Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 16: Tôi khiến cô mất mặt rồi à?



Từ cục dân chính trở về thì Tô Phương Dung ngồi ở phòng khách, hai tay chống cằm ngẩn người ra nhìn hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Vừa hay lúc đó Gia Bảo được dì Dương đưa về nhà liền lập tức sà vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay Gia Bảo vẽ tranh được giải nhất đó.”

“Thật vậy à, Gia Bảo của mẹ giỏi quá.” Cô ôm cậu bé vào lòng rồi thơm lên đôi má núng nính đáng yêu ấy.

Gia Bảo liếc mắt nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn ở trên bàn thì tò mò hỏi: “Mẹ ơi, đây là cái gì vậy?”

Tô Phương Dung vội thu lại tờ giấy rồi nói: “Đây là giấy tờ liên quan đến công việc của mẹ thôi”

Sau khi buông con ra thì Tô Phương Dung nghĩ đến buổi tiệc chiêu đãi với Tân Lệ Phong nên nói: “Gia Bảo à, mẹ xin lỗi con. Hôm nay mẹ phải tăng ca”

Gia Bảo là một cậu bé hiểu chuyện, nghe vậy cậu bé liền nói: “Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi kiếm tiền đi. Con sẽ ở nhà với bà Dương”

Tô Phương Dung mỉm cười đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai mà thầm nghĩ đôi khi có một đứa con quá nghe lời cũng khiến người ta thấy đau khổ trong lòng.

Sau khi dắt Gia Bảo đến nhà của dì Dương thì Tô Phương Dung nói với vẻ áy náy: “Dì Dương à, thật ngại quá. Vì tối nay cháu có việc nên…”

Dì Dương lập tức xua tay: “Ai da, không sao.

đâu. Cháu cứ để Gia Bảo ở lại đây rồi đi làm việc của cháu đi” Nói rồi bà ấy trìu mến ôm lấy Gia Bảo vào lòng: “Có nhiều lúc không nhìn thấy cậu bé này thì dì với ông nhà còn cảm thấy không quen đó chứ”

Gia Bảo cũng là một cậu bé dẻo miệng nên ôm cổ dì Dương mà nói: “Mỗi lần Gia Bảo không thấy bà Dương đâu cũng cảm thấy tựa như xa cách ba mùa thu vậy đó.”

Lời nói sặc mùi nịnh nọt đó khiến dì Dương cười ngặt nghếo: “Ôi, Gia Bảo thật là một đứa cháu ngoan của bà mà.”

Trong lòng Tô Phương Dung còn hơi băn khoăn nhưng nhìn thấy dì Dương thích Gia Bảo như vậy thì cũng yên tâm hơn.

Đúng bảy giờ thì cô nhận được điện thoại của Tân Lệ Phong.

“Cô xuống dưới nhà đi”

“ừ”

Cô vừa định tắt điện thoại thì đầu dây bên kia lại nói: “Cô lấy theo cả giấy chứng nhận kết hôn luôn”

Tô Phương Dung cất giấy chứng nhận kết hôn vào giỏ xách rồi cầm theo một giỏ trái cây được xếp rất đẹp mắt mà đi xuống dưới nhà.

Chiếc xe màu đen sang trọng kia đang đậu ngay trước cổng thật sự rất gây chú ý nên Tô Phương Dung vô thức lấy tay che mặt lại rồi vội vàng lướt qua mấy người hàng xóm đang tụ tập nhìn ngắm chiếc xe mà đi nhanh về phía cổng.

Thỉnh thoảng cô vẫn nghe có vài người đang bàn tán về chiếc xe đó.

“Sao dạo này thường thấy chiếc xe đắt tiền đó tới đây vậy nhỉ?”

“Là tới tìm ai vậy nhỉ?”

Nghe vậy thì Tô Phương Dung càng bước nhanh hơn.

Cô đã ở đây mấy năm nay rồi, tuy rằng hơi cũ kỹ nhưng cô thích ở đây bởi sự yên bình của nó.

Cho nên cô không muốn vì sự xuất hiện của Tần Lệ Phong mà phá vỡ sự thanh bình vốn có này.

Khi vừa tới cổng của khu nhà thì đã nghe bảo vệ chào hỏi cô: “Chào cô Tô, cô đi ra ngoài à?”

Tô Phương Dung cứng đờ người, hơi mất tự nhiên nhưng vấn quay lại nói: “Dạ, đúng vậy ạ”

Bảo vệ cổng cũng là một người nhiều chuyện nên ông ta chỉ vào chiếc xe kia nói: “Thật là một chiếc xe đẹp nhỉ”

Tô Phương Dung lúng túng cười cười không nói gì mà vội vàng ngồi lên xe, thậm chí cô còn có cảm giác rằng tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào cô.

“Sao vậy, tôi khiến cô thấy mất mặt à?” Chợt bên cạnh cô vang lên một giọng nói lạnh lùng khiến cô giật mình.

Lúc này Tô Phương Dung mới phát hiện có người đàn ông ngồi ngay bên cạnh mình nên cô vội nói: “Không phải, chỉ là tôi không quen mà thôi”

Không quen ngồi xe đẹp như vậy hay không quen ngồi gần một người đàn ông đây?

Tần Lệ Phong không hỏi cô mà anh cũng không muốn hỏi làm gì, anh chỉ nhìn lướt qua cô một lần rồi nhăn nhó mặt mày nói: “Không phải tôi đã kêu cô trang điểm và ăn mặc đẹp một chút hay sao?”

Tô Phương Dung khó hiểu nhìn nhìn lại bản thân cô. Cô đang mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, đi một đôi giày búp bê và đeo một cái túi xách màu đen. Cô mặc như vậy có gì không đúng sao?