Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 42: Phản đối



Bình An rời đi, Huỳnh Hoa ở lại. Cô căn dặn Thành tướng quân vài điều rồi rời vương phủ để về quán trọ. Hôm nay là ngày Nam Cung Vọng sẽ về theo lời hứa. Cô vừa bước vào quán trọ ông ta cũng vừa về đến nơi, ông ta đưa cô túi bạc và nói vài câu, sau đó ông ta lại đi. Huỳnh Hoa không nói gì, chờ Nam Cung đi rồi cô quay lại vương phủ. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua.

Hơn nửa tháng sau, Hồ Kỳ đến Nam Sơn, Minh Minh cũng trở lại, đi cùng anh có một người tên Đoàn Hải Bằng. Ông chính là Đoàn thúc phụ mà Minh Minh từng nói với cô trong lần đến Lạc Nhạn trấn trước đó. Lần đó anh nói tìm Đoàn lão để trao đổi công việc nhưng thực chất anh thay mặt cha mời Đoàn lão đến Nam Sơn trợ giúp Hồ Kỳ tiếp quản Bình An vương phủ.

Huỳnh Hoa không ra mặt bàn giao “Lệnh phù” và Vương phủ. Cô để Thành tướng quân thay mặt mình làm thủ tục chuyển giao vương phủ cho Hồ Kỳ theo lệnh của Bình An. Xong đâu vào đấy, Thành tướng quân dẫn toàn bộ binh lính còn lại lên đường hồi cung. Đó là mệnh lệnh của Bình An trước lúc rời đi. Không rõ vì sao Hồ Kỳ lại được Bình An tin tưởng tuyệt đối như vậy, lúc chia tay quá vội Huỳnh Hoa vẫn chưa hỏi thêm được điều gì!

Hồ Kỳ bỗng chốc phải gánh vác trách nhiệm nặng nề. Vừa đến đã phải bắt tay ngay vào hoàn thành những công việc Bình An làm còn dang dở. Cũng may thủ hạ của Hồ Kỳ không ít, gần như tất cả người Hồ Kỳ sơn trang đều có mặt tại đây, lực lượng trấn phủ xem như tạm ổn. Bây giờ đây, Vương phủ chỉ còn lại Hồ Kỳ là người toàn quyền quyết định mọi chuyện.

Ngoài ra, Bình An còn ra hai mật lệnh cho Hồ Kỳ: "Một là, bằng mọi cách phải tìm ra được bản đồ “Kho báu Tiêu Lương”, từ đó lần ra tung tích của “Bảo Vật” và hai là nhanh chóng tiêu diệt Hắc Long trừ họa cho triều đình”.

Hồ Kỳ tiếp nhận vương phủ tuy có chút vội vàng, nhưng sau hai hôm ông sắp xếp mọi thứ gần như đã vào quỹ đạo. Ông phân công mỗi người một việc. Ngày thứ ba, mọi người bắt đầu tiến hành nhiệm vụ theo những lời căn dặn của Bình An. Những điều đó, Minh Minh nói cho Huỳnh Hoa biết.

Ngày từng ngày cứ thế chầm chậm trôi qua. Trong khi mọi người ai nấy tất bật với công việc của mình, Minh Minh và Huỳnh Hoa lại rất thảnh thơi, chiều chiều họ dắt tay nhau ra đồng cỏ phía sau Nam Sơn, dạo mát, nô đùa… Không rõ từ bao giờ nơi đó đã trở thành nơi hò hẹn của cả hai. Khi hoàng hôn bắt đầu chớm buông, Minh Minh và Huỳnh Hoa dắt tay nhau lên đỉnh Nam Sơn. Hai người cứ như thế say sưa ngắm nhìn khoảnh khắc hoàng hôn buông rực rỡ. Đến khi bóng đêm gần như nuốt trọn ánh sáng le lói của chiều tàn, hai người bọn họ mới sánh vai nhau trở về vương phủ. Ngày qua tháng lại, tình thắm thêm tình…

Hơn một tháng trôi qua. Một buổi chiều nắng buông vàng trời đất, Minh Minh nắm lấy tay Huỳnh Hoa, ân cần hỏi:

- Huỳnh Hoa, em đã suy nghĩ kĩ chưa? Có thể trả lời anh được chưa?

Huỳnh Hoa ngơ ngác:

- Thiếu gia đã hỏi gì?

- Lần trước anh đã từng hỏi em có bằng lòng làm vợ anh không em còn nhớ chứ? Lúc đó em nói không biết phải trả lời sao, anh đã cho em thời gian suy nghĩ. Bây giờ em đã nghĩ kĩ chưa, đã có câu trả lời chưa? Chỉ cần em gật đầu anh lập tức thưa với cha mẹ để được cưới em.

Huỳnh Hoa im lặng. Minh Minh nóng ruột:

- Huỳnh Hoa, sao em im lặng vậy? Em không bằng lòng sao?

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Không phải.

- Vậy thì...

- Anh thương em nên nói quả quyết vậy. Nhưng em lo, cha mẹ anh sẽ không chấp nhận em. Gia cảnh của em không xứng với anh.

Minh Minh bẹo má Huỳnh Hoa rồi cười ấm áp, nói:

- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng lo lắng gì cả. Anh sẽ tìm mọi cách để thuyết phục họ mà. Em không tin anh sao?

- Em tin anh.

- Vậy, đồng ý làm vợ anh nhé!

Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn vào mắt Minh Minh. Ánh mắt anh nhìn cô triều mến quá. Huỳnh Hoa bất giác cảm thấy con tim mình bị từng sợi tơ ấm áp quấn lấy. Cô chỉ mỉm cười không nói gì, Minh Minh lo lắng hỏi dồn:

- Sao em lại im lặng nữa rồi, sao không trả lời anh? Như thế này là bằng lòng hay không bằng lòng...

Huỳnh Hoa vẫn chỉ cười cười làm Minh Minh ngơ ngác:

- Em cười gì vậy?

Huỳnh Hoa bật cười thành tiếng, nói:

- Thiếu gia ngốc.

- Không được nói ta ngốc.

Huỳnh Hoa lùi lại một bước nói to:

- Thiếu gia ngốc.

- Đã bảo không được nói ta ngốc!

Minh Minh lao người tới. Huỳnh Hoa dịch chân tránh nhanh đi, kêu lên:

- Thiếu gia ngốc, thiếu gia ngốc! Con gái im lặng là đồng ý mà cũng không biết, cứ đợi người ta phải nói ra mới hiểu. Thiếu gia ngốc!

Minh Minh quát khẽ:

- Có đứng lại không, anh mà bắt được em thì... em biết tay anh.

- Thì thiếu gia cứ bắt em đi.

Huỳnh Hoa lách người tránh khỏi bàn tay của Minh Minh liền co chân chạy. Minh Minh lao theo. Tiếng cười trong veo của Huỳnh Hoa cứ vang vang mãi.

- Được thôi, em mà để anh bắt được, anh sẽ không tha cho em đâu!

Đôi trai trẻ vờn nhau trên bãi cỏ, những tiếng cười giòn tan lúc lúc chợt vỡ òa.

- Bắt được rồi, xem anh phạt em nè.

Minh Minh cúi xuống. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng khép mắt lại, cô đã không thể nói lời nào vì đã bị Minh Minh khóa chặt đôi môi. Cô chỉ kịp dời dược mê trên đôi môi mình đi nơi khác, và cả hai cứ thế say đắm hôn nhau. Đôi môi ấm áp của anh nhẹ nhàng mân mê làn môi mỏng của cô.

“Cảm giác này là sao? Thật ấm áp, thật hạnh phúc...”

Huỳnh Hoa cứ thế đắm chìm trong cảm giác ấm áp, dịu dàng đến đê mê ấy.

Hoàng hôn cứ buông, nắng chiều nhàn nhạt...

Không biết đã qua bao lâu, Minh Minh từ từ buông lơi đôi tay. Anh nhoẻn miệng cười âu yếm nhìn cô. Huỳnh Hoa khẽ chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn trả lại anh. Minh Minh lại cúi xuống hôn làn tóc mượt của cô lần nữa rồi khẽ giọng:

- Trời sắp lặn rồi, chúng ta đi xem hoàng hôn buông!

- Vâng.

Bàn tay Minh Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay Huỳnh Hoa, cả hai đi nhanh về hướng ngọn đồi phía trước. Chẳng mấy chốc hai người đến được đỉnh của Nam Sơn.

Trời sắp lặn như quả cầu lửa đang treo lơ lửng bên trên vệt đen phía xa tít tắp, nơi đó người ta gọi là chân trời, hoàng hôn nào cũng vậy. Nhưng riêng hôm nay, khoảng không chung quanh mặt trời có thêm vệt mây đủng đỉnh vắt ngang. Khi mặt trời lẩn khuất vào vệt mây ấy ánh sáng vàng lập tức rực lên, lan tỏa ra khắp xung quanh. Những tia sáng xòe ra như chiếc quạt khổng lồ treo giữa không gian. Huỳnh Hoa không nhịn được nói như reo:

- Đẹp quá!

- Ừ, đẹp thật.

- Thiếu gia.

- Gì thế?

- Hát cho em nghe đi.

- Ta hát không hay đâu.

- Không đâu, lần trước thiếu gia hát rất hay, em muốn được nghe lần nữa. Thiếu gia, hát cho em nghe đi mà.

- Ờ thì...

Minh Minh mỉm cười, nụ cười anh ấm áp lạ. Môi anh mấp máy, tiếng ca khe khẽ cất lên, âm thanh ấm trầm hòa loãng vào không gian vô định. Huỳnh Hoa mơ màng lắng nghe. Đến khi mặt trời khuất hẳn sau đường chân trời cả hai mới rảo bước quay về.

***

Huỳnh Hoa rốt cuộc cũng không thể chối từ lời cầu hôn của Minh Minh. Trong lòng cô, anh là một người đàn ông tốt. Cô thầm mong mình có thể toàn tâm toàn ý yêu anh từ phút giây này. Cô tự nhủ lòng quên hết quá khứ, từ giờ chỉ có Minh Minh mới là tất cả với cô.

Lời cầu hôn chân thành đã được người yêu chấp nhận khiến cho lòng Minh Minh mừng như mở hội. Ngay sáng hôm sau anh đến tìm cha mình, xin phép ông cho mình được cưới Huỳnh Hoa. Hồ Kỳ không nói là đồng ý cũng không phản đối, ông chỉ lãnh đạm nói một câu:

"Chọn vợ là chọn cho con, hạnh phúc hay sướng khổ cũng chỉ mình con hưởng ta không ý kiến gì. Con hãy sang hỏi ý mẹ con. Nếu bà ấy đồng ý, con trở lại nói với ta một tiếng, ta lập tức cho người chuẩn bị hôn sự!"

Được lời như mở tấm lòng, tối hôm ấy, Minh Minh đến phòng mẹ mình xin được vào thưa chuyện. Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, Minh Minh đẩy cửa bước vào. Giữa căn phòng, một người phụ nữ trung niên đang ngồi đọc sách, bà ta tuy tuổi ngoại tứ tuần nhưng dưới ánh đèn khuya làn da bà ấy trông vẫn mịn màng căng tràn nhựa sống, từng đường nét toát lên vẻ quyền quý cao sang. Người phụ nữ ấy là Hồ Phu nhân.

Minh Minh lễ phép chào mẹ, sau vài câu vấn an sức khỏe anh mới dám nói đến việc xin cưới Huỳnh Hoa làm vợ. Cứ ngỡ bà cũng đồng tình, nào ngờ Hồ phu nhân chỉ lắc đầu. Minh Minh hết lời năn nỉ, cuối cùng Hồ phu nhân buông quyển sách xuống bàn, giọng bà bỗng trở nên trầm đặc:

- Không cưới hỏi gì hết, đã bảo không là không. Một tiểu nha đầu dốt nát, yếu đuối, không cha mẹ không người thân thì không thể làm vợ một đại thiếu gia danh giá như con, ả không xứng! Con dẹp ngay cái ý nghĩ ngốc nghếch ấy cho mẹ nhờ.

Minh Minh chống chế:

- Mẹ vẫn chưa gặp Huỳnh Hoa lần nào, xin đừng nhận xét về cô ấy như vậy! Cô ấy tuy không cha không mẹ nhưng là một cô gái tốt. Con yêu cô ấy, con không thể rời xa cô ấy đâu mẹ...

- Trên đời này không có gì là không thể. Mẹ quyết định rồi, cưới vợ cho con mẹ sẽ cưới, nhưng không phải là cô gái đó!

- Tại sao vậy mẹ, Huỳnh Hoa rất tốt, rất hiền, lại chăm chỉ...

- Tất cả điều đó không quan trọng, bởi vì mẹ đã chọn vợ cho con rồi.

- Tại sao... Tại sao mẹ lại...

- Vợ của con, dâu của mẹ chỉ có thể là Phương Nhi.

- Phương Nhi thì có gì tốt? Tại sao mẹ lại quyết định mà không hỏi qua ý kiến của con?

- Mẹ có hỏi qua ý kiến của con rồi đấy chứ! Mười năm trước, ta chọn Phương Nhi là dâu. Lúc đó, ta hỏi con có chấp nhận Phương Nhi là vợ hay không, con đã bằng lòng còn gì?

Minh Minh nghẹn lời:

- Lúc đó…

Hồ phu nhân không để con trai nói hết mà tiếp luôn:

- Phương Nhi từ bé đã là thanh mai trúc mã với con nên cha và mẹ đã nhất trí với Đoàn thúc phụ của con, khi lớn lên sẽ cho hai đứa nên đôi. Phương Nhi văn võ song toàn, có điểm nào không tốt mà con lại chê?

Minh Minh nói nhanh:

- Nhưng con không yêu!

Hồ phu nhân quát lớn:

- Không yêu cũng phải cưới.

Minh Minh cao giọng:

- Con không thể.

- Bất hiếu!

Hồ phu nhân vỗ bàn đứng phắt dậy, Minh Minh kêu lên:

- Mẹ.

Hồ phu nhân đanh giọng:

- Cha mẹ ngày xưa có yêu nhau đâu, vẫn cưới nhau, có với nhau hai mặt con đấy, có làm sao đâu!

- Cha mẹ ngày xưa khác, con bây giờ khác. Con có tình yêu của con!

- Vậy chứ mẹ mày ngày xưa không có tình yêu riêng của mẹ mày à?

- Mẹ....

Minh Minh ngạc nhiên đến nghẹn lời. Hồ phu nhân cũng giật mình, trong lúc nóng giận bà đã vô tình nói ra câu không nên nói. Biết mình đã lỡ lời nên bà lập tức ngồi xuống, im bặt. Minh Minh cứ thế trân trố nhìn mẹ mình, anh không ngờ câu nói vừa rồi lại được nói ra bởi đôi môi người phụ nữ mẫu mực mà anh luôn tôn thờ. Trước nay, bà luôn tỏ ra một lòng một dạ chung thủy với chồng không ngờ cũng từng có một thời...

Sau phút im lặng, Hồ phu nhân chợt cao giọng:

- Mẹ không cho phép con cưới tiểu nha đầu tên Huỳnh Hoa gì gì đó, nhớ lấy. Nếu cưới vợ chỉ có thể là Phương Nhi. À, mẹ cũng đã coi ngày lành tháng tốt cho hai đứa, mười ngày nữa là ngày đại cát, mẹ và Đoàn thúc phụ của con đã định bụng cho hai đứa bái đường thành thân. Mẹ tính để mai mới nói với con, nhưng con đã đến thì mẹ nói cho con biết luôn vậy!

Minh Minh rối bời:

- Mẹ, mẹ làm vậy chẳng khác nào đang ép duyên con?

- Con nghĩ thế nào cũng được.

- Con van mẹ, mẹ ơi, con không thể...

Hồ phu nhân quát lên:

- Đừng hòng cãi lời mẹ. Mẹ sẽ cho con thời gian hai ngày để suy nghĩ, sau đó phải quyết định dứt khoát vào. Một là cưới Phương Nhi, hai là cãi lời mẹ cưới tiểu nha đầu kia, lúc đó mẹ sẽ chết cho con vừa lòng.

- Mẹ...

- Ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi!

- Mẹ...

- Ra ngoài!

Hồ phu nhân đanh giọng, một oai lực kinh người làm Minh Minh phải sợ hãi. Anh lầm lũi bước ra khỏi căn phòng của mẹ mình. Bên trong bức rèm lụa màu vàng nhạt, một thiếu nữ tay mang kiếm dài bước nhanh ra, nàng cất giọng dịu dàng:

- Con rất biết ơn tấm lòng của phu nhân đã thương con mà se duyên cho đại thiếu gia. Nhưng anh ấy đã có ý trung nhân rồi, thôi thì con xin chịu phần thua thiệt, mong phu nhân hãy rút lại lời đính ước ngày xưa.

Hồ phu nhân trầm giọng:

- Không, lời ta đã nói ra, một là một, hai là hai. Phương Nhi, hãy cứng rắn lên nào con gái, con cũng yêu Minh Minh mà, đúng vậy không?

- Vâng.

- Vậy thì hãy dùng chính sức mạnh của mình đang có để giành lấy người mình yêu chứ, sao con lại muốn buông tay? Mạnh mẽ lên, đừng hiền từ, đừng khiêm nhường như vậy, cả đời con sẽ nhận thua thiệt về mình đó, có biết không?

- Phu nhân cho phép con…?

- Ừ, từ đầu ta đã chọn con là dâu rồi mà, ta ủng hộ con hết mình.

- Đa tạ phu nhân!

- Đã yên tâm chưa? Rồi sẽ đâu vào đấy nhanh thôi! Con về đi, nói với cha con là cứ theo dự định lúc trước mà làm. Mười ngày nữa ta sẽ cho hai đứa cử hành hôn lễ, tránh đêm dài lắm mộng!

- Vậy con xin phép được lui.

- Ừ, hãy nhớ lời ta dặn, dùng sức mạnh của mình để giành lấy tình yêu cho mình. Vì hạnh phúc bản thân, đừng bao giờ nhân nhượng nghe con!

- Dạ, con biết rồi!

***

Người thiếu nữ tay mang kiếm dài bước ra khỏi căn phòng liền đi thẳng về một hướng. Bên góc căn phòng cũng có một bóng dáng mảnh mai quay lưng chầm chậm bước đi, đó là Huỳnh Hoa. Đêm đêm cô thường hay đi dạo chung quanh, đúng hơn là âm thầm tuần tra, hôm nay cô vô tình nghe lọt tai câu chuyện của những con người ấy. Vừa thoáng nghe, Huỳnh Hoa có cảm giác như một tia sét vừa nổ bên tai, nhưng rồi tất cả dịu dần chỉ còn đọng lại trong cô một nỗi buồn man mát. Cô buồn cho thân phận lạc loài, buồn cho số kiếp đơn côi.

Cuộc trò chuyện của ba con người ấy như trận cuồng phong, vụt ngang qua cuốn đi tất cả những khát khao hạnh phúc, ước mơ yêu thương mà Huỳnh Hoa đã cố vẽ ra một cách tươi đẹp nhất. Cô chỉ còn biết tần ngần đứng lặng nơi góc tối, đến khi người con gái kia bước ra cô mới dịch chân đi, bước chân vô định... Cuối cùng cô cũng trở về được căn phòng của mình, rồi cứ thế ngồi đối bóng đèn khuya. Ánh nến cháy sáng cứ bập bùng suýt tắt mỗi khi bất chợt có cơn gió nào đó lùa vội vào phòng

Đêm cứ tàn dần. Huỳnh Hoa vẫn chưa ngủ được. Không muốn lo lắng, không dám suy tư, nhưng những mảnh ký ức trong quá khứ cứ hiện lên không thể nào xua tan được. Hôm qua còn nô đùa cùng anh trên đồng cỏ, mai này sẽ thế nào đây? Minh Minh sẽ trả lời sao với mẹ anh ta khi bà đã dùng đến tính mạng chính mình uy hiếp con trai, anh sẽ là đứa con chí hiếu buông bỏ tình yêu, hay chạy theo tiếng gọi của con tim mà gạt bỏ những thâm tình.

“Anh sẽ chọn đi con đường nào, con đường có em hay hai ta vĩnh viễn cách xa nhau?”

Nghĩ đến việc phải phân ly, Huỳnh Hoa nghe trong lòng có vị đắng chát. Từ khi sinh ra đến nay, cô phải nếm mùi ly biệt nào chỉ một lần. Cô đã chán ngán và cảm thấy hoảng sợ…

“Minh Minh, đừng lìa xa em. Em ước gì có thể nghe được quyết định của anh ngay lúc này…"

"Minh ca, anh sẽ chọn em hay không?"

"Nhưng nếu anh chọn em anh sẽ là đứa con bất hiếu, công ơn sinh thành của mẹ cha xem như đổ biển, như thế là tội lỗi."

"Minh Minh… anh đang nghĩ gì?”

Ngọn nến cứ tàn dần rồi phụt tắt, Huỳnh Hoa thở hắt ra một tiếng nhủ thầm:

“Nghĩ nhiều hay không nghĩ thì có ích gì, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến thôi…”

Huỳnh Hoa nhẹ khép mắt, những khoảnh khắc nô đùa vui vẻ ùa về, ru cô chìm vào giấc ngủ nồng say.

Sáng hôm sau, Huỳnh Hoa chầm chậm đếm bước dạo quanh vương phủ, hồn thả trôi theo những suy nghĩ mông lung vô định. Đang đi, bất chợt có một cô gái trẻ bước đến chắn trước mặt Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa dịch chân tránh đi, cô gái nọ vẫn bước theo ngán ngay phía trước. Huỳnh Hoa ngẩng mặt lên nhìn, đôi mày liễu hơi cau lại.

- Cô nương có thể làm ơn tránh đường cho tôi qua không?

Cô gái nghiêm mặt, cười lạnh:

- Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô, có thể đi cùng tôi không?

Huỳnh Hoa thoáng do dự nhưng sau đó vẫn gật đầu. Cô gái kia quay lưng bước đi, Huỳnh Hoa chậm rãi bước theo, đến một khoảng vắng thì cô ta dừng lại. Cô gái ấy quay lại nhìn Huỳnh Hoa, gương mặt, ánh mắt toát lên nét kiêu ngạo của một tiểu thư con nhà danh giá. Huỳnh Hoa không hỏi chuyện chỉ thản nhiên nhìn trả, vóc dáng cô ta có chút gì quen quen nhưng nhất thời cô không nhớ là đã gặp ở đâu. Nhưng khi nhìn đến thanh kiếm bạc cô gái đang cầm trong tay, Huỳnh Hoa mới giật mình nhận ra cố gái ấy chính là người bước ra từ phòng Hồ phu nhân sau khi Minh Minh thương lượng không thành và bực tức rời đi trong đêm qua.

Huỳnh Hoa im lặng, cô gái cũng im lặng. Cô ta cũng đang chăm chú quan sát cô. Một lúc lâu sau, Huỳnh Hoa lên tiếng trước:

- Cô nương gọi tôi ra đây là có việc gì?

Cô gái dịu giọng:

- Trước tiên, cô nương hãy trả lời tôi, cô chính là người yêu của Minh Minh đúng không?

- Cô là ai, tại sao lại hỏi tôi câu đó?

- Hãy trả lời câu hỏi của tôi trước, tôi sẽ cho cô biết tôi là ai.

- Đúng vậy, chúng tôi yêu nhau.

- “Chúng tôi”… hừ… thật là thân mật. Nhưng tôi khuyên cô nương đừng bao giờ dùng hai từ ấy nữa, có ngày sẽ phải rước họa vào thân đó!

- Vì sao? À, cô nương chưa trả lời tôi!

- Ta họ Đoàn tên Phương Nhi.

Huỳnh Hoa nghe như có một cơn mưa tuyết vừa mới vụt qua, giá buốt. Phương Nhi, chính là tên cô gái mà mẹ Minh Minh chọn se tơ kết tóc cho anh. Một chút nhoi nhói trong tim, một chút xốn xang khó tả. Huỳnh Hoa hít một hơi sâu cho lòng bình lặng lại, thản nhiên hỏi:

- Cô cần gì ở tôi?

- Thôi thì không nói vòng vo nữa, gọi cô nương đến đây vì tôi muốn thỏa thuận với cô một điều nho nhỏ, nếu cô bằng lòng tôi sẽ tặng cô bất cứ điều gì cô muốn.

- Tôi muốn biết “điều nho nhỏ” của cô nương là gì!

- Nhường Minh Minh lại cho tôi.

- Tôi không đáp ứng.

- Cô nương đừng tỏ ra bướng bỉnh ngang tàng như vậy, rồi chỉ mình cô nương chịu thiệt thòi mà thôi. Đáng lẽ ra tôi phải buộc cô rời xa Minh Minh. Nhưng vì lòng nhân từ tôi đã hạ mình trao đổi như vậy rồi. Nếu cô nương biết điều thì rút lui đi!

Câu cuối cùng Phương Nhi đã nói rất chậm như một lời đe dọa dành cho “tình địch”. Huỳnh Hoa cười nhạt:

- Nhưng tôi lại đang tự hỏi, cô nương dùng quyền gì để buộc tôi rời xa anh ấy.

- Anh ấy? Tôi khuyên cô nương lần nữa đừng gọi Minh Minh bằng những lời lẽ như vậy, đừng ngọt ngào như thế đến lúc nuốt đắng sẽ rất khó trôi. Có lẽ cô nương chưa biết rõ về tôi trong khi tôi thì lại biết rõ về cô nên cô mới hỏi một câu vô vị đến vậy… Thôi thì để tôi tự giới thiệu, tôi là vợ sắp cưới của Minh Minh!

Huỳnh Hoa nhướn mày lặp lại:

- Hôn thê…?

- Đúng vậy, cha mẹ hai nhà đã hứa kết đôi cho chúng tôi khi chúng tôi còn rất bé. Trước khi cô và Minh Minh gặp nhau và yêu nhau. Tôi và anh ấy đã từng sống rất vui vẻ bên nhau, có lẽ cô nương vẫn chưa biết về điều ấy…

Huỳnh Hoa nhẹ giọng:

- Đúng… thời gian tôi và Minh Minh quen nhau chưa lâu nên quá khứ của anh ấy tôi không biết rõ…

Nghe Huỳnh Hoa ăn nói dịu dàng, Phương Nhi cũng dịu giọng nói như tâm sự:

- Cũng phải thôi. Ngày trước tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã. Thấy chúng tôi thân nhau từ thuở nhỏ nên hai gia đình mới quyết định đính ước cho hai đứa từ dạo đó. Vậy mà từ khi cô nương xuất hiện, đã làm mọi thứ gần như đảo lộn. Mẹ anh ấy buồn nhiều lắm, khi chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày cử hành hôn lễ của chúng tôi mà anh ấy lại khăng khăng đòi cưới cô, nếu không thể cưới cô anh ấy không cưới bất kì ai. Chính vì vậy, để bảo vệ hôn lễ của bản thân mình, tôi buộc lòng phải tìm cô, cầu xin cô hãy rời xa anh ấy. Tôi yêu anh ấy, rất mong cô nương hiểu cho nỗi khổ của tôi! Vì tình yêu tôi sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ cuộc hôn nhân của chính mình…

Huỳnh Hoa mỉm cười, nhẹ giọng:

- Tôi rất hiểu tấm tình của cô nương. Có ai khi yêu mà lại không mong muốn người mình yêu thuộc về mình chứ? Tôi… cũng vậy!

Phương Nhi nghe xong bực tức hét lên:

- Câm miệng! Cô đừng có chọc tức tôi, sẽ không có lợi cho cô đâu! Cô nương nên biết, khi yêu con người ta sẽ bất chấp tất cả, đừng để tôi phải ra tay hạ sát cô.

Huỳnh Hoa lạnh lùng:

- Cô tưởng hăm dọa dăm ba câu như vậy là tôi sẽ sợ sao? Yêu và được yêu là quyền của mọi người. Không ai có thể cấm tôi yêu Minh Minh và cũng không ai cấm tôi bảo vệ tình yêu của mình… Cô đã nói thế thì tôi cũng nói luôn, tôi cũng sẽ vì tình yêu mà bất chấp tất cả như cô vậy!

Phương Nhi uất ức:

- Ngươi… Ta đã cạn lời mà ngươi không chịu nghe, vậy thì đừng có trách ta tại sao lại ra tay độc ác!

Huỳnh Hoa cười lạnh:

- Nếu tôi không trách thì cô nương sẽ làm gì?

Ánh mắt Phương Nhi lập tức lộ sát ý. Huỳnh Hoa chầm chậm lùi bước về sau. Phương Nhi rút thanh kiếm bạc trên tay ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm hứng ánh nắng ban mai tỏa sáng lấp lánh. Phương Nhi quát lên:

- Là mi thách thức ta, đi chết đi!

Vừa quát, Phương Nhi vừa vung kiếm lao vào định bổ một kiếm chém chết người con gái đang đứng trước mặt mình. Đôi môi Huỳnh Hoa nở nhẹ nụ cười lạnh lẽo, cô vẫn đứng yên bất động. Khi lưỡi kiếm của Phương Nhi sắp chạm vào cô bất ngờ có tiếng quát vang:

- Phương Nhi, dừng tay!

Tiếng quát lớn làm Phương Nhi giật mình thu kiếm. Cô quay phắt lại xem là ai vừa gọi đích danh của mình. Người vừa đến là Tứ Bình, lúc Phương Nhi lơi tay kiếm anh lập tức lướt đến đứng chắn trước mặt Huỳnh Hoa, che chở cho cô. Phương Nhi chưa biết phải nói sao, Bình đã cao giọng:

- Phương Nhi, chuyện đâu còn có đó, đừng hấp tấp như vậy. Thu kiếm lại mau!

Phương Nhi uất ức nhìn Bình, nói như muốn khóc:

- Bình ca, anh tránh ra đi, đừng ngăn cản em…

Không đợi Phương Nhi nói hết câu, Bình cao giọng ngắt lời:

- Huỳnh Hoa đã làm gì đắc tội với em, tại sao em lại muốn giết cô ấy?

- Cô ta là kẻ phá đám. Đã chia rẽ em và Minh Minh. Cả anh cũng muốn bênh vực cho cô ta nữa hay sao?

- Anh không bênh vực ai cả, nhưng em muốn giết người là sai. Còn việc hôn nhân, anh đã nghe Minh Minh nói rồi. Em cứ yên tâm, Minh Minh không dám cãi lời phu nhân đâu. Em mau về đi, cha em đang tìm em đó!

Phương Nhi nhìn xoáy vào Huỳnh Hoa, nói to:

- Huỳnh Hoa, hãy liệu hồn đi nhé! Không nghe lời ta khuyên thì đừng có trách.

Nói rồi Phương Nhi tức giận giậm mạnh chân bỏ đi. Bỏ lại Tứ Bình và Huỳnh Hoa cứ dõi theo bóng cô đến khi khuất hẳn. Huỳnh Hoa thấp giọng:

- Bình ca, vừa rồi cám ơn anh!

Tứ Bình quay lại, lo lắng hỏi:

- Em có sao không? Có bị Phương Nhi đả thương không?

- Không có.

- Cũng may tôi đến kịp.

Một thoáng im lặng. Lúc sau Huỳnh Hoa buồn bã hỏi:

- Bình ca, anh nói xem hai người yêu nhau là có tội sao?

Tứ Bình trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu:

- Yêu không có tội! Nhưng đôi khi yêu là một sự hy sinh nếu trót đặt không đúng chỗ. Hy sinh hạnh phúc của mình để người mình yêu được hạnh phúc. Hy sinh chính mình để mang lại hạnh phúc cho mọi người đó cũng gọi là yêu và còn một thứ tình yêu gọi là...

Không để Bình nói hết, Huỳnh Hoa ngắt lời:

- Đừng nói nữa…

- Sao thế? Tôi chỉ muốn cho em biết, tình yêu chứa đựng sự hy sinh là tình yêu cao thượng!

Huỳnh Hoa nghe lửa giận sôi trào, cố mím môi nén xuống, cô dịu giọng:

- Bình ca, anh “công bằng” lắm!

Nói xong, Huỳnh Hoa quay lưng bước nhanh. Tứ Bình đứng lặng nhìn theo, gương mặt anh ẩn ướt chút gì đau khổ. Lúc sau, Bình thở dài lẩm nhẩm một mình:

- Huỳnh Hoa, tôi xin lỗi! Thật lòng tôi không hề muốn nói ra những lời làm tổn thương cô nương như thế đâu. Nhưng tôi bị ép buộc nên phải nói ra như vậy...

Bình nói rất khẽ, chỉ đủ để lương tâm anh nghe thấy và ray rứt. Huỳnh Hoa bỏ đi rất lâu sau Tứ Bình mới chầm chậm rảo bước rời đi.