Toàn Cầu Cao Võ

Chương 13: Đau Tim Quá



Trong lúc Phương Bình đang suy tính, Dương Kiến lại nói: "Trừ hai điểm này, những vòng khác không có thay đổi gì lớn.

Qua được vòng xét hồ sơ lý lịch và vòng kiểm tra sức khoẻ là đã loại được một nhóm người, những người còn lại sẽ tham gia vòng thứ ba, thực trắc (1).

Sau đó là hai vòng kiểm tra văn hoá và kiểm tra chuyên môn vô cùng khó…"

"Hơ hơ hơ!"

Phương Bình nhớ là hôm trước lúc dò thông tin trên mạng, hình như cậu cũng thấy có kiểm tra văn hoá, lúc đó cậu không để ý, nhưng lúc này không nhịn được, hỏi: "Kiểm tra văn hoá không thành vấn đề chứ, cậu không tự tin à?"

Theo suy nghĩ của Phương Bình, kiểm tra văn hoá giống như kiểm tra nghệ thuật của kiếp trước vậy, lớp văn hoá hẳn là rất dễ đậu, giống như ăn kẹo vậy, hẳn là phải 90% học sinh của Nhất Trung sẽ thi được.

Nhưng không ngờ sau khi cậu nói vậy, Dương Kiến liền cười khổ: "Phương Bình, nếu như là cậu thì còn gì để nói nữa, với tớ nó khó lắm.

Điểm chuẩn năm ngoái của khoa võ cao hơn 10 điểm so với khoa văn đấy, với thành tích của tớ, không chắc sẽ được điểm cao như vậy."

"Võ giả phải là người văn võ song toàn, không thể chỉ là mãng phu được, điểm chuẩn cao hơn khoa văn một chút là chuyện bình thường, nếu không, võ giả nào cũng là mãng phu thì còn lâu mới leo lên các chức cao quan trọng được."

Lời này là Trần Phàm nói, cậu ấy rất bình tĩnh, nói chuyện rất đương nhiên.

Văn võ song toàn mới là võ giả!

Võ giả chính là tinh anh của xã hội, nếu chỉ là một kẻ mãng phu sao có thể trị quốc, quản lý công ty doanh nghiệp?

Cổ tích thần thoại đều lừa người!

Trong ti vi, tùy tiện một tên mù chữ vì may mắn lượm được bản bí tịch thất truyền là đã có thể trở thành cao thủ? Vô nghĩa!

Mãng phu có thể sẽ có thành tựu nào đó trong võ đạo, nhưng chắc chắn không thể leo lên đỉnh cao.

Đưa cho ngươi một bản bí tịch, mà ngươi không biết chữ thì học võ kiểu gì?

Cho dù biết chữ, nhưng không hiểu ý nghĩa thì học võ kiểu gì?

Không hiểu ý nghĩa bên trong công pháp, rủi ro rất lớn, công pháp bị ẩn giấu chẳng hạn, sinh viên đại học kiếp trước có xem qua cũng chẳng ai hiểu, như đọc thiên thư ấy.

Cho nên võ giả phải là người có thể hiểu được lượng tri thức thượng vàng hạ cám, nói chung cái gì cũng phải biết, như: y học, nhân thể học, bao gồm cấu trúc xương, hướng đi của các tĩnh mạch, động mạch,... những điều này phải thuộc làu làu.

Đây vẫn chỉ là kiến thức mà học sinh cấp ba cần có, lên đại học, sau khi vào khoa võ, có thể sẽ học nhiều ngành khác nhau hơn khoa văn nữa.

Ví như khoáng vật học, dinh dưỡng học…

Cái gọi là kiểm tra chuyên môn, thực ra chính là kiểm tra tri thức thượng vàng hạ cám này.

Vừa phải củng cố kiến thức văn hoá, vừa phải nâng cao tố chất cơ thể, còn phải học thêm những kiến thức này, có thể nói, học sinh nào có thể thi đậu võ khoa đều là thiên tài chân chính, không có ngoại lệ.

Điểm chuẩn của kiểm tra văn hoá còn cao hơn điểm chuẩn của khoa văn, tố chất cơ thể phải tốt, còn phải làm kiểm tra kiến thức chuyên môn không thuộc phạm trù văn hoá...

Nghe xong năm vòng thi của khoa võ, Phương Bình bỗng cảm thấy đau tim quá.

Ở ba vòng đầu, có hệ thống không đáng tin mấy kia, Phương Bình cảm thấy cũng không thành vấn đề, cậu có cách.

Nhưng đây là thi võ có được hay không!

Rõ ràng đã nói là kiểm tra tố chất thân thể, còn phải thi văn hóa nữa, hơn nữa còn phải đạt điểm cao hơn điểm chuẩn khoa văn?

Cái này cũng chẳng sao, Phương Bình đã xem qua sách giáo khoa, không có chênh lệch quá lớn với kiếp trước. Chẳng qua là môn lịch sử không giống lắm, trong đó có nhiều yếu tố liên quan đến võ đạo hơn bình thường.

Nhưng mà kiểm tra chuyên môn là cái quái gì?

Những kiến thức này Phương Bình hoàn toàn chưa từng học qua.

Bây giờ cũng sắp thi đại học rồi, bản thân cậu còn có thể tiến bộ hay không đây?

Mẹ bà nó!

Phương Bình cảm thấy vô cùng thiệt thòi, hay là làm con cá ướp muối tùy ý người ta cho rồi?

Cho dù có oán hận nhiều hơn đi nữa, cuộc sống vẫn tiếp tục, Phương Bình chỉ có thể bị động tiếp thu tất cả những điều này.

Tám chuyện một hồi, giáo viên chủ nhiệm tóc hoa râm đã vào lớp.

Đợi phòng học yên tĩnh lại, thầy giáo mới đi thẳng vào vấn đề: "Những bạn nào muốn báo danh khoa võ, lát nữa đến phòng làm việc của thầy nộp phí đăng ký, điền phiếu báo danh, sau đó, phòng giáo vụ sẽ giúp các em báo danh."

Lúc nói chuyện, thầy chủ nhiệm nhìn lướt qua các học sinh chuẩn bị ghi danh ở dưới lớp.

Thực ra, không phải không thể tìm ra em nào muốn thi khoa võ.

Là giáo viên chủ nhiệm, em nào muốn báo danh, trong lòng thầy đại khái cũng nắm rõ được tám chín phần.

Thành tích cao, thân thể khoẻ mạnh, gia cảnh không tệ, sau vài đợt loại trừ, lớp 12A4 sẽ có những ai báo danh, các bạn học sinh cũng biết.

Dương Thành nằm trong nội địa, tuy rằng gọi là thành phố Dương Thành, nhưng thực tế, Dương Thành chỉ là thành phố cấp quận.

So với những thị trấn khác, kinh tế của Dương Thành khá hơn một chút, nhưng cũng có hạn, dù sao cũng không phải là thành phố cấp quận ở vùng duyên hải. Thành phố cấp quận ở vùng duyên hải còn phát triển hơn nhiều so với các thành phố trong nội địa.

Ở Dương Thành, người không xem 10 ngàn ra gì cũng rất hiếm.

Cho nên, chỉ riêng phí báo danh đã chặn lại được một đám người ở ngoài vòng gửi xe.

Nói xong lời này, giáo viên chủ nhiệm rời phòng học.

Mà những bạn chuẩn bị đi báo danh cũng thi nhau đứng dậy, chuẩn bị đi tới văn phòng.

Dương Kiến ngồi trước mặt Phương Bình lúc này cũng đứng lên.

Trương Hạo ở bàn bên cạnh, người hôm trước kể chuyện Tiểu Mã ca đột phá cấp tám, cũng đứng dậy.

Trước khi hai người kia chuẩn bị bước đi, Phương Bình ung dung đứng lên.

Trần Phàm ngồi cùng bàn có chút sững sờ, nghiêng đầu hỏi: "Đi WC?"

"Đi ghi danh."

"..."

Trần Phàm sửng sốt, Phương Bình muốn ghi danh?

Đâu chỉ Trần Phàm, Dương Kiến cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Phương Bình, kinh ngạc nói: "Phương Bình, cậu cũng báo danh?"

Cái tên này mặc dù nói chuyện không có ác ý, nhưng chắc là bị Phương Bình làm cậu ta kinh ngạc, nên âm thanh nói chuyện cũng không nhỏ.

Lời này vừa thốt lên, không ít người đều quay đầu nhìn lại.

Đều là bạn học với nhau mấy năm trời, tình hình của các bạn trong lớp như thế nào, đại khái mọi người cũng có biết một chút.

Cũng không phải nói Phương Bình không thể báo danh, nhưng mà thân thể nhỏ bé kia…

Thực ra thì Phương Bình vẫn cường tráng hơn Trần Phàm một chút, nhưng nếu so với Dương Kiến thì, không cách nào so được.

Kiểm tra văn hoá và kiểm tra chuyên môn thì không nói, nhưng hai vòng kiểm tra sức khoẻ và thực trắc Phương Bình có thể qua được sao?

Dương Kiến vừa mới kinh ngạc xong, Trương Hạo đứng bên cũng bắt đầu lên tiếng: "Phương Bình, thằng nhóc này được lắm, nham hiểm thật!

Bình thường sau khi tan học, mọi người đều cùng nhau rèn thể, cậu không tham gia tý nào, về nhà chắc đã luyện thêm không ít ha, cái thằng này, cậu quá âm hiểm rồi!"

Trương Hạo nói rất lớn, cũng cường điệu không ít nhưng cũng không mang theo ý giễu cợt gì, chẳng qua chỉ cảm thấy Phương Bình che giấu ghê thật. Nếu không tự tin, liệu gia đình Phương bình có cam lòng lãng phí 10 ngàn ghi danh này không?

Phương Bình cũng không ngại, cười ha hả nói: "Đùng suy nghĩ quá nhiều, tớ có thiên phú dị bẩm, còn cần phải luyện thêm à?

Tớ nghĩ kỹ rồi, chẳng phải là 10 ngàn lận sao?

Nếu không thử, ai biết có thi đậu hay không chứ, nói không chừng năm nay bỗng nhiên bất ngờ mở thêm chỉ tiêu thì sao, nếu vậy chẳng phải tớ lời rồi sao."

"Ha ha ha, cậu mơ mộng hão huyền thật!"

Trương Hạo cười ha ha, nhưng lời Phương Bình nói khiến những bạn không định báo danh cũng có chút động lòng.

Lời của Phương Bình dường như cũng không phải không có lý.

Ai biết năm nay liệu có thể mở rộng chỉ tiêu hay không?

Mấy năm trước, mỗi năm trường Nhất Trung đều có hai - ba người thi đậu khoa võ, nhưng năm ngoái tăng lên thành 5 người.

Năm nay, nói không chừng có thể tăng lên thì sao?

Nghĩ thì nghĩ, nhưng nếu các bạn đã không chuẩn bị tiền báo danh, đương nhiên là có nguyên nhân. Lời nói của Phương Bình cũng chỉ gây nên một chút gợn sóng, vẫn chưa đủ để những người khác thay đổi quyết định.

Ánh mắt của Trần Phàm ngồi cùng bàn có chút phức tạp, đi báo danh không có nghĩa là thi đậu.

Gia cảnh nhà Phương Bình kém hơn gia cảnh nhà cậu một chút, đến Phương Bình cũng dám thử, còn cậu căn bản không có ý nghĩ này. So ra, dường như chút can đảm để thử rủi ro một lần cậu cũng không có.

Bàn tay nắm chặt cây bút, cuối cùng, Trần Phàm vẫn không thay đổi quyết định của mình.

Cho dù ghi danh thì hy vọng thi đậu của cậu còn xa vời hơn Phương Bình nữa.

So với việc lãng phí thời gian vào chuyện này, chi bằng cứ tập trung ôn thi khoa văn.

(1) Thực trắc: Trắc là đo lường, cụm này chắc là đo lường thực tế, mà đo cái gì thì ta không biết, cũng không chắc lắm nên xin giữ nguyên.