Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 8



Trời xuất hiện dị tượng, toàn Tu Chân giới chấn động.

Vô số tu sĩ ra cửa nhìn xung quanh, sắc mặt biến hóa không ngừng, nghị luận sôi nổi.

“Khí tức này là giữa Nguyên Anh và Hóa Thần cảnh, là có người đánh sâu vào Hóa Thần cảnh.”

“Là tán tu hay người trong tiên môn? Ở phía Nam rất nhiều tiên tông, Thanh Lăng cũng ở trong đó, chẳng lẽ là trong tiên tông?”

“Tuy Thanh Lăng Tông có không ít tu sĩ Nguyên Anh. Nhưng gần đến Hóa Thần cảnh, không ngoài vài vị kia. Hai vị Tiên Quân cùng mấy đại trưởng lão.”

“Hy vọng là Tố chân nhân, trời xanh có mắt, tu sĩ thiện tâm như hắn, thế gian hiếm có.”

“Lăng Hoa tiên quân là gần nhất, hẳn là hắn mới đúng.”

“Các ngươi có phải đã quên vị ban ngày vừa vào Tứ Phương Trì kia? Năm đó cũng là thiên chi kiêu tử, nếu không bị thương, nên sớm bước vào Hóa Thần cảnh rồi.”

“Không ổn a, như thế chẳng phải y làm mấy việc vô sỉ càng thêm không kiêng nể gì sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tám phần lại muốn làm con thiêu thân.”

Thẩm Lưu Hưởng quay đầu đi, đánh cái hắt xì, kéo cái áo gấm không sao vừa người chặt thêm một chút.

Lăng Hoa đứng đối diện tay nắm thành quyền để lên môi, nhìn chằm chằm.

Thẩm Lưu Hưởng khoanh chân ngồi ở trên ghế, không đi được giày, hai bàn chân trắng nõn liền bại lộ ở không trung như thế. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp hơi hơi nhăn lại, thực không cao hứng.

Lăng Hoa rốt cuộc không nín được, phụt một tiếng cười ha hả.

“Ha ha ha ha ha!”

Tiếng cười hủy thiên diệt địa từ trong phòng truyền ra.

Lăng Kim Diệp vừa đuổi tới, nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, gọi Chu Huyền Lan đang muốn xoay người rời đi lại, “Sư tôn ta bị điểm huyệt cười sao?”

Hắn nói xong, tầm mắt dừng ở trên người Chu Huyền Lan, mắt hơi hơi mở to chút.

Chu Huyền Lan mặc một bộ áo đen, không khác gì ngày thường, nhưng trên đai lưng có thêm vết dấu chân trẻ con xám xám. Vạt áo cũng nhăn dúm dó, như là bị ai dùng sức nắm qua.

Lăng Kim Diệp nhìn bốn phía: “Ngươi ôm tiểu oa nhi nhà ai vậy?”

“Không có.” Chu Huyền Lan áp suất thấp mắt thường có thể thấy, bỏ xuống một câu đi luôn rồi.

Lăng Kim Diệp nói việc này cho Lăng Mạc Sơn vừa đến: “Chân kia thoạt nhìn chưa đến bốn tuổi, Thanh Lăng Tông ở đâu ra đứa trẻ nhỏ như vậy chứ?”

Hai người đứng ngoài cửa, tiếng cười trong phòng dần dần dừng lại.

Lăng Mạc Sơn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt: “Hoa tiên quân vui sướng như thế, nói vậy là sư thúc thành công bước vào Hóa Thần cảnh?”

“Đó là đương nhiên, nếu không sư tôn sao có thể cười thành như vậy?!” Lăng Kim Diệp nói, “Ngươi còn chưa trả lời ta đâu, tiểu oa nhi ở đâu ra? Vẻ mặt Huyền Lan còn không vui.”

Lăng Mạc Sơn suy tư một lát, cười đến như hồ ly: “Không biết, khả năng sinh ra từ hư không đi.”

*

“Cười đủ rồi sao?”

Thẩm Lưu Hưởng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, cầm Truyền Âm Khí còn to hơn mặt y từ trên bàn lên, tức giận đến phồng má, “Cười đủ rồi liền giúp ta liên hệ sư huynh.”

Trong tiểu thuyết, chưa bao giờ nhắc đến chuyện thu nhỏ này nọ.

Y chết lặng.

“Được được được.” Lăng Hoa duỗi tay, lại sờ lên đỉnh đầu Thẩm Lưu Hưởng, năm ngón tay gãi gãi lên mái tóc mềm mại, “Ai u, xúc cảm này, ta có thể sờ cả đêm.”

Thẩm Lưu Hưởng đứng lên trên ghế, nhấc chân muốn đá người.

“Rồi rồi, không đùa nữa.” Lăng Hoa thu lại ý cười, niết quyết thi pháp, trong phòng lóe lóe ánh sáng.

Giây lát sau.

Từ Truyền Âm Khí bay ra một giọng nam tử thanh nhuận, cực kỳ ôn hòa, rơi vào trong tai như gió xuân êm ái.

“Ta đây. Có chuyện gì?”

Lăng Hoa liền nói ngay: “Tông chủ, Lưu Hưởng đã nhập Hóa Thần cảnh.”

“Ta biết rồi.” thanh âm nam tử không nhanh không chậm, “Gặp phiền toái sao?”

Lăng Hoa đang muốn đáp lời, một đạo giọng sữa xâm nhập vào truyền âm khí, “Sư huynh, ta bị thu nhỏ, làm sao bây giờ?”

Bên kia lặng im thật lâu.

Lúc mở miệng, trong lời nói mang theo chút ý cười, “Nhỏ đến đâu?.”

Thẩm Lưu Hưởng banh mặt: “Chắc khoảng ba tuổi.”

“Hẳn là yêu độc trong cơ thể ngươi gây ra,” Lăng Dạ trầm ngâm một lát, hoãn thanh nói, “Yêu độc sẽ ngăn chặn linh lực vận chuyển. Ngươi đột nhiên đột phá, linh lực mất khống chế, yêu độc chôn trong cơ thể liền bạo phát ra, làm thân hình ngươi thu nhỏ.”

Thẩm Lưu Hưởng nghiến răng: “Đến tột cùng là loại yêu độc thế nào?”

“Không biết. Từ xưa đến nay mới chỉ có mỗi ngươi trúng.”

Thẩm Lưu Hưởng nghe ra ngữ khí Lăng Dạ hơi trầm xuống, uể oải nói: “Có phải không biến trở lại được nữa không?”

Từ đây làm Thiên Sơn Đồng Mỗ.

Tuyệt vọng.jpg

“Đã là mất khống chế linh lực gây ra, ngươi thong thả vận chuyển linh lực trong cơ thể, lại áp yêu độc xuống là được.”

Thẩm Lưu Hưởng trợn to mắt, dí sát khuôn mặt trắng nõn vào Truyền Âm Khí, “Sư huynh nói tỉ mỉ.”

“Cần tu tập.” Phát ra ba chữ, Truyền Âm Khí tắt sáng.

“Hắc, sư huynh nói ngươi lười biếng,” Lăng Hoa thu Truyền Âm Khí, vui sướng khi người gặp họa, “Ai bảo mười năm qua ngươi chỉ biết chạy theo mông Diệp Băng Nhiên, không để bụng tu luyện. Biết sai rồi chứ?”

Thẩm Lưu Hưởng bĩu môi: “Bổn quân buồn ngủ.”

“Ai, còn không cao hứng.” Lăng Hoa cười hì hì, “Nhưng bộ dáng ngươi tức giận, còn rất đáng yêu.”

Thẩm Lưu Hưởng cầm lấy chén trà, không nói hai lời ném qua, Lăng Hoa tùy tay đỡ được, an ổn thả lại mặt bàn, “Được rồi, không nháo ngươi nữa. Hai gã đệ tử Kiếm Tông kia xử trí như thế nào?”

Thẩm Lưu Hưởng kéo má: “Thả đi.”

“Ngươi vậy mà rất thiện tâm,” Lăng Hoa nói, đóng cửa rời đi.

Thẩm Lưu Hưởng bắt lấy tay vịn, chậm rì rì từ ghế dựa bò xuống dưới, rút cái túi màu đen trong quần áo ra, nhìn kỹ một phen, khóe miệng giơ giơ lên.

Thật là Túi Tinh Hoa.

Hai đứa kia mang bảo bối cho ta a.

Cất Túi Tinh Hoa đi. Thẩm Lưu Hưởng chuyển sang ghế đẩu, trèo lên. Đôi tay chống ở cạnh giường, cố dùng chân khí, “Hắc hưu” một tiếng quay cuồng chui vào.

Y xoa xoa mắt, bọc chăn lên, chải vuốt những thứ trong trí nhớ.

Trong sách y là vai ác không hơn không kém. Đối với Tố Bạch Triệt, trong tối ngoài sáng tìm mọi cách làm khó dễ, liên tiếp đẩy người này vào chỗ chết. Nhưng vĩnh viễn vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Hậu kỳ, người theo đuổi Tố Bạch Triệt có thể đấu lên tận trời, y vốn nên sớm biến thành pháo hôi. Nhưng dựa vào thân phận nhi tử của vị trên Đế Cung kia, nên cố gắng chống được đến khi kết thúc. Trong đại chiến hai tộc nhân yêu, bỏ mạng vì cứu Diệp Băng Nhiên.

Ngay cả như vậy, cũng không thể đả động tí nào đến Diệp Băng Nhiên, người ta xoay người liền đi ôm Tố Bạch Triệt.

Đáng tiếc, Diệp Băng Nhiên cũng là kẻ thua.

Không chỉ có hắn, tất cả nam phụ đều là kẻ thua cuộc. Ngoài Chu Huyền Lan ôm được mỹ nhân về nhà, thuận tiện nắm quyền thiên hạ.

Muôn đời độc tôn, trở thành người cầm quyền ngoài Đế Cung.

Không được!

Thẩm Lưu Hưởng nắm nắm khăn trải giường.

Y không làm vai ác, càng không làm pháo hôi.

Trong quá khứ, vì người khác mà suy sụp mất mặt. Hiện giờ, y chỉ muốn tiêu dao sung sướng ở thế giới này, một đường đến tận cùng!

Bước đầu tiên thành lãng tử Thẩm Lưu Hưởng là.

Chùm chăn ngủ ngon.

Y cuốn thành một cái bánh gạo nếp. Nhoáng cái đã phát ra tiếng khò khè nho nhỏ.

Một giấc ngủ tận đến sau giờ ngọ, Thẩm Lưu Hưởng bò dậy, ngửi thấy mùi thơm đùi gà. Ngũ cảm nhạy bén của tu sĩ ở khắc này bày ra đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Lăng Hoa sai đệ tử ra tông một chuyến, mua mấy bộ quần áo trẻ con. Cũng theo yêu cầu riêng của Thẩm Lưu Hưởng, đi tửu lầu thổi quét một phen.

Còn chưa đến cửa, Thẩm Lưu Hưởng thò đầu từ bên trong ra, mắt đen mở to sáng như tuyết.

Hoa đào nở đến ngập tràn, Lăng Hoa vội vàng hái hoa ủ rượu. Đưa đồ đến, không ở lâu một lát liền đi rồi.

Đi đến dặn dò Thẩm Lưu Hưởng đừng để bại lộ thân phận, Thanh Lăng Tông nhiều thêm một vị Hóa Thần cảnh, những tiên môn khác tất nhiên sẽ phái người tới tìm hiểu tin tức. Nếu bị người phát hiện trạng thái hiện giờ của y, chắc chắn sẽ gây sóng gió.

Thẩm Lưu Hưởng cắn miếng đùi gà, gật đầu đáp ứng.

Lăng Dạ dặn dò tu tập nhiều, y nhớ kỹ trong lòng, ăn no uống say xong liền tính sẽ luyện pháp thuật. Nhưng trong đầu trống rỗng, niết quyết cơ bản đều không nhớ được mấy cái.

Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ lấy Ngọc Đương Quy ra, triệu hoán đồ đệ vạn năng.

Ánh sáng xanh xẹt qua.

Trong phòng có thêm một cây gỗ cao bằng đầu người, cột lấy một khối ngọc. Trên cây gỗ có khắc mấy chữ...... sư tôn chớ quấy rầy.

Thẩm Lưu Hưởng trợn tròn mắt.

Lúc này Chu Huyền Lan, đáng lẽ phải là đứa trẻ ngoan ngoài lạnh trong nóng mới đúng. Sao mới thế đã học được phản kháng sư tôn?

“Ai, cũng đến tuổi phản nghịch rồi.”

*

Một nơi hẻo lánh trong Thanh Lăng Tông, mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng. Giữa ao, một nam tử thân hình cao lớn bị tám sợi huyền thiết liên trói chặt, sắc mặt lãnh lệ, cả người tỏa ra sát khí nồng đậm.

“Lại tới, cút cho ta!” Xích sắt xẹt qua mặt đất, phát ra tiếng cọ xát bén nhọn chói tai.

Tố Bạch Triệt mặc một bộ tuyết y, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gầm rú, cánh tay không nhanh không chậm gảy huyền cầm. Tiếng đàn nhẹ nhàng chậm chạp du dương bay ra, vang vọng khắp không gian yên tĩnh.

Tiếng đàn rót vào tai liên tục không dứt.

Hung lệ trong mắt Ngao Nguyệt dần dần tan đi. Một lúc lâu sau, hừ lạnh một tiếng, “Đừng nghĩ dùng tiểu kỹ xảo lấy lòng ta, vô dụng.”

Tố Bạch Triệt ngước mắt, nhạt nhẽo cười: “Ta chỉ hy vọng có thể hóa giải một chút cừu hận trong lòng ngươi.”

“Nằm mơ!” Ngao Nguyệt chợt thay đổi sắc mặt, hung tợn nói, “Lăng Dạ cầm tù ta ở đây, ta phải giết người này! Không chỉ có hắn, đợi ta thoát khỏi huyền thiết, Thanh Lăng Tông không một tên nào chạy thoát!”

Tố Bạch Triệt thở dài, đứng dậy bế đàn cổ lên: “Một khi đã như vậy, ta không còn lời nào để nói.”

Ngao Nguyệt sửng sốt, biểu tình phức tạp: “Ngày mai ngươi lại đến chứ?”

Hắn bị nhốt bao ngày, nghẹn sắp điên rồi, chỉ có con người trước mắt này, mỗi ngày đều đến thăm hắn, đánh đàn cho hắn nghe, bồi hắn nói chuyện.

“Đương nhiên,” Tố Bạch Triệt cười khẽ.

Trong mắt Ngao Nguyệt, lúm đồng tiền của gã đẹp như hoa, mỹ lệ động lòng người không gì sánh kịp, “Ngao Nguyệt. Một ngày nào đó, ta sẽ hóa giải oán khí khó chịu trong lòng ngươi, một lần nữa mang ngươi đi thăm thú thế giới này.”

Con người này, gọi tên hắn.

Thật là dễ nghe.

“Ngao ~ ngao ~ ngao ~” Ngao Nguyệt kích động, biến trở về bản thể, vui sướng kêu ngao ngao theo hướng Tố Bạch Triệt.

Tố Bạch Triệt giấu đi chán ghét trong đáy mắt, phất tay áo rời đi.

Ánh nắng nóng rực chiếu lên người, Ngao Nguyệt bò về mặt đất, chán đến chết nhắm mắt lại.

Quá yên tĩnh, thật là khó chịu.

Lúc này, trong bụi cỏ truyền đến động tĩnh, Ngao Nguyệt dựng một lỗ tai, mở to đôi mắt xanh mượt.

Một tiểu nam tử mặc áo xanh, chui từ trong lùm cây ra, trên đầu có hai chiếc lá rụng, vẻ mặt tò mò nhìn hắn.

Thẩm Lưu Hưởng trợn mắt há hốc mồm.

Con chó này, lớn lên uy phong lẫm lẫm, phỏng chừng một cái tát là có thể chụp chết y.

Đây là Thiên Cẩu sao?!

Quá khiếp sợ, nhưng y chưa quên lễ gặp mặt, thò tay vào cổ tay áo, bước chân lên mấy hòn đá ngâm trong nước, đi đến chỗ Ngao Nguyệt.

Ngao Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt.

Hừ, loại tiểu quỷ này, nhỏ yếu đến nỗi mí mắt hắn cũng lười hé.

Toàn bộ Thanh Lăng Tông, chỉ có Lăng Dạ tiểu nhi miễn cưỡng có thể chiến với hắn một trận, phóng đại đến toàn bộ Tu Chân giới, cũng chẳng có mấy kẻ hèn có thể giao thủ với hắn.

Hắn chính là Thiên Cẩu, hậu duệ của yêu thú thượng cổ, đương kim đại năng Yêu tộc, dưới trướng có mấy ngàn cẩu tử cẩu tôn.

Đợi hắn thoát ra ngoài, tất nhiên huyết tẩy Tu Chân giới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi......

“Chậc chậc chậc,”

Trong lòng Ngao Nguyệt đã đem Nhân tộc giết vài lần. Lúc này, bên tai truyền đến tiếng vang quái dị.

Hắn trầm mặc, nhìn tiểu hài tử cách đó không xa, đối phương chu miệng lên, lại phát ra tiếng “Chậc chậc chậc”.

Ngao Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, không thể tin nổi.

Đứa trẻ này đang làm gì...... hỗn đản trêu chó sao?!

Hắn chưa kịp lên tiếng rống giận, một thứ vàng ươm rực rỡ thơm ngào ngạt, xẹt qua một đường cong xinh đẹp giữa không trung, vừa vặn ném trước mặt hắn.

Ngao Nguyệt vừa thấy, giận đỏ mắt.

Đùi gà?!

Tiểu nhi vô tri, dám dùng đùi gà phàm tục thấp kém làm nhục hắn như vậy. Sống lâu như thế, lần đầu phải chịu vũ nhục thế này!

Hơn nữa còn bị một đứa trẻ ranh con loài người làm nhục, mất mặt đến cực điểm! Mất mặt đến cực điểm!!

Quả thực là vô cùng nhục nhã!!!

“Nhanh ăn đi, thơm lắm.” Thẩm Lưu Hưởng đặt mông ngồi xổm xuống đất, cười cười thập phần hiền lành.

Chưa từng nghĩ, Thiên Cẩu bỗng vọt đến phía y như phát điên.

Cho dù toàn thân bị huyền thiết khóa chặt, cũng ra sức đánh về phía Thẩm Lưu Hưởng, nhe răng trợn mắt lạnh giọng kêu ngao, như hận không thể lập tức xé nát người trước mặt này.

“Cho cái đùi gà liền hưng phấn như thế a.”

Thẩm Lưu Hưởng cười cong mắt, móc hàng trữ ra, cắn một miếng đùi gà còn nóng hổi, tiếp tục trêu nói: “Chậc chậc chậc. Ngoan. Đợi lát nữa lại ném cho ngươi cái xương.”

Xương?

Coi hắn là chó giữ nhà? Điên rồi sao?!

“Ngao ngao ngao ngao ngao!” Ngao Nguyệt giận không thể át, tiếng rít gào kinh thiên, tức đến mức biến thành hình người.

Hắn mở to hai mắt đỏ ngầu, hồng ấn trên trán ẩn ẩn tỏa sáng, “Tiểu nhi vô tri, ngươi có dám tiến lên một bước không?!”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt: “Ngươi tiến lên một bước trước đi.”

Đây là đang mỉa mai hắn bị nhốt ở đây, nửa bước cũng không thể hoạt động hả?

Ngao Nguyệt toàn thân run rẩy, phẫn nộ xưa nay chưa từng có tràn vào trong lòng, hận ý đối với đứa trẻ trước mặt vượt xa với những người khác.

“Ngao Nguyệt ta thề, không đem ngươi bầm thây vạn đoạn, vĩnh viễn không làm người!”

Thẩm Lưu Hưởng phát ngốc, nuốt miếng thịt cuối cùng xuống.

“Ngươi là Thiên Cẩu, vốn dĩ đã không phải là người...... Thôi quên đi, không cãi cọ với ngươi nữa. Xương này cho ngươi, đói lả rồi hả?”

Dứt lời, Thẩm Lưu Hưởng ném xương đi, vỗ vỗ mông nhanh như chớp đi rồi.

Trong khoảnh khắc, trên bầu trời Thanh Lăng Tông ầm vang tiếng rống giận kinh thiên của Ngao Nguyệt. Đệ tử trong tông không biết nguyên do, chỉ thấy trong lòng sinh ra sợ hãi, lo sợ bất an.