Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 37: Bước vào luyện ngục



............

Cái gì mà đời này ở lại hắc ám vị diện!?

Đừng có trêu ngươi ta!!!

Địa phương tối tăm này, đến thức ăn cũng hết thảy là nhuyễn trùng hôi thối, lại nhắc không có đường phố, không có đô thị, không hàng quán, đến mỹ vị duy nhất cũng chỉ có thể la cà xung quanh loại nữ nhân đáng sợ này.

Lấy đạo lý ra mà nói chúng ta quan hệ thân tín trao đổi… ép người cũng không khỏi quá đáng đi a…

Mạc Phàm một mặt dở khóc dở cười, bằng lòng đúng là đã từng có nghĩ qua chính mình sẽ ở hắc ám vị diện này vĩnh viễn chôn thân, nhưng dưới tình huống chó mèo giành giật như vậy, hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Vốn tưởng rằng mình cực khổ phấn đấu như vậy cũng coi là một anh hùng cái thế vô song, có thể giẫm nát tan tất cả dã man cùng tanh tưởi của thế giới này, viết nên trang sách kiêu ngạo để từ từ kể cho đàn con đông đúc của những lão bà…vậy mà liền kết quả vẫn phải bám váy hết mỹ nhân này đến nữ thần khác bất chấp lao vào giải nguy, độ thế.

Càng đau khổ hơn, đến cuối cùng khả năng chính mình vạn kiếp bất phục, bị chiếm hữu như sủng vật riêng của hai cái nữ hoàng vong linh và hắc ám bộ tộc.

Bất đắc dĩ thì vẫn phải ậm ừ, đừng nói là từ chối tự đi tìm không có khả năng, mình lúc này đang như cá mắc phải lưới độc, liền chống cự chỉ mang ý nghĩa nộp mạng cho nàng. Hi vọng tấm lòng chân thành sau này thể hiện… được tính là cải tạo công đức tốt, nàng sẽ buông tha.



Mạc Phàm mang theo bên mình cái bộ dạng một mặt nhăn nhó, muôn phần cứng nhắc đi theo Mạn Châu Vu Hậu xuống họa cảnh ở tầng hầm bên dưới hắc ám hoàng cung, tất nhiên còn có Ảnh duệ trường giả nhập vào nhóm.

Mỗi một tầng hầm, Mạc Phàm đều để ý quan sát kĩ đến vòng tường bao phủ, chúng được khắc tinh bởi hồng quang lên những hình ảnh lạ lùng, khó hiểu, cảm giác nửa giống như sinh linh bóng đêm, nửa còn lại giống như đội quân kỵ binh hắc ám đến từ nhân loại. Toàn bộ chi chít từ muôn ngóc ngách, dày đặc hết lớp này đến lớp khác, từ tầng kia xuống tầng nọ quỳ rạp xuống.

Quỳ xuống, mang ý nghĩa họ đang bị nô dịch bởi một thế lực nào đó đàn áp, hoặc trường hợp còn lại, họ quỳ trước vị hoàng đế của mình.

Lực lượng kiểu như vậy, nếu quả thật gã hoàng đế nào đó muốn đem đi càn quét nhân loại vị diện, dĩ nhiên dưới tình huống tất cả các pháp sư đều chung sức ra tay, chỉ sợ chưa đến một tháng liền phải giương cờ đầu hàng.

“Trước mặt ngươi chính là đại môn luyện ngục.” Đột nhiên Mạn Châu Vu Hậu cất giọng.

Mãi dán mắt của mình lên vách tường, Mạc Phàm tỏ ra có chút ngơ ngác quay người lại, một mặt lúng túng, lấp bấp lời nói.

“Không phải Luyện ngục là tử thần địa ngục sao, cùng với Minh giới, Tà miếu, Hắc ám tập khu là bốn cương thổ bên trong hắc ám vị diện, đường vào dĩ nhiên lại có khả năng trùng hợp như thế nằm ở hoàng cung ảnh duệ bộ tộc?”

“Đại đa số loài các ngươi vốn chẳng biết gì về chúng ta, ghi chép cùng sách vở chỉ nằm ở tầng nổi. Kẻ mà nhân loại nên sợ hãi không phải một gã hắc ám vương nào đó mở cổng ban tặng ma pháp, mà nên chính là Ảnh duệ gia tộc".

"Nếu như một ngày nào đó ta cảm thấy không vui, đem cái đại môn này mở ra triệt để, thật khó mường tượng chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả thế giới, mọi loại vị diện". Mạn Châu Vu Hậu nói rằng.

Mạc Phàm nghe xong cũng giật nảy cả mình, căn nguyên hoàng tộc vốn dĩ là có cơ sở để chính mình tồn tại trong thế giới ma nguyên này nằm ở đỉnh đầu chuỗi thức ăn, lại còn mấy ai dám chọc lấy kẻ nắm giữ tử thần trong tay?

Hắn nhưng một lần nữa, như cũ đặt lại ánh mắt lên trên những bức tường. Đây đã là tầng cuối cùng, đồng nghĩa cũng phải hé mở loại nhân vật chưa thấy mặt đã khiến người khác sởn gai óc kia được rồi.

“Chỉ duy nhất một cái bóng đen đứng đó?” Mạc Phàm chỉ tay về hướng trung tâm bức họa cảnh.

Ảnh duệ trường giả cùng Mạn Châu Vu Hậu theo đường tay của Mạc Phàm nhìn đến.

“Ngươi cảm thấy không đúng?”

“Tất cả đội quân đều tỉ mỉ, tinh xảo, vì sao chỉ có một cái người lãnh tụ của bọn họ…đến nửa điểm hình thái trang bị, tóc tai, mặt mũi ra sao liền không hề có bất kỳ phác thảo nào?". Mạc Phàm thắc mắc hỏi.

“Vương tử hình thù rõ ràng là như vậy, lẽ nào phải mang đến dáng vẻ thực sự mới được tính là một cái gì đó trong mắt ngươi sao?” Mạn Châu Vu Hậu lập tức quả quyết lại.

Loại câu trả lời này, dĩ nhiên không cách nào cự tuyệt được, tuy không có thỏa đáng nhất nhưng Mạc Phàm đồng dạng không thể tìm ra một phương án nào thích hợp hơn để tò mò.

“Đi vào thôi!!!”



Mạn Châu Vu Hậu tiến tới đại môn trước mặt, đặt bàn tay của mình lên vách chính diện tảng thạch rực rỡ đang sôi trào như liệt diễm viêm trang. Từ ở môi nàng địa phương, nếu tính ý liền không khó nghe được một chút âm thanh quỷ dị nào đó, có thể so sánh với thần chú huyết mạch hắc ám gia tộc.

“Xào xoẹt xào xoẹt xào xoẹt ~~~~~~~”

Trong giây lát, cái hỏa trang trước mắt giống như bùng ra trăm ngàn mảnh vỡ hồng quang, kéo sập hết thảy ngoại cảnh thứ nguyên đang hiện hữu ở bên ngoài để cho cả Mạc Phàm, Vu hậu cùng Ảnh duệ trường giả hoàn toàn bị thôn phệ đến cái ánh sáng rộng lớn bên trong đang không ngừng phát hoả này.

Mon men du nhập, liền chưa có qua tới cửa khẩu, cả đám ai nấy đều cảm nhận rõ ràng loại áp bức đến tột độ của hỗn nguyên đằng sau đại môn. Mỗi một khoảnh khắc trôi qua, cả đôi đồng tử đều không thể mở nổi, càng có cả cơ thể bị đè trĩu nặng nề đến không gì sánh nổi.

Nếu đem so với những bức bách tinh thần trong quá khứ luyện tập, Mạc Phàm chính mình nhưng ngay lập tức có thể khẳng định, luyện ngục này tuyệt đối là đỉnh cấp nhất cường đại, đây tuyệt đối đã là chèn ép lên cả linh hồn.

“Tách tách tách ~~~~~~”

Phải mất một ít thời gian để làn sương trắng xua tan dần đi, họ mới ý thức được địa phương mình tồn tại.

Đem ánh mắt quét ngang, giống như bản thân đang mắc kẹt ở một cái sơn cốc thổ nhưỡng màu đen.

Chính giữa sơn cốc khu vực là một khối ao đầm lõm xuống, diện tích khoảng mấy chục ngàn km rộng lớn, nếu toàn bộ ao đầm chiếm cứ sơn cốc so sánh một cái hồ, như vậy vị trí nhô lên mà họ đang đứng kia liền có chút giống như một ốc đảo hoang vắng.

"Người mà ngươi muốn cứu có lẽ đang ở bên dưới cái đầm này!" Mạn Châu Vu Hậu nói rằng.

“Đại môn vừa đi qua, ta tưởng mình đã đi vào chân chính luyện ngục?” Mạc Phàm hỏi.

“Luyện ngục là cổ nguyên nhất bên trong hắc ám vị diện, chân chính mà người đề cập không chỉ có một mà tới tận bốn cái, chúng ta đang đứng là ở tầng thứ nhất.”

Mạc Phàm kinh ngạc, trợn cả mắt lên, mình dĩ nhiên đã từng ngâm mình trong cái đầm lầy này, bản thân vô thức tưởng rằng khảo nghiệm toàn bộ, hóa ra chỉ vẻn vẹn một tầng còn chưa tới.

"Luyện ngục chân chính, mỗi tầng được nối với nhau bởi khải môn điểm đầu và điểm cuối, mỗi một linh hồn xuống dưới này đều phải trải qua gột rửa đau đớn tột cùng, còn nếu là sinh vật sống thì lại càng phải chịu sự thống khổ, dằn vặt đến mục nát thể xác lẫn linh hồn."

"Ngươi muốn mở ra cánh cổng để tiến vào tầng tiếp theo, dĩ nhiên phải vượt qua sinh linh thống trị ở tầng đó, nhưng với tình trạng hiện tại của ngươi, ta e rằng vừa vặn nơi này đã là tử địa". Mạn Châu Vu Hậu nói rằng.

Lời này của nàng quả thật không có nửa điểm sai lệch, Mạc Phàm trên gương mặt, mỗi một tích điểm nhỏ bé đều trắng bệch như đổ bệnh. Dù cho có là đế vương sinh mệnh, xác thực gồng gánh lên thời gian tuần hoàn trên người, còn có thiên sứ tội ấn một bên… hắn ngay cả quân chủ cấp bậc còn có thể chiến thắng hay không cũng là điều khó nói.

Bất quá, được Vu Hậu và Ảnh Duệ Trưởng Giả giúp đỡ trong tình cảnh này đối với Mạc Phàm là phi thường then chốt.

"Bất luận là tầng thứ nhất hay tầng cuối cùng, ta đã đến đây rồi tuyệt đối sẽ phải mang nàng ra". Mạc Phàm âm thanh tắt quãng, suy yếu thấy rõ thốt lên.

"Ảnh duệ trưởng giả, ngươi nói từ trên thân của nhân loại có thể đạt được nhiều lạc thú, đây chính là lạc thú mà ngươi nói tới sao, một gã nam nhân ngu ngốc vì một người phụ nữ không rõ còn tồn tại hay không mà đâm đầu vào chỗ chết?". Mạn Châu Vu Hậu trên gương mặt lạnh băng nở ra một cái nụ cười dè bĩu.

“Hê hê hê, ngu ngốc cũng có lạc thú của ngu ngốc. Bất quá nếu hắn thông minh hơn một chút, dĩ nhiên ta chẳng có gì để thưởng thức”. Ảnh duệ trường giả lên tiếng trả lời.

Hắn nhanh chóng hòa mình vào tàn bóng sau lưng Mạc Phàm, đối với trước mắt kẻ thù không mấy rõ thực lực, Ảnh duệ trưởng giả như cũ không muốn chính diện hiện thân.

Còn lại hai người đi tiếp một quãng ngắn nữa để đến vực đầm trước mắt.

Khí lưu bắt đầu có dấu hiệu trở nên nặng nề lần nữa, một màn sương huyễn ảo nhẹ nhàng không rõ xuất phát từ đâu đang phảng phất trùng trùng bao phủ đi cái ốc đảo này.