Tổng Tài Cao Lãnh Cũng Biết Yêu

Chương 31: Hàng lãng được yêu thích như vậy sao? (1)



Quản gia Mạc nhìn một cái, thì ra là máy đổi giọng. Vật này không phải là đính trên cổ Nhị thiếu gia sao, thế nào mà lại rơi vào tay phu nhân? Chẳng lẽ tối qua, hai bọn họ đã chung chăn gối? Nếu quả thật như vậy thì đúng là chuyện đáng mừng.

Đột nhiên, một cánh tay dài vươn tới, máy đổi giọng trong tay Tuyết Lạc đã nằm gọn trong bàn tay Hàng Lãng. “Tôi sẽ điều tra.”

Biết rằng so với cô, Hàng Lãng còn quan tâm đến Lập Hân hơn nhiều, nên Tuyết Lạc quyết định không hỏi.

“Đúng rồi, thời gian này anh trai tôi cần tiếp tục chữa trị. Cô đừng vào phòng vật lý trị liệu quấy rầy anh ấy. Sau này phải ngoan một chút, đừng làm loạn.” Hàng Lãng ngồi xuống bàn ăn, tao nhã ăn bữa sáng phong phú của hắn. Bộ dáng vô cùng hoàn mỹ, khôi ngô anh tuấn.

Cái gì? Hắn muốn Lâm Tuyết Lạc cô đừng làm loạn? Hắn có còn lương tâm hay không?

“Hàng Lãng, người làm loạn đâu phải tôi? Là Phong Hàng Lãng anh đấy chứ!” Tuyết Lạc đáp trả lại. “Sau này, mong anh tôn trọng người chị dâu này một chút.”

Tối hôm qua còn là một chú mèo ngoan ngoãn, sao đến trước mặt Hàng Lãng hắn đã biến thành mèo hoang bướng bỉnh không nghe lời rồi? Thật khiến người khác ngứa ngáy tay chân, muốn đánh cho một cái.

“Cho đến thời điểm này, tôi chưa bao giờ coi cô là chị dâu gì hết! Cho nên cô bớt tự nhận là chị dâu trước mặt tôi đi.” Hàng Lãng khịt mũi, lạnh lùng nói.

Tuyết Lạc giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tối hôm qua cô còn vừa hứa với Phong Lập Hân" rằng sẽ chăm sóc tốt cho em trai bảo bối của anh ta. Nhìn người đàn ông kiêu căng, hống hách này đi, làm thế nào để cô chăm sóc tốt đây?

Đang lúc Tuyết Lạc muốn nổi đóa, hai ngón tay Hàng Lãng kẹp một chiếc thẻ kim cương đưa tới. “Cầm đi. Thẻ này có thể rút nhiều hơn là một trăm nghìn từ thiện đây.”

Hắn còn nhớ là cô muốn xin một trăm nghìn làm từ thiện? Hắn coi cô là cái gì, cho một cái tát rồi dỗ kẹo sao?

“Cảm ơn ý tốt của Phong Nhị thiếu gia, nhưng tôi đã có cách khác rồi." Tuyết Lạc không nhận nổi viên đạn bọc đường này. Hơn nữa cô đã nhận được sự giúp đỡ của Hạ Dĩ Cầm.

“Trả lại tiền cho Hạ gia! Cô bây giờ là người của Phong gia chúng ta.” Hàng Lãng lạnh lùng nói. “Phải biết thân phận của mình! Càng là để giữ thể diện cho Phong gia. Phu nhân của Phong gia chúng ta, không cần người khác nuôi.”

Lời nói này của Hàng Lãng tuy hơi khó nghe, nhưng lại rất hợp lý. Mình đã gả vào Phong gia, đúng là người của Phong gia. Lại về Hạ gia lấy tiền, quả thật sẽ khiến Phong gia khó chịu. Bất quả người đàn ông này đúng là nhạy bén, lại biết cô về Hạ gia lấy tiền.

Phẩm hạnh của Hàng Lãng không đúng đắn, cầm tiền của hắn đi làm việc thiện, cũng coi như là tích đức cho hắn vậy.

Nghĩ vậy, Tuyết Lạc liền nhận lấy thẻ trên tay hắn, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều.

“Cứ dùng thoải mái! Phong phu nhân không cần phải đắn đo vì tôi.” Phong Hàng Lãng nheo mắt nhìn Tuyết Lạc, ngón tay không hề giảm lực mà vẫn kẹp chặt lấy tấm thẻ kim cương. “Sau này nhớ ngoan một chút.”

Bảo cô ngoan? Hắn đang dỗ trẻ con ba tuổi sao? Nhưng khi Tuyết Lạc bắt gặp ánh mắt xấu xa của hắn, tim cô bất thình lình đập lệch nửa nhịp. Căn bản là không sao nhìn thẳng được vào mắt hắn.

“Tôi chỉ lấy một trăm nghìn từ thiện thôi.” Tuyết Lạc nhận lấy tấm thẻ, cúi thấp đầu.

Mỗi lần ở gần người đàn ông này, Tuyết Lạc luôn cảm thấy hít thở thật khó khăn. Nhịp tim cũng không kiềm chế được mà trở nên hỗn loạn.

Sau màn “ân ái” trong phòng khách này, Hàng Lãng có một cuộc điện thoại quan trọng, khiến hắn lập tức rời khỏi Phong gia.

Hệ thống giám sát trong phòng khách có kết nối đến phòng chữa bệnh của Phong Lập Hân. Màn dây dưa với Tuyết Lạc này, hắn bày ra chính là để làm yên lòng anh trai, quả thật đã vì anh mà hết sức có tâm.

Ăn sáng xong, Tuyết Lạc đem một trăm nghìn kia đến viện mồ côi.

Tiện thể, cô cũng mua thật nhiều bánh kẹo và đồ dùng học tập mới cho những đứa trẻ đáng yêu ở đó. Nhìn đám trẻ nghèo khó chơi đến vui vẻ, tâm tình của Tuyết Lạc cũng tốt hẳn lên.

Hóa ra, hạnh phúc cũng có thể lan truyền cho nhau như vậy.

Cùng bọn nhỏ ăn bữa trưa đơn giản xong, Tuyết Lạc lại chạy tới Hạ gia. Cô muốn trả lại thẻ ngân hàng cho Hạ Dĩ Cầm.

Cứ cho là mình sẽ không được chào đón, thế mà lần này, trên dưới Hạ gia đều tiếp đón cô rất nhiệt tình. Bao gồm cả Hạ Dĩ Thư trước giờ luôn lạnh lùng. Còn có mợ Ôn Mỹ Quyên, từ nhỏ đến lớn đều lạnh nhạt Với cô, nay lại chủ động hỏi Tuyết Lạc đã ăn trưa chưa.

Cái này cũng quá nhiệt tình rồi! Tuyết Lạc có chút không quên.

“Tuyết Lạc, Tuyết Lạc, mau nói một chút: Hàng Lãng có những sở thích gì vậy? Anh ấy thích kiểu phụ nữ như thế nào? Trong sáng lạc quan, hay là băng lãnh kiêu ngạo? Hay là chua ngoa lòe loẹt? Nói nhanh lên, nói nhanh lên.”