Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 1: Chúng ta tối qua... Hình như kết hôn rồi



Trans: Yuxin

Edit: Trần Hiểu Lam

Thân thể trần như nhộng, trên mình cô gái không hề có một mảnh vải che thân.

Giang Trí Trí ngồi đơ ra một chỗ, gió lạnh thổi vào trong từ góc phòng, khiến cô nổi da gà.

Cô chầm chậm quay đầu, nhìn vào thân thể người đàn ông bên cạnh.

“Xin lỗi, chúng ta hôm qua đều đã uống nhiều rồi. Anh ói lên người, vì thế tôi đã giúp anh cởi y phục.

Tôi biết anh không tình nguyện, cho nên hãy coi mọi thứ đều chưa xảy ra. Nhưng sự thực là chúng ta tối qua...cũng giống như đã kết hôn rồi.”

Sòng bạc Las Vegas, rồi đăng ký kết hôn, ngắn gọn tựa như 1 ly cocktail khai vị trong quán bar.

Quả nhiên, uống rượu là sai lầm. Việc sai lầm này lại là chung thân đại sự của cô.

Đất bằng nổi sóng, Giang Trí Trí gần như hét lên thất thanh đến chói tai. Cô có cảm giác một vật gì nghẹn ở cuống họng, muốn gọi cũng gọi không ra hơi, kìm nén một hồi, thì đã tỉnh giấc.

Mở mắt ra, là cảnh đường phố thay đổi ngoài cửa sổ xe. Hóa ra, cô vẫn đang ngồi ở trong xe taxi.

Tài xế rẽ vào đường bên phải rồi dừng lại, nhoài người trên vô- lăng quay đầu nhìn ra ngoài: “Cà phê Xuân Hạng…… là đây phải không? Tới rồi. Cô trả thẻ giao thông hay là trả tiền mặt?”

Giang Trí Trí hồi phục lại tinh thần: “ À, tôi sẽ trả tiền mặt.”

Thật là, lâu rồi không có giấc mơ như vậy. Nhất định là hai ngày nay vì quá mệt mỏi, bộ não kiệt quệ phải suy nghĩ nhiều khiến đại não mới dừng lại, nên mới suy nghĩ đến những ký ức sâu kín xáo trộn hết lên cả.

Trí Trí trả tiền, rồi vội vã rời đi. Cô mới đi được hai bước, đã bị ai đó gọi lại: “Này, tiền rơi!”

Cô đành quay lại và nhét tiền lẻ vào trong túi, tiếp tục hùng hổ bước lên bậc thềm.

Quán cà phê vừa đúng lúc lại có người bước ra, dùng lực đẩy cửa bằng thủy tinh xém nữa đụng ngã cô.

Đối phương đó liền xin thứ lỗi. Cô xua xua tay, thuận theo tình thế liền bước vào trong cửa và đứng nhìn xung quanh quán.

Trí Trí đưa mắt nhìn tổng thể có thể nhìn hết được các góc quán, nhưng cô lại không tìm thấy người mình muốn tìm.

“Trí Trí, ở đây này.” Phương Như đang dựa bên cửa sổ vẫy tay với cô.

Giang Trí Trí đi tới chỗ đối diện cô bạn ngồi xuống.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, có chút không dám tin mà nói:

“Cậu là Phương Như?” Rồi lại nhìn xung quanh, khẽ hạ nhỏ âm thanh lời nói: “Cậu phẫu thuật thẩm mỹ thật à?”

Phương Như cười giễu: “Tớ biết cậu muốn hỏi gì. Cậu xem chỗ nào của tớ phẫu thuật thẫm mỹ? Tớ chỉ là gầy đi, và có trang điểm thêm chút mới vậy.”

Nói đến gia cảnh Phương Gia quả thực không tệ. Sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học, dưới sự sắp xếp của gia đình, cô ấy đã vào làm việc cho một công ty giải trí, nhìn xung quanh có nhiều tuấn nam mỹ nữ nổi tiếng rực rỡ hào quang, cô ấy đối với ngoại hình bản thêm càng thêm bất mãn và tự ti, nên cũng đã từng có suy nghĩ muốn phẫu thuật thẫm mỹ.

Thế nhưng, thời gian cũng không giống như dao mổ lợn mà là con dao rọc giấy. Giờ nhiều năm không gặp, Giang Trí Trí hoàn toàn không có cách gì liên tưởng giữa nữ sinh tóc dài xinh đẹp tựa nữ thần trước mặt với cô bạn thân vừa mập vừa tròn của mình trước kia.

“Uống chút gì đi, hôm nay tớ mời!”

Phương Như hào phóng đẩy thực đơn đến trước mặt cô. Giang Trí Trí chọn ly caramel latte, không kèm dặn thêm nhiều sữa và đường. Còn Phương Như cô ấy chỉ cần 1 ly kiểu Mỹ.

“Thể trạng trời sinh không giống nhau mà, cậu ăn thế nào đều không thể mập.” Phương Như có chút hâm mộ nhìn Trí Trí rồi nói, “Chúng mình đã lâu rồi không gặp, sắp ba năm rồi nhỉ? Cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn đẹp giống như lúc trước.”

Họ vốn là bạn học chung cấp 3, lại còn ngồi cùng bàn. Sau khi tốt nghiệp, cũng giữ liên lạc với nhau bằng nhiều phương thức nên mối quan hệ vẫn luôn tốt đẹp. Phương Như lúc còn đi học luôn một mực cho rằng: Giang Trí Trí là nữ sinh xinh đẹp nhất trong lớp vì khuôn mặt có chút giống trẻ con, ngũ quan tinh xảo lại vô cùng duyên dáng thanh lệ. Nói chung là đẹp hơn rất nhiều lần so những gì được gọi là hoa khôi của lớp, của trường. Chỉ là cô ấy vùi đầu học hành, tự mình chìm xuống giấu đi thân phận mình mà thôi.

Cho đến hiện tại, da dẻ của Trí Trí vẫn cứ trắng nõn, cảm giác chỉ cần thở khẽ cũng có thể làm vỡ làn da trắng sứ đó. Có lẽ sẽ có ít người ở tuổi này như họ còn vẻ ngọt ngào, vui tươi đến vậy.

Giang Trí Trí dường như bây giờ mới nghĩ lại, nâng tay vuốt mái tóc dài rối loạn khi ngủ trên xe rồi dùng dây chun buộc sẵn cổ tay tùy ý buộc một cái: “Vẫn đẹp nha, tớ hôm nay đến cả tóc cũng không chải nữa.”

Họ đã hẹn nhau hai ngày trước là hôm nay gặp nhau ở đây. Tới đúng giờ hẹn, cô vẫn còn choáng váng trên máy tính bản phác thảo, nếu không phải Phương Như gửi Wechat nhắc nhở, có thể cô sẽ viết tới tối, nhất định là không suy nghĩ đến mình vẫn còn chuyện khác.

Cô nhận được tin nhắn rồi khóa máy tính, chạy như bay xuống lầu, cũng chả quan tâm các chi phí giao thông mắc tiền khác, liền vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Bản thân cũng không kịp trang điểm. Thực sự cô cũng không biết trang điểm như nào, bởi bình thường ra ngoài nhiều nhất là đánh phấn trang điểm rồi bôi ít son môi là đủ. Hôm nay không ngoại lệ, để kịp thời gian nên dứt khoát chỉ làm hai bước qua loa như vậy. Tóc cô là tóc xoăn tự nhiên, trước nay chưa từng uốn tóc, đuôi tóc từ vai trở xuống mang độ xoăn vừa phải, nhưng hơi vướng víu nên tiện tay chỉ búi ra sau đầu... Mặc dù ra trường chín năm rồi, nếu như trên vai mang chiếc balo, thì đến nay vẫn có người xem cô là một học sinh trong trường.

Bị nhận nhầm là học sinh, không nhất định phải do tuổi tác trẻ mà có thể là bề ngoài quá lạc hậu cũng nên.

“Cậu đừng khiêm tốn, cậu không biết mình có bao nhiêu người ngưỡng mộ cậu đâu.” Phương Như than thở một tiếng, “Như tớ này, trải qua huấn luyện cực kỳ cực gian khổ mới ốm xuống được. Ngày ngày lại ăn kiêng, uống cà phê đều phải tính lượng calo, vẫn sợ tăng cân nên đời người đều không vui vẻ nữa rồi.”

“Vậy cậu đã giảm được bao nhiêu rồi?”

“Cậu đoán xem.”

Phương Như đưa ra năm ngón tay.

Từ lúc sinh ra tới giờ Giang Trí Trí chưa từng mập nên đối với việc giảm cân hoàn toàn không có khái niệm, dũng cảm đoán một câu: “Năm kilogam à?”

“Năm mươi cân! Hai mươi lăm kilogam!”

Giang Trí Trí vẫn là không có khái niệm định lượng cân nặng. Cô chỉ nghĩ tới việc đi mua gạo nhà mình, một cái bao mười cân, năm bao... dựa vào một mình cô ấy, xem như không thể tự mình vác chúng lên mà di chuyển được.

Thực sự là rất giỏi.

Tuy bản thân chưa từng trải nghiệm qua điều đó, nhưng cô biết, về nhu cầu chân chính của con người. Có thể thấy rằng, việc giảm cân tuyệt đối không chỉ đơn thuần là nói miệng, vì càng giảm nhiều, yêu cầu sức mạnh ý chí càng lớn nên sẽ càng phải trả giá nhiều sự khó khăn hơn nữa.

“Trong lòng cậu nhất định đang thổi phồng tớ lên đúng không?” Phương Như hướng nhìn cô nheo mắt, “Nên tự hào chứ, chúng ta lâu rồi không gặp như vậy, nói mấy câu tốt đẹp, tớ sẽ không để bụng đâu.”

Trí Trí hướng về phía cô ấy dựng thẳng hai ngón cái: “Bướng bỉnh!”

Hai người nói chuyện một lúc, Giang Trí Trí nói: “Đúng rồi, nói chuyện chính, thật sự hôm nay tớ hẹn cậu tới đây…”

“Tớ biết, tớ biết!” Phương Như đặt ly trong tay xuống, cướp lời, “Là hội tiệc mừng kỉ niệm thành lập trường đúng không, tớ cũng muốn cùng cậu nói chuyện này.”

Trí Trí ngơ ngác: “Thành lập trường gì?”

“Kỉ niệm thành lập trường trung học của tụi mình đó, cậu không biết à?” Phương Như ồ một tiếng, “Kỷ niệm tròn hai mươi năm thành lập trường Trung học thực nghiệm, triệu tập các bạn học về trường tham dự hoạt động. Mỗi khóa, mỗi lớp còn tổ chức tiệc tụ họp, nhân cơ hội này tụ họp tí đi, không ai thông báo cho cậu à?”

Không thể là vậy, trong những người đứng đầu có liên quan chuyện này chính là có cán bộ lớp. Trí Trí năm đó cũng là đại biểu môn ngữ văn, tại sao lại có thể không có người thông báo ư?

“A, tớ biết rồi, bọn họ chắc chắn cho rằng cậu vẫn còn ở nước ngoài.” Phương Như bấm ngón tay đoán, “Thời gian cậu về nước là rất sớm nha, học vị của cậu là mấy năm học đấy nhỉ?”

“Tớ không phải đi du học, chỉ là đi chăm sóc cho một bệnh nhân.”

“Tớ biết, hồi đại học cậu học chuyên ngành hộ lý mà! Nhưng tớ nhớ là cậu từng nói người nhà bệnh nhân đó rất tốt, chẳng lẽ họ để cậu ở Mỹ vừa làm việc lẫn vùi đầu vào học hành hay sao?”

“À, về sau trong nhà mình xảy ra chút chuyện, tớ phải trở lại, nên chưa có học xong.” Trong ánh mắt Giang Trí Trí ẩn giấu chút lúng túng khó xử, lắc đầu nói, “Không sao đâu, dù sao tớ cũng không tính đi tiệc kỉ niệm thành lập trường.”

“Hả, tại sao vậy?”

“Nhầm lẫn thì không tốt. Cậu xem tớ này, trước mắt chưa có công việc chính đáng nào, chỉ dựa vào việc viết tiểu thuyết miễn cưỡng sống qua ngày, không có bạn trai, chuyện trong nhà thì rối tung lộn xộn. Người khác muốn hỏi tớ mấy năm gần đây có chút thành tựu nào không, tớ đều không biết nên trả lời ra sao, hay là không đi nữa.”

“Cậu vẫn chưa có bạn trai à? Phương Như dường như có chút không dám tin.

Giang Trí Trí lắc lắc đầu: “Ngày ngày đều ngồi ở nhà, đi đâu tìm bạn trai bây giờ?”

“Khoảng thời gian lúc trước cậu ở Mỹ thì sao, cũng không gặp một người nào à?”

Trí Trí chấn động trong lòng, tự nghĩ hay là lắc đầu.

Nếu Phương Như biết cô từng kết hôn qua một lần, có phải sẽ kinh ngạc tới mức không khép miệng lại được hay không?

“Được rồi.” Phương Như hít một hơi dài, “Vậy cậu nên ra ngoài hoạt động nhiều hơn, mở rộng vòng giao tiếp, làm quen nhiều bạn bè, đối với việc sáng tác của cậu cũng có ích đấy, đúng không?”

Đôi mắt Giang Trí Trí lần nữa lại sáng lên: “Đây là những gì tớ muốn nói với cậu hôm nay, mong cậu giúp mình một việc.”



Ngụy Thiệu Viễn đang đổ mồ hôi trên máy chạy bộ, chiếc áo thun bị ướt sũng mồ hôi, phác họa ra những đường nét cơ bắp nam tính đầy mạnh mẽ.

Thư ký bên cạnh vừa mới cùng anh xác nhận xong lịch trình sắp xếp tháng tới. Nói tới miệng muốn khô, thấy anh vẫn chưa có ý định dừng lại, cô thư ký chỉ nhắc thêm một câu: “Ngụy Tổng, buổi chiều anh còn có một cuộc họp.”

Ngụy Thiệu Viễn ồ một tiếng, điều chỉnh lại tốc độ chạy bộ trên bảng điều khiển, tốc độ dần dần chậm lại, chạy một lúc mới điều chỉnh lại hơi thở, từ máy chạy đi xuống.

“Hội nghị ở tầng 28?”

“Vâng ạ.”

“Tôi biết rồi. Tôi đi tắm thay quần áo rồi đi.” Mồ hôi trên trán như trân châu ngọc rơi xuống, anh vén vạt áo lên lau, quay lại đi về phía phòng tắm.

Mắt của nữ thư ký không dám nhìn loạn trên người anh, cúi xuống nhìn mặt đất. Nhưng khi thấy anh vén áo lên vẫn là để cô không cẩn thận nhìn thấy được toàn cơ bụng. Sáu cơ múi trên bụng ngay ngắn săn chắc, dưới cùng cơ bụng hằn lên hai đường nhân ngư sát lưng quần, lớp da thịt được bao phủ bởi một tầng mồ hôi bóng láng mờ ảo đến ngây dại.

Nghe nói, hàng ngày anh đều sáu giờ sáng tinh mơ thức dậy chạy bộ, mặc kệ thời tiết có mưa gió. Hơn nữa, buổi chiều còn có bốn mươi lăm phút tập luyện trên máy thể dục, cũng đều được sắp xếp ghi lại trong lịch trình của anh. Anh ở giữa tòa cao ốc của công ty mở ra nửa tòa nhà, xây thành phòng tập thể thao, mở cửa miễn phí cho toàn bộ nhân viên công ty, khuyến khích mọi người cũng như anh nếu ở công ty có thời gian rảnh vẫn có thể kiên trì luyện tâp.

Mặc dù đây là phúc lợi của công ty và bầu không khí làm việc thường ngày cũng rất nhẹ nhàng, nhưng thực sự, những người tự giác luyện tập như anh đã ít lại càng ít, mọi người đều có những lý do khác nhau để nói rằng họ bận, đường vắng lập tức chạy đi. Nhưng xem ra ai có thể bận hơn anh cơ chứ?

Quả nhiên, trẻ tuổi có giúp sức không phải là không có đạo lý.

Anh đi ra với làn hơi lạnh bên ngoài, một thân đồ hoạt động trước đó đã được đổi bằng chiếc sơ mi tây trang, cà vạt bằng gấm mỏng mịn thắt chặt ngay cổ áo, khi bước ra khỏi phòng tập thay đổi sang chế độ làm việc được diễn ra vô cùng nhanh chóng.

Thư kí đợi sẵn ngay cửa phòng hội nghị, anh đi qua quầy tiếp tân ở lầu hai mươi tám, bỗng nhiên nữ tiếp tân gọi lại: “Ngụy Tổng, có một vị Giang tiểu thư tìm ngài.”

Giang tiểu thư? Anh vội dừng bước.

“Cô ấy không có hẹn trước, tôi thấy ngài lát nữa có hội nghị, nên đã mời cô ấy tới khu nghỉ ngơi đợi rồi. Ngài có muốn tôi mời cô ấy quay lại trước không ạ?”

Lịch trình đã sắp xếp của Ngụy Thiệu Viễn cũng được chuẩn bị riêng cho tiếp tân. Vì vậy, cô cũng biết vị CEO trẻ tuổi ở công ty vốn có tinh lực dồi dào, mở đầu là ba mươi phút, cũng có thể là ba tiếng đồng hồ. Do vậy, cả ngày hôm nay nhất định không có thời gian rảnh.

“Ngụy Tổng?” Thư ký cũng vội bước đến.

“Báo cho Dennis bọn họ, hội nghị hôm nay hoãn lại.” Ngụy Thiệu Viễn bỗng nhiên dặn dò.

Hả? Thư ký giật mình hoảng hốt. “Nhưng mà buổi chiều ngài đã có sắp xếp khác…”

“Vậy hủy bỏ, dịp khác mở lại.” Anh vừa nói đã chuyển người mình qua nữ tiếp tân đối diện nói: “Vị Giang tiểu thư kia, nói với cô ấy tới văn phòng của tôi!"