáng cái bóng cô vọt ra khỏi hàng rào, cô thoăn thoắt chuyền cành để băng qua rừng cây, trên cây cũng có một vài bẫy rập nhưng tốc độ Huỳnh Hoa quá nhanh chúng không làm gì cô được. Ra đến đồng cỏ, bóng cô thấp thoáng vài lượt đã đến chân đồi Bách Hoa Sơn.

Huỳnh Hoa thoáng dừng lại đảo mắt nhìn quanh một lượt, xung quanh chẳng một bóng người. Huỳnh Hoa khẽ cười, ung dung bước lên con đường dốc rải đầy đá cuội. Công phu của cô không tệ, chỉ vài hòn đá nhỏ đâu làm khó được cô. Cô vừa đi vừa xoay người nhìn bốn phía, khung cảnh nơi đây thật đẹp, đẹp đến ngây người. Hồ trang chủ hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới làm cho ngọn đồi trở nên rực rỡ như thế, vì cảnh vật tự nhiên dẫu có đẹp cũng không hoàn mỹ được như vậy.

Đang đi, Huỳnh Hoa bất ngờ nhìn thấy cây hoa màu tím hôm trước lại nở thêm hai bông. Cô dừng chân lại đưa tay định hái nhưng lại thôi, cô đứng ngắm nghía chiếc bông năm cánh màu tím một lúc lâu rồi đưa tay vuốt nhẹ. Một cảm giác nóng rực thấm vào bàn tay cô rồi truyền nhanh vào cơ thể. Huỳnh Hoa thoáng giật mình, hoa này quả nhiên có độc, độc cực mạnh là khác. Nếu người thường chạm vào hẳn đã bị sức nóng ấy thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, rồi lăn ra chết.

Cảm giác nóng truyền vào người cô lập tức tan ra, dịu nhanh lại như chưa từng tồn tại. Cô là người của Cầm Thiên Phái thì dù độc có mạnh cách mấy cũng không làm hại được cơ thể của cô. Không phải cơ thể cô không có chút phản ứng gì với độc, nhưng bất kì loại độc nào khi xâm nhập vào cơ thể cô đều bị máu của cô hấp thụ trộn lẫn với các chất độc sẵn có mà không làm ảnh hưởng gì đến thân thể. Ngày qua ngày cơ thể Huỳnh Hoa dường như đã quy tụ được gần như tất cả các loại độc dược hiện có của thế gian.

Nghe đến Cầm Thiên Phái ai ai cũng sợ chính vì điều đó, nội công quái dị, một khi đã luyện loại công phu ấy, bách bệnh sẽ bất nhập, bách độc bất xâm. Nhưng thực ra không phải độc không xâm nhập vào cơ thể họ, mà là cơ thể họ hấp thu độc rồi giữ lại như một vật sỡ hữu riêng. Nếu muốn loại bỏ chúng thì chỉ cần vận công là có thể đẩy ra, khi giao đấu nếu muốn hạ đối thủ chớp nhoáng họ chỉ cần dồn độc ra song chưởng rồi xuất chiêu, địch nhân trúng độc sẽ chết ngay vô phương cứu chữa. Vì loại độc tổng hợp ấy hoàn toàn không có thuốc giải.

Nhưng những ai là đệ tử của Cầm Thiên Phái đều phải bái sư phát thệ, chịu sự giám quản của linh vật trấn phái, không được phép giết người dù thiện hay ác, nếu trái lời thề người đó sẽ bị Linh Vật đoạt mạng ngay lập tức. Nên từ trước đến nay rất ít người chết dưới độc chưởng của người trong Cầm Thiên Phái.

Huỳnh Hoa vừa đi vừa vận công đẩy độc ra bàn tay, bàn tay cô chạm vào chiếc lá nào dù xanh hay xám chúng cũng cháy xèo xèo rồi tan thành tro bụi, không hiểu sao Huỳnh Hoa bất giác thở dài. Độc trong cơ thể cô ngày một nhiều, hiện tại cô chỉ có thể gom chúng vào một phạm vi hẹp hay cho tỏa khắp người chứ không thể tiêu trừ hoàn toàn được, trừ khi cô luyện thành bậc cuối cùng của tâm pháp Cầm Thiên.

Còn một cách khác để giải phóng bớt ra ngoài là vận công ép chúng ra nhưng sẽ làm ảnh hưởng đến rất nhiều sinh linh bên cạnh. Còn cứ để như thế này thì dù một giọt máu của cô rỉ ra cũng đủ hại chết những ai chạm vào, mặc dù Huỳnh Hoa không bị linh vật giám quản nhưng hiện giờ cô không muốn làm hại những sinh linh vô tội.

Vừa đi vừa suy nghĩ, về chất độc trong người cùng cây hoa độc chưa từng nghe danh kia, Huỳnh Hoa lên đến đỉnh đồi lúc nào cô cũng không hay. Cô vẫn bước đi vô định đến khi phía trước hiện ra tấm bia mộ cô mới giật mình đứng lại. Trên đỉnh Bách Hoa Sơn hoàn toàn không có gì khác lạ, giữa đỉnh đồi có hai ngôi mộ, bên trên và xung quanh có rất nhiều hoa như được ai đó hái và rắc lên một cách cẩn thận.

Xung quanh là khoảng đất trống, quanh khoảng đất trống cây cối rậm rạp âm u như một bức tường vĩnh cửu ôm lấy ngôi mộ bên trong. Không gian chung quanh im ắng đến lạ lùng, không bóng người, không tiếng gió. Tấm bia mộ phẳng rộng, bên trên có dòng chữ đỏ như màu máu: “Hạnh Văn Hạnh Nguyên hiền thê chi mộ”. Tấm bia còn lại có thể hiểu là mẹ của người tên Hạnh Nguyên.

Huỳnh Hoa đứng lặng suy nghĩ miên man:

"Là ai đang nằm đây thế nhỉ? Một người vợ quá cố? Đã chết rồi nhưng vẫn còn người tưởng nhớ như thế này có lẽ linh hồn người ấy cũng được ngậm cười."

Huỳnh Hoa lại đưa mắt nhìn quanh sục sạo khắp ngóc ngách trong khoảng không gian này xem có điều gì kì lạ. Nhưng ngoài ngôi mộ đầy hoa này cô tuyệt nhiên không nhìn thấy thêm bất cứ thứ gì khác lạ. Huỳnh Hoa khẽ cau mày tự hỏi.

“Nơi đây thật ra có bí mật gì mà trang chủ lại cấm tất cả mọi người lên đây, cấm cả vợ và con trai? Ông ta không cho mọi người lên là vì dọc đường đi có nhiều loài cây độc ư? Nhưng nói vậy cũng không đúng, chúng được trồng như một chủ ý nào đó kia mà. Vậy thì điều bí mật đó là gì? Là ngôi mộ này ư? Ngôi mộ này có ẩn chứa điều gì?”

Muôn ngàn thắc mắc không lời giải đáp, Huỳnh Hoa còn đang cố gắng nghĩ ra một lý do thì bỗng nghe tiếng chân rất nhẹ nhàng đi đến. Huỳnh Hoa lao nhanh về phía bụi cây rậm rạp, đứng yên lặng chăm chú nhìn ra bên ngoài. Lúc sau từ phía đường lên đồi xuất hiện một người đàn ông trung niên, ông bước từng bước chậm rãi đến bên ngôi mộ, ngồi xuống dựa lưng vào tấm bia. Môi ông mấp máy như đang nói chuyện nhưng không thành tiếng nên Huỳnh Hoa không thể nghe thấy được gì. Lúc đến cô thấy ánh mắt người đàn ông ấy sáng quắc như sao, hẳn ông cũng là một người có thâm niên chuyên luyện võ học. Nhưng lúc ông sà xuống ngồi cạnh bên ngôi mộ, đôi mắt đó mờ đi, giống như có một lớp nước dày bao quanh, nhưng trên gương mặt phong trần ấy không có bất kì giọt lệ nào rơi xuống.

Ngồi như thế lúc lâu, người đàn ông đưa tay ve vuốt ngôi mộ người tên Hạnh Văn Hạnh Nguyên, lúc sau thì choàng tay ôm lấy tấm bia, môi ông vẫn cứ mấp máy như đang nói với ngôi mộ điều gì đó, rồi ông cúi xuống hôn tấm bia một cách thiết tha. Huỳnh Hoa bất giác rùng mình một cái. Nhưng may mắn ông ta hoàn toàn tập trung hết tinh thần vào nấm mộ không hề phát hiện sự có mặt của Huỳnh Hoa nơi đó, nên cô có thể quan sát con người đó một cách tỉ mỉ: mặt chữ điền phúc hậu, mũi cao, mày rậm, rất nam tính và đượm vẻ phong trần. Lâu rất lâu sau, bất ngờ người đàn ông hét to một tiếng kinh tâm động phách, mang theo nguồn nội lực thượng thừa tạo nên một cơn lốc xô ập vào những bụi cây rậm xung quanh. Huỳnh Hoa giật mình vội cúi người thấp xuống.

Những cành cây lay động mãi không ngừng, lá lả tả rơi, Huỳnh Hoa thở hắt ra một tiếng. Cũng may cô có nội công cao, nếu là người thường có thể bất tỉnh nhân sự vì áp lực kinh hoàng của tiếng hét. Huỳnh Hoa nhíu mày thầm nghĩ:

"Nội lực dồi dào như thế, lại có thể tự do ra vào nơi đây lại còn la hét, lẽ nào ông ta là trang chủ của Hồ Kỳ sơn trang?"

Khi Huỳnh Hoa nhìn lại ông ta đã đứng lên quay lưng trở xuống, bước chân vẫn chậm và chắc, lòng ông có lẽ đang trĩu nặng nỗi suy tư nào đó. Lúc sau ông cũng khuất vào lối mòn dẫn xuống chân đồi. Huỳnh Hoa rời chỗ nấp, lặng lẽ nhìn theo dáng người đàn ông cứ xa dần. Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt nữa rồi cũng thong thả đi xuống, hoài nghi lúc trước chưa được giải tỏa thì một thắc mắc mới đã nảy sinh. Huỳnh Hoa dù nghĩ mãi cũng không tìm được vấn đề thật ra nằm ở chỗ nào.

Một ngày với bao điều kì lạ rồi cũng trôi qua. Huỳnh Hoa bắt đầu có cảm giác ngán ngẩm với muôn điều thú vị đầy mờ ám nơi đây. Tò mò làm chi cho mệt óc, Huỳnh Hoa tự nhủ không tò mò nữa, nhỡ lại bị đuổi đi, chân tướng bại lộ vì lý do không đáng thì thật chẳng ra làm sao cả. Trong khi cô đến đây để lẩn tránh sự truy tìm của đám người Hắc Long bang, điều cô cần làm bây giờ là nép mình càng sâu càng tốt.

***

Sau ngày hôm đó, Huỳnh Hoa không tò mò tìm hiểu những chuyện kì lạ trong Hồ Kỳ sơn trang này nữa. Những lúc rảnh rỗi cô giặt đồ, quét dọn phụ những nữ hầu trong nhà. Nhưng để làm được việc đó Huỳnh Hoa phải tránh không cho Minh Minh nhìn thấy. Anh không cho cô làm bất cứ việc gì ngoại trừ quét dọn phòng cho anh và chiều chiều đi dạo cùng anh. Minh Minh đối xử với Huỳnh Hoa rất tốt, lời nói quan tâm, cử chỉ dịu dàng, gần như đã yêu cô nhưng lại không tỏ tình, không cầu hôn, cũng chẳng bộc phát dục vọng, cho dù rất nhiều lần cả hai ở gần thật gần nhau. Anh là một người đàn ông kì lạ, Huỳnh Hoa thật sự cảm thấy nhìn không thấu anh, cô thường tự hỏi liệu Minh Minh đã yêu mình hay chưa? Anh là người đàn ông đầu tiên cô không thể đoán được suy nghĩ trong lòng.

Nhưng những gì anh làm đã khiến Huỳnh Hoa cảm nhận được một chút ấm áp, cảm giác đó ngày từng ngày xoa nhẹ trái tim cô. Một chút thích thú, một chút quyến luyến không nỡ rời mỗi khi thấy anh cười, mỗi khi nghe anh nói. Đó là cảm giác gì, là cảm giác rung động sao? Chính bản thân Huỳnh Hoa cũng không rõ có phải bản thân mình lần nữa rung động hay không. Nhưng cô biết, sau những ngày tháng cận kề, những trò đùa nghịch, những trận cười, bây giờ chỉ cần xa nhau một khắc cô sẽ cảm thấy nhớ anh, muốn nhanh chóng gặp lại anh. Cảm giác đó khá giống với những tháng ngày cô ở bên Kiệt, chỉ là không đủ sâu sắc, không quá nhiều day dứt như khi bên Kiệt.

Ngày tháng cứ thế dần trôi, vẫn như trước kia nhan sắc Huỳnh Hoa dù đi đến bất cứ đâu, trang điểm hay không trang điểm cũng có khả năng làm điên đảo lòng người. Hồ Kỳ sơn trang này cũng không ngoại lệ, những lời bàn tán xôn xao, những ánh mắt đắm tình luôn hướng về cô. Tuy nhiên, Huỳnh Hoa lại cứ suốt ngày bên đại thiếu gia nên không ai dám tỏ thái độ gì khác lạ. Có thể nói cuộc sống Huỳnh Hoa hiện tại rất yên bình. Nhưng vài tháng sau đó, sự bình yên ấy dường như đang bị lung lay. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì nơi này chưa xảy ra chuyện gì cả, chỉ mình Huỳnh Hoa mơ hồ cảm giác có điều gì đó là lạ.

Sau ngày cô đặt chân vào Hồ Kỳ sơn trang khoảng ba tháng, Minh Minh thường xuyên ra ngoài hơn trước. Nếu ban đầu là tầm năm ngày anh rời sơn trang một buổi thì bây giờ ngày nào anh cũng ra ngoài. Có chuyến đi mất mấy ngày mới trở về. Có khi vừa về nhà, anh chưa nói được với Huỳnh Hoa ba câu đã tiếp tục vội vã rời đi. Có khi anh đi rất âm thầm, sáng ra Huỳnh Hoa đến quét dọn phòng cho anh mới biết anh lại rời nhà.

Những hôm rảnh rỗi Huỳnh Hoa ngẩn người ở cửa sơn trang cả ngày, cô phát hiện ra số người ra vào sơn trang mỗi ngày tầm vài trăm, trong đó có người quen lẫn người lạ. Vì tất cả những biểu hiện kỳ lạ đó, Huỳnh Hoa bắt đầu có cảm giác bất an. Nhưng có vài lần Huỳnh Hoa dò hỏi Minh Minh, anh đều nói không có gì. Anh nói đó là công việc bình thường của anh và những người trong gia trang.

Sau vài lần tìm hiểu không thành, Huỳnh Hoa không hỏi nữa. Nhưng không rõ vì Minh Minh cô đơn khi ra ngoài một mình hay sợ Huỳnh Hoa sẽ buồn khi ở nhà, về sau anh ra ngoài có vài lần đưa Huỳnh Hoa đi theo. Huỳnh Hoa lần nữa thừa cơ gạn hỏi, ví như: "Chúng ta đi đâu, làm gì? Vì sao thiếu gia dạo này càng ngày càng thường xuyên ra ngoài? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?"

Anh vẫn đáp qua loa là không có gì rồi cười cho qua chuyện. Khi Huỳnh Hoa hỏi đến chuyện diện kiến trang chủ, để ông chính thức xác nhận cô là người của sơn trang. Minh Minh lại nói suốt mấy tháng qua ông ta luôn không về nhà, nên anh không thể đưa cô đi gặp cha anh được. Nếu Hồ Kỳ không ở nhà vậy người cô gặp trên đỉnh Bách Hoa Sơn lại là ai đây, lẽ nào khi trang chủ về cũng không cho con mình hay biết?

Càng nghĩ Huỳnh Hoa càng thấy nơi này bí ẩn, có lẽ nơi này cũng không phải là nơi cô có thể ở lâu. Nhưng ngẫm lại, ban đầu cô cũng đâu có ý định sẽ ở lại đây lâu dài. Trà trộn vào đây chỉ vì tránh né sự truy lùng của Hắc Long bang, sau đó cô sẽ lại rời đi, bây giờ có lẽ là lúc... Huỳnh Hoa đang định rời đi, tránh khỏi chốn thị phi này nhưng cô chợt nhớ đến Tứ Bình, lâu như vậy rồi cô chưa có cơ hội để tìm hiểu thân phận của anh. Trước khi rời khỏi cô nhất định phải tìm hiểu xem anh có phải là Tiểu Sơn hay không!

Một ngày mùa đông, Bình An trấn tuyết rơi phủ đất. Sau khi luyện kiếm buổi sáng xong Minh Minh đã biến mất tăm, không có anh bên cạnh, Huỳnh Hoa nhìn tuyết rơi chợt nghe lòng giá buốt. Lạnh không phải vì tiết trời, cũng không phải vì gió đông cứ vô tình lùa qua ô cửa, cô đang cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn. Hình ảnh những bông tuyết rơi rơi vào ánh mắt Huỳnh Hoa. Vẫn như bao lần khác, nó làm trái tim cô giá buốt, quá khứ ly tan bất chợt hiện về, hằn sâu lên vết thương ly tán lạc loài, lòng cô bất chợt lạnh, lạnh hơn cả cái lạnh của đất trời.

Huỳnh Hoa rời phòng thơ thẩn bước đi, cô đi dọc con đường dẫn đến hoa viên, nơi đó có một gian trúc đình. Khi ngồi nơi đó Huỳnh Hoa luôn có cảm giác được thiên nhiên ôm gọn vào lòng, thanh thản, riêng tư. Hôm nay nhìn tuyết rơi lòng của Hoa bỗng nghe buồn man mát, muốn tìm một nơi yên tĩnh để thả hồn về với quá khứ, để khóc, để cười cho vơi nhẹ niềm đau.

Ngờ đâu khi gần đến nơi cô mới nhận ra đã có người đến đó trước mình, cũng chẳng phải là ai xa lạ, người đến trước cô là Minh Minh và Tứ Bình. Nhìn từ xa chỉ thấy họ ngồi đối diện nhau, gương mặt lộ rõ nét căng thẳng. Huỳnh Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cô rảo bước đến xem. Hóa ra họ đang chơi cờ tướng, Minh Minh và Tứ Bình ai cũng tập trung cao độ vào ván cờ đang vào hồi kết. Nghe tiếng bước chân đến gần bọn họ không ai nhìn Huỳnh Hoa, chỉ có Minh Minh nhẹ giọng hỏi:

- Huỳnh Hoa là em đấy à?

- Dạ, thì ra thiếu gia và Bình ca ở đây. Em cứ tưởng hai người lại bận việc phải ra ngoài rồi chứ.

Tứ Bình khẽ ngước nhìn Huỳnh Hoa, cười hiền rồi đáp:

- Tuy không ra ngoài nhưng quả thật chúng tôi đang bận đấy.

Anh vừa nói vừa chỉ tay vào bàn cờ. Huỳnh Hoa mỉm cười cũng ngồi xuống bên cạnh. Theo tay anh chỉ, Huỳnh Hoa nhìn xuống trận cờ, sau đó cô lập tức cau mày. Thế cờ của Minh Minh đã vào bước đường cùng, không lối thoát... À không, vẫn còn một lối có thể giải nguy thành an nhưng dường như Minh Minh vẫn chưa nhận ra.

Huỳnh Hoa máy môi định chỉ điểm nhưng cô kịp dừng lại. Lúc mới gặp nhau cô đã lỡ nói mình là con của nông phu suốt ngày lam lũ, trong khi cờ là trò chơi của những kẻ vô công rỗi nghề, lại không muốn cho đầu óc ngơi nghỉ mới bày ra trò chơi ấy. Nếu bây giờ Huỳnh Hoa bảo mình biết chơi cờ không phải là tự mình tố cáo mình đã nói dối anh từ trước đến nay sao? Huỳnh Hoa nghĩ thế nên cứ im lặng ngồi nhìn.

Nhưng Minh Minh không phải kẻ khờ, ngẫm nghĩ một lúc anh quyết định thoái mã. Huỳnh Hoa thoáng lộ nét cười. Tứ Bình nhẹ cau mày lại tiếp tục tấn xe. Tiếp theo lại là khoảng thời gian suy nghĩ vô cùng căng thẳng của Minh Minh. Tứ Bình nhìn Huỳnh Hoa cười hòa nhã:

- Hồ đại thiếu gia của chúng ta sắp không trụ được rồi, Huỳnh Hoa cô nương nếu biết chơi cờ, hãy giúp cậu ấy một tay thử xem có thể xoay chuyển tình thế này không?

Huỳnh Hoa mỉm cười, tỏ vẻ ái ngại:

- Thú thật, em không biết chơi cờ, nhìn thì nhìn vậy chứ thật ra em có hiểu chi đâu.

Tứ Bình chép miệng tiếc rẻ:

- Vậy à?

Không gian chìm vào im lặng. Minh Minh vẫn chưa nghĩ ra nước đi tiếp theo để giải nguy cho mình. Tứ Bình cười cười rồi nói:

- Thiếu gia định ngồi như thế này mãi sao? Ôi, chắc đến tối cũng chưa xong.

Huỳnh Hoa liếc sang Minh Minh, thấy đôi mày anh vẫn đang nhíu lại, trán sắp lấm tấm mồ hôi.

- Tướng năm bình bốn.

Bình bật cười:

- Tôi chưa đuổi mà tướng cậu đã chạy rồi sao, thật là. Pháo năm bình bốn, chiếu.

Minh lại thoái mã, Bình lại tấn xe đồng thời chiếu tướng, buộc Minh tiến tướng.

- Mã tiến, chiếu.

Minh Minh thở dài:

- Tôi lại thua cậu nữa rồi. Nhưng tôi không phục.

Tứ Bình nhướn mày hỏi:

- Thiếu gia vẫn muốn chơi tiếp à?

- Tôi nhất định phải thắng cậu một lần mới thôi.

Tứ Bình gật gù:

- Được, được, được... từ sớm đến giờ tôi thắng cậu sáu ván rồi thêm ván nữa cũng chẳng hề gì.

Tứ Bình vừa nói vừa nở nụ cười như trêu chọc, Minh Minh lập tức cau mày. Có lẽ anh bắt đầu thấy bực, mà đó lại là điều cấm kị nhất trong những lúc đấu trí như thế này. Sau vài nước cờ, Tứ Bình lại chiếm thượng phong. Huỳnh Hoa cũng cau mày thầm nghĩ:

"Tay cờ của Bình đã gần đến mức lão luyện, nếu là mình, một chọi một với anh ta, khả năng chiến thắng cũng không cao, huống hồ Minh Minh chỉ là một tay cờ bình thường như vậy. Hồ đại thiếu gia sẽ lại nhanh chóng chịu thua thôi!"

Quan sát được lúc Huỳnh Hoa đứng lên, nhẹ giọng:

- Hai người đấu cờ từ sớm tới giờ ở đây chắc cũng lạnh rồi, tuyết rơi cũng ngày một nhiều thêm. Hay là để em pha cho hai người tách trà nóng uống cho ấm người?

Tuy không hẹn nhưng cả hai người đồng thanh cất tiếng “Ừm” đáp lại lời cô. Huỳnh Hoa cười nhẹ quay lưng bước đi, lúc sau cô trở lại quả nhiên trên tay là hai tách trà nghi ngút khói. Khi sắp bước vào gian trúc đình một ý nghĩ lướt nhanh qua đầu Huỳnh Hoa, cô khẽ cười rồi bước nhanh vào. Huỳnh Hoa đặt một tách xuống trước mặt Minh, nhẹ giọng:

- Mời thiếu gia dùng trà.

Minh Minh lập tức bưng tách trà nóng uống đánh “Ực” ngay mà không cần thổi, vẻ mặt hầm hầm nhìn vào Tứ Bình. Đôi môi Tứ Bình treo nụ cười bỡn cợt, anh nhấc con cờ lên đi một thế công.

- Chiếu.

Huỳnh Hoa vừa bước đến bên cạnh Tứ Bình chưa kịp đặt tách trà xuống, Minh Minh đã vỗ mạnh tay lên chiếc bàn đánh “ầm” một tiếng, những con cờ trên bàn bị chấn động nhảy lung tung. Minh Minh bực tức hét to lên:

- Tại sao, tôi đánh mãi cũng không thắng được cậu? Tôi không phục!

Phản ứng bất thình lình của Minh Minh làm Huỳnh Hoa giật bắn mình buông rơi tách trà nóng. Chiếc tách rơi ngay xuống cánh tay Tứ Bình, nước trà văng tung tóe, vỏ tách rơi xuống đất lập tức vỡ tan tành. Huỳnh Hoa luống cuống:

- Ấy chết, Bình ca, em xin lỗi... anh cho em xin lỗi... tại em giật mình, em không cố ý.

Tứ Bình thoáng cau mày nhưng rồi lại giãn ra, anh xua tay cười hiền:

- Không sao, cô nương đâu có lỗi mà phải xin, chỉ tại thiếu gia làm cô nương giật mình đấy thôi.

Bình xoắn tay áo ướt nước trà lên, Huỳnh Hoa nhìn vào bất giác sững người… Nhưng Tứ Bình vô tình không nhận ra, anh cúi xuống đưa tay nhặt những mảnh vỡ của chiếc tách. Huỳnh Hoa hoàn hồn, vội ngồi xuống nhặt nhanh những mảnh vỡ, miệng rối rít:

- Bình ca với thiếu gia cứ tiếp tục chơi cờ, để em nhặt những thứ này cho.

Nói là nói vậy, nhưng Huỳnh Hoa ngồi xuống rồi ánh mắt vẫn cứ dán vào cánh tay Tứ Bình. Bình thấy thế lấy làm ngạc nhiên:

- Huỳnh Hoa, cô nương sao thế?

Huỳnh Hoa ngượng ngùng:

- Ơ, không. Em xin lỗi Bình ca, vừa rồi nước trà nóng đổ vào tay anh... không biết có làm anh bị bỏng không?

Tứ Bình cười hiền:

- À, không có, tôi không sao, cô nương không cần lo...

- Thật sao?

Tứ Bình cười đưa tay ra:

- Nếu không tin cô nương cứ kiểm tra xem.

- Ơ, tay anh... vết sẹo...

Tứ Bình thoáng giật mình, rụt tay lại:

- Cô nương thấy sợ à?

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu:

- Không.

Huỳnh Hoa im lặng suy tư, rồi cắm cúi nhặt cho xong những mảnh vỡ cuối cùng của chiếc tách vỡ. Lúc sau cô lí nhí:

- Hay là để em pha lại tách trà khác cho Bình ca nhé!

Bình cười hiền:

- Thôi khỏi, mà thôi tùy cô nương vậy…

Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn Minh Minh, anh mỉm cười với cô:

- Xin lỗi đã làm em giật mình, em đi nhanh rồi quay lại.

- Dạ.

Huỳnh Hoa gật đầu và quay đi. Càng đi xa gian trúc đình bước chân cô càng chậm lại rồi dừng hẳn. Ánh mắt Huỳnh Hoa đăm chiêu về nơi vô định, cô đang nhớ lại biến cố vừa qua, một chút cố tình, cơ hội bất ngờ và một sự thật, sự thật làm cô bàng hoàng, nửa khó xử, nửa vui mừng.

Vốn dĩ từ lần đầu tiên gặp mặt Huỳnh Hoa đã nghi ngờ Tứ Bình là Tiểu Sơn. Ngay lúc đó cô đã có ý muốn tìm hiểu sự thật nhưng vẫn chưa gặp được cơ hội thích hợp. Hôm nay, khi bưng tách trà nóng trên tay Huỳnh Hoa đã nghĩ bằng mọi cách phải đổ được chúng lên tay anh, nếu là Tiểu Sơn trên cánh tay phải của anh nhất định có vết sẹo dài.

Tuy nhiên cô còn đang phân vân chưa biết làm thế nào thì Minh đã ban cho cô cơ hội tốt lành để thực hiện. Ngay lúc anh đập tay xuống bàn hét lớn, Huỳnh Hoa không ngần ngại giả vờ giật mình buông rơi chiếc tách. Một sự thật phơi bày, khi Bình vén tay áo lên, đập vào mắt Huỳnh Hoa là vết sẹo dài hình thù kì quái y hệt vết sẹo trên tay Tiểu Sơn, dấu vết đó dù bất kì ai nhìn qua một lần cũng khó có thể quên được. Thì ra anh chính là Tiểu Sơn ngày ấy.

Ngay giây phút đó Huỳnh Hoa muốn khóc òa, muốn nhào vào lòng anh gọi to “Sư huynh, muội là Lệ Quyên, sư muội của anh đây”, nhưng cô đã kịp dừng lại, cô đã không làm như vậy. Huỳnh Hoa cảm giác mình không nên làm như vậy, anh thay tên đổi họ, cô cũng đổi họ thay tên. Cả cô và anh đều đang cố giấu che thân phận của mình. Người của Hồ Kỳ sơn trang thần thần bí bí này chưa hẳn là người tốt, cô không thể làm liên lụy đến anh, có thể ngay lúc nhìn nhận nhau cả hai lập tức rơi vào nguy hiểm.

Nghĩ thế, Huỳnh Hoa đành im lặng, trong thâm tâm cô chỉ thầm lựa chọn, khi nào anh còn ở lại đây cô cũng sẽ ở lại đây bên anh, quyết không rời đi. Vì với cô giờ đây anh là người thân duy nhất, vừa thân thiết mà lại vừa xa lạ. Nhưng chỉ cần bao nhiêu đó cũng đủ lắm rồi, anh còn sống, anh chưa bị kẻ thù giết chết, trong lòng cô bất giác cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Sau đó, những lúc rảnh rỗi Minh Minh và Tứ Bình lại chơi cờ với nhau. Minh Minh vẫn thảm bại, không có cách nào để hóa giải thế công của Bình. Huỳnh Hoa cũng rất thường xuyên xem và tỏ ra thích thú khi cả hai chơi cờ. Dẫu biết Bình là Tiểu Sơn, Huỳnh Hoa vẫn cứ im lặng, cư xử như thường ngày, nên Tứ Bình cũng không hề hay biết cô chính là Lệ Quyên, là sư muội của anh.

Ngày tháng êm trôi, Tứ Bình và Minh Minh hay tranh nhau dạy Huỳnh Hoa đánh cờ, cô cũng học một cách rất “nhiệt tình”, họ càng dạy thì cô càng ngu ngơ, không hiểu. Cứ như thế, ba con người mỗi lúc một gần nhau hơn.