Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 47: Mẫu thân



Cảnh Lương là một sơn trại nằm ở rìa phía đông của Bắc Biện Sơn. Nghe đâu từ trước có giao tình với Hắc Phong trại, nên hiện giờ nếu một trong hai lâm nguy trại còn lại sẽ tận tâm giúp sức. Cảnh Lương đã từng giúp Hắc Phong vượt qua kiếp nạn một lần, giờ chính là lúc Hắc Phong trả ơn cứu tử khi xưa!

Đêm nay, Huỳnh Hoa - thủ lĩnh Hắc Phong với bộ dạng nam nhi đã dẫn trên trăm lâu la hiện có tiến thẳng đến Cảnh Lương trại, giúp bằng hữu nghênh chiến kẻ thù chung. Đã hơn một năm rồi Huỳnh Hoa không động thủ với bất kì ai, hôm nay có cơ hội động tay động chân, cô thấy trong lòng như có chút gì nôn nao phấn khởi. Bao nhiêu oán khí dồn nén bấy lâu được dịp trút cả ra một lần cũng tốt.

Trước thời điểm Cảnh Lương và Hắc Long hẹn gặp nhau một canh giờ, một chàng thiếu niên dáng người thanh thanh, mày kiếm rậm rạp, ria mép xồm xoàm đã dẫn theo đám đông thủ hạ đến doanh trại của Cảnh Lương. Đến nơi, đích thân nữ trại chủ của Cảnh Lương ra tiếp đón bọn họ.

Không hiểu sao khi vừa gặp mặt trại chủ Cảnh Lương, chàng thanh niên bỗng chấn động toàn thân rồi đứng đờ ra như pho tượng một lúc lâu. Bà ta thật đẹp! Nhưng không phải sắc đẹp của bà ta làm chàng phải ngẩn người như vậy, chàng trai ấy chính là Huỳnh Hoa chứ nào phải ai xa lạ. Phút giây chạm mặt Cảnh phu nhân, cô không thể tin vào mắt mình, vóc dáng, gương mặt, giọng nói của Lệ Thanh lại thân quen đến như vậy. Bà không phải là ai khác mà chính là Nhật Lan – mẹ ruột của cô đã cùng cô phân ly hơn mười lăm năm, bây giờ tương phùng sao lại trong hoàn cảnh trớ trêu, dầu sôi lửa bỏng thế này?!

Huỳnh Hoa muốn lao mau vào ôm chầm lấy mẹ mà gào khóc nhưng đôi chân cô vẫn đứng nguyên tại chỗ. Bà vẫn đẹp, từng cử chỉ vẫn dịu dàng từ tốn như ngày nào. Không, bà không còn như ngày trước nữa, mười lăm năm qua bà sang thuyền đổi bến, bà đã là vợ của Cảnh Lương trại chủ.

“Tại sao vậy mẫu thân? Mười lăm năm qua người có biết rằng lúc nào con cũng mong nhớ về người? Con tìm kiếm người khắp nẻo sông hồ, vậy mà người lại ở đây sống ấm êm bên người đàn ông khác. Mười lăm năm, có bao giờ người nghĩ đến con, người nhớ đến con không?”

“Cảm giác gì đây? Mặn đắng hay chua cay. Tại sao tên của người lại là Lệ Thanh? Người có phải là mẹ của con không? Nếu là mẹ, tại sao mẹ lại thay tên đổi họ? Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, người giống người… Hay là mẹ vẫn sống sót sau cơn hỏa hoạn? Mẹ từng nói mẹ yêu con nhất trên đời, thế gian không gì sánh được, thời gian qua mẹ đã từng tìm kiếm con chưa?”

Khát khao nhìn nhận người thân lắng xuống nhường chỗ cho những hoài nghi trổi dậy trong lòng. Huỳnh Hoa im lặng, qua đêm nay cô sẽ làm rõ những bí ẩn xung quanh vị nữ trại chủ Cảnh Lương này.

Tất cả nghĩ suy, đau xót lẫn oán hờn vụt qua trong khoảnh khắc, ngay sau đó chúng bị đè nén lại cũng thật nhanh. Bên tai cô Lệ Thanh đang khẩn khoản điều gì đó, Huỳnh Hoa chỉ nghe loáng thoáng dường như bà đang cầu xin cô cứu lấy Cảnh Lương trại thì phải. Sau phút xuất thần Huỳnh Hoa lập tức trấn định lại mình.

- Ta đến đây rồi thì nhất định sẽ giúp mọi người, phu nhân yên tâm. Tuy nhiên phu nhân phải đáp ứng với ta một điều kiện.

Lệ Thanh cung kính nói:

- Chúng tôi nhất định thực hiện lời hứa của mình, sáp nhập Cảnh Lương và Hắc Phong thành một.

Huỳnh Hoa cười, xua tay:

- Đó là thỏa thuận từ trước, không bàn nữa. Điều kiện ta sắp đưa ra chỉ cần mỗi Cảnh phu nhân ưng thuận là được.

- Điều kiện đó là gì?

- Sau khi xong chuyện ta sẽ cho phu nhân biết. Bây giờ ta chỉ muốn biết phu nhân chấp nhận hay không chấp nhận?

Họ vừa nói vừa rảo chân vào gian nhà tranh đối diện. Lệ Thanh nghe Huỳnh Hoa nói vậy thì đáp nhanh:

- Tôi chấp nhận, bất cứ điều gì, dù là sinh mạng. Xin hãy cứu lấy họ!

Huỳnh Hoa cười trào phúng:

- Vậy là Cảnh phu nhân đã chấp nhận. Điều kiện kia… sau này ta có thể sẽ nhờ phu nhân làm một số việc, chỉ khi người nuốt lời ta mới cần đến mạng!

Lệ Thanh thản nhiên:

- Tôi đã hứa nhất định giữ lời, dù cho sau này ân công có bảo tôi xuống biển lửa lên núi đao tôi cũng nhất nhất tuân theo.

Đang nói chuyện Đại Hắc từ ngoài chạy vào.

- Hoa đại… đại…

Hoa khẽ cau mày, y dừng lại.

- Chuyện gì?

- Đại ca, Hắc Long bang đến rồi!

Huỳnh Hoa gật đầu, cũng may y chưa nói hớ nếu không thì hay ho rồi.

- Cậu ra ngoài trước đi.

Đại Hắc đi rồi, Huỳnh Hoa quay lại Lệ Thanh:

- Ta nhắc lại lần nữa, mong phu nhân đừng quên lời hứa, bằng không ta sẽ không để yên...

Nói rồi cô quay lưng bước ra ngoài.

Với Lệ Thanh, những lời vừa rồi của Huỳnh Hoa như một sự uy hiếp, bà cảm thấy khó chịu. Nhưng ngộ biến tùng quyền, bà thở hắt ra một tiếng, cùng theo ra ngoài.

Bên ngoài, người của Hắc Long đã kéo đến. Bọn chúng trên dưới chỉ độ trăm người, so về số lượng Cảnh Lương kết hợp với Hắc Phong sẽ đông hơn hẳn. Nhưng người Hắc Long bang đa phần đều là cao thủ, nếu xảy ra hỗn chiến, ai thắng ai bại còn chưa biết được.

Huỳnh Hoa vừa bước ra, Đại Hắc kề tai cô nói nhỏ:

- Tên “mặt sắt” là tên nguy hiểm nhất, đại tỷ nhớ cẩn thận khi giao đấu với hắn!

Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu. Gương mặt cô băng lãnh, không chút ưu tư hay hoảng sợ. Lệ Thanh liếc sang thấy thế cũng vững lòng.

Tên “mặt sắt” cao giọng hỏi:

- Cảnh phu nhân đã nghĩ kỹ chưa? Trả lời ta, quy thuận hay không quy thuận?

Lệ Thanh liếc sang nhìn Huỳnh Hoa lần nữa, vẫn một nét mặt. Bà hất hàm:

- Ta thà chết chứ không quy thuận lũ người khốn kiếp các ngươi!

- Vậy là bọn ngươi muốn chết chứ gì? Ta sẽ cho các ngươi toại nguyện!

Tên “mặt sắt” định hô hoán thủ hạ cùng động thủ. Người của Cảnh Lương và Hắc Phong cũng sẵn sàng chiến đấu. Nhưng loạn chiến lúc này hoàn toàn không nên một chút nào. Huỳnh Hoa liền cao giọng xen ngang:

- Đợi đã. Thực ra chúng ta có thể thương lượng một chút. Nếu ngươi đơn độc đánh thắng ta, ta sẽ thuyết phục bọn họ quy thuận các ngươi.

Gã "mặt sắt" quay sang kinh nghi hỏi'

- Ngươi là ai?

- Tại hạ Nam Hoa, tân thủ lĩnh của Hắc Phong trại, bạn vong niên của thủ lĩnh Cảnh Lương trại.

- Ngươi muốn đơn đả độc đấu với ta sao?

- Đúng.

- Được, ngươi muốn chết ta cho ngươi chết.

Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi cười:

- Nhưng ta lại cho rằng ngươi không chạm nổi vạt áo của ta. Nếu ngươi thua, lập tức đem người của ngươi rời đi. Bằng không đừng trách ta vì sao ra tay độc ác.

- Tiểu tử ngông cuồng. Có lẽ ngươi chưa biết Hắc Long là như thế nào. Được rồi, lão phu sẽ dạy cho ngươi một bài học về sự khiêm tốn.

Đại Hắc nghe vậy quay sang nhìn Huỳnh Hoa gọi:

- Đại ca.

Huỳnh Hoa giơ tay lên ra hiệu. Đại Hắc lập tức gật đầu lùi lại, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho toàn thể anh em chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Huỳnh Hoa cười nửa miệng:

- Dạy dỗ ta sao. Có bản lãnh thì tới đi.

Gã "mặt sắt" không nói nữa, gã vung đao nhảy xổ tới, đao quang trong tay gã lấp loáng. Huỳnh Hoa cười nhạt lách mau sang bên để tránh cú bổ dọc của đối phương. Tiếp theo cô điểm chân tung mình lên trên, sau đó cô nhẹ nhàng đáp xuống phía sau lưng gã, trong tay cô đã lấp loáng thanh đoản kiếm. Huỳnh Hoa vung tay, gã kia nghe sau gáy mát lạnh lập tức cúi đầu, kinh hãi nhận ra mớ tóc phủ phía sau đã bị người ta tiện mất. Vì gương mặt y khuất sau chiếc mặt nạ bằng sắt nên không thể nhìn ra được bên trong biến đổi thế nào, nhưng có lẽ ai cũng đoán được ít nhiều, hoặc tái mét đi vì sợ hoặc đỏ bừng vì lửa giận trào lên…

Gã “mặt sắt” múa đao gạt mau ra sau rồi xoay nhanh người lại, bóng địch nhân đã biến mất tự bao giờ. Gã nhất thời không biết địch nhân đang ở hướng nào.

“Tiểu tử ấy di chuyển quá nhẹ nhàng, không thể theo âm thanh mà đoán hướng được. Có lẽ y cũng thuộc hàng cao thủ, hèn gì ngông cuồng đến thế.”

Gã vừa nghĩ vừa vung đao khua thành vòng kín quanh mình tự vệ. Gã cũng thật thông minh.

"Keng… eng… eng…"

Kiếm và đao chạm nhau phát ra tiếng ngân dai dẳng, Huỳnh Hoa đột ngột tấn công trực diện. Bởi gã cứ múa tít thanh đao thế kia, cô muốn âm thầm tiếp cận từ phía sau cũng không được nữa rồi. Tiếp sau đó là những tiếng va nhau của đao và kiếm phát ra liên miên bất tuyệt. Thân ảnh của cả hai mỗi lúc một mờ dần dưới ánh trăng vàng. Đêm mỗi lúc một về khuya.

Nửa canh giờ trôi qua, ai nấy lặng im chờ đợi. Đại hắc lẩm nhẩm:

- Người có thể cầm chân lão đại lâu như vậy hẳn không phải là một kẻ tầm thường.

- Không đùa nữa.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa đêm trường tịch mịch. Sau đó là tiếng rú thê lương. Một xác người toàn thân bê bết máu ngã ầm xuống đất. Chiếc mặt nạ sắt rơi ra để lộ gương mặt chằng chịt những vết sẹo dài. Vầng trăng cao vằng vặc soi rõ đôi mắt đang mở to vì kinh ngạc của gã, đôi môi hấp háy muốn nói nhưng chẳng thể thành lời. Nơi cổ y xuất hiện một vết cắt dài, máu đang không ngừng tuôn ra từ nơi đó. Đó chính là thủ pháp giết người danh chấn tàn độc của Huyết Tử ngày xưa!

Người của Hắc Long sau phút bàng hoàng lập tức kéo nhau bỏ chạy tán loạn. Nhưng người của Hắc Phong và Cảnh Lương làm sao để yên cho chúng được, tất cả lao ra để chiến đấu với bọn người còn lại của Hắc Long bang.

Huỳnh Hoa không ra tay nữa, cô chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn khắp chiến trường. Đại Hắc bước đến bên cạnh, thấp giọng:

- Đại ca, vẫn ổn chứ?

- Không sao. Chỉ là thư giản gân cốt một chút thôi. Lâu rồi không đánh nhau, thật thoải mái.

Đại Hắc nghe xong chỉ muốn ngất xỉu.

***

Đông Đài Sơn.

Thủ tục bàn giao kết thúc trong đêm. Cảnh Lương kể từ bây giờ chính thức sáp nhập vào Hắc Phong.

Lệ Thanh và Đại Hắc cùng giữ chức phó trại chủ. Nhiệm vụ của Đại Hắc là trấn giữ bản doanh, còn Lệ Thanh được lệnh đến quán trọ Việt Xuân Yên. Đó là mệnh lệnh của trại chủ nên không ai có bất cứ ý kiến gì.

Xong đâu vào đấy, Huỳnh Hoa phẩy tay, Đại Hắc nhận lệnh vội lui ra. Lệ Thanh cũng định quay đi thì bị Huỳnh Hoa gọi lại.

- Cảnh phu nhân, khoan đi đã.

Lệ Thanh dừng bước:

- Xin Đại Vương cứ dặn dò...

- Cũng chẳng có gì, lời hứa với tôi có lẽ phu nhân vẫn chưa quên.

Lệ Thanh nghe toàn thân rúng động:

- Đại Vương xin cứ yêu cầu.

- Phu nhân hãy ngồi đi. Sau này phu nhân cứ gọi tôi là Nam Hoa, không cần gọi Đại Vương khách sáo như vậy. Tôi... có việc quan trọng muốn nhờ phu nhân...

- Là...

Hoa gãi gãi đầu tỏ ra bối rối một lúc sau mới nói:

- Phu nhân giúp tôi thuyết phục Huỳnh Hoa cô nương nhận lời cầu hôn của tôi nhé... Cô ấy chính là chủ quán trọ Việt Xuân Yên.

Lệ Thanh hơi ngẩn ra, việc gã này nhờ chỉ đơn giản thế sao? Bà nhẹ mỉm cười:

- Cậu yêu cô ấy à?

- Cô ấy rất đẹp, nhưng phận bạc. Tôi thương cô ấy, cũng rất tôn trọng cô ấy, không muốn làm tổn thương cô ấy. Việt Xuân Yên là quán trọ tôi cho người dựng cho cô ấy đấy, vì cô ấy muốn có được chỗ ở đàng hoàng. Tôi muốn cho cô ấy biết cuộc đời này vẫn còn một người yêu thương cô ấy, người đó là tôi. Tôi luôn muốn nhìn thấy cô ấy cười, nhưng sau bao đau thương cô ấy lại trở nên quá vô tình, lãnh đạm với tất cả mọi người, gạt bỏ tấm chân tình của tôi không chút đoái hoài. Có lúc tôi nghĩ mình sắp không chịu được mà bức bách cô ấy…

Lệ Thanh xua tay:

- Không nên, cậu đừng làm vậy. Nếu cậu quả thật có lòng, nhất định một ngày nào đó cô ấy sẽ nhận ra tấm chân tình của cậu, tôi tin chắc là như vậy. Cậu cứ kiên nhẫn đã, đừng vội vàng mà hỏng việc. Tình yêu là thứ không thể vồn vã gượng ép, nó chỉ có thể là cảm giác ngày một gần lại của đôi trái tim yêu mà thôi.

- Đa tạ phu nhân chỉ dạy. Tôi cũng đang mong chờ một ngày cô ấy nhận ra chân tình của tôi. Nhưng cô ấy cứ tỏ ra lạnh lùng làm tôi thấy hoang mang nên… Cảnh phu nhân nhất định phải nói giúp tôi đấy…

Lệ Thanh cười hiền:

- Được rồi, nếu có dịp tôi nhất định sẽ nói giúp cho cậu.

- Đa tạ phu nhân…

Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, Lệ Thanh đứng dậy rời đi. Căn phòng rộng chỉ còn lại mỗi Huỳnh Hoa ngồi lặng lẽ. Đôi môi cô khẽ nở nụ cười, cô vừa vẽ ra một ảo cảnh cho Lệ Thanh và Huỳnh Hoa kề cận bên nhau, chỉ có như thế cô mới dễ dàng điều tra thân thế thật sự của Lệ Thanh. Bà thật giống với Nhật Lan, người mẹ ruột đã cách xa mười lăm năm đằng đẵng của cô.

Lệ Thanh đi rồi Đại Hắc từ phía sau bước ra, y cười sằng sặc:

- Đệ phục tỷ quá, nếu không biết là tỷ có lẽ đệ cũng lầm…

- Nghe cả rồi à? Ai cho cậu nghe lén thế hả?

- Đệ xin lỗi, nghe thì cũng đã nghe rồi, nếu tỷ muốn phạt thì đệ chịu.

- Thôi bỏ đi. Cảnh phu nhân đã về quán trọ rồi, ta cũng phải về nhanh thôi. Cậu ở lại quản lý mọi người cho tốt đấy, dù sao cũng thêm một số anh em lạ, đừng để xảy ra mâu thuẫn không đáng trong lúc này.

- Đệ biết rồi.

***

Ngày tháng chầm chậm trôi qua.

Trong bộ dạng nam nhi, Nam Hoa yêu chân thành, tha thiết cô chủ quán trọ Việt Xuân Yên. Cởi bỏ lớp cải trang, Huỳnh Hoa trở thành nhi nữ thường tình, cũng chính là chủ quán trọ Việt Xuân Yên. Lệ Thanh hoàn toàn không nhận ra, hai con người tuy hai nhưng là một. Với vẻ bề ngoài yếu đuối thục hiền, Lệ Thanh làm sao biết được, cô chính là Nam Hoa, thủ lĩnh Hắc Phong, kẻ giết người không hề chớp mắt.

Riêng phần Lệ Thanh, lần đầu tiên gặp mặt Huỳnh Hoa, bà cảm thấy như họ đã thân thiết từ lâu. Ngày ngày kề cận bà luôn tỏ ra quan tâm lo lắng cho cô. Dù chưa có dịp chứng minh bà có phải là Nhật Lan hay không, Huỳnh Hoa cũng cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc.

Một buổi chiều buông, nắng vàng nhàn nhạt, mây lãng đãng bay. Huỳnh Hoa đứng trên gác trọ, mắt hướng vọng xa xăm. Hình ảnh Tuấn Kiệt từ quá khứ lại hiện về.

“Tại sao lúc này mình lại nhớ đến anh, nhớ da diết đến vậy. Kiệt ơi anh đang ở đâu?”

Mỗi lúc nhớ về Kiệt cô thường không kiềm được nước mắt, hôm nay cũng vậy, như bao lần cô cứ để mặc cho hai dòng lệ nóng của mình tuôn rơi. Thời gian gần đây, cứ mỗi khi hoàng hôn buông xuống, cô không thể ngăn mình nhớ về anh. Có lẽ khi cô đơn con người ta thường hay nhớ về những điều êm ấm tốt đẹp đã qua.

Huỳnh Hoa còn đang ngơ ngẩn xuất thần, một bóng người chầm chậm bước đến, người đó là Lệ Thanh. Huỳnh Hoa vội lau nước mắt rồi mới quay lại nhìn bà, nhưng trên gương mặt của cô vẫn đượm nét ưu thương. Lệ Thanh ôn tồn:

- Cô nương lại nhớ đến chuyện đau lòng sao?

Huỳnh Hoa khẽ lắc đầu không đáp. Lệ Thanh ấm giọng:

- Cô nương đã không muốn nói thì thôi ta không hỏi nữa. Nhưng ta chỉ muốn khuyên cô nương một câu: “Buồn giữ trong lòng, lòng càng đau; buồn nói ra ngoài, lòng thanh thản…”

Huỳnh Hoa im lặng một lúc, nhẹ giọng:

- Con đang nhớ đến phụ thân và mẫu thân…

- Họ hiện giờ đang ở đâu?

- Họ đã qua đời khi con còn rất nhỏ!

Nhìn thấy Huỳnh Hoa buồn bã, Lệ Thanh cũng bất giác thở dài:

- Ta xin lỗi, đáng lẽ ta không nên gợi lại kí ức đau buồn ấy.

Huỳnh Hoa chỉ lắc đầu:

- Đó là do bá mẫu quan tâm đến con. Người phải xin lỗi đáng lẽ phải là con, vì đã làm bá mẫu phải buồn lây theo mình.

- Ta không buồn cho cô nương, ta buồn cho bản thân mình!

- Bá mẫu cũng có tâm sự?

Lệ Thanh cười buồn:

- Ai trên đời lại không có những kí ức đau buồn, chỉ là muốn nhớ hay không mà thôi. Từ lúc gặp cô nương ta đã có một cảm giác rất thân quen, nên cũng không muốn che giấu bất cứ điều gì.

- Bá mẫu...

- Nghe con bảo không còn người thân thuộc ta lại nhớ đến con của ta.

- Con của bá mẫu hiện giờ ở đâu?

- Ta đã để lạc mất nó khi nó vừa lên năm tuổi. Giờ không biết nó có còn sống trên đời này hay không nữa.

Huỳnh Hoa nghe lòng thắt lại nhưng cố trấn tĩnh bản thân mình.

- Con của bá mẫu là trai hay gái?

- Là con gái. Một đứa con gái xinh xắn, linh lợi. Ta yêu nó lắm, nhưng sau đó có một vài biến cố khiến ta và con bé thất lạc nhau… không biết hiện giờ con bé ra sao…

Lệ Thanh không kiềm được nước mắt, dòng lệ lăn nhanh trên đôi má của bà. Huỳnh Hoa tỏ ra hối lỗi:

- Con xin lỗi, đã khơi dậy nỗi đau trong lòng của bá mẫu. Có nỗi đau nào đau hơn sinh ly tử biệt, con rất hiểu cảm giác của người!

- Khi nãy, con bảo cha mẹ con đã qua đời từ sớm, vì sao vậy?

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Không phải, nếu nói thật ra thì họ không hề chết.

- Nghĩa là sao?

- Cha mẹ con thật ra chưa chết, họ vẫn còn đang sống, nhưng con không biết họ ở nơi nào để tìm, mà thật ra cũng không cần tìm để làm gì nữa.

Lệ Thanh kinh ngạc:

- Tại sao lại như thế?

- Khi con lên năm, cha mẹ đã cãi nhau, mỗi người đi một hướng, cha cưới vợ khác, mẹ cũng ấm êm bên người đàn ông khác. Họ bỏ rơi con, con may mắn được nghĩa phụ đưa về cưu mang chăm sóc. Nhưng mười năm sau, người cũng bị kẻ thù hại chết. Từ ấy đến nay con một mình lưu lạc khắp nơi...

Lệ Thanh nghe Huỳnh Hoa kể dường như có chút bất nhẫn:

- Trên đời này thực sự có những người làm cha làm mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con mình như thế hay sao?

- Bá mẫu...

Lệ Thanh thở dài dịu giọng:

- Ta thật không ngờ con cũng là đứa trẻ chịu nhiều tổn thương như thế. Con có muốn làm nghĩa nữ của ta không? Ta sẽ xem con như con ruột của mình.

Huỳnh Hoa run giọng:

- Người thật sự muốn nhận con là con sao?

Lệ Thanh mỉm cười từ ái.

- Ừ. Cuộc đời cho chúng ta quá nhiều khốn khổ. Ta muốn dùng quãng đời còn lại của mình bù đắp những mất mát của con, cũng như tự an ủi chính mình. Chỉ hy vọng đứa con lưu lạc của ta cũng may mắn gặp được người hảo tâm thương yêu nó.

Huỳnh Hoa không kiềm được nước mắt, run giọng gọi:

- Mẹ.

Lệ Thanh choàng tay ôm lấy Huỳnh Hoa vào lòng, dỗ dành:

- Được rồi, từ nay đã có mẹ bên con. Sau này gặp chuyện không vui hay bị người ta ức hiếp cứ nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con.

Huỳnh Hoa gật gật đầu trong lòng Lệ Thanh. Cố gắng lắm cô mới không òa khóc thật to. Sau bao năm xa cách cuối cùng cô cũng được gặp mẹ mình rồi, được đắm mình trong vòng tay ấm áp của mẫu thân. Trên đời này có điều gì hạnh phúc hơn như thế!

- Giờ ta đã là mẹ của con rồi, có lẽ ta cũng nên cho con biết một vài bí mật của mình, những điều trước giờ chưa ai biết được. Tên thật của ta không phải là Lệ Thanh mà là Tống Nhật Lan.

Huỳnh Hoa từ sớm đã nhận ra bà rồi nên nghe vậy cô cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Cô rời khỏi vòng tay của mẹ, đưa tay tự lau đi nước mắt của mình.

“Con đương nhiên biết mẹ là Nhật Lan. Bởi vì mẹ chính là mẹ ruột của con. Con hạnh phúc lắm, cuối cùng con cũng gặp lại mẹ rồi. Với con, bao nhiêu đây đã đủ lắm rồi, con chỉ cần ngày ngày được bên mẹ mà thôi! Nếu ngay bây giờ con buộc phải chết đi, con cũng không còn gì phải nuối tiếc hay ân hận nữa.”

- Mẹ, tên thật của người nghe hay như vậy vì sao mấy năm nay người lại che giấu nó?

- Ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm như vậy. Trong lần Tống gia của ta xảy ra hỏa biến ta bị thương rất nặng. Ta may mắn được Cảnh Lương trại chủ cứu chữa nhưng ta lại không nhớ ra mình là ai. Sau đó, Cảnh Lương trại chủ đặt cho ta cái tên mới là Lệ Thanh. Nhưng về sau khi nhớ lại tên thật của mình ta cũng không nói cho ông ấy biết. Bởi vì dưới cái tên Lệ Thanh này ta đã làm việc có lỗi với con gái của mình và phụ thân của nó. Ta đã sang thuyền, đã trở thành vợ của trại chủ Cảnh Lương trại và còn hạ sinh hài tử cho ông ta... Đã có lúc ta vui bên hạnh phúc mới và quên đi mình vẫn còn một đứa con gái lưu lạc tha phương...

Huỳnh Hoa cảm giác trước mắt mình lần nữa mông lung.

"Mẹ, vì sao người lại nói cho con biết những điều này? Vì con hỏi nên người mới nói hay vì Huỳnh Hoa không phải là con ruột của người nên người yên tâm trút hết nỗi lòng mình? Nhưng con không muốn nghe những chuyện đau lòng đó! Mẹ, con van người đừng nói nữa, thà rằng con không biết. Con không muốn nghe thấy để rồi khoảng cách giữa mẹ con mình lần nữa cách xa...”

Nhật Lan đương nhiên không nghe được nỗi lòng của Huỳnh Hoa, bà lại tiếp tục nói:

- Sau khi ta nhớ ra mình là ai, ta từng có ý định vứt bỏ thân phận Lệ Thanh, bỏ lại đứa con trai mình sinh ra cho cha nó để đi tìm con gái, đi tìm người thân. Nhưng đứa con trai đó của ta đã chết khi vừa lên ba tuổi, là do ta không tốt nên đã hại chết đứa nhỏ… Nếu không bây giờ con hẳn có một đứa em trai. Ngày đó, ta cảm thấy mình thật sự có lỗi với con trai và Cảnh đại ca. Nên ta quyết định ở lại không rời đi nữa. Nhưng lại sợ nếu một ngày nào đó con gái của ta biết chuyện, nó cũng sẽ không nhìn ta là mẹ…

Nhật Lan dừng lại một lúc rồi nói tiếp.

- Hiện tại, con trai không còn, Cảnh đại ca cũng rời bỏ ta mà đi. Cũng sắp đến lúc ta có thể trút bỏ cái tên giả tạo Lệ Thanh để trở lại chính mình. Nếu không vướng bận lời hứa với trại chủ Hắc Phong, có lẽ bây giờ ta đã rời khỏi đây, đi tìm con gái dù biết hy vọng gặp lại rất mong manh.

- Nếu gặp lại tỷ tỷ, người sẽ kể cho tỷ ấy nghe những chuyện này hay không?

- Ta sẽ không kể. Có lẽ ta là một người ích kỷ, nhưng ta không muốn con gái của ta biết chuyện, ta sợ nó oán trách và không tha thứ cho ta. Dẫu nó có tha thứ cho ta, ta cũng không tha thứ cho chính mình. Đã vậy, cứ để một mình ta chịu lương tâm cắn rứt là đủ rồi. Trong mắt con bé, ta muốn mình mãi mãi chỉ là Nhật Lan, là người mẹ đức hạnh dịu hiền.

Huỳnh Hoa im lặng.

"Vứt bỏ một cái tên là có thể vứt bỏ quá khứ và tội lỗi sao? Mẹ có biết không, trước đây con cũng từng nghĩ như vậy nhưng hiện tại con đã nhận ra ý nghĩ đó ấu trĩ đến bậc nào. Thay đổi một cái tên để vẫy vùng rồi sau đó gạt bỏ cái tên ấy đi không làm con người quên đi quá khứ, tội lỗi vẫn ngày đêm dày xéo tâm can. Mọi người xung quanh có thể không biết đến chúng ta thật nhưng bản thân ta không quên được thì cũng có ích gì… Bởi thế cho nên, mẹ đừng lo lắng, con sẽ tha thứ, tha thứ tất cả lỗi lầm của mẹ! Con không oán trách mẹ bất cứ điều gì cả, vì bản thân con cũng đã từng lầm lỗi, con cũng đang cần được thứ tha. Và hơn bao giờ hết, con thật sự nhận ra những suy nghĩ của chúng ta đều phạm phải sai lầm. ”

3