Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 36: Hình như anh đang tức giận



“Tôi sẽ không làm trễ giờ của cô đâu.” Quý Bình Long vội nói rôi chăm chú nhìn cô: “Cô Tô à, ngay cả chuyện cùng ăn với tôi một bữa cơm mà cô cũng so đo tính toán sao?”

Tô Phương Dung nhìn anh ta, rồi lại cúi đầu xuống không nói gì nữa.

Cô nhìn ra ngoài cửa số, mặc dù phong cảnh hai bên đường tuyệt đẹp nhưng dù đẹp như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là lướt qua trước mắt chứ không thể năm giữ được trong tay. Mọi sự cố gắng đều là vô ích.

Xe dừng lại bên bờ biển. Quý Bình Long mở cửa đi xuống xe trước còn Tô Phương Dung không hiểu anh ta định làm gì nên đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.

Lúc này đang là giữa mùa hè, đáng lẽ người đi tắm biển phải rất đông mới đúng nhưng không hiểu sao ở chỗ này lại không có một bóng người.

Tô Phương Dung nhìn thấy Quý Bình Long đã đi lên phía trước nên liên chạy theo sau.

Vì cô đi giày cao gót nên bước đi trên cát rất khó, cứ bước một bước lại lún xuống nên cuối cùng cô đành phải tháo giày ra mà đi chân trần nhưng nhờ vậy mà cô thấy thoải mái hơn.

Quý Bình Long đang đi thì dừng lại. Tô Phương Dung nhìn theo thì thấy ở đó có một cái bàn ăn được trải một chiếc khăn màu trắng, trên bàn còn có một bình hoa Tulip màu đỏ tươi.

Tô Phương Dung ngoảnh mặt nhìn về phía Quý Bình Long như muốn hỏi chuyện gì đó. Quý Bình Long vẫn giữ vẻ mặt như một người xa lạ, thản nhiên nói: “Tôi đã từng hứa với cô là sẽ mời cô ăn trưa trên bờ biển mà”

Chỉ một câu nói của anh ta mà khiến trái tim của Tô Phương Dung đau nhói.

Anh ta… anh ta còn nhớ sao?

Quý Bình Long bước lại chỗ cái bàn rồi ngồi xuống, anh ta chăm chú nhìn cô nhưng trên gương mặt ấy không hề lộ rõ cảm xúc.

Tô Phương Dung cứ bước đi một cách chậm rãi nhưng lại chẳng tự nhiên một chút nào, cứ thế cô cũng đi đến chỗ cái bàn rôi ngồi đối diện với Quý Bình Long mà không ngẩng đầu nhìn anh ta.

Sau khi hai người ngồi xuống thì một người giúp việc mặc bộ đồ đồng phục màu trắng đẩy xe thức ăn đi đến rồi tiếp đó có mấy người cũng bưng các khay thức ăn ra bày biện lên bàn.

Quý Bình Long vừa trải khăn ăn ra vừa nói: “Đây là gan ngỗng được vận chuyển bằng máy bay chuyên dụng từ nước Pháp đến đây, còn thịt bò này do chính tay vị đầu bếp danh tiếng ở Ý đến đây chế biến. Đợi sau khi chúng ta ăn cơm xong thì ông ta cũng lên máy bay bay về nước Ý..”

Quý Bình Long giới thiệu từng món từng món cho Tô Phương Dung nghe, anh ta không tiếc bỏ ra số tiền lớn để có thể đưa đến cho cô những món ăn vừa ngon mà còn có nguôn gốc rõ ràng nữa.

Tô Phương Dung nhìn qua một lượt, đều là những món ăn được trang trí tỉnh xảo đẹp mắt khiến người ta không nỡ ăn. Có thể nhìn thấy được đây chính là tấm lòng của anh ta dành cho cô, chỉ vì một câu nói bâng quơ của cô cách đây một năm rằng ước gì được ngồi bên bờ biển vừa nghe tiếng sóng vỗ rì rào vừa thưởng thức các món ăn của phương Tây thì vui biết bao…

Tô Phương Dung không dám đoán Quý Bình Long làm như vậy là có dụng ý gì nên cứ xem như đây là anh ta đang hoài niệm vậy.

Dù sao sau khi cô được gả vào nhà họ Quý cũng chỉ hy vọng một điều đó là có thể cùng với anh ta làm một cặp vợ chồng bình thường, hai người cùng nhau ngồi ăn cơm thật vui vẻ. Đối với cô mà nói thì cho dù có ngồi bên bờ biển hay không cũng không sao cả, cho dù có tiếng sóng biển hay không cũng chẳng hề gì, chỉ cần người ngồi đối diện với cô chính là anh ta.

Bây giờ những thứ này đều đã được thực hiện hết rồi thì cô cũng nên biết tự thỏa mãn với chính mình.

“Ăn thôi” Quý Bình Long nói xong liền cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt miếng thịt bò.

Tô Phương Dung nhìn nhìn anh ta rồi cũng cầm dao rĩa lên rồi cúi đầu không biết nên nói gì nữa.

Hai người cũng không nói chuyện gì cả mà chỉ chú tâm vào ăn nhưng Tô Phương Dung lại có cảm giác như mình đang nhai trệu trạo, không có cảm giác ngon miệng gì hết.

Quý Bình Long cầm khăn lên lau miệng, anh ta ngước cặp mắt dài hẹp lên thản nhiên nhìn cô.

Đột nhiên anh ta hỏi: “Lúc cô quyết định gả cho tôi không sợ cả đời này tôi sẽ không tỉnh lại sao?”

Tô Phương Dung từ từ ngước lên nhìn anh ta rồi lại ngó sang chỗ khác.

“Tôi cứ nghĩ là anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa nên mới quyết định gả cho anh…”

Quý Bình Long khẽ nhíu mày rồi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm. Sau khi im lặng vài phút thì anh ta lại hỏi: “Vậy tại sao cô lại muốn rời xa tôi?”

Tô Phương Dung đặt dao nĩa xuống rồi nắm hai bàn tay lại, cô cắn chặt môi nói: “Đáng lẽ anh phải biết rõ hơn tôi chứ”

Quý Bình Long lại nở một nụ cười giễu cợt: “Tôi biết rõ cái gì cơ?”

Sắc mặt của Tô Phương Dung có vẻ không được tốt lắm nhưng cô vẫn cố nhịn để không tỏ vẻ mất bình tĩnh trước mặt anh ta.

Tô Phương Dụng thản nhiên nói: “Cám ơn anh đã mời tôi ăn bữa cơm này, ít nhất cũng coi như là đã làm hài lòng được một cô gái lãng mạn như tôi. Có điều những chuyện của quá khứ hãy để nó trôi qua… Bất cứ ai trong chúng ta đều không thể thay đổi được gì”

Tô Phương Dung vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân không có tư cách gì để nhớ lại quá khứ bởi vì cô cần phải nỗ lực không ngừng để tiến về phía trước.

Quý Bình Long ngồi trên ghế liếc nhìn Tô Phương Dung giống như đang tự hỏi rốt cuộc người phụ nữ này tàn nhãn bao nhiêu và tuyệt tình như thế nào mà lại có thể bình tĩnh thốt ra những lời nói khiến anh ta đau lòng như vậy chứ.

Tô Phương Dung không chịu nổi ánh mắt chăm chú của Quý Bình Long nên đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Quý à, chúng ta nên về thôi.”

Một câu “tổng giám đốc Quý” đã kéo anh ta quay về với sự thật tàn khốc.

Quý Bình Long từ từ đứng dậy, anh ta vẫn chăm chú nhìn cô. Anh ta có thể nhìn thấy rõ sự bất an ở trong lòng Tô Phương Dung thì mỉm cười: “Cô Tô à, cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ không muốn làm người thất hứa nên mới mời cô ăn bữa cơm này mà thôi” Sau khi dừng lại một chút thì anh ta lại nói tiếp: “Thật sự là không có ý gì khác cả”

Nói xong anh ta liền đi về phía con đường mà không thèm quan tâm xem Tô Phương Dung có đi theo kịp anh ta hay không.

Quý Bình Long mở cửa xe rồi lập tức lấy ra một điếu thuốc, bật lửa rồi hít vào và thở ra một hơi dài. Khói thuốc bị gió biển thổi tan, mái tóc của anh ta cũng bị gió thổi cho rối tung nhưng tất cả đều không thể sánh được với nỗi lòng đang rối như tơ của Quý Bình Long.

Mãi một lúc sau Tô Phương Dung mới đi tới, sau khi rửa chân sạch thì cô mới leo lên xe. Cùng lúc đó Quý Bình Long cũng ném điếu thuốc xuống rồi khởi động xe.

“Anh..” Tô Phương Dung do dự hỏi: “Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”

Trước kia Quý Bình Long sống rất lành mạnh, làm việc và nghỉ ngơi điều độ. Lúc đó anh ta không hút thuốc cũng không uống rượu, vậy mà bây giờ nhìn thấy anh ta hút thuốc có vẻ rất sành điệu.

Quý Bình Long cũng không thèm quay đầu lại mà chỉ lạnh nhạt nói: “Sau khi cô rời khỏi”

Tô Phương Dung đăm chiêu, ánh mắt tỏ vẻ áy náy còn trái tim như bị một lưỡi dao sắc bén xẹt qua vô cùng đau đớn.

Tô Phương Dung năm chặt tay lại, cô rất muốn nói cho Quý Bình Long biết là năm đó không phải cô đã phản bội anh ta. Ngay cả cô cũng không biết rõ là đã xảy ra chuyện gì. Đã nhiều năm trôi qua nhưng cô chưa bao giờ quên anh ta. Cho dù Quý Bình Long không tin nhưng Tô Phương Dung vẫn muốn nói cho anh ta biết.

Suy nghĩ đó ngày càng mãnh liệt khiến Tô Phương Dung xúc động tới mức không muốn nghĩ nhiều nữa, cô nghiêng đầu nhìn Quý Bình Long rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt rất kiên quyết: “Bình Long, tôi…”

Đúng lúc đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiến những lời cô muốn nói đều tắc nghẹn lại trong cổ họng.

Gô nhìn Quý Bình Long thở dài rồi lại cắn môi không nói gì nữa.

Quý Bình Long nghiêng đầu, ánh mắt dương dương tự đắc: “Cô không nghe điện thoại sao?”

Tô Phương Dung buồn bã lấy điện thoại trong túi xách ra: “A lô…”

“Bây giờ cô đang ở đâu vậy?”

Một giọng nói trầm ấm mà đầy uy lực như tiếng sét ngang tai khiến cô bừng tỉnh.

‘Tô Phương Dung trợn mắt, như phản xạ có điều kiện liền xốc lại tinh thần nói: “Dạ, tổng giám đốc Tần ạ”

Quý Bình Long ngồi bên cạnh liếc mắt qua rồi lại tiếp tục chuyên tâm lái xe.

“Bây giờ tôi đang ở…” Tô Phương Dung không biết giải thích như thế nào về việc tại sao cô lại đang ở ngoài bờ biển nên chỉ có thể nói dối: “Tôi đang ở Duyệt Lai”

“Hả?”

Sau khi im lặng vài giây thì Tân Lệ Phong hỏi lại lần nữa: “Cô đang ở Duyệt Lai sao?”

Tô Phương Dung trả lời qua loa: “Ừ”

Lúc này người đàn ông ở đầu dây bên kia thản nhiên nói: “Được, tôi biết rồi”

Sau đó lập tức tắt máy.

Tô Phương Dung cất điện thoại vào túi xách, nhìn có vẻ chột dạ. Không hiểu sao trước mặt Tần Lệ Phong cô luôn cảm thấy căng thẳng, có thể anh quá uy nghiêm mà khiến cô nhìn thấy liền sợ hãi chăng? Tóm lại Tân Lệ Phong chính là người khiến Tô Phương Dung cảm thấy căng thẳng thần kinh và toát mồ hôi lạnh sống lưng.

Đột nhiên Quý Bình Long hỏi: “Cô nói dối ông chủ thì sẽ không bị sao chứ?”

Tô Phương Dung hơi chột dạ nói: “Vậy càng không thể nói cho anh ấy biết là tôi chạy đến bãi biển để ăn cơm với anh được”

Nếu dựa theo tính cách của Tần Lệ Phong thì không biết anh có thể chấp nhận nổi việc bị cô chụp mũ hay không, cho nên tốt nhất là cẩn thẩn vẫn hơn.

Quý Bình Long thấy Tô Phương Dung có vẻ sợ Tân Lệ Phong nên từ từ tăng tốc, tiện thể anh ta hỏi Tô Phương Dung: “Đúng rồi, lúc nấy cô định nói gì với tôi hả?”

Tô Phương Dung im lặng rồi cuối cùng lại lắc đầu nói: “Không có gì”

“Có thật là không có gì không?” Quý Bình Long nhìn cô như là đã biết rõ cô định nói gì nhưng Tô Phương Dung vẫn im lặng không hé nửa lời.

Những kiểu cảm xúc như vậy chỉ xuất hiện một lần mà thôi.

Quý Bình Long cũng không ép cô nữa mà tập trung lái xe chạy nhanh về công ty.

Hai người cùng nhau trở về Duyệt Lai, khi bước vào tòa cao ốc này thì Quý Bình Long lại trở thành tổng giám đốc Quý không có chút quan hệ gì với cô nữa.

Cửa thang máy mở ra, Quý Bình Long liền đi vào trước rồi Tô Phương Dung cũng vào theo rồi cửa thang máy từ từ khép lại.

Cùng lúc đó một cái thang máy khác cũng đang đi xuống tầng một, cửa vừa mở thì một người đàn ông cao to tuấn tú bước ra.

Tần Lệ Phong nhíu mày rồi ngồi vào trong xe, anh chưa khởi động máy ngay mà châm một điếu thuốc hít một hơi rồi từ từ nhả khói thuốc ra. Làn khói trắng nhẹ nhàng bay qua trước mắt anh, đôi mắt sáng quắc ấy rất giỏi che giấu nội tâm của chính anh. Sau khi hút xong một điếu thuốc thì anh mới từ từ lái xe khỏi tòa cao ốc.

Anh gọi một cuộc điện thoại: “Trần Chính Cường, buổi họp vẫn tiến hành bình thường”

“Dạ”

Sau khi tắt máy thì Tân Lệ Phong tăng tốc, nhìn gương mặt anh cực kỳ căng thẳng, ai nhìn qua cũng càng cảm thấy nghiêm túc lạnh lùng.

Buổi chiều, khi Tô Phương Dung quay về công ty thì giám đốc Ngôn bảo cô lập tức đến văn phòng tổng giám đốc báo cáo công việc và còn căn dặn là không được sai sót một chỉ tiết nhỏ nào.

Lúc này Tô Phương Dung mới bừng tỉnh, cô nghĩ Tần Lệ Phong gọi điện cho cô là vì việc này.

Mặc dù trống ngực của cô đập thình thịch nhưng cô vẫn rón rén đi lên văn phòng của tổng giám đốc ở tầng hai mươi chín: Cô gõ cửa thì bên trong truyền đến một giọng nói trầm ấm: “Vào đi”

Tô Phương Dung hít sâu một hơi rồi đẩy của đi vào: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi ạ?”

Tần Lệ Phong không ngẩng đầu lên mà vẫn đang bận viết viết, anh hỏi bằng giọng hết sức bình thản: “Bên phía công ty Duyệt Lai có gì tiến triển không?”

Tô Phương Dung lập tức báo cáo còn Tần Lệ Phong chỉ im lặng lắng nghe mà không hề lên tiếng khiến cho cô chỉ biết ngại ngùng đứng tại chỗ chờ lệnh của anh.

“Cô có thích môi trường làm việc của công ty bên đó không?”

Tô Phương Dung sững sờ, cô không hiểu anh định nói gì nên chỉ có thể trả lời mập mờ: “À, cũng được”

Lúc này Tân Lệ Phong mới bỏ bút xuống rồi tựa vào ghế, anh đan mười ngón tay vào nhau rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô: “Vậy còn tổng giám Quý thì sao?”

Tô Phương Dung giật mình, lập tức cô nhăn mặt nhớ lại câu hỏi lúc nấy anh vừa hỏi thì chớp chớp mắt làm bộ không hiểu: “Tổng giám đốc Quý như thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết anh ta chính là đối tác cao cấp hợp tác với công ty của chúng ta mà thôi.”

Tần Lệ Phong nhìn cô với vẻ dò xét, một lát sau thì khóe miệng hơi nhếch lên rồi chậm rãi nói: “Cô học cũng nhanh quá rồi đó”

Cô khắc ghi trong lòng lời nói của anh, vậy thì anh nên khen cô mới phải nhưng Tô Phương Dung lại mơ hồ cảm thấy hình như anh đang tức giận.